Trần Minh tạm thời cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa chạy vừa suy nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ.
Chỉ là chạy, chạy, chợt Trần Minh ngoảnh lại đằng sau, rồi khựng người lại.
Trần Minh sững sờ nhìn đám Hắc lân xà sắp xếp thành một hàng đứng ở phía xa, cũng không tiếp tục đuổi theo hắn.
Trần Minh bỗng da đầu run lên, hắn cảm thấy có lẽ mình đã chạy nhầm vào địa phương, ngay cả đàn Hắc lân xà cũng không dám đi vào nửa bước.
Điều này khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, đằng trước có nguy hiểm chưa biết, đằng sau có hắc lân xà chặn đường.
Cuối cùng, Trần Minh quyết định tiếp tục tiến về phía trước, dù sao cũng là nguy hiểm chưa biết, có lẽ chỉ cần cẩn thận một chút, không đánh động đến nó thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Thế là Trần Minh cũng không tiếp tục chạy đi, mà từ từ, rón rén tiến về phía trước, đồng thời không ngừng cảnh giác, đề phòng mọi nguy hiểm có thể bất ngờ xảy ra.
Đột nhiên, Trần Minh nhìn thấy một cái hang động ở chân núi phía trước. Trần Minh dám khẳng định, hang động đó chắc chắn là nguyên nhân khiến đàn Hắc lân xà dừng bước, không tiếp tục đuổi theo hắn đi vào.
Chỉ là, Trần Minh còn có một phát hiện khác nữa, đó là bên cạnh cửa hang mọc lên ba gốc cỏ màu xanh biếc. Ba gốc cỏ này hình dạng cùng với hình dạng Thiên linh thảo bên trong cuốn sổ tay giống nhau như đúc.
Trong sổ tay có nói Thiên linh thảo thường sinh trưởng ở nơi có năng lượng nồng đậm, nhưng cũng không nhất thiết phải là linh khí, khí độc cũng có thể. Nơi chúng sinh trưởng thường bị yêu thú chiếm giữ.
Thiên linh thảo bên trong chứa đựng tinh thuần linh khí, chính là vật liệu luyện chế nhiều loại đan dược, không chỉ thế, nó cũng có thể dùng để trực tiếp luyện hóa, giúp tăng cao tu vi, bởi vậy trên thị trường, nhu cầu đối với Thiên linh thảo rất cao.
Trần Minh đối với ba gốc cỏ nhỏ phía trước rất là động tâm, nhưng là cái hang bên cạnh chúng lại khiến Trần Minh do dự.
Chỉ là cuối cùng Trần Minh gạt đi tất cả do dự, hắn thầm nhủ: " Cầu phú quý bên trong nguy hiểm, nếu như sợ hãi, cũng không cần bước lên con đường tu tiên này."
Mặc dù như thế, nhưng Trần Minh vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, nếu như có thể không đánh động tới con yêu thú trong hang, mà vẫn lấy được đi mấy cây Thiên linh thảo kia, thì không phải càng tốt.
Trần Minh rón ra rón rén lại gần bên cạnh cửa hang. Hắn núp ở một bên cửa hang, nhẹ nhàng thò tay ra muốn hái đi mấy gốc Thiên linh thảo.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít chói tai từ trong hang phát ra, Trần Minh biết, mình đã bị phát hiện.
Trần Minh quyết định nhanh chóng thu thập ba gốc thiên linh thảo, sau đó tức tốc bỏ chạy, hắn cũng không để ý cái gì Hắc lân xà, cùng lắm bị cắn thì uống vào giải độc đan là được.
Trần Minh vừa chạy, vừa quay đầu nhìn lại, hắn thấy được một cái đầu to lớn thò ra khỏi cửa hang.
Cuối cùng Trần Minh cũng biết được nguyên nhân khiến đàn hắc lân xà sợ hãi không dám đi vào khu vực này.
Cái đầu to lớn phủ đầy lớp vảy nhiều màu sắc, đó chính là đầu của loài yêu thú có tên là Ban lan xà.
