Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Tranh đoạt 2.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Tranh đoạt 2.


Đám yêu thú này đa phần là cấp thấp yêu thú, bao gồm các loại ngư yêu, các loại bình thường mãng xà yêu thú cùng với các loại yêu thú lưỡng cư. Chúng căn bản cũng không có lá gan tham gia tranh c·ướp hạt sen, nên đám người không biết tự lượng sức này chính là mục tiêu của chúng nó.

Chương 37: Tranh đoạt 2.

Ví dụ như cái người có tốc độ nhanh nhất trong đám bọn họ, cũng chính là người chịu đánh lén đầu tiên kia, hắn không hổ danh là người có tốc độ nhanh nhất, bởi vì mặc dù b·ị đ·ánh lén, nhưng hắn cũng vẫn miễn cưỡng tránh né được phần nào công kích, cũng không bị tổn thương bao nhiêu. Thế nên, hắn vẫn không chịu từ bỏ tranh đoạt hạt sen.

Đương nhiên, trong số những người trước đó b·ị đ·ánh lén, cũng không phải ai cũng cam lòng từ bỏ cơ hội lần này.

Con yêu thú đó là một con ngư yêu, có lẽ là một loại thuộc loại cá da trơn, thân hình to lớn, toàn thân trơn tuột, không một cái vảy, con cá này mọc ra rất nhiều gai xương, thứ gây chú ý nhất trên người nó chính là cái đầu to lớn với cái miệng dữ tợn của nó.

Mặc dù như vậy, nhưng người đã c·ướp đi hạt sen kia cũng không tỏ ra sợ hãi. Hắn ta cũng không hổ danh là người có tốc độ nhanh nhất trong đám tu sĩ ở đây. Chỉ thấy hắn mặc dù đang ở trong đầm lầy, nhưng tốc độ cũng không thua kém gì đầu Kim văn mãng đuổi ở phía sau.

Đột nhiên, thực sự có một hạt sen hướng về phía đám người bay tới, hạt sen đó vừa bị một đầu Hắc thiết cự ngạc dùng đuôi đánh bay, vì muốn ngăn cản một đầu Kim văn mãng c·ướp lấy nó.

Nhưng thực ra nó cũng không phải sợ hãi đầu Kim văn mãng đang đuổi tới, mà cho dù thêm cả đầu Hắc thiết cự ngạc nữa nó cũng không sợ.

Còn đám yêu thú mặc dù cũng đuổi theo lên bờ, nhưng cuối cùng chúng vẫn bị các tu sĩ đánh lui, bởi vì trên bờ còn có không ít tu sĩ trước đó không có theo xuống dưới đâu, mặc dù hầu hết bọn họ cũng đều là người có tu vi thấp, nhưng số lượng thì nhiều nha.

Đầu quái ngư này ở trong đầm lầy có thể nói là chỉ thua kém mỗi hai đầu nhị giai yêu thú mà thôi.

Các loại thân pháp khác nhau cùng được thi triển ra, màu sắc rực rỡ. Nhìn cảnh tượng này, thật đúng với câu ' Bát tiên quá hải, các hiển thần thông '. Trần Minh thấy thế cũng chỉ bữu môi khinh thường, hoa hòe lòe loẹt, tốc độ chậm như sên, nhưng linh khí lại lãng phí chỉ để tạo hiệu ứng bên ngoài.

Chờ lên bờ rồi thì mấy con yêu thú này tốc độ làm sao có thể so với hắn ta, vậy nên nụ cười đã dần hiện lên trên môi của người này.

Bên dưới chân họ chính là Hắc vụ đầm lầy, trong đầm lầy còn có vô số yêu thú đang rình rập đâu, bọn họ không những không đề phòng còn có rảnh rỗi công kích lẫn nhau.

Nó ẩn nấp trong đầm lầy này đã rất lâu, âm thầm nó đã tích lũy tới yêu thú nhất giai cực hạn, chỉ cần một chút cơ hội là nó có thể đột phá trở thành yêu thú nhị giai, sánh ngang với hai đầu bá chủ kia.

Mà hai con yêu thú kia cũng không ngu, mục đích của bọn chúng cũng chỉ có hạt sen, đương nhiên sẽ không để tâm tới mấy nhân loại nhỏ bé đang bỏ chạy kia, mà trực tiếp đuổi theo kẻ đã c·ướp đi hạt sen.

Và bây giờ, hắn cũng là người đầu tiên lao tới vị trí hạt sen. Vừa nắm bắt được hạt sen vào trong tay, người này lập tức bỏ chạy, hắn cũng không muốn bị người khác đoạt mất hạt sen trong tay mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người khác nhìn vào không khác gì hắn ta tự mình chạy thẳng vào miệng con yêu thú kia.

