0
Trần Minh cứ như thế, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo lên đường. Mặc dù vậy, nhưng tốc độ của hắn cũng không hề chậm, thậm chí còn rất nhanh.
Chờ khi đã mệt mỏi thì hắn liền tìm một gốc cây để nghỉ ngơi, hắn cũng đã quen với việc nghỉ ngơi ở trên rừng, trên núi.
Sáng ngày hôm sau, khi đang đi đường, Trần Minh phát hiện một trấn nhỏ khác bên cạnh đường đi.
Trần Minh quyết định kiếm ít con mồi, sau đó vào trấn đổi một ít đồ vật.
Thực ra hắn chủ yếu muốn đổi chính là rượu, tiện thể thì đổi thêm một ít lương khô, như vậy sẽ tiện hơn cho việc đi đường.
Đổi xong xuôi, Trần Minh lại tiếp tục lên đường. Vừa đi, thỉnh thoảng hắn lại đổ vào miệng mình một hớp rượu.
Trần Minh dần thích cảm giác này, cảm giác có một chút men trong người. Trần Minh tu luyện Tiêu dao bộ, thân thể vốn đã nhẹ nhàng, thêm chút men vào càng cảm giác thân thể lâng lâng khó tả, di chuyển trên mặt đất mà cảm thấy như là đang trên không trung bay lượn vậy.
Cứ như thế, Trần Minh một đường hướng phía mặt trời lặn đi, Trần Minh cũng nghe theo Tần Phi nói, cố gắng chọn đường mà đi, cũng không vượt rừng vượt núi.
Dọc theo đường đi, Trần Minh cũng dần dần phát hiện sự thay đổi của linh khí, hắn cảm thấy đúng là linh khí càng ngày càng nồng đậm, mặc dù cũng không quá rõ ràng.
Nhưng cho dù có không cảm nhận được nồng độ linh khí thay đổi, thì chỉ cần quan sát môi trường xung quanh cũng đủ biết được. Thực vật ngày càng tươi non, ướt át.
Trần Minh vuốt ve cành lá ven đường, cảm nhận bên trong nó phồn thịnh sinh mệnh lực, Trần Minh liền cảm thán.
" Linh khí quả là một thứ tốt!!!!!"
Không chỉ thực vật, Trần Minh cũng phát hiện động vật cũng có những sự thay đổi rõ rệt, thân hình càng to lớn, béo tốt, lực lượng, tốc độ cũng vượt lên trên những con thú trước đây hắn đi săn.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ sáu Trần Minh lên đường. Với tốc độ của Tiêu dao bộ, Trần Minh cảm giác mình có lẽ đã cách Thanh Vân phường thị không xa.
Chỉ là, đoạn đường này xuyên qua một rừng cây to, Trần Minh cũng không quên cảnh giác như Tần Phi nhắc nhở. Không chỉ cảnh giác, Trần Minh còn dùng ra hết tốc độ, muốn nhanh chóng băng qua khu rừng.
Đột ngột, một cơn gió mạnh ập đến, Trần Minh như là chiếc lá phiêu diêu, tùy gió thổi mà bay tán loạn sang một bên. Vừa vặn trốn thoát một mạng.
Trần Minh nhìn thấy trước mặt mình là một con hổ to lớn. Bây giờ Trần Minh mới hiểu được câu nói của Tần Phi, đó là chỉ cần gặp được liền thấy được yêu thú và đã thú khác nhau.
Con hổ này rõ ràng không phải dã thú, không chỉ thân hình nó lớn hơn con hổ bình thường, mà còn nhiều thứ càng dễ thấy hơn. Như là đôi mắt của nó có màu đỏ như máu, da lông như là phát sáng, đặc biệt là thân thể nó có gió nhẹ quấn quanh.
Vừa rồi, khi cảm giác có gió mạnh ập đến, Trần Minh đã cảm thấy không lành, rõ ràng là có nguy hiểm, thế nên Trần Minh mới theo bản năng sử dụng Tiêu dao bộ, mượn lực gió thổi tới, nhẹ nhàng né tránh qua một bên.
Mà đầu hổ yêu kia thấy con mồi vậy mà nhẹ nhàng liền có thể né tránh đòn t·ấn c·ông bất ngờ của mình, thì cũng rất ngạc nhiên, không vội mà tiếp tục t·ấn c·ông.
Nó đang thăm dò Trần Minh, xác nhận lại con mồi này có thể hay không có gì đó nguy hiểm.
Cảm thấy Trần Minh đúng thực sự chỉ là nhỏ yếu con mồi, con hổ bất ngờ lại lao tới.
Trần Minh lần này đã sớm có chuẩn bị tinh thần, đương nhiên vẫn có thể dễ dàng né tránh.
