Xem xét xong, Trần Minh không do dự bước vào bên trong phường thị. May mắn cho hắn, cổng phường thị cũng không có thiết lập thu phí, bằng không một xu dính túi cũng không có như hắn, cũng không có cách nào đi vào.
Vừa vào trong cổng, Trần Minh đã thấy cảnh đường phố tấp nập, người đông như mắc cửi.
Chỉ thấy một con đường lớn nối từ cổng vào giữa phường thị, hai bên đều là từng sạp hàng, vô số người bày quầy bán hàng.
Mà lòng đường đều là khách mua hàng, thực ra cũng chưa chắc đã là mua hàng, cũng có thể chỉ là như hắn, chính là đi xem.
Dòng người tấp nập cũng không làm khó được bước chân của Trần Minh, chỉ thấy hắn như là con cá trạch, nhẹ nhàng, nhanh chóng luồn lách qua đám người.
Trần Minh như là đứa nhà quê lên phố, quan sát hết thứ này qua thứ khác. Từ người đi đường cho đến các gian hàng hai bên đường.
Trần Minh phát hiện, người ở đây cũng đều là tu sĩ, mặc dù cũng đều là cấp thấp tu sĩ, tu vi hầu hết cũng không cao hơn hắn bao nhiêu.
Hàng hóa được bán hai bên đường cũng thiên kỳ bách quái, hầu hết Trần Minh đều không nhận biết.
Một phần là các loại dược liệu, nhưng có lẽ cũng đều không phải phàm dược, Trần Minh cảm thấy chúng cùng với gốc linh sâm hắn từng ăn rất tương tự.
Hàng hóa cũng có rất nhiều thứ có vẻ như là binh khí, còn lại phần nhiều lại là các loại bình bình lọ lọ, cùng các loại tảng đá.
Thậm chí Trần Minh còn thấy có các gian hàng bán thịt thú cùng với da lông, răng, móng. Trần Minh đoán đây cũng không phải thịt dã thú, mà có lẽ chính là thịt yêu thú, bởi Trần Minh cảm thấy những thịt này khí tức rất giống khí tức con hổ yêu trước đó t·ấn c·ông hắn.
Trần Minh đi hết khu vực bày bán hàng rong này thì tới khu vực cửa hàng, hai bên đường cũng san sát đều là lớn nhỏ các loại cửa hàng. Buôn bán cũng là các loại tài nguyên tu luyện như đan dược, phù lục, pháp khí các loại. Cũng có không ít quán trọ, quán rượu.
Trần Minh cũng chỉ đứng bên ngoài xem, chứ không có đi vào cái cửa hàng nào xem cả. Chủ yếu là vì hắn một xu cũng không có, đi vào cũng không có ý nghĩa gì.
Trần Minh bắt đầu suy nghĩ cách kiếm tài nguyên tu luyện.
Như Tần Phi nói, đến đây kiếm một công việc tạp dịch làm, nhưng Trần Minh hỏi qua, cũng không có mấy chỗ cần người, mà cho dù có cần, bọn họ cũng trả công rất thấp, kiếm tiền như vậy quá chậm.
Trần Minh suy đi nghĩ lại, cảm thấy muốn kiếm tiền nhanh chắc cũng chỉ có đi ăn c·ướp, cơ mà cái này cần phải có thực lực, chứ không thực lực thì còn không biết là ai c·ướp ai.
Đã không thể ăn c·ướp, vậy thì chỉ còn ă·n t·rộm, hắn trên đường đi để ý thấy, mọi người bên hông đều treo một cái túi nhỏ.
Trần Minh nghe nói, người tu tiên có một loại bảo vật gọi là túi trữ vật, bên trong có càn khôn, có thể chứa rất nhiều thứ, nhưng thứ này cũng không phải vật phàm, cấp thấp tán tu như bọn hắn là không thể nào có, cho dù có cũng không ai ngu mà khoe ra. Bởi vậy, những cái túi nhỏ bên hông bọn họ kia chắc chắn cũng chỉ có thể là túi tiền.
Chỉ có điều, ở đây cũng đều là người tu tiên, cảm giác nhạy bén, muốn lấy trộm của họ cũng không dễ dàng, bằng không họ cũng không thoải mái treo tiền bên hông như vậy.