Chờ đám yêu thú đã lui trở lại trong đầm lầy, bọn họ lại tiếp tục ngồi xem yêu thú tranh đoạt hạt sen. Nhưng cũng có không ít người đã rời đi, đa phần là đám người trước đó đi xuống tranh đoạt hạt sen, bọn họ đã chịu nhiều thương tích, cần nhanh chóng trở về, b·ị t·hương còn cố ở lại, chỉ sợ ngay cả mạng trở về cũng không có.

Khi bị yêu thú tập kích, ngoại trừ mấy người trước tiên phát hiện, người này cũng là người đầu tiên có thể thoát thân khỏi đám khói độc.

Đám tu sĩ đứng trên bờ nhìn những viên hạt sen không ngừng bay qua bay lại, trong lòng bứt rứt không yên, nếu không phải dưới đầm lầy đối với bọn họ bất lợi, cũng không phải cố kỵ hai đầu yêu thú nhị giai, chắc có lẽ bọn họ đã liều mạng ra tranh c·ướp. Có lẽ ai cũng đang mong muốn có một hạt sen vừa vặn bay đến chỗ mình.

Bọn họ ai cũng sợ hãi, không ai nghĩ ra lại có một con quái vật khổng lồ như vậy, tiềm ẩn ngay cách chỗ bọn họ không xa.

Sau một hồi hết sức chật vật, đám người này cuối cùng cũng có thể trở lại trên bờ, chỉ là số lượng thì chỉ còn khoảng một nửa, đã thế nhiều người trong số họ cũng đã chịu không ít thương tích.

Về phần đám người đang chiến đấu với lũ yêu thú tập kích, cũng không thể nào không phát hiện ra động tĩnh khổng lồ mà con quái vật kia gây ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đó cũng không nghĩ là còn có cơ hội tranh c·ướp hạt sen, lại sợ những người khác nổi lên ác ý, vì hắn chỉ có một mình lại nhỏ tuổi, nên Trần Minh cũng không tới gần các tu sĩ khác, bây giờ thì hối hận không kịp.

Mấy người vừa rồi theo lên c·ướp hạt sen thất bại cũng đã trở về tới chỗ này, thấy như thế cũng trợ giúp một tay, dù gì trong đám người này cũng có đồng đội hoặc bằng hữu của họ. Vừa rồi có hạt sen thì còn có thể không để ý tới, bây giờ hạt sen đã không có, đương nhiên là không thể vứt bỏ tình cảm được.

Tiếng nói vừa phát ra, một đám khói độc đột ngột bao phủ vị trí đám người, đám khói này là do một đầu độc thiềm phát ra.

Mà khoảng cách của hắn với bờ đầm cũng đã không còn xa, dù cho tuyến đường có xa hơn một chút, do phải né tránh vị trí đám yêu thú tập kích mọi người, nhưng có lẽ cũng không tốn bao lâu, thì hắn ta có thể kịp lên bờ trước khi bị đầu Kim văn mãng phía sau đuổi kịp.

Thực ra, đầu độc thiềm này vốn chỉ là một đầu bình thường cóc độc, nhưng có lẽ là do thích nghi với môi trường ở nơi này, nên nó mới tiến hóa thành bộ dáng hiện tại.

Nhưng đâu có ai là người ngu, mấy tu sĩ đuổi theo phía sau thấy được có người đã nhanh chân đoạt trước hạt sen, lại thấy có lợi hại yêu thú trực diện lao tới, thì quả quyết quay đầu bỏ chạy, bọn họ cũng không muốn tự dưng trở thành tấm mộc, giúp cho kẻ đã đoạt được hạt sen kia ngăn cản yêu thú.

Mặc dù hạt sen đó thực sự bay về hướng đám người, nhưng chắc chắn là nó không thể nào bay tới tận trên bờ được. Điểm rơi của nó ít nhất cũng phải còn cách bờ tới khoảng trăm mét nữa.

Đầu độc thiềm này toàn thân đen kịt, cùng với màu của bùn lầy không khác chút nào, chỉ có đôi mắt của nó là có màu xanh biếc.

Nhưng thực ra cũng không phải không có ai đề phòng, chỉ là đột nhiên xảy ra n·ội c·hiến khiến những người có chút cẩn thận này cũng bị phân tâm.

Thế là trước đó còn cùng đám yêu thú nhiệt tình chào hỏi, thì bây giờ đám người cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui, bằng không nếu như lại có một con quái vật như thế lao ra, trực tiếp nuốt bọn họ đi vào, thì bọn họ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Người kia bị cái miệng đó nuốt vào thì kết cục còn phải nói.

Cách chương.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều dám phi ra tranh c·ướp hạt sen, bởi vì đằng sau hạt sen còn có hai đầu yêu thú to lớn đuổi theo.

Trần Minh mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng thật ra hắn còn rất hâm mộ những người này, bởi ít ra bọn họ còn có cơ hội để tranh đoạt hạt sen. Còn hắn ngay cả cơ hội để tranh đoạt cũng không có, bởi vì hắn còn cách vị trí bọn họ khá xa.

