"... Chỉ là ta cũng có một điều kiện."
Trần Minh nghe thấy có điều kiện liền hơi do dự, nhưng vẫn muốn biết là điều kiện gì, vậy nên liền hỏi.
"Tần đại ca, không biết ngươi muốn ta làm gì?"
Biết Trần Minh lo lắng, Tần Phi cũng liền nói ra điều kiện của mình.
" Trần huynh đệ ngươi yên tâm, cũng không phải điều kiện gì khó khăn.
Ngươi cũng thấy, ta bị người phế đi tu vi, ném ra ngoài. Thân bị trọng thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng căn bản không thể tự đi lại được.
Mặc dù trước đó bọn chúng không g·iết ta, nhưng nếu cứ ở đây, bọn chúng đi qua nhìn thấy ta vẫn còn ở đây, cảm thấy ngứa mắt rất có thể sẽ tiện tay g·iết ta.
Vậy nên ta muốn nhờ ngươi đưa ta trở về nhà. Ngươi cũng không cần lo lắng, nhà ta cũng không xa, trong một trấn nhỏ cách đây khoảng hơn một ngày đi đường.
Chờ khi Trần huynh đệ đưa ta trở về nhà, công pháp ta sẽ hai tay dâng lên."
Trần Minh thấy chỉ là đưa về nhà thì buông lỏng một hơi, lập tức đồng ý.
" Tốt Tần đại ca, ta sẽ mang ngươi trở về nhà."
Nói xong, Trần Minh liền quay người lại, ngồi xổm xuống, chờ đợi Tần Phi leo lên lưng mình.
Tần Phi thấy thế thì sững sờ, còn Trần Minh một lúc không thấy có động tĩnh gì thì ngạc nhiên quay đầu lại.
" Thế nào, Tần đại ca, mau leo lên ta mang ngươi trở về."
Tần Phi nghe thấy thế thì càng kinh ngạc, hắn mặc dù không biết Trần Minh bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn ít nhất cũng ít hơn hắn vài tuổi, chính là cái thiếu niên, thân hình cũng không tráng kiện. Mà Tần Phi hắn chính là thanh niên mười chín tuổi, dù gì cũng từng là cái tu sĩ, hình thể cùng thể trọng đều vượt lên trên Trần Minh.
Chưa kể mặc dù hắn nói nhà mình không xa, nhưng hơn một ngày đi đường cũng không gần. Vậy mà Trần Minh định tự mình cõng hắn trở về.
Cảm thấy Trần Minh còn chưa hiểu vấn đề, Tần Phi liền hỏi lại Trần Minh.
" Trần huynh đệ, ngươi chẳng lẽ định tự mình cõng ta trở về? Ta rất nặng, ngươi có thể cõng nổi ta sao? Hay ngươi vẫn là đi kiếm một cái xe ngựa thì hơn."
Trần Minh nghe vậy thì mỉm cười tự tin.
" Tần đại ca ngươi yên tâm đi lên, ta sẽ cõng ngươi trở về. Ngươi b·ị t·hương như vậy, lại đi xe ngựa xóc nảy chỉ sợ về đến nơi cũng đi mất nửa cái mạng. Ngươi cũng không cần phải lo cho ta, một đầu lợn rừng mấy trăm cân ta còn có thể vác về nhà, ngươi ngay cả một con lợn cũng không bằng, không có vấn đề gì."
Vẫn không thấy Tần Phi leo lên lưng mình, Trần Minh lại quay đầu lại lần nữa thì nhìn thấy khuôn mặt Tần Phi đã đen kịt lại. Trần Minh nhận ra mình đã nói lỡ lời, liền sửa lại.
" Tần đại ca, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói là cân nặng của ngươi không bằng cân nặng con lợn ta từng vác mà thôi."
Tần Phi cũng không nói gì, chỉ từ từ leo lên lưng Trần Minh, sau đó ôm chắc.
Trần Minh thấy thế cũng giữ chặt hai chân của Tần Phi, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng bước, dựa theo chỉ dẫn của Tần Phi rời đi.
Dọc theo đường đi, Tần Phi cũng không nói gì.
Trần Minh vì muốn biết thêm một chút thông tin về tu tiên giới, nên chỉ có thể chủ động bắt chuyện.
" Tần đại ca, ta thấy Trường thịnh tông kích thước lớn như vậy, vì sao luôn thấy các ngươi nói nó là cái tông môn nhỏ, không lẽ các tông môn khác kích thước đều rất là to lớn."
Thấy Trần Minh đặt câu hỏi, Tần Phi cũng không ngại giảng giải cho hắn.
" Kích thước của tông môn cũng không đại diện cho cái tông môn đó là to hay nhỏ. Mặc dù hầu hết các tông môn khác kích thước cũng đều to lớn hơn Trường thịnh tông, nhưng ta nghe nói, có tông môn thậm chí còn không có trụ sở cố định, số người cũng ít ỏi, chỉ đếm được bằng đầu ngón tay, nhưng vẫn được xem là đại tông môn.
