Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiêu Dao Lão Tổ
Unknown
Chương 40: Truy đuổi.
Bên kia, đám tu sĩ nhìn thấy Trần Minh thực sự có thể đoạt được hạt sen và chạy lên bờ, thì ai cũng không thể tin được. Nhưng bọn họ nhìn ba đầu kinh khủng yêu thú theo phía sau Trần Minh, thì cũng không ai cảm thấy hâm mộ hay ghen tị với hắn cả, càng không có ai có lá gan đi qua tìm đó náo nhiệt.
Lôi man cũng rất nhanh thì lên tới bờ, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, nó chính thức lên bờ. Vừa lên tới bờ, nó liền cảm thấy không ổn, bởi vì mặt đất cũng không giống như mặt đầm. Mặt đất làm cản trở tốc độ của nó, khiến nó càng chậm hơn một phần.
Nhìn lại hai đầu yêu thú nhị giai phía sau, nó cảm thấy hai bọn chúng khả năng sẽ không gặp khó khăn giống như nó, bởi bọn chúng thuộc loại động vật bò sát, sợ rằng mặt đất cũng không thể cản trở bao nhiêu tốc độ của chúng nó.
Lôi man hết sức bực bội, đã khó khăn lại càng gặp khó khăn, nó cũng đã hết cách, cũng chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục đuổi theo tên nhân loại kia, để đoạt lấy hạt sen trong tay hắn.
Nhưng trước tiên nó cần phải làm gì đó, để cản trở một chút tốc độ của hai con yêu thú đằng sau đã. Thế là nó lại tụ lực phóng ra một đạo lôi điện về phía hai con nhị giai yêu thú.
Lôi điện là bậc nào nhanh chóng, ngay cả yêu thú cấp hai cũng chỉ có thể chật vật né tránh. Điều này đương nhiên là làm tốc độ của hai con yêu thú nhị giai bị khựng lại, khoảng cách giữa chúng và Lôi man cũng bị kéo dài ra.
Trần Minh thấy được lôi điện của Lôi man lợi hại như vậy, thì trong lòng âm thầm đề phòng. Hắn không còn thẳng tắp chạy nữa, mà thường xuyên rẽ ngoặt qua các gốc cây, để làm cản trở tầm nhìn của Lôi man, cũng là phòng ngừa lôi man đột nhiên công kích.
Về phần hai con nhị giai yêu thú, sau khi bị Lôi man tập kích bất ngờ, bọn chúng rất là tức giận, không chỉ vì lôi điện đã làm chúng b·ị t·hương, mà còn là vì khoảng cách giữa chúng và Lôi man cũng bị kéo dài ra.
Nhưng cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể dùng hết sức lực để đuổi theo Lôi man.
Thế là, cuộc đua sống còn giữa Trần Minh, Lôi man, và hai con nhị giai yêu thú cứ như vậy bắt đầu.
Trần Minh cảm thấy trong cuộc đua này, hắn là kẻ yếu nhất, nhưng lại là người có lợi thế nhất. Chưa nói đến tốc độ như thế nào, chỉ mới nói đến việc lên bờ thì đã là có lợi cho hắn nhất rồi.
Đặc biệt là, Trần Minh gần như chưa tiêu hao bao nhiêu lực lượng, trong khi Lôi man đã bộc phát thiên phú mấy lần, nhìn rõ ràng tốc độ của nó đã vì vậy mà chịu ảnh hưởng, là đủ biết, để sử dụng thiên phú phóng ra lôi điện của nó tiêu hao rất lớn.
Còn về phần hai con nhị giai yêu thú, bọn chúng đã lẫn nhau chiến đấu không ít thời gian, cũng không thể nào là mới chỉ tiêu hao một ít được.
Vậy nên, Trần Minh bỏ chạy càng thoải mái, hắn không hề lo lắng sẽ chạy thua đám yêu thú này.
Chỉ có điều hắn vẫn cần phải lo lắng đầu Lôi man phía sau một chút, nghe vẻ hạt sen đối với nó bây giờ rất trọng yếu, thế nên nó mới không sớm bỏ trốn mà một mực theo đuổi hắn như vậy. Đã thế nó còn có thể phóng ra lôi điện, khiến hắn rất kiêng kỵ.
Nhưng Trần Minh chợt có một suy nghĩ, bây giờ mình dẫn đầu đường đua, vậy không phải mình có thể dẫn dắt cuộc chơi theo ý mình muốn, mấy con yêu thú kia cũng phải dựa theo ý muốn của mình mà đuổi theo.
Đã như thế, đương nhiên phải làm như thế nào để mình có lợi nhất.
