0
Một đêm yên ổn, không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
Sáng hôm sau, Trần Minh vươn vai tỉnh dậy, tìm kiếm một chút đồ ăn lót dạ, hắn liền khởi hành trở về Thanh vân phường thị.
Một đường luồn lách núi rừng, nhưng thời gian sử dụng so với lúc đi tới Hắc vụ đầm lầy còn nhanh hơn một chút, hắn chỉ mất hơn hai ngày liền có thể trở về, đó là trên đường về, hắn còn đụng phải một đầu yêu thú.
Đó là một đầu sói loại yêu thú, không biết chuyện gì đã xảy ra với đầu sói này khiến nó phải lẻ loi một mình, thân thể thì gầy gò như đã nhịn đói rất lâu.
Nó vừa thấy Trần Minh thì lập tức lao vào đòi xin hắn miếng thịt, đương nhiên là Trần Minh không cho.
Kết quả cũng không phải nói, ngay cả một đầu hổ yêu khỏe mạnh còn bị Trần Minh chơi c·hết huống hồ là một con sói gầy trơ xương, chưa kể tu vi của con sói này còn thấp hơn đầu hổ yêu kia. Nó bị Trần Minh đùa xoay quanh, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực bị hắn chọc c·hết.
Vì là khoảng cách Thanh Vân phường thị cũng không còn rất xa, với lại Trần Minh cũng cảm thấy con sói này không có bao nhiêu giá trị nên hắn quyết định trực tiếp vác nó trở về. Dù sao con sói này cũng không có bao nhiêu thịt, với lại thịt sói cũng khó ăn, vậy nên hắn cũng không định mổ sẻ gì, mà muốn cứ như vậy bán đi.
Về đến cửa Thanh Vân phường thị, Trần Minh cũng không tiếp tục che dấu thân mình mà trực tiếp nghênh ngang bước lên đường lớn đi vào trong phường thị.
Đến nơi này rồi, đương nhiên là không có ai giám chặn c·ướp cả, chặn c·ướp ở đây thì cũng chỉ có một kết quả, bị người ta đánh hội đồng c·hết, vả lại phường thị cũng có phường thị quy củ, không phải là nơi có thể tùy tiện làm gì cũng được.
Người khác nhìn thấy Trần Minh một đứa trẻ không chỉ đi một mình, trên vai còn vác theo một đầu yêu thú thì rất là ngạc nhiên, nhiều người còn hướng về phía hắn chỉ trỏ bàn tán.
Trần Minh cũng không để ý bọn họ nói mình như thế nào, trực tiếp đi thẳng vào trong phường thị. Một đường cũng không dừng lại, Trần Minh đi tới Vạn bảo lâu.
Vừa vào cửa, Trần Minh liền hô to.
" Trương trưởng quỹ, mau ra đây, có sinh ý!!!"
Trương trưởng quỹ không hổ là cao thủ, Trần Minh vừa hô dứt lời, đã thấy ông ta từ bên trong chậm rãi đi ra.
Vừa nhìn thấy Trần Minh, Trương trưởng quỹ liền khó hiểu hỏi.
" Tiểu hữu, ngươi không phải muốn đi Hắc vụ đầm lầy sao? Như thế nào đã trở lại rồi?"
Theo như Trương trưởng quỹ tính toán, cho dù Trần Minh có vừa đi đến Hắc vụ đầm lầy xong lập tức trở về, thì cũng còn chưa thể trở về tới đây được.
Trần Minh cũng biết, bây giờ đến đây bán đồ chắc chắn sẽ khiến Trương trưởng quỹ có điều nghi ngờ, nhưng hắn cũng không thèm để ý, miễn là Trương trưởng quỹ không biết được hắn đi lại bằng cách nào là được.
Vậy nên, Trần Minh cũng tỏ vẻ không thèm quan tâm, trả lời.
" Ha ha, vốn dĩ ta dự định ở lại đó mấy ngày nữa, nhưng số không may, bị một đầu đại xà truy đuổi chạy ra khỏi Hắc vụ đầm lầy, sợ hãi quá, cũng không dám đi vào nữa nên quyết định trở về."
Trương trưởng quỹ nghe Trần Minh trả lời như thế thì nửa tin nửa ngờ, tiểu tử này thật bất thường, ông ta cũng không biết lời nói của Trần Minh có bao nhiêu phần chân thật. Nhưng dù sao đó cũng không phải việc mà ông ta rất quan tâm, thứ ông ta quan tâm nhất cũng chỉ có sinh ý.
