Tiêu Dao Lão Tổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Tranh đoạt 1.
Đã là một trận bóng thì làm sao thiếu được trọng tài, chỉ là trận bóng này trọng tài cũng không ít, đó là vô số những yêu thú khác sinh sống bên trong đầm lầy này. Tất nhiên, cũng chỉ có những đầu yêu thú thực lực mạnh mẽ mới dám đi ra, nhỏ yếu thì đã sớm trốn xa rồi.
Đầu Hắc thiết cự ngạc kia, sau khi đoạt được hạt sen cũng không hề nuốt vào, mà trực tiếp mang theo hạt sen bỏ chạy.
Cách chương.
Nhưng là chuyện này cũng đâu có dễ dàng, đa phần những con yêu thú này vẫn đang còn phục kích chờ cơ hội, một số trong bọn chúng tự tin thực lực mạnh mẽ, nhảy ra tranh c·ướp cùng hai tộc đàn kia.
May mắn cho con ếch, nếu như không phải còn bận tranh đoạt hạt sen, có lẽ Kim văn mãng sẽ không dễ dàng tha cho nó.
Một đầu Kim văn mãng nhất giai hậu kỳ, vì là phát hiện có một hạt sen sẽ rơi xuống khoảng cách chỗ nó ở không xa, nên đã sớm đánh đuổi những con yêu thú khác, định một mình độc chiếm hạt sen đó.
Nó nhanh chóng mở cái miệng to lớn của nó ra, định nuốt lấy hạt sen. Nhưng nó còn chưa kịp phóng ra hấp lực, muốn hấp thu hạt sen vào miệng, thì một cái đuôi to lớn đã quất thẳng vào cằm nó, khiến cho nó bị quật bay ra xa.
Đương nhiên, Hắc thiết cự ngạc cũng không phải phun hạt sen bừa bãi ra ngoài, mà giống như là truyền bóng, hạt sen được nó phun tới vị trí của một con cự ngạc khác.
Không giống như mấy con Kim văn mãng thường không giữ được bình tĩnh, cậy mình tốc độ nhanh nên luôn muốn sớm chiếm trước tiên cơ, thành ra liên tục b·ị đ·ánh lén, ăn phải nhiều thiệt thòi.
Mặc dù vậy, chúng cũng có thể tạo ra hấp lực, thôn phệ những con mồi ở trong phạm vi gần. Nhưng loài ếch này bản tính rất tham ăn, hoặc cũng có thể gọi là ngốc nghếch, bởi vì chúng thường cắn nuốt bất cứ sinh vật nào chúng nhìn thấy, cho dù là kích thước hay lực lượng có như thế nào.
Đó chính là cái đuôi của một đầu Kim văn mãng, đầu này Kim văn mãng cũng đang nhắm tới viên hạt sen đó, làm sao nó có thể để Tham ăn ếch nuốt mất hạt sen được.
Chúng biết chỉ có thực lực của lão tổ tăng lên, đánh bại lão tổ nhà đối phương, trở thành bá chủ của mảnh đầm lầy này, thì giống loài bọn chúng mới có thể trở thành chủ nhân của nơi này.
Thấy Hắc thiết cự ngạc mang theo hạt sen bỏ chạy, Kim văn mãng làm sao có thể bỏ qua, nó phải đuổi theo để đoạt lại hạt sen từ miệng Hắc thiết cự ngạc.
Nếu như không phải hắn còn đang ngóng trông, xem có hạt sen nào chẳng may bay về phía này của hắn không. Có lẽ thì hắn đã đuổi theo con ếch đó rồi, dù sao nó cũng chỉ có một chút thủ đoạn đó, miễn là không tới trước miệng của nó là được. Còn về tốc độ, Trần Minh không cảm thấy con ếch đó có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng thật ra, một đuôi đó của Kim văn mãng, cũng không làm cho Tham ăn ếch bị tổn thương rất nặng. Nhưng con ếch này có vẻ rất là s·ợ c·hết, thế nên sau khi ăn một đuôi của Kim văn mãng, thì nó lập tức nhanh chóng trốn chạy, như là nó sợ bị Kim văn mãng đuổi theo truy g·iết.