Theo như trong cuốn sổ tay có giới thiệu, thì ở trong Hắc vụ đầm lầy này, mặc dù ở trung tâm đầm lầy là nguy hiểm nhất, nhưng cũng còn có một số địa điểm mà người ta không dám đi vào. Nói chuẩn xác hơn là rất muốn vào mà không dám vào. Ví dụ như Hắc lân hạp cốc chính là một nơi như thế.
Đa phần những chỗ như thế này cũng đều có sản xuất những loại sản vật giá trị, nhưng lại bị một loại yêu thú lợi hại nào đó chiếm giữ.
Trần Minh cảm thấy, với hoàn cảnh hiện tại của hắn, chỉ cần những nơi đó không phải là ngõ cụt, thì hắn cũng không ngại xông vào một lần.
Chỉ cần phát hiện ba đầu yêu thú đuổi phía sau hắn, Trần Minh không cảm thấy có con yêu thú nào ở Hắc vụ đầm lầy này dám nhảy ra cản đường. Chỉ sợ không vội vàng ẩn núp, thì cũng bỏ chạy xa xa.
Trần Minh suy nghĩ, theo phương hướng chạy của hắn bây giờ, gần nhất thì có một địa điểm như vậy gọi là Hắc thổ thung lũng.
Đó là một cái thung lũng nhỏ, khắp nơi không một ngọn cỏ, nhưng nơi này lại có một đặc sản, đó là thổ linh nấm, loại này là một loại vật liệu luyện đan, giá trị khá cao.
Nghe nói bên trong Hắc thổ thung lũng mọc ra không ít loại nấm này, chỉ là cũng không có ai có lá gan đi vào đó hái. Bởi vì đó cũng là nơi ở của một loại yêu thú hết sức đáng sợ, đó chính là Hắc huyết yêu nghĩ.
Loại yêu thú này cũng không có gì đặc biệt ngoài số lượng nhiều và độ hung hãn của chúng. Trần Minh nghe nói, chúng không ngán qua kẻ nào, chỉ cần chúng thấy được, không quản là sinh vật gì, chúng cũng sẽ lao vào cắn xé, không c·hết không thôi.
Trần Minh đang suy nghĩ, không biết gặp được ba con yêu thú phía sau hắn, đám kiến này có dám lao ra không, nếu như chúng mà dám công kích mấy con yêu thú này, không khéo hắn lại còn có thể thoải mái thoát khỏi bọn chúng cũng nên.
Thế là Trần Minh một mặt vẫn đang lẩn trốn Lôi man phía sau, một mặt thì hắn đang cố gắng điều chỉnh hướng chạy, dựa theo bản đồ hướng dần đến Hắc thổ thung lũng.
Trong khi đó, ba con yêu thú phía sau vẫn còn không hề hay biết ý đồ của Trần Minh, vẫn cứ nhiệt tình đuổi theo.
Nhiều khi, Lôi man rất muốn tụ lực phóng ra một đạo lôi điện để công kích Trần Minh, sau đó nó có thể nhanh chóng đoạt được hạt sen rồi bỏ trốn.
Nhưng Trần Minh cũng không cho nó cơ hội, tuyến đường của hắn cũng không cố định, lại thường xuyên dùng các gốc cây trên đường làm cản trở tầm nhìn của Lôi man.
Thế nên, bọn chúng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái truy đuổi như vậy.
Mà Trần Minh cùng ba con yêu thú truy đuổi, khiến cho dọc theo tuyến đường bọn họ đi qua, gà bay c·h·ó chạy, không có con yêu thú nào dám dừng lại trên đường đi của bọn họ.
Nhưng thật ra Trần Minh còn cố ý chạy qua một số vị trí hắn phát hiện có yêu thú, đặc biệt là những chỗ mà lũ yêu thú đang canh giữ linh dược.
Chỉ là đa phần là những linh dược này giá trị tương đối thấp, Trần Minh cũng không muốn lãng phí sức lực để hái chúng, chỉ có mấy gốc Thiên linh thảo hắn còn có hứng thú một chút.
Còn những con yêu thú canh giữ bên cạnh linh dược thì làm gì có con nào dám dừng lại ở đó, bọn này giác quan chính là nhạy bén, phát hiện có khí tức mạnh mẽ lại gần, chúng đã sớm bỏ chạy từ lúc bọn hắn còn cách khá xa.
Cũng chỉ có loại chậm chạp như Hắc ngọc thiềm, mới tới tận khi hắn chạy tới vẫn còn chưa thoát khỏi được nơi ẩn nấp.
Vừa vặn đầu này Hắc ngọc thiềm cũng canh giữ một gốc Thiên linh thảo. Thế là Trần Minh phóng qua tiện tay nhổ luôn gốc Thiên linh thảo đó, khiến cho đầu Hắc ngọc thiềm tức giận định quay lại công kích Trần Minh.