Đầu độc thiềm sau khi phun khói độc bao phủ đám người thì lập tức lao vào công kích, nó cũng không có cái lưỡi dài để quấn lấy con mồi từ xa, vậy nên cũng chỉ có thể phủ đầu đối thủ bằng khói độc rồi tới gần cận chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ khi kịp phát hiện ra thì đã muộn, họ cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng "Cẩn thận" rồi cũng tự mình tìm cách thoát thân.

Không chỉ là đầu yêu thú này, sau khi khói độc đã bao phủ đám người, thì từ trong đầm cũng lao ra rất nhiều yêu thú khác tập kích bọn họ.

Mục đích chủ yếu của người này là để cho đám người phía sau vừa vặn đối đầu cùng với hai con yêu thú lợi hại đó.

...

Nhưng thực ra, những người trước đó chịu người khác đánh lén b·ị t·hương, không thể tiếp tục tranh đoạt, nên đã sớm bỏ cuộc quay trở về bên bờ, lại trở thành những người may mắn. Vốn dĩ những người này còn đang tức giận vì b·ị đ·ánh lén và mất đi cơ hội tranh c·ướp hạt sen, thì nay bọn họ cũng chỉ có thở phào nhẹ nhõm vì sự may mắn của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám người gặp tập kích bất ngờ thì vội vàng lấy ra giải độc đan dược ăn vào. Một số cao thủ thì đã sớm chạy thoát ra ngoài, trong khi đó những người còn lại thì phải chật vật chống đỡ công kích của yêu thú. Thậm chí có người còn không kịp uống vào giải độc đan thì yêu thú đã lao tới, thế là những người này so với người khác càng thêm thê thảm, vừa bị khói độc ăn mòn, vừa phải quằn mình chống đỡ yêu thú.

Còn hai đầu yêu thú phía sau làm sao có thể để nó được như nguyện, lập tức cũng chui xuống dưới bùn đuổi theo.

Mà cũng không phải một mình nó mới như vậy, Trần Minh để ý hầu hết yêu thú ở trong Hắc vụ đầm lầy này cũng đều có màu đen, hoặc là màu sắc thiên về màu tối. Ngoại trừ một số loại yêu thú có huyết thống tương đối cao một chút như là Kim văn mãng, Hắc thiết cự ngạc, hay như là Tham ăn ếch ra, thì hầu hết cũng đều là bọn chúng cố tiến hóa để cho phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

Với lại, theo sau hạt sen còn có cặp yêu thú Kim văn mãng và Hắc thiết cự ngạc đang đuổi theo đâu.

Đám người thấy thế thì hưng phấn cực kỳ, mặc cho điểm rơi của hạt sen còn cách bờ một đoạn, bọn họ cũng không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Đám người lập tức thi nhau lao ra, sử dụng tốc độ nhanh nhất hướng đến địa điểm hạt sen sẽ rơi xuống.

Dính đòn đầu tiên đương nhiên là người có tốc độ nhanh nhất kia. Có một người ra tay, những người khác cũng bắt đầu không cố kỵ, mặc dù vẫn hết tốc lực chạy, nhưng bọn họ cũng không ngừng ra tay loại bỏ đối thủ của mình khỏi cuộc đua.

Vậy nên, trong lúc mọi người đang ra sức dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, muốn là người đầu tiên c·ướp được hạt sen thì bất ngờ có người ra tay trước.

Nhưng rất nhanh thì thái độ của Trần Minh đã chuyển thành thương hại, bởi vì tưởng chừng như mọi chuyện đang thuận lợi thì đại biến liền xảy ra.

Những người lao ra hầu hết đều là những người có tu vi cao, cơ bản đều là tu sĩ luyện khí hậu kỳ, đồng thời đều có tự tin vào thân pháp của mình. Vừa bước vào khu vực đầm lầy, bọn họ đều thi triển ra thân pháp của bản thân, khiến cho họ nhanh chóng đạp trên mặt đầm như là đạp trên đất bằng.

Ban đầu là chính đám tu sĩ này xảy ra xung đột, bởi vì hạt sen chỉ có một viên, mà người lại có nhiều như vậy, căn bản cho dù muốn chia sẻ cũng không có khả năng. Thế là ai cũng muốn người đoạt được hạt sen chính là mình, nên việc cần thiết là loại bỏ đối thủ cạnh tranh.

Mà hạt sen chính là cơ hội nó đã chờ đợi từ lâu, vậy nên sau khi đoạt được hạt sen, nó cũng không định dây dưa một chút nào, nó chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi những phiền phức theo sau, tìm một nơi ẩn nấp để tiến hành đột phá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là đột nhiên, một cái miệng to lớn với vô số hàng răng nhọn hoắt, nhô ra ngay trước mặt người này, sau đó không do dự trực tiếp nuốt luôn hắn ta vào bụng.

Mà đám người này tự nhiên quên mất, bọn họ đang ở chỗ nào, đúng là lòng tham che mờ đôi mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Tranh đoạt 2.