Trần Minh có Tiêu dao bộ, thân thủ linh hoạt, hắn tự tin có thể lấy được túi tiền của họ, nhưng không dám đảm bảo không bị họ phát hiện. Nhưng nếu có một chút trợ lực, vậy thì hắn cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng lấy đi túi tiền của họ.
Trần Minh bắt đầu từ từ đi lại trên khu vực sạp hàng vỉa hè, khu vực này là đông đúc nhất, hắn muốn tìm kiếm một cơ hội.
Trần Minh phát hiện, những người xung quanh không chỉ đeo túi tiền bên hông, mà đa số mọi người còn đeo cả binh khí, Trần Minh cũng không biết những binh khí này là pháp bảo, hay vẫn là phàm khí. Khả năng là phàm khí rất thấp, dù sao phàm khí đối với người tu tiên mà nói, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Những binh khí này đa phần là kiếm, đao, nhưng cũng không ít các loại khác.
Chợt Trần Minh thấy được một người đàn ông cao lớn, nhìn dáng vẻ rất là hung dữ, nhưng binh khí hắn đeo trên người lại là một con dao nhỏ, nhìn hết sức tương phản.
Hắn đang cố dùng ưu thế hình thể của mình để chen lấn mọi người xung quanh, khiến mọi người hết sức bất mãn, còn hắn thì bày ra một vẻ mặt rất muốn ăn đòn.
Trần Minh đột nhiên nảy ra một ý định, đó là gây ra náo loạn, như vậy thì hắn có thể buông ra tay chân mà sờ về túi tiền của mọi người.
Mà mục tiêu của Trần Minh chính là gã đàn ông to xác kia. Trần Minh dùng Tiêu dao bộ nhẹ nhàng luồn lách tới bên cạnh người đàn ông đó. Trong lúc hắn còn đang bận chen lấn mọi người, va vào người này, chạm vào người kia, còn sự chú ý của mọi người xung quanh cũng đều tập trung vào khuôn mặt đáng ghét của tên đó, thì Trần Minh nhẹ nhàng đến bên rồi tiện tay rút đi con dao bên hông gã đàn ông, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Mới đầu tên đàn ông đó vẫn còn vẻ mặt dương dương tự đắc, nhưng đúng là người tu tiên giác quan, chẳng bao lâu sau gã đàn ông liền nhận thấy khác lạ, vội vàng sờ xuống hông đã thấy con dao yêu quý của mình không thấy, cũng chỉ còn lại vỏ dao. Con dao đó chính là tính mạng gã, mất đi con dao thì khác gì hổ mất răng nanh.
Gã cảm giác như đầu mình nổ tung, máu dồn lên não khiến mặt hắn đỏ chót như uống rượu.
Chợt hắn gầm lên giận dữ.
" Kẻ nào! Là tên khốn kiếp nào ăn gan hùm mật báo, dám trộm đồ của ông!!!"
Gã vốn khuôn mặt đã hung dữ, nay càng trở nên hung dữ. Gã giương đôi mắt như mắt ưng quét một vòng xung quanh, nhằm tìm kiếm ra kẻ đã trộm đồ của mình. Nhưng làm sao gã có thể tìm thấy được, dòng người thì đông đúc, Trần Minh thì đã sớm lẩn trốn đến xa xa, khuất sau đám người.
Mà gã đàn ông đột nhiên gào lớn tiếng như vậy cũng gây ra chú ý của mọi người xung quanh, không ít người tỏ vẻ hả hê khi gã gặp chuyện.
Không thể tìm ra k·ẻ t·rộm, lại nhìn thấy mọi người xung quanh cười cợt mình, gã đàn ông lại càng thêm tức giận. Gã bắt đầu muốn chút giận lên những người xung quanh. Thế là gã xô đẩy hết người này tới người khác nhằm tìm kiếm ra xem có phải chính là một trong số họ đã lấy cắp con dao của gã hay không.
