0
Trên tầng hai, bố trí cùng với tầng một cũng không giống nhau, tầng một chủ yếu là để tiếp khách, bày đặt chủ yếu là đồ trang trí. Trong khi đó, tầng hai lại được sắp xếp thứ tự từng hàng giá gỗ.
Vừa bước lên tầng hai, đập vào mắt Trần Minh cũng không phải là giá sách, mà là từng giá pháp khí, với đủ loại hình dáng, có đao, có kiếm, có côn, có bổng, không thiếu thứ gì, màu sắc cũng đủ loại, hoa mỹ dị thường. Trần Minh nhìn hoa hết cả mắt.
Trần Minh vô thức lấy tay chạm vào những pháp khí này, cảm giác như là đang chạm vào từng tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trương trưởng quỹ thấy thế liền hỏi.
" Như thế nào, tiểu hữu là ưa thích những pháp khí này sao? Thực ra, những thứ này pháp khí cũng đều là hạ phẩm pháp khí, giá cả của chúng cũng không đắt, chỉ từ một trăm cho tới năm trăm khối linh thạch một kiện. Ở nơi này của ta cũng chỉ có một thanh trung phẩm pháp khí, giá cả còn cao một chút, đó chính là thanh Bích thuỷ kiếm kia, nó có giá chín trăm chín mươi chín khối linh thạch."
Trần Minh nhìn theo tay Trương trưởng quỹ, liền thấy được trên giá ở chính giữa sảnh có đặt một thanh kiếm, thân kiếm như là làm từ ngọc bích, chuôi kiếm có đính đá quý, nhìn rất là sa hoa. Trần Minh lại không ưa thích loại hình như vậy, chưa kể đến hắn cũng không có tiền để mà mua nó.
Thế là Trần Minh lắc đầu, nói với Trương trưởng quỹ.
" Trước tiên vẫn là đi xem pháp thuật đã, sau đó nếu như còn đủ linh thạch, ta lại xem những thứ khác sau."
Thế là Trần Minh được Trương trưởng quỹ dẫn vào càng sâu bên trong tầng hai, nơi này chính là nơi trưng bày các loại sách công pháp, pháp thuật. Từng dãy giá sách được sắp xếp chỉnh tề, trong đó công pháp và pháp thuật được sắp xếp tách biệt.
Trần Minh cũng không định thay đổi công pháp khác, vậy nên hắn cũng không để ý tới những kệ sách công pháp, mà trực tiếp qua bên sách pháp thuật. Trương trưởng quỹ cũng hiểu ý, không có mời chào hắn những sách công pháp bên kia.
Khu vực pháp thuật cũng được phân chia thành từng loại rõ ràng, bao gồm các loại pháp thuật công kích, phòng ngự, tốc độ, khống chế, phụ trợ.
Trong đó, phụ trợ pháp thuật lại là loại pháp thuật chiếm số lượng nhiều nhất, Trần Minh cũng rất bất ngờ vì điều này. Nhưng giá cả của hầu hết các loại pháp thuật phụ trợ này lại có giá tương đối rẻ.
Ví như Khứ trần thuật, Thanh thủy thật, Tiểu hoả cầu thuật, Canh kim thuật, Gió nhẹ thuật, Chiếu sáng thuật,... những loại thuật pháp này cũng chỉ có giá từ năm khối linh thạch cho đến mười khối linh thạch, mà Trần Minh cảm giác mấy loại thuật pháp này đều là bản tối giản của mấy loại thuật pháp công kích hoặc phòng ngự khác, chỉ là không có bao nhiêu sức mạnh mà thôi.
Một số loại phụ trợ thuật pháp khác ví như Thanh tâm chú, Trì dũ thuật, Cam lộ thuật,... thì sẽ có giá cao hơn.
Trần Minh cảm thấy, khi nào có linh thạch, hắn cần phải học hết tất cả các loại phụ trợ pháp thuật này, mặc dù chúng cũng không có thể dùng để công kích hay phòng ngự, nhưng chúng rất hữu ích.
Vì là trên mỗi cuốn sách đều có giới thiệu rõ ràng, vậy nên Trương trưởng quỹ cũng mặc kệ Trần Minh lựa chọn.
Trần Minh bỏ thời gian ra, xem xét hết một lượt tất cả các phép thuật có ở đây, cuối cùng hắn lựa chọn hai môn phụ trợ loại thuật pháp là Thanh thủy thuật và Tiểu hoả cầu thuật, cùng với một môn loại công kích pháp thuật gọi là Phong nhận thuật và một môn loại khống chế hình pháp thuật là Mộc triền thuật.