Những con Hắc thiết cự ngạc ở gần khu vực đó, thấy được đồng loại của mình đã c·ướp được hạt sen, thì nhanh chóng lao tới trợ giúp ngăn cản Kim văn mãng.
Đầu Hắc thiết cự ngạc bị phá hỏng chuyện tốt, đương nhiên là tức giận vô cùng, nó lập tức rống giận một tiếng, rồi lao vào công kích Kim văn mãng.
Bọn chúng đều tìm kiếm điểm rơi của hạt sen, rồi nhanh chóng lao tới để đón trước, tránh cho hạt sen bị rơi xuống bùn. Nhưng mà số lượng hạt sen là có hạn, còn số lượng yêu thú thì lớn hơn nhiều, đương nhiên sẽ dẫn tới những xung đột xảy ra.
Có lẽ là đầu này Tham ăn ếch mặc dù vẫn rất ngu ngốc, nhưng do s·ợ c·hết nên mới có thể sống lâu hơn các đồng loại khác của nó một chút.
Chỉ là mục tiêu thực sự của Hắc thiết cự ngạc cũng không phải Kim văn mãng, mà là viên hạt sen đang rơi xuống. Thấy Kim văn mãng né tránh, Hắc thiết cự ngạc liền há mồm muốn đón lấy viên hạt sen bay đến.
Hai bên viện binh đánh nhau, cuối cùng vẫn là chỉ có hai đầu yêu thú tiếp tục truy đuổi. Mà Hắc thiết cự ngạc tốc độ chạy kém Kim văn mãng khá nhiều, làm sao có thể chạy thoát sự truy đuổi của Kim văn mãng.
Có lẽ, nếu như không phải cố kỵ về hạt sen, trận chiến này có thể sẽ càng thêm thảm liệt.
Trần Minh cảm thấy, mấy đầu Hắc thiết cự ngạc này thực sự rất là có kiên nhẫn, cũng rất biết chớp lấy thời cơ.
Trần Minh không nghĩ, mình lần này tới đây lại được chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng đến như vậy.
Trần Minh nhìn theo bóng dáng đang dần biến mất của Tham ăn ếch, trong lòng tiếc nuối, một con ếch to như vậy thịt chắc chắn rất ngon, đã thế lại còn không có độc.
Chỉ là nó không có phát hiện, ở cách đó không xa cũng có một đầu nhất giai hậu kỳ Hắc thiết cự ngạc đang ẩn nấp.
Này rõ ràng là muốn nói, ta không lấy được, ngươi cũng đừng mong được như ý.
Những hạt sen bị đập bay tứ tung lên trời, nhất định chúng sẽ rơi rải rác ra khắp nơi bên trong đầm.
Đầu Tham ăn ếch Trần Minh nhìn thấy, có lẽ là đầu Tham ăn ếch mạnh nhất ở khu vực này. Nó vừa nhảy ra, thì đã nhắm tới một viên hạt sen sắp rơi xuống cách nó không xa.
Thế nhưng, trong lúc đầu Kim văn mãng này đang tưởng chừng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì đột ngột một đầu Hắc thiết cự ngạc từ bên dưới mặt đầm lao lên, c·ướp đi hạt sen trước mặt nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến cuối cùng, Hắc thiết cự ngạc chịu không nổi việc liên tục bị Kim văn mãng đè đầu cưỡi cổ, nó quyết định phun ra hạt sen, sau đó dùng toàn lực để chiến đấu với Kim văn mãng.
Đầu Hắc thiết cự ngạc cũng không dễ dàng như vậy đắc thủ, Kim văn mãng thấy có nguy hiểm, nó rất nhanh liền né tránh.
Mà đầu Hắc thiết cự ngạc bên kia vừa đón được hạt sen cũng phải ngay lập tức bỏ chạy, bởi vì nó bây giờ đã trở thành mục tiêu mới của đám Kim văn mãng.