Thực tế tông môn lớn hay nhỏ chủ yếu là dựa vào thực lực.
Còn muốn biết vì sao Trường thịnh tông bị mọi người gọi là tiểu tông môn, rất nhỏ rất nhỏ cái loại này, thì ngươi phải hiểu được, một người muốn thành lập tông môn, ít nhất cũng phải có kim đan cảnh giới.
Hơn ba trăm năm trước, Trường thịnh tông lão tổ thành lập tông môn, lão căn bản chỉ là cái tán tu, may mắn gặp được cơ duyên, đột phá kim đan, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cũng không có cơ hội tiến thêm, vậy nên muốn thành lập tông môn để có nơi dưỡng lão.
Kim đan cảnh giới tuổi thọ khoảng một nghìn năm, khi đó lão ấy đã mấy trăm tuổi. Sau khi thành lập tông môn thì lão ấy bế quan không ra, nhiều năm như vậy cũng không biết có còn sống hay không, cho dù có còn sống, cũng đã rất già yếu, không còn đủ kim đan thực lực.
Còn về bề ngoài của Trường thịnh tông thì căn bản không lên được mặt bàn, tu vi cao nhất là tông chủ, chính là trúc cơ hậu kỳ, các trưởng lão cảnh giới cao nhất cũng chỉ là trúc cơ trung kỳ, đa số đều là trúc cơ sơ kỳ.
Trong khi đó, các tông môn khác, cho dù là cái tông môn nhỏ, lót đáy cũng phải có dăm ba cái kim đan trấn tràng.
Ta nghe nói, ở các đại tông môn, kim đan chỉ xứng làm đệ tử, thậm chí còn có đệ tử tu vi ở phía trên kim đan."
Trần Minh nghe được những thứ này, liền cảm thấy hiểu biết của mình lại được tăng lên, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, hắn muốn hiểu càng nhiều hơn về thế giới tu tiên này, vậy nên hắn lại tiếp tục hỏi.
" Tần đại ca, ta thấy ngươi nói đến kim đan, trúc cơ, đó đều là cảnh giới tu luyện sao?"
Tần Phi thấy Trần Minh lại đặt câu hỏi, đang định trả lời, lại cảm thấy nói nhiều rồi, có chút khát nước, thế là liền đòi hỏi Trần Minh nước uống.
" Trước cho ta chút nước uống đã."
Thấy Tần Phi đòi nước uống, Trần Minh tự nhiên cũng cảm thấy khát, thế là lấy ra bình nước, uống một ngụm rồi sau đó đưa cho Tần Phi.
Tần Phi được ngụm nước thông họng thì lại tiếp tục trả lời Trần Minh.
" Ngươi nói không sai đó đều là cảnh giới tu luyện, mặc dù chính ta cũng không biết quá nhiều, dù sao ta cảnh giới thấp, cho dù là cả Trường thịnh tông, cũng đều là người có cảnh giới thấp, đối với những cảnh giới về sau cũng không biết bao nhiêu, cho nên ta cũng chỉ có thể giới thiệu sơ qua cho ngươi biết.
Cảnh giới tu luyện bắt đầu từ luyện khí, chia làm chín tầng, sau đó là trúc cơ, chia làm ba tầng, tiếp đó là kim đan, rồi đan hải, tụ tinh, tinh vân, hội thần, thần hải, sau đó có còn cảnh giới nữa hay không, ta cũng không rõ ràng."
Trần Minh nghe cũng không hiểu gì, cũng chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ tên các cảnh giới mà thôi.
Tạm thời chưa nghĩ ra nên hỏi gì tiếp, thế là Trần Minh quay ra hỏi về Tần Phi.
" Tần đại ca, ngươi nói ngươi bị người ta phế đi tu vi, này rốt cuộc là làm cách nào phế?"
Tần Phi bị nhắc tới chỗ đau thì thoáng vẻ buồn bã, nhưng rất nhanh liền thở dài, gương mặt cũng buông lỏng. Hắn cũng không dấu diếm, trả lời Trần Minh.
" Ta bị bọn chúng cưỡng ép phá hủy đan điền, không thể tu luyện."
Trần Minh ồ một tiếng kinh ngạc, đây cũng không phải vì biết được Tần Phi bị hủy đan điền mà kinh ngạc.
" Tần đại ca, ta thấy ngươi nói ngươi không thể tu luyện nữa, nhưng theo ta được biết, không có đan điền cũng vẫn có cách khác để tu luyện mà."
Tần Phi nghe vậy, cười tự giễu.
" Ha ha... Ta bị hủy đan điền, căn bản đã chịu nội thương, nếu không có rất quý trọng linh dược để trị liệu, thì cho dù có những phương pháp tu luyện khác cũng vô dụng, chưa nói những phương pháp tu luyện khác ta cũng không thể có được.