Lựa chọn hai môn phụ trợ pháp thuật thì không cần nói, đơn giản chỉ là vì để thuận tiện cho việc ăn ở dã ngoại. Còn lựa chọn hai môn pháp thuật khác là vì, Phong nhận thuật không chỉ lực công kích mạnh, sắc bén, tốc độ thi triển cũng rất nhanh, công kích lại gần như là vô hình, thích hợp để công kích bất ngờ. Trong khi đó Mộc triền thuật rất thích hợp sử dụng trong môi trường rừng núi, môi trường thường thấy nhất ở nơi này, đồng thời nó cũng rất thích hợp với khả năng di chuyển của Trần Minh.
Trần Minh cảm thấy, gặp phải kẻ địch, không đánh được thì chạy, mà đánh được thì cũng vẫn phải chạy, kẻ địch chạy không lại ta, vậy cũng chỉ có thể tùy ta nắn bóp, nếu như có thêm một môn phép thuật có thể hạn chế lại tốc độ của kẻ địch, vậy chẳng phải là càng tùy ý ta nắn bóp sao.
Thấy Trần Minh đã lựa chọn xong pháp thuật, Trương trưởng quỹ cũng không vội tính tiền, bởi vì mấy môn pháp thuật này giá cả cũng không cao, trong đó hai môn phụ trợ loại pháp thuật mỗi môn chỉ có giá năm khối linh thạch, hai môn pháp thuật còn lại, một môn có giá là hai mươi khối linh thạch, một môn có giá là ba mươi khối linh thạch, tổng cộng vào mới có sáu mươi khối linh thạch. Như vậy thì chắc chắn là Trần Minh còn chưa có mua xong.
Trần Minh cũng đúng là chưa có mua xong, hắn còn muốn lựa chọn thêm một số thứ.
Đi tới khu vực pháp khí, Trần Minh lấy ra con dao nhỏ mà hắn vẫn dùng, đưa cho Trương trưởng quỹ xem.
" Trương trưởng quỹ, ngươi giúp ta xem xét, con dao này có phải hay không pháp khí?"
Trương trưởng quỹ đón nhận con dao, xem xét một lượt thì lắc đầu, trả lời:
" Không phải pháp khí, ngươi có thể coi nó như là một món chuẩn pháp khí, nói chính xác nó là một thanh pháp khí khí phôi, nó còn chưa được khắc họa phù văn, chưa tính là chân chính pháp khí, thứ này cũng chỉ có thể dùng để cận chiến.
Nói thật thì loại khí phôi này càng thích hợp với luyện khí sơ kỳ như các ngươi, nếu như là pháp khí, các ngươi cũng không thể sử dụng tùy ý, chỉ có thể công kích mấy lần liền cạn kiệt linh khí, trở thành dê đợi làm thịt.
Đương nhiên mấy lần công kích đó cũng không phải công kích bình thường, vậy nên sở hữu một kiện pháp khí vẫn là cần thiết, khi yêu cầu, ngươi có thể phát ra công kích càng mạnh mẽ, với lại chỉ cần không truyền linh khí đi vào, thì ngươi cũng không cần tiêu hao chút linh khí nào, nó vẫn có thể sử dụng để chiến đấu như bình thường."
Trần Minh nghe vậy thì có chút thất vọng, nhưng không sao, chỉ là một con dao hắn trộm được, hắn cũng tính mua thêm một món pháp khí khác.
Nhưng thực ra, Trần Minh đã sớm nhắm trúng một cây cung dạng pháp khí, làm một người thợ săn, Trần Minh luôn muốn sở hữu một cây cung tốt.
Cây cung này thực ra cũng không có gì đặc biệt, nó chỉ có khả năng tăng phúc lực lượng cho người dùng, khiến họ có thể bắn ra mũi tên càng thêm mạnh mẽ, giá bán của nó là một trăm khối linh thạch.
Có cây cung này, Trần Minh có thể bổ sung khuyết thiếu về mảng công kích tầm xa. Hai môn pháp thuật hắn mới mua mặc dù nói là công kích xa, nhưng thực ra khoảng cách công kích cũng rất hạn chế, ít nhất là đối với tu vi hiện tại của hắn là như vậy. Về phần cận chiến, Trần Minh cảm thấy, tạm thời vẫn dùng con dao cũ cũng không sao.