Thế là, đám người trên bờ có thể quan sát một trận bóng vô cùng đặc sắc, chỉ là trận bóng này có vẻ hơi b·ạo l·ực một chút mà thôi.
Kim văn mãng cũng nào chịu thua kém, vừa rồi là b·ị đ·ánh lén, chứ nếu một chọi một thì làm gì có ai sợ ai. Thế là hai con yêu thú đánh nhau kịch liệt, tạo thành động tĩnh không nhỏ, mặt đầm ầm ầm nổ vang, nước bùn bay tứ tung.
Nó làm như vậy là bởi vì, bọn chúng cũng không phải muốn tranh đoạt hạt sen cho bản thân mình, mà là đang tranh c·ướp cho lão tổ của chúng, chính là hai đầu nhị giai yêu thú.
Mà đầu Kim văn mãng vì là bị chậm trễ bởi con Tham ăn ếch, nên đã bị một đầu Hắc thiết cự ngạc thừa cơ đoạt mất hạt sen. Thế là Kim văn mãng tức giận đuổi theo Hắc thiết cự ngạc, mà không hề quan tâm đến đầu Tham ăn ếch vừa bị mình đánh bay.
Chủ yếu vẫn là hai loại yêu thú, đó là Kim văn mãng và Hắc thiết cự ngạc, to nhỏ lớn bé đều có, nhưng ít nhất cũng là yêu thú nhất giai trung kỳ. Ngoài ra, cũng có không ít các loại yêu thú khác ở trong đầm lầy, cũng ngoi lên tham gia náo nhiệt.
Trong sổ tay giới thiệu, con ếch này tên gọi là Tham ăn ếch, loại ếch này toàn thân màu xanh, đầu to miệng rộng. Nghe nói chúng có một tia huyết mạch của Thôn thiên thú, nhưng cho dù thật sự có, vậy thì cũng chỉ rất mỏng manh thôi.
Biết được mình chạy không thoát, Hắc thiết cự ngạc quyết định dừng lại chiến đấu với đầu Kim văn mãng này.
Nhưng thực ra, đám Hắc thiết cự ngạc này sau khi đoạt được hạt sen, cũng không phải muốn chạy trốn đến đâu, mà là chúng chỉ đang cố kéo dài thời gian, để chờ cuộc chiến giữa hai đầu nhị giai yêu thú kết thúc. Khi đó, bọn chúng có thể giao lại hạt sen cho lão tổ của chúng.
Thấy viên hạt sen chuẩn bị rơi xuống, đầu Hắc thiết cự ngạc lập tức lao ra đánh lén đầu kia Kim văn mãng, đúng là cùng một giống loài với đầu nhị giai Hắc thiết cự ngạc có khác, sở thích đánh lén cũng giống nhau như đúc.
Nhiều khi bắt gặp những sinh vật có kích thước hoặc là thực lực vượt xa chúng, chúng cũng chiếu nuốt không lầm. Thế nên nhiều khi, họ hàng nhà Tham ăn ếch c·hết rất là thê thảm.
Chỉ là, chúng còn chưa kịp rơi xuống, thì bên dưới mặt đầm đã nổ ra một trận đại chiến. Mặt nước ầm ầm nổ vang, từng đầu yêu thú to lớn nhảy ra khỏi mặt đầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 36: Tranh đoạt 1.
Trần Minh liền nhìn thấy một đầu nổi bật trong số những con yêu thú này. Phía bên tay trái của hắn có một con ếch khổng lồ, đây chính là con ếch lớn nhất hắn từng gặp.
Đương nhiên, hầu hết bọn chúng đều là thất bại, hạt sen sẽ lại b·ị đ·ánh bay tới chỗ khác, khiến cho một vở kịch mới lại diễn ra, ở vị trí mà hạt sen sẽ rơi xuống.
...
Nhưng cũng không phải là không có con yêu thú nào thành công c·ướp được hạt sen. Như Trần Minh nhìn thấy, thì đúng là có một đầu yêu thú đã đắc thủ, mặc dù cũng không hoàn toàn là nó chiếm được hạt sen.