Chỉ là những người này cũng đều là tu sĩ chứ đâu phải người thường, trước đó nhịn hắn là vì không muốn gây gổ ở nơi này. Nhưng bây giờ, gã đàn ông đã trở nên càng quá phận, thậm chí còn công kích bọn họ, làm sao bọn họ có thể nhịn được.
Bọn họ bắt đầu đáp trả, khiến cho xung đột càng ngày càng gay gắt. Gã đàn ông thực sự cũng có tiền vốn để hành sử như vậy, bằng không cũng sớm c·hết từ lâu. Chỉ thấy gã một mình cùng mấy người vật lộn vẫn không rơi xuống hạ phong.
Con đường đang đông đúc, tấp nập như thế, đột nhiên có đám người xô xát, đánh nhau đương nhiên sẽ gây ra hỗn loạn.
Chủ sạp ven đường thì cố gắng che trở cho hàng hóa của mình, có người thậm chí đã bắt đầu thu lại hàng hóa của mình. Còn người đi đường thì đang cố gắng tránh né để khỏi bị ngộ thương, điều này dẫn tới cả đường phố không ngừng xô đẩy nhau.
Trần Minh thấy được cơ hội, nhanh chóng luồn lách vào trong đám người, hắn sử dụng con dao vừa trộm được cắt đứt dây trói túi tiền của một người không để ý, lấy đi túi tiền của người này.
Xong rồi lại nhanh chóng lách qua chỗ khác, cũng làm tương tự như vậy. Những người này cũng không mất quá nhiều thời gian liền phát hiện ra túi tiền của mình bị mất, thế là cục diện càng thêm náo loạn.
Trần Minh thủ pháp lanh lẹ, nhanh chóng cuỗm đi mấy cái túi tiền. Hắn cũng không tham lam, nhét mấy cái túi tiền vào người rồi nhanh chóng luồn lách đi ra ngoài. Đi ra khỏi dòng người, Trần Minh cũng không tiếp tục sử dụng Tiêu dao bộ, mà chỉ đi lại bình thường, cố làm ra vẻ mình vừa thoát ra được khỏi đám đông, chứ không nhanh chóng chạy đi như là sợ người phát hiện mình ă·n t·rộm vậy.
Cũng không tiếp tục dừng lại ở trong phường thị, Trần Minh hướng bên ngoài rời đi.
Còn tưởng không có ai phát hiện mình, chỉ là Trần Minh không nghĩ tới, vẫn là có một cái đuôi theo dõi hắn.
Đó là một người đàn ông mặt sẹo, râu quai nón, vẻ mặt thô kệch, nhưng ánh mắt gian xảo.
Trần Minh thấy thế cũng không bỏ chạy, vẫn là di chuyển bình thường, mà gã đàn ông kia cũng không tăng tốc đuổi theo.
Trần Minh biết, gã đàn ông kia có lẽ đã phát hiện hành vi của hắn, muốn đen ăn đen, nhưng gã chắc chắn sẽ không hành động ở ngay trước cổng phường thị, vậy nên Trần Minh vẫn cứ đi lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.
Về phần gã đàn ông kia, gã đang suy nghĩ.
" Ha ha, thật con mẹ nó may mắn, thấy được tên tiểu tử kia trộm đồ, tên tiểu tử còn rất lanh lẹ... Ừm... không thể vội vàng được, nếu tóm nó ở đây, mọi người sẽ biết mất, vẫn là chờ ra xa xa lại nói. Cũng không cần lo lắng, tên tiểu tử này cũng chỉ là luyện khí một tầng, lại là một tên tiểu tử, ta là luyện khí ba tầng, đảm bảo nó chạy không thoát. Tốt nhất là bắt sống, sau đó để tiểu tử này cho ta làm việc, vậy thì không phải ta không cần làm gì cũng sẽ liên tục có linh thạch tu luyện sao, ha ha ha...." Gã đàn ông trong lòng đang cười thầm liên tục.
Trần Minh sau khi đi ra khỏi phường thị, liền băng qua đường tiến thẳng vào trong rừng cây rậm rạp. Vừa khuất tầm nhìn của gã đàn ông, Trần Minh liền sử dụng Tiêu dao bộ, nhanh chóng lướt đi, sau đó ẩn nấp sau một gốc cây to phía xa xa.