Ban lan xà là một loài rắn yêu, thân hình to lớn, chúng không có độc nhưng chúng rất ưa thích ăn rắn độc.
Con rắn này bây giờ, trong mắt đều là vẻ hung tợn, nhìn chăm chú vào Trần Minh, chợt nó phóng ra, nhanh chóng đuổi theo kẻ đã trộm đồ của nó.
Mặc dù trong sổ tay có nói, nhược điểm của loài yêu thú này là tốc độ tương đối chậm, nhưng Trần Minh cảm giác thấy, khí tức của nó rất mạnh, có lẽ đã đột phá tới yêu thú nhất giai hậu kỳ. Nếu như vậy, tu vi có thể bù đắp lại khuyết điểm của nó, khiến cho tốc độ của nó cũng không còn chậm chạp so với con mồi của nó.
Trần Minh cũng chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước đó tiến tới, hắn cũng không có tâm tư để ý có bị đàn Hắc lân xà cản đường hay không.
Chỉ là, khi Trần Minh chạy tới, đa thấy đàn Hắc lân xà đã sớm bắt đầu bỏ chạy, có lẽ là chúng cũng phát hiện khí tức của đầu Ban lan xà đang tới gần.
Thế là, trước đó còn truy đuổi nhau bán sống bán c·hết, bây giờ lại phải cùng nhau bỏ chạy.
Trần Minh nhanh chóng đuổi kịp đàn Hắc lân xà, trong khi đầu Ban lan đại xà vẫn gắt gao đuổi ở phía sau.
Đàn Hắc lân xà cũng không thèm để ý tên nhân loại trước đó bị bọn nó truy đuổi bây giờ đang chạy ngay bên cạnh mình. Chúng cũng không có tâm trạng làm gì Trần Minh, bởi chỉ cần chậm lại một chút, rất có thể thì sẽ bị đầu đại xà phía sau nuốt.
Nhưng không giống lũ rắn, Trần Minh còn có một đôi tay để sử dụng, và cho dù có dùng tay hoạt động, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn.
Thế là Trần Minh vừa chạy giữ bầy Hắc lân xà, thỉnh thoảng lại túm một đầu rắn bên cạnh ném về phía sau. Mỗi lần như thế, đầu kia Ban lan đại xà lại mở miệng ra đớp lấy con Hắc lân xà bị hắn ném kia. Trần Minh cảm giác mình như là đang ném ăn cho thú cưng.
Trần Minh bắt đầu ném lệch ra khỏi tuyến đường bọn hắn đang chạy, mặc dù như vậy con đại xà cũng không chịu buông tha, một miệng nuốt một con rắn, điều đó cũng có thể ngăn cản tốc độ của con đại xà, làm nó chậm lại một chút.
Với ưu thế tốc độ, Trần Minh cuối cùng cũng có thể vượt lên trên dẫn đầu, điều này khiến cho đàn Hắc lân xà trở thành tấm chắn giữa hắn và đầu Ban lan xà kia.
Mà đầu Ban lan xà không còn được Trần Minh ném ăn thì tốc độ bắt đầu nhanh hơn, không bao lâu liền có thể đuổi kịp đàn Hắc lân xà.
Đồ ăn ngay trước miệng, đầu này Ban lan đại xà làm sao có thể từ chối, nó bắt đầu không ngừng cắn nuốt, thôn phệ, mặc cho sự phản kháng của Hắc lân xà. Bởi vì mọi phản kháng của Hắc lân xà đối với Ban lan xà đều là vô ích, nó có thể miễn dịch với độc tố của rất nhiều loài rắn độc, chưa kể lớp vảy giáp của đầu Ban lan đại xà này rất cứng rắn, Hắc lân xà căn bản cũng không cắn xuyên được qua.
Đám Hắc lân xà này cũng không ngu ngốc, cứ như vậy chấp nhận trở thành đồ ăn cho Ban lan đại xà, chúng bắt đầu tán loạn bỏ chạy ra khắp nơi, điều này sẽ khiến cho Ban lan đại xà cũng không thể đuổi theo tất cả bọn chúng.