Nhưng nó còn chưa kịp công kích thì Trần Minh đã phóng qua.
Mà nó quyết định quay lại công kích Trần Minh đó là quyết định vô cùng sai lầm, bởi vì như vậy nó sẽ cản đường mấy đầu yêu thú đang đuổi phía sau.
Lôi man chạy qua cũng chỉ xảo diệu né tránh qua nó, dù sao Lôi man cũng rất linh hoạt.
Kim văn mãng cũng linh hoạt không kém, đương nhiên là cũng không rảnh rỗi đối phó với nó.
Chỉ có Hắc thiết cự ngạc là như một chiếc máy ủi phóng qua, nó cũng không có rảnh rỗi né tránh đầu Hắc ngọc thiềm nhỏ bé này.
Trần Minh nghe thấy phía sau vang lên âm thanh thê thảm của đầu Hắc ngọc thiềm đó, không biết nó có còn sống không...hây.
Chờ đến vị trí Hắc thổ thung lũng, Trần Minh liền thấy được hiện tượng kỳ lạ, rõ ràng xung quanh cây cối tươi tốt, vậy mà thung lũng ở giữa này lại toàn là đất màu đen, trơ trọi không một gốc cỏ.
Trần Minh cũng không do dự cứ thế phi thẳng vào bên trong thung lũng này.
Tiến vào trong thung lũng, Trần Minh phát hiện sườn núi hai bên thung lũng có vô số cái miệng hang lớn nhỏ, nhỏ nhất có chừng cao nửa mét, mà lớn một chút thì cao chừng nửa người.
Điều quan trọng là số lượng này thực sự có chút ghê người. Đây chắc chắn là hang của Hắc huyết nghĩ.
Trần Minh cũng không hề lo lắng bọn chúng, hắn càng quan tâm hơn những thứ kỳ lạ khác. Đó chính là từng cái ổ trứng mọc lên ở giữa thung lũng, nói thật, nhìn chúng không khác gì từng cái ổ trứng cả. Đương nhiên, nếu như kích thước chúng không có chênh lệch thì càng giống.
Trần Minh cũng biết đó cũng không phải cái gì trứng, mà là từng cụm Thổ linh nấm, chúng sẽ mọc thành từng cụm, chỉ là một cụm sẽ có những cây nấm kích thước khác nhau, đại diện cho dược linh của chúng cũng khác nhau. Đương nhiên, kích thước càng to, dược linh cũng càng cao.
Từ lúc nảy ra ý định vơ vét tài nguyên trên đường chạy, Trần Minh đã chuẩn bị sẵn một cái bao. Đoạt được cái gì trên đường, hắn cũng bỏ vào trong cái bao này, tránh mất thời gian, ảnh hưởng tới tốc độ chạy của hắn.
Thổ linh nấm ở đây số lượng đúng là rất nhiều, Trần Minh chắc chắn là không thể nào có thời gian thu hết tất cả chúng, hắn cũng làm gì có thời gian để mà dừng lại.
Cho dù không để ý tới đám Hắc huyết nghĩ ở đây, thì cũng vẫn còn ba con yêu thú phía sau đâu.
Thế nên hắn cũng chỉ nhắm đến vài cây nấm kích thước tương đối lớn dọc theo đường chạy của hắn mà thôi, còn lại nhỏ và khoảng cách xa không tiện thì cũng chỉ đành bỏ qua.
Trần Minh nhanh chóng thu lại linh nấm, chỉ là còn chưa thu được mấy cây thì hắn chợt nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên. Cùng với đó chính là cảm giác mặt đất nhẹ nhàng rung chuyển.
Trần Minh biết, đây chắc chắn là động tĩnh Hắc huyết nghĩ gây ra, chứ còn có thể là cái gì khác nữa.
Thế là Trần Minh càng nhanh hơn tốc độ thu lấy Thổ linh nấm. Chỉ là rất nhanh, Trần Minh liền thấy được từ trong các cửa hang hai bên thung lũng, bắt đầu chui ra từng đầu kiến lớn màu đen, đúng là yêu nghĩ có khác, cùng với bình thường con kiến đúng là chênh lệch rất lớn.
Những con kiến này kích thước cũng có khác biệt, lớn nhỏ cùng với kích thước của những cái hang có tương quan.
Số lượng thì khỏi phải nói, dù sao Trần Minh vẫn thấy bọn chúng ùn ùn từ trong hang lao ra, còn chưa thấy có dấu hiệu dừng lại.
Lũ Hắc huyết yêu nghĩ phát hiện có sinh vật tiến vào thung lũng thì rất tức giận, trước giờ còn chưa thấy sinh vật nào lớn gan như vậy.