Không trực tiếp chạy đi là vì sợ gã đàn ông cũng có thủ đoạn gì có thể di chuyển nhanh chóng, dù sao tu tiên thế giới, không ai đoán trước được điều gì. Hắn ẩn nấp là để gã không biết hắn chạy hướng nào mà tìm.
Gã đàn ông thấy Trần Minh không chọn đường cái mà lại chọn chui vào rừng cây thì không những không lo lắng, ngược lại trở nên vui mừng, gã thì thầm.
" Tiểu tử ngốc, ngươi đi ngoài đường lớn, ta còn cố kỵ một hai, ngươi chui vào rừng, vậy chính là thịt cá nằm trên thớt, xem ngươi có thể trốn đường nào."
Gã cũng nhanh chóng theo vào trong rừng. Chỉ là, gã vừa vào đến trong rừng đã không thấy tăm tích Trần Minh đâu. Gã ngó hết bên này tới bên khác cũng không phát hiện chút dấu vết nào, khiến gã rất là nghi hoặc.
Tiểu tử này không lẽ có ẩn thân thuật, bằng không làm sao có thể biến mất nhanh như vậy, không thể nào tốc độ của nó còn nhanh hơn mình được.
Nó cũng chỉ là cái luyện khí một tầng, chắc chắn còn chưa chạy, chỉ có thể là ẩn nấp quanh đây. Thế là gã bắt đầu tìm kiếm vùng quanh đó.
Chỉ là gã cũng không biết, chỗ Trần Minh ẩn nấp còn ở xa xa, gã chỉ tìm quanh quanh chỗ đó là không thấy được. Mà gã không nghĩ Trần Minh có tốc độ nhanh như vậy, với thời gian chênh lệch lúc gã theo vào thì Trần Minh cũng chỉ có thể ẩn nấp ở quanh đó mà thôi.
Tìm hết lượt, gã cũng không tìm thấy Trần Minh, thế là gã liền chắc chắn Trần Minh có ẩn thân thuật, thế là gã càng hưng phấn, gã nghĩ nếu tìm được Trần Minh thì mình cũng có thể học được ẩn thân thuật.
Gã cảm thấy Trần Minh chỉ là cái luyện khí một tầng, cho dù có ẩn thân thuật cũng không thi triển được quá lâu, nên gã cứ đứng đó chờ.
Trần Minh thầm mắng, tên khốn kiếp này cũng thật có kiên nhẫn, không tìm thấy cũng không chịu rời đi.
Gã đàn ông chờ đợi rất lâu cũng không thấy Trần Minh hiện ra thì ngày càng kinh ngạc, gã thầm cảm thấy không đúng, tên tiểu tử này làm sao có thể chịu đựng được lâu như vậy, cho dù là gã cũng không thể thi triển pháp thuật lâu như vậy.
Gã bắt đầu sốt ruột, không lẽ là ta đã nhầm, là tiểu tử kia đã rời đi. Gã không tin tà, liền nếm thử chiêu trò giả vờ phát hiện để Trần Minh tự chui đầu ra.
Chỉ thấy gã hô: " Tiểu tử, đi ra đi, ta đã thấy ngươi rồi. Tốt nhất tự mình tới trước mặt ta, để ta ra tay thì ngươi có tội chịu... Thế nào còn không chịu ra, ngươi núp sau gốc cây, chẳng lẽ còn nghĩ ta không phát hiện..."
Gã đàn ông còn thực sự diễn như thật, chỉ tiếc Trần Minh cũng không mắc lừa gã.
Lảm nhảm một hồi cũng không thấy có động tĩnh gì, gã đàn ông vô cùng tức tối, không nghĩ gã lại có thể để một miếng mồi ngon tuột khỏi miệng. Gã rút ra thanh đao, như là phát tiết chém vào cây cỏ xung quanh. Chỉ thấy thanh đao của gã mỏng như cánh ve, nhưng cứng rắn dị thường, mặc dù cái cây to cũng bị một chém chặt đứt.
Phát tiết xong tức giận, gã đàn ông nhét đao vào vỏ, rồi rời đi.
...
Cách chương.
0