Chỉ thấy Trần Minh nghiêng người về sau, thân thể như là có một sợi dây kéo, khiến cả thân thể của hắn nhanh chóng trượt về phía sau, né tránh cú vồ của con hổ.
Nhưng con hổ yêu này tốc độ cũng không tầm thường, cú vồ vừa thất bại, nó tốc độ như gió tiến lên, một trảo quét qua, định cào nát bộ ngực của Trần Minh.
Trần Minh thấy thế, hai chân như dính vào mặt đất, cả thân thể quay qua một bên, chờ con hổ thất bại, Trần Minh liền bỏ chạy.
Con hổ cũng lập tức đuổi theo.
Trần Minh liền lấy gốc cây che chắn, thân như ảo ảnh, lúc thì xuất hiện sau gốc cây này, lúc đã xuất hiện sau gốc cây khác.
Con hổ nhìn thấy Trần Minh né tránh sau gốc cây, liền một trảo công kích thẳng vào gốc cây.
Con hổ này sức mạnh thật kinh khủng, cũng may những gốc cây này đủ to lớn, bằng không chỉ sợ đều bị nó làm cho đổ gãy, nhưng mặc dù không gãy, một trảo của nó đi qua cũng làm cho thân cây thiếu một mảng lớn.
Chỉ là móng vuốt của con hổ cũng không thoải mái, đã thế nó còn phát hiện, Trần Minh đã sớm không còn ở sau gốc cây đó, mà đã xuất hiện sau một gốc cây khác.
Thế là nó lại vội vàng lao đến gốc cây đó, rồi tung một trảo quét tới.
Trần Minh cũng không hề sợ hãi, con hổ này mặc dù cũng rất nhanh, nhưng chỉ có thể thẳng tiến, thẳng lùi, xét về độ linh hoạt thì thua xa Tiêu dao bộ của hắn, vậy nên hắn cũng không lo bị con hổ công kích trúng.
Nhưng mà con hổ này rất mạnh, chỉ sợ cũng rất bền bỉ, nếu không cố gắng làm nó tiêu hao bớt thể lực, Trần Minh sợ sẽ không chạy thoát được khỏi nó.
Còn về phần đánh trả, Trần Minh cũng không có nghĩ tới, bởi vì ngoài Tiêu dao bộ, Trần Minh cũng không còn thủ đoạn gì khác, căn bản cũng không có cách nào có thể gây cho con hổ này một chút tổn thương.
Vậy nên, Trần Minh liên tục di chuyển qua các gốc cây, có to có nhỏ, để dụ cho công kích của con hổ đều rơi vào các gốc cây này. Gốc cây to thì sẽ bị nó làm cho mất một mảng lớn trên thân, còn những gốc nhỏ hầu hết đều bị chặt đứt làm đôi.
Cứ như thế, trong khi Trần Minh còn đang nhàn nhã né tránh, thì con hổ dần cảm thấy tê mỏi hai cái chân trước, cảm giác chán nản dần hiện lên trong tâm trí nó.
Trần Minh cũng dần nhận ra điều đó khi phát hiện con hổ không còn có kích vào gốc cây nữa mà bắt đầu né tránh các gốc cây ra.
Mặc dù đã thấy được sức lực của con hổ yêu này đã dần suy giảm, nhưng Trần Minh lại cảm thấy không ổn.
Bởi vì Trần Minh chỉ sợ, cho dù bây giờ hắn có bỏ chạy khỏi con hổ này, thì với tốc độ của con hổ, một lát sau, khi nó đã hỗ phục, nó có thể sẽ tiếp tục đuổi theo hắn.
Trần Minh cảm thấy mình cần tìm cách để con hổ này phải sử dụng ra càng nhiều sức lực, để nó không còn sức lực đuổi theo hắn nữa, cho dù có muốn đuổi theo, thì hắn cũng đã có thể đi rất xa rồi.
Thế là Trần Minh rút ra thanh đao bình thường hắn vẫn dùng để đi săn dã thú, cũng chính là thanh đao trước đây hắn đã dùng để chém con lợn rừng đã từng đuổi theo hắn kia.
Trần Minh muốn dùng thanh đao này để chém con hổ, vừa là để chọc giận con hổ, khiến cho nó điên cuồng, rồi sử dụng càng nhiều lực lượng, một phần cũng là để Trần Minh có thể kiểm tra xem con hổ này rốt cuộc phòng ngự có bao nhiêu mạnh mẽ.
Lần này, Trần Minh né tránh sau gốc cây, chờ con hổ lao tới, sau đó định vòng qua gốc cây để công khích Trần Minh, chỉ là lần này Trần Minh cũng không di chuyển qua gốc cây khác, mà là trực tiếp di chuyển vòng quanh gốc cây, sau đó một đao chém thẳng vào phần mông của con hổ.