Thế là ông ta liền hỏi Trần Minh:
" Tiểu hữu, sinh ý ngươi nói là gì? Không lẽ chính là đầu yêu thú này?"
Trần Minh thấy ánh mắt của Trương trưởng quỹ nhìn về phía đầu sói yêu mà hắn đang vác trên vai thì trực tiếp thả nó lên bàn.
" Ha ha! Trương trưởng quỹ, như thế nào, ngươi xem xem có thể bán bao nhiêu linh thạch?"
Trương trưởng quỹ nhìn thấy đồ vật mà Trần Minh muốn giao dịch thực sự là đầu này yêu thú thì lông mày khẽ nhíu.
" Tiểu hữu, ngươi thực sự là muốn giao dịch với ta đầu yêu thú này? Đầu yêu thú này mặc dù có giá trị hơn đám vật liệu ngươi giao dịch lần trước một chút, nhưng so ra vẫn kém hơn giá trị ba viên đan dược ta đưa ngươi không ít đâu?"
Không để ý tới vẻ không hài lòng của Trương trưởng quỹ, Trần Minh càng để ý vấn đề giá cả của đầu yêu thú hơn, bởi hắn nghe rõ ràng Trương trưởng quỹ nói đầu sói này còn giá trị hơn đầu hổ yêu lần trước, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, theo hắn tưởng tượng thì hổ yêu hẳn là phải giá trị hơn chứ, không lẽ là do lần này có cả thịt, nhưng con này yêu thú cũng đâu có bao nhiêu thịt đâu.
Đã không hiểu, đương nhiên là phải hỏi.
" Trương trưởng quỹ, ý ngươi nói là đầu sói loại yêu thú này so với đầu hổ loại yêu thú lần trước ta bán càng thêm giá trị?"
Trương trưởng quỹ gật đầu xác nhận.
" Đương nhiên, hổ loại yêu thú nếu như tu vi càng cao hơn có lẽ sẽ giá trị hơn, nhưng cũng phải tùy loại. Nhưng chỉ là cấp thấp yêu thú như này, sói loại yêu thú sẽ giá trị hơn một chút, chủ yếu là vì da lông của sói yêu càng thêm giá trị, da sói có thể chế tác thành lá bùa, lông sói có thể dùng để chế tác phù bút."
Thì ra là vậy, Trần Minh cũng không hề biết những điều này, chỉ là thấy người ta mua thì hắn bán, chứ cũng không biết người ta mua là dùng để làm gì.
Mặc dù đã biết được điều đó, nhưng Trần Minh vẫn không biết được nó giá trị bao nhiêu linh thạch, thế là hắn lại hỏi Trương trưởng quỹ.
" Vậy nó có thể bán được bao nhiêu linh thạch?"
Nghe thấy thế, Trương trưởng quỹ lại cau mày.
" Nhiều nhất năm mươi khối linh thạch, nhưng như vậy cũng chỉ mới đủ một viên giải độc đan của ta mà thôi."
Trần Minh nghe vậy cũng không thèm để ý, vẫn cứ vui vẻ cười, thu hoạch nhiều hơn, không vui vẻ làm sao được.
" Ha ha, Trương trưởng quỹ ngươi đừng nóng vội, ta cũng chưa nói là chỉ có mỗi đầu yêu thú đó thôi mà."
Nói xong Trần Minh lấy ra hai gốc cỏ nhỏ, đương nhiên đó chính là hai gốc Thiên linh thảo, còn một gốc hắn muốn giữ lại để mình dùng, muốn bán đi hai gốc này, một phần là để trả lại tiền ba viên giải độc đan, một phần là để lấy tiền mua những thứ khác nữa.
Nhìn thấy Trần Minh lấy ra hai gốc Thiên linh thảo, ánh mắt Trương trưởng quỹ sáng lên, thái độ cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Trần Minh đặt hai gốc Thiên linh thảo lên bàn để Trương trưởng quỹ kiểm tra.
Trương trưởng quỹ nhìn thấy linh dược không được bảo quản cẩn thận thì có chút đau lòng, vội vàng lấy ra hộp gỗ đặt vào.
" Tiểu hữu a, linh dược cũng không thể tùy tiện thả như vậy được, dược tính sẽ bị thất thoát hết, chúng cần phải được bảo quản cẩn thận mới được."
Nghe vậy, Trần Minh cũng chỉ biết cười xòa.
" Ha ha, Trương trưởng quỹ ngươi cũng phải thông cảm cho ta, ta cũng không có cái điều kiện đó, giá như có một cái túi trữ vật thì những chuyện đó cũng không phải vấn đề gì." Trần Minh nhìn cái túi trữ vật của Trương trưởng quỹ không ngừng hâm mộ, không biết phải làm cách nào mới có được một cái.