Thế là, Trần Minh quyết định lấy cây cung đó cùng với một bó mũi tên đi kèm, gồm hai mươi mũi tên với giá tổng cộng là một trăm hai mươi khối linh thạch.
Vậy là Trần Minh còn có một trăm hai mươi khối linh thạch, Trần Minh quyết định lên tầng ba của Vạn bảo lâu nhìn xem thử.
Trương trưởng quỹ cũng khá bất ngờ khi Trần Minh quyết định lựa chọn, lại là một bộ cung tên, nhưng ông ta cũng không nói gì, thấy Trần Minh nói muốn lên tầng trên xem, thì liền dẫn đường cho Trần Minh.
Đi tới tầng ba, Trần Minh nhìn thấy tầng này sắp xếp cũng không giống với tầng bên dưới. Từng dãy tủ kính được bày đặt thành từng khu vực khác nhau.
Bên trong tủ kính là các loại bình bình lọ lọ, cùng với các loại khay, hộp đủ loại chất liệu, từ gỗ, đá, kim loại, cho đến ngọc thạch.
Bên trong những vật chứa này cũng là đủ loại hàng hóa khác nhau, đủ mọi màu sắc. Từ các loại đan dược, dược liệu, phù lục cho đến thiên tài địa bảo, các loại khoáng thạch .
Trần Minh cảm thán, tặc lưỡi, thế này mà Trương trưởng quỹ nói, chỉ là trưng bày cho có, vậy Vạn bảo lâu ở nơi khác càng so với ở đây đầy đủ, nhiều loại, thì không biết là cảnh tượng gì.
Trần Minh đi xem hết một lượt tầng ba này, những loại vật phẩm trưng bày ở đây đều có dán thông tin đầy đủ, đi xem như vậy giúp Trần Minh có thể có thêm rất nhiều hiểu biết, ít nhất nếu như gặp được những thứ này, cũng sẽ biết là vật gì, có giá trị như thế nào.
Đương nhiên, cũng chỉ xem thôi, hắn cũng không còn có bao nhiêu linh thạch, không đủ tiền để mua được mấy thứ vật phẩm.
Cuối cùng, Trần Minh lựa chọn một viên cấp thấp trị thương đan dược Hồi xuân đan, cái này là để phòng trường hợp, lỡ như hắn có b·ị t·hương thì dùng, viên này đan dược có giá ba mươi viên linh thạch.
Trần Minh cũng mua thêm hai viên tỵ độc hoàn, bởi vì hắn tính toán lại chuẩn bị đi vào Hắc vụ đầm lầy. Thế là hắn mất thêm bốn mươi viên linh thạch nữa.
Như vậy, Trần Minh còn lại năm mươi viên linh thạch, Trần Minh lại quyết định mua thêm hai tờ phù lục, một tờ công kích phù lục, Kim kiếm phù, một tờ phòng ngự phù lục, Kim cương phù. Hai tờ phù lục cũng chỉ là cấp thấp phù lục, nên giá cả cũng không cao, mỗi tờ mười lăm khối linh thạch, tổng cộng hết ba mươi khối linh thạch.
Trong hai tờ phù lục đó thì Kim kiếm phù có thể phóng ra ba luồng kiếm khí để công kích kẻ địch, có thể chia làm ba lần, mỗi lần phóng ra một luồng kiếm khí, hoặc cũng có thể một lần cùng lúc phóng ra cả ba luồng kiếm khí, như vậy lực công kích sẽ càng mạnh hơn.
Còn Kim cương phù thì có thể tạo ra một cái lồng năng lượng, nó có thể chặn lại mọi loại công kích, chỉ là nó có giới hạn về năng lượng, tiêu hao hết năng lượng, lồng năng lượng sẽ tự sụp đổ, đương nhiên uy lực của công kích càng cao, năng lượng tiêu hao sẽ càng nhiều, mà công kích càng yếu, lồng năng lượng có thể duy trì càng lâu, nếu như năng lượng còn chưa tiêu hao hết, Kim cương phù còn có thể tiếp tục sử dụng.
Sau khi mua hai tấm phù lục, Trần Minh chỉ còn lại hai mươi khối linh thạch, hắn quyết định không mua thêm thứ gì nữa.
Thế là Trần Minh tiến hành quyết toán với Trương trưởng quỹ, nhận lấy vật phẩm cùng với hai mươi khối linh thạch, sau đó rời khỏi Vạn bảo lâu.
...
Cách chương.