Với sức mạnh hiện tại của Trần Minh, cộng với mục tiêu lại là một đầu yêu thú, thanh đao sắt thường của Trần Minh làm sao có thể chịu được, trực tiếp bị oằn lưỡi, Trần Minh cũng chỉ có thể đành vứt bỏ nó.
Con hổ đương nhiên không bị đứt một sợi lông. Nhưng người ta có câu ' mông cọp không thể sờ' thế nên, hành động của Trần Minh đã chọc con hổ tức điên, nó cảm thấy mình bị nhân loại này vũ nhục.
Thế là, con hổ không những lại tiếp tục công kích, thậm chí sức lực sử dụng ra còn nhiều hơn trước, điều đó khiến các cái cây bắt đầu lại gặp tai ương, thậm chí nhiều cây to cũng không chịu được, trực tiếp đổ gục tại chỗ.
Chỉ là, con hổ bộc phát một hồi thì sức lực của nó cũng dần cạn kiệt, không còn sức để tiếp tục đuổi theo Trần Minh nữa.
Trần Minh cũng dừng lại, chăm chú nhìn con hổ đang nằm bò tại chỗ, không ngừng thở phì phò, ánh mắt nó cũng chăm chú nhìn Trần Minh như thể đã bất lực, mặc Trần Minh nắn bóp.
Nhưng Trần Minh cũng không ngu mà lại gần nó, hắn biết mặc dù con hổ này thực sự đã mệt, nhưng không phải không còn sức để làm gì hắn. Chỉ sợ là nó đang cố tỏ ra là đã bất lực, chờ Trần Minh lại gần, để nó có cơ hội một kích giải quyết Trần Minh.
Với lại, Trần Minh cũng không có cách gì làm tổn thương nó, có lại gần cũng có thể làm gì được nó, với phòng ngự của nó, Trần Minh có dùng hết sức đánh nó cũng chỉ đủ làm nó đau đớn một chút mà thôi, không ăn thua gì.
Thế là, Trần Minh làm ra vẻ muốn tiến lại gần để làm thịt con hổ, ánh mắt vẫn lăm lăm nhìn vào mắt nó, trong mắt đầy là vẻ hung tàn.
Thấy thế, con hổ yêu càng tỏ ra suy yếu không chịu nổi, Trần Minh cảm tưởng như là mình không cần làm gì, con hổ này cũng có thể ngỏm bất cứ lúc nào.
Chợt ánh mắt của Trần Minh thay đổi, trong mắt chứa đầy là ý cười, bước chân của Trần Minh cũng dừng lại.
Trần Minh giơ tay lên vẫy vẫy, tỏ ý chào tạm biệt con hổ, sau đó quay ngoắt lại, đạp Tiêu dao bộ phóng đi.
Trần Minh cũng không quay lưng nhìn lại một cái, nhưng là hắn vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng rống giận dữ của con hổ.
Trần Minh vui vẻ cười phá lên: "Ha ha ha... Muốn ăn ta, cứ nằm mơ đi!!!!"
Trần Minh một đường lướt qua như gió, nhẹ nhàng tránh né từng gốc cây trong rừng, thân hình hắn linh động, thoát ẩn thoát hiện.
Qua non nửa ngày, cuối cùng Trần Minh cũng ra khỏi khu rừng này.
Chỉ là vừa ra khỏi khu rừng, Trần Minh lập tức dừng lại việc thi triển Tiêu dao bộ. Cũng không phải là do hắn tiêu hao quá nhiều, không thể tiếp tục thi triển, mà là ra khỏi khu rừng, Trần Minh liền thấy một con đường lớn, cũng thấy được có người đi trên đường, cũng phát hiện Thanh Vân phường thị ở cuối con đường.
Trần Minh cũng không muốn người khác biết thủ đoạn của mình.
Trần Minh cũng nhớ lời dặn của Tần Phi, gặp người liền tránh, chờ người ta đi qua rồi, Trần Minh mới rón rén đi sau.
Trần Minh quan sát một lượt bên ngoài Thanh Vân phường thị, cảm giác nó còn rất lớn. Nếu không phải Tần Phi nói nó là cái phường thị, trên cổng cũng ghi là Thanh Vân phường thị, Trần Minh chắc chắn sẽ lầm tưởng đây là cái thành.
Bởi trong ký ức ít ỏi mấy lần vào thành của Trần Minh, thì cái thành ở quê hắn cũng chỉ có thể lớn như vậy mà thôi. Mà cổng thành và tường thành còn kém hơn cổng thành và tường thành của cái Thanh Vân phường thị này.
...
Cách chương.