Trương trưởng quỹ thấy ánh mắt của Trần Minh thì khích lệ.
" Ha ha, chỉ là cái túi trữ vật mà thôi, cũng không quý, một nghìn linh thạch mà thôi, ngươi cố gắng một chút là có thể mua được."
Trần Minh cau mày suy tư, một nghìn linh thạch, con số không nhỏ, nhưng cũng không phải không thể Kiếm được. Thế là hắn quay ra hỏi Trương trưởng quỹ.
" Một nghìn linh thạch? Vạn bảo lâu có bán sao?"
Trương trưởng quỹ nghe vậy thì cười tự tin.
" Ta đã nói với ngươi rồi, Vạn bảo lâu không thiếu thứ gì, chỉ cần ngươi có tiền, thứ gì cũng có thể mua được. Một nghìn linh thạch, chỉ cần ngươi có, ta thì bán cho ngươi túi trữ vật."
Nghe được Trương trưởng quỹ khẳng định, Trần Minh thì quyết tâm phải kiếm linh thạch mua một cái túi trữ vật, có túi trữ vật sẽ tiện lợi hơn nhiều, có bảo vật cũng có thể giấu trong đó, không lo bị người phát hiện.
Thấy Trần Minh cũng không nói gì nữa, Trương trưởng quỹ bắt đầu tính tiền cho Trần Minh.
" Hai gốc Thiên linh thảo tổng là bốn trăm khối linh thạch, một con sói yêu năm mươi khối linh thạch, tổng cộng bốn trăm năm mươi khối linh thạch. Khấu trừ tiền ba viên giải độc đan, còn lại ba trăm khối linh thạch."
Tính xong, Trương trưởng quỹ lấy linh thạch ra đưa cho Trần Minh.
Trần Minh nhìn đống nhỏ linh thạch thì phiền muộn, không có túi trữ vật quả nhiên phiền toái, cầm đống này ra ngoài, ai mà không chú ý.
Trần Minh đẩy lại đống linh thạch cho Trương trưởng quỹ.
" Cái này vẫn là Trương trưởng quỹ ngươi tạm thời giữ, ta còn muốn mua một chút đồ vật."
Nghe thấy Trần Minh còn muốn mua đồ, Trương trưởng quỹ đương nhiên nhiệt tình hoan nghênh.
Trần Minh suy nghĩ một chút liền hỏi.
" Ta muốn mua mấy môn phép thuật, không biết có được không?" Trần Minh cảm thấy, mình còn khuyết thiếu thủ đoạn công kích, vậy nên muốn bổ sung.
Nghe nói Trần Minh muốn mua phép thuật, Trương trưởng quỹ lại càng vui vẻ, công pháp, pháp thuật cấp thấp, cơ bản chỉ cần mất công sao chép mà thôi, chính là loại mua bán kiếm lời nhất rồi.
" Ha ha, tiểu hữu muốn chọn pháp thuật, vậy mời lên trên tầng, trên đó có rất nhiều loại pháp thuật phù hợp với luyện khí kỳ tu sĩ, tiểu hữu có thể tùy ý chọn, giá cả cũng rất phải chăng.
Không chỉ thế, ở đây chúng ta còn có một số loại công pháp, pháp khí cũng rất phù hợp với túi tiền của tiểu hữu."
Trần Minh nghe thế thì tò mò, Vạn bảo các còn có một tầng nữa đâu, thế là hắn liền hỏi.
" Trương trưởng quỹ, thế còn một tầng nữa là bán thứ gì?"
Trương trưởng quỹ cũng lập tức giới thiệu.
" Tầng trên cùng là trưng bày đan dược, phù lục, một số loại thiên tài địa bảo, ở đây là nơi hẻo lánh, sức mua không lớn, vật phẩm cũng rất thiếu, căn bản cũng là để cho có, nếu có cần thì ta sẽ điều lấy từ nơi khác."
Trần Minh nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trương trưởng quỹ lại tiếp tục quảng cáo cho Vạn bảo lâu.
" Thực ra, nếu như tiểu hữu có dịp đến nơi khác, đi vào Vạn bảo lâu ở nơi đó sẽ thấy khác biệt rất lớn, sẽ không giống như ở đây vắng vẻ như vậy, hàng hóa sẽ càng rực rỡ nhiều loại, khách hàng cũng sẽ càng nhiều."
Vừa nói, Trương trưởng quỹ vừa dẫn Trần Minh đi lên tầng hai.
...
Cách chương.