Trần Minh thấy thế thì vui vẻ, như vậy thì hắn có thể sẽ không bị Ban lan đại xà đuổi theo nữa.
Chỉ là hắn còn chưa kịp cười, liền thấy đầu Ban lan đại xà cũng không hề đuổi theo những đầu Hắc lân xà bỏ chạy kia, mà vẫn chằm chằm đuổi theo hắn.
Thì ra, đầu Ban lan đại xà này ăn Hắc lân xà cũng chỉ là tiện mồm mà thôi, mục tiêu của nó từ đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi, cũng chỉ có kẻ giám đoạt đồ vật của nó là Trần Minh.
Trần Minh thấy thế thì cũng rất là bất đắc dĩ, không lẽ mình phải ném trả nó mấy cọng Thiên linh thảo.
Không được, tuyệt đối không được, đã tốn nhiều công sức như vậy, làm sao có thể uổng công. Với lại cho dù có ném trả, làm sao mà biết được nó có bỏ qua cho mình hay không.
Thế là Trần Minh cũng chỉ có thể tiếp tục chạy, may mắn Tiêu dao bộ còn rất cho lực, bằng không hắn cũng sớm không còn sức để chạy.
Một đường chạy theo đường cũ trở về, Trần Minh cuối cùng cũng tìm lại được vị trí lúc đầu gặp được đám người mặt sẹo.
Trở lại được vị trí này, Trần Minh cũng đã xác định được phương hướng rời khỏi Hắc vụ đầm lầy.
Trần Minh không tin, mấy đầu yêu thú bên trong khu vực Hắc vụ đầm lầy này đám theo hắn chạy ra bên ngoài khu vực hắc vụ bao phủ.
Bên trong hắc vụ, bọn chúng còn có chút lợi thế, bước ra bên ngoài, chỉ sợ có không ít người vui vẻ muốn ra tay săn g·iết chúng đâu, nhất lại là một đầu đại xà to lớn như vậy, trên người đều là bảo vật.
Trước đó, đầu này đại xà tham lam nuốt mấy đầu Hắc lân xà, khiến cho khoảng cách giữa nó và Trần Minh bị kéo dài không ít. Tìm lại trở về vị trí gặp đám người mặt sẹo, chứng tỏ khoảng cách cửa ra của Hắc vụ đầm lầy cũng không còn rất xa. Trần Minh tự tin mình có thể chạy thoát được đầu này Ban lan đại xà.
Chỉ là mặc dù tự tin, nhưng Trần Minh cũng vẫn chạy bán sống bán c·hết, hắn cũng không muốn bị bộ hàm tua tủa răng nhọn của con đại xà này cắn qua, cảnh tượng kia chắc chắn thê thảm vô cùng.
Vì là đã ra tới khu vực ngoài rìa, trên đường đi càng dễ gặp được người, mà lần này cũng giống như trước đó Trần Minh bị đàn Hắc lân xà đuổi theo, bất cứ người nào gặp được Trần Minh đều bỏ chạy tán loạn.
Đặc biệt là ở vòng ngoài này đa phần là người mới tới, thậm chí có những người giống như Trần Minh, là lần đầu tiên tới nơi này. Nhưng chỉ sợ lần này là lần đầu, cũng chính là lần cuối cùng họ tới đây. Thực sự quá nguy hiểm, chỉ một ngày, bọn họ liền gặp hai lần cảnh tượng khủng kh·iếp. Một lần chính là dòng lũ rắn độc tràn qua, một lần chính là một đầu to lớn đại xà truy đuổi người, chỉ nhìn thôi họ cũng đủ sợ đái ra quần rồi, đừng nói là họ phải thay vào đó.
Trần Minh cũng không thèm để tâm những người khác trên đường, hắn chỉ lo cắm đầu chạy, chờ ra khỏi khu vực sương mù đen bao phủ, Trần Minh cũng không ngừng lại chạy, lỡ như đầu đại xà đó cũng không chịu bỏ qua, dừng lại không phải là chịu c·hết.