Với lại ta cũng đã quyết định từ bỏ, ta đã chán nản cuộc sống ngươi tranh ta đoạt, chém chém g·iết g·iết. Ngay từ đầu ta đã lựa chọn sai lầm, ta căn bản cũng không phù hợp với cuộc sống như vậy. "
Trần Minh vẫn cảm thấy không đúng lắm thế là lại hỏi.
" Không đúng, rõ ràng lúc bị ném ra, ta còn nghe ngươi không ngừng hô, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, bây giờ thế nào lại từ bỏ?"
Tần Phi chỉ biết cười khổ.
" Ta cũng không phải không muốn báo thù, chỉ là không có cách, ngươi cảm thấy nếu thật sự có cơ hội trả thù, những tên kia còn có thể để ta sống mà ra ngoài?"
Trần Minh thấy cũng đúng, nếu là mình, mình cũng sẽ không để kẻ thù còn sống để tìm cơ hội trả thù mình.
Trần Minh suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Phi.
" Tần đại ca cũng không cần nản chí, trả thù có rất nhiều cách, mình không có khả năng trực tiếp trả thù, vậy cũng có thể nhờ tay người khác trả thù giúp nha."
Tần Phi vẫn không hiểu Trần Minh nói là cách gì, hắn thì có thể nhờ ai trả thù giúp chứ, hắn đang nghĩ, không lẽ Trần huynh đệ muốn giúp ta trả thù. Nhưng lại thấy Trần Minh nói tiếp.
" Nếu như ngươi không thể tự trả thù được, vậy ngươi có thể trở về cưới dăm ba cái người vợ, sau đó sinh nhiều một chút con cái, kiểu gì chẳng có một hai đứa có tiền đồ. Nếu như chúng cũng không có tiền đồ, không thể giúp ngươi báo thù, vậy thì lại để chúng sinh cho ngươi một đống cháu chắt, chẳng lẽ còn không chờ được một đứa có thiên phú tu luyện tốt một chút, sớm muộn gì ngươi cũng báo thù được.
Mà không chỉ như thế, chờ ngươi sinh ra một đại gia tộc rồi, biết đâu được sau này gia tộc của ngươi có thể trở thành một cái tu tiên đại gia tộc, thậm chí là tiên tộc, như vậy ngươi không phải là thành lão tổ.
Dù sao chỉ cần đặt ra mục tiêu, ngươi căn bản cũng không cần phải tự mình đi làm, chỉ cần sinh nhiều một chút là được, chúng sẽ giúp ngươi hoàn thành những gì ngươi muốn làm mà không làm được."
Tần Phi mắt chợt sáng.
" Đúng vậy a, ta không thể tu luyện, báo thù, nhưng sinh con ta tự tin mình có thể làm tốt. Con cháu ta báo thù giúp ta, cùng với ta tự mình báo thù cũng không khác nhau chút nào, có vậy mà ta cũng không nghĩ ra được. Trần huynh đệ, đầu óc của ngươi thật là thông minh... Ha ha ha ha..." Nói xong thì hắn chợt cười thoải mái, như vừa chút hết những mặt trái trong cảm xúc.
Trần Minh cũng cười theo.
" Ha ha... Trước đó không nghĩ ra, bây giờ nghĩ ra cũng không muộn."
Trần Minh thấy Tần Phi tâm trạng tốt hơn nhiều, thế là lại càng tích cực đặt ra những câu hỏi, hắn muốn biết thêm càng nhiều tin tức.
Mà Tần Phi cũng không che dấu, rất nhiệt tình trả lời những gì Trần Minh hỏi.
Một đường trò chuyện khiến cho bọn hắn cảm giác con đường trở nên ngắn hơn, Trần Minh đã thấy được một trấn nhỏ ở trước mặt.
Cái trấn này thì nhỏ hơn nhiều Trường sinh trấn, có lẽ cũng chỉ lớn hơn Bình An trấn một chút mà thôi, vị trí cũng khá hẻo lánh, trong trấn cư dân cũng không nhiều.
Trần Minh theo chỉ dẫn của Tần Phi tìm được nhà của hắn. Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ, có tường vây bao quanh, nằm ở một góc ở sát ngoài rìa trấn.
Đẩy cửa bước vào, Trần Minh phát hiện, nhà này không ai, nhìn hoàn cảnh có lẽ đã lâu cũng không có người ở.
Thấy Trần Minh nghi hoặc, Tần Phi liền giải thích.
" Nhà cũng chỉ có một mình ta, vậy nên ta mới quyết định gia nhập tông môn."
Nghe thấy thế, Trần Minh cũng không gặng hỏi những người khác đã đi đâu, Tần Phi có lẽ hoàn cảnh cũng cùng hắn không khác bao nhiêu.
...
Cách chương.
0