Sau khi phun ra hạt sen, con cự ngạc này liền dùng hàm răng sắc bén của nó, nhiệt tình chào hỏi lên thân thể của đầu Kim văn mãng đối diện, để trả thù cho việc nãy giờ nó bị đầu Kim văn mãng này n·gược đ·ãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu Hắc thiết cự ngạc này, rõ ràng là đang ẩn núp ở ngay bên dưới vị trí hạt sen sẽ rơi xuống, còn gần hơn nhiều con Kim văn mãng kia, nhưng nó cũng không sớm ngoi lên chiếm trước vị trí đắc địa. Mà nó vẫn âm thầm ẩn nấp ở đó, chỉ chờ tới khi hạt sen đến trước mặt, nó mới lao ra một kích đắc thủ.
Nhìn con ếch này thân hình to lớn như vậy, nhưng tốc độ nhảy rất nhanh, chỉ mấy cái nhảy là nó đã đón đầu được hạt sen sắp bay tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Minh tự nhủ, vẫn là hạt sen càng thơm, ếch không ăn thì vẫn còn đó, chứ hạt sen cũng chỉ có một cơ hội này, chờ bị đoạt hết rồi thì làm gì còn cơ hội nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may, Kim văn mãng phòng ngự cũng rất mạnh, bằng không cũng không chịu nổi Hắc thiết cự ngạc mấy lần cắn. Với lại Kim văn mãng cũng đâu chịu ngồi yên cho Hắc thiết cự ngạc cắn, nó xảo diệu xoay tròn thân thể để tránh thoát hàm răng của con cự ngạc, đồng thời phản đòn lại nó.
Được cái là trọng tài này số lượng đã đông không giống bình thường rồi, ngay cả mục đích của chúng cũng không phải đảm bảo quy tắc cho trận đấu. Mà là, chúng đang tìm cơ hội để đoạt lấy những trái bóng, từ miệng đám cầu thủ ở đây. Bọn chúng cũng không có lão tổ như hai loại yêu thú kia, đương nhiên là đoạt được liền nuốt.
Ở trong khu vực đầm lầy này, khắp nơi đều đang diễn ra những vở kịch như vậy, không phải là Hắc thiết cự ngạc đánh lén muốn c·ướp hạt sen của Kim văn mãng, thì cũng là Kim văn mãng đánh lén c·ướp hạt sen của Hắc thiết cự ngạc.
Mà cho dù không thể đoạt lại được hạt sen, cũng không thể để Hắc thiết cự ngạc có được hạt sen đó, bên chúng có thêm một hạt sen, thì khả năng bọn chúng thắng lợi sẽ tăng lên một phần.
Có điều, Kim văn mãng cũng làm sao có thể chịu để đầu Hắc thiết cự ngạc này được như ý nguyện. Trước khi hạt sen rơi vào miệng Hắc thiết cự ngạc, Kim văn mãng đã kịp dùng đuôi của nó một lần nữa quất bay hạt sen lên trời.
Nhưng v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất của Hắc thiết cự ngạc là bộ hàm, thì còn đang bận ngậm lấy hạt sen rồi, khiến cho sức chiến đấu của nó bị ảnh hưởng rất lớn, và bị đầu Kim văn mãng đè lên đánh, rất là chật vật.
Mà họ hàng nhà Kim văn mãng cũng đâu chịu để yên, lập tức lao tới quần nhau với viện binh của Hắc thiết cự ngạc, cuộc hỗn chiến làm cho khu vực này trở thành chiến trường lớn thứ hai bên trong đầm lầy, chỉ sau chỗ chiến đấu của hai con nhị giai yêu thú.
Trong tầm mắt của Trần Minh, một đầu yêu thú Kim văn mãng thấy có một hạt sen đang bay tới, vị trí rơi cách nó không xa, thế là lập tức lao tới. Với tốc độ của nó, khẳng định là có thể kịp đoạt lấy hạt sen, trước khi hạt sen đó rơi xuống mặt đầm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.