Nhưng may mắn cho Trần Minh là hắn dự đoán đúng, Ban lan đại xà lao ra khỏi khu rừng, phát hiện bên ngoài là bầu trời thoáng đãng sáng sủa, không còn sương đen bao phủ thì đột ngột dừng lại. Nó giương đôi mắt phẫn nộ nhìn theo bóng dáng của Trần Minh, sau đó không cam lòng bò trở lại trong sương mù đen. Bản năng của loài rắn cho nó biết, rời khỏi sương đen rất nguy hiểm, nó sẽ không vì nhân loại nhỏ bé kia mà mạo hiểm tính mạng mình.
Trần Minh chạy thêm một lúc thì cảm giác phía sau lưng không còn động tĩnh gì nữa, quay đầu lại nhìn đã không còn thấy hình bóng Ban lan đại xà đâu, thế là hắn dừng lại để thở gấp.
Ngày hôm nay, từ đầu là bị Hắc lân xà đuổi, sau đó lại bị Ban lan đại xà đuổi, Trần Minh đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, bây giờ cuối cùng cũng đã thoát khỏi sự truy đuổi của Ban lan đại xà, Trần Minh liền cảm giác cả thân thể cũng không tốt.
Mặc dù mới tiến vào Hắc vụ đầm lầy có một ngày, còn có thể ở lại đây khoảng hai ngày nữa, nhưng Trần Minh cũng quyết định trở về, lần này như vậy đối với hắn cũng là đã quá mệt mỏi rồi, vả lại hắn cũng có đủ thu hoạch mà mình muốn, hắn cảm thấy trở về tiêu hóa hết thu hoạch lần này rồi mới quay trở lại cũng không muộn.
Mặc dù quyết định trở về, nhưng thân thể hắn đã rất mệt mỏi, trời cũng đã chuyển tối, hắn quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi mới xuất phát trở về.
Nhưng Trần Minh cảm thấy mình vẫn chưa thể nghỉ ngơi tại đây được, dù sao nơi này cũng là ngay bên ngoài Hắc vụ đầm lầy, người qua lại không ít, nếu như trực tiếp nghỉ ngơi ở đây, người khác gặp được có thể sẽ nảy sinh ý đồ xấu.
Trần Minh sau khi thở gấp một hồi thì nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, xem có ai theo dõi mình không.
May mắn, có lẽ là do đầu Ban lan đại xà kia kinh sợ, khiến tạm thời không có ai xung quanh khu vực này.
Trần Minh thấy như thế thì thở phào nhẹ nhõm, đạp Tiêu dao bộ từ từ rời khỏi nơi này. Hắn cũng không chạy đi quá nhanh, một phần là để điều hòa thân thể, giảm bớt mệt mỏi. Một phần là trên đường lỡ như có gặp phải người, nếu như chạy nhanh, người ta nhìn thấy hắn chạy nhanh, sẽ nghĩ hắn có được bảo vật nên mới chạy nhanh rời đi, thế thì không ổn.
Trần Minh cũng không dám dọc theo tuyến đường di chuyển, mà là xâm nhập hoang dã, cố gắng né tránh tuyến đường chính trở về Thanh Vân phường thị, bởi trên tuyến đường đó thường xuyên có người qua lại. Cho dù thân thể không có mệt mỏi, trở về hắn cũng không dự định như lúc đi vậy, nghênh ngang đi trên đường lớn. Bởi vì, trở về thường đều mang theo thu hoạch, rất dễ sẽ gặp ăn c·ướp dọc đường, người ta cả nhóm người đi còn có thể bị chặn c·ướp, huống chi là một mình hắn.
Chờ tới khi đã tìm được vị trí an toàn, Trần Minh cũng yên tâm ngồi xuống, vận chuyển linh khí, điều hòa thân thể.
...
Cách chương.
0