Mặc dù Trần Minh đối với chúng mà nói, thực sự là không đủ để cho mấy con kiến ăn no, nhưng theo tập quán của Hắc huyết yêu nghĩ bọn chúng, cho dù kẻ địch lớn bé mạnh yếu, bọn chúng cũng sẽ dồn toàn tộc lực lượng trào lên.
Trần Minh thấy yêu nghĩ càng ngày tràn ra càng nhiều, thì cũng không còn màng gì đến Thổ linh nấm nữa, còn không mau thoát ra khỏi đây, chỉ sợ kết quả của hắn thì rất thê thảm. Đám kiến này cũng đã không cho hắn cơ hội toàn thây rồi, huống hồ còn có ba đầu lợi hại yêu thú phía sau nữa.
Khoảng cách của hắn với đầu bên kia thung lũng cũng còn gần một nửa, cố gắng hết sức có lẽ hắn còn có thể kịp thoát ra khỏi đây, trước khi yêu nghĩ kịp bao vây hắn.
Vừa lúc này thì Lôi man cũng đuổi vào bên trong thung lũng, nó cũng không quan tâm cái gì Hắc huyết yêu nghĩ, đám sâu bọ này mà dám cản đường của nó thì sẽ biết lôi điện là hương vị gì.
Đám Hắc huyết yêu nghĩ thực ra đối với Trần Minh cũng không hứng thú lắm, bởi vì kích thước Trần Minh quá nhỏ, không đủ ăn.
Nhưng Lôi man vừa xuất hiện, yêu nghĩ đột nhiên chợt dừng lại một chút, bởi vì trong lãnh địa của bọn chúng lại nhiều ra một sinh vật nữa. Đương nhiên chúng không thể nào chỉ công kích một sinh vật, còn mặc kệ một sinh vật khác. Nên chúng dừng lại để tính toán xem mình nên t·ấn c·ông mục tiêu nào.
Và lựa chọn ưu tiên của những con yêu nghĩ này, đương nhiên là kích thước càng lớn Lôi man.
Hầu hết yêu nghĩ đều chuyển hướng sang Lôi man, trong khi số lượng yêu nghĩ đuổi theo Trần Minh thì rất ít.
Trần Minh thấy thế thì rất là kinh ngạc, đám yêu nghĩ này quả nhiên đủ hổ báo. Nhìn Lôi man bên ngoài lượn lờ lôi điện như vậy mà đám yêu nghĩ này cũng dám xông vào, chẳng lẽ bọn chúng không sợ lôi điện sao?
Thực ra vấn đề này Trần Minh cũng không rõ ràng lắm, dù sao như vậy đối với hắn cũng là chuyện tốt, không phải sao?
Lôi man thấy đám yêu nghĩ này lại dám nhắm vào mình thì rất tức giận, lập tức vận lực khiến cho lôi điện vây quanh thân thể nó càng gia tăng một phần, tốc độ nó cũng tăng lên một chút.
Vì là Lôi man tiến vào thung lũng sau, vậy nên không giống như Trần Minh, nó rất nhanh thì đụng phải yêu nghĩ.
Chỉ thấy Lôi man vẫn tốc độ cao phóng đi, cũng không hề quan tâm những con yêu nghĩ đang lao tới phía nó.
Yêu nghĩ vừa tiến lại gần Lôi man liền bị lôi điện xung quanh Lôi man công kích, khiến cho bọn chúng b·ị b·ắn ra. Nhỏ yếu một chút yêu nghĩ thậm chí còn toàn thân b·ốc k·hói, khả năng là đã xong đời.
Mặc dù như vậy, yêu nghĩ cũng không hề có dấu hiệu sợ hãi, chúng vẫn không ngừng lao vào Lôi man, như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trong khi Lôi man đang bị yêu nghĩ không ngừng quấn lấy, thì Trần Minh rất thoải mái đã lao ra khỏi cái thung lũng này.
Đám yêu nghĩ này có lẽ là thực sự chê Trần Minh, bởi vậy mà khi Trần Minh vừa lao ra khỏi thung lũng, đám yêu nghĩ đuổi theo hắn cũng lập tức từ bỏ, mà quay trở lại để tìm Lôi man.
Vừa lúc này, hai đầu nhị giai yêu thú cũng đuổi vào thung lũng. Ngay cả Lôi man cũng không e ngại yêu nghĩ, hai đầu nhị giai yêu thú thì càng không thể nào sợ hãi.
Còn về phía Hắc huyết yêu nghĩ, chúng cũng coi như là đủ hung ác, chỉ thấy đám yêu nghĩ này cũng không cố kỵ cái gì nhị giai nhất giai. Thấy được hai sinh vật kích thước càng to lớn, bọn chúng có vẻ như là càng hưng phấn, tốc độ tiến ra càng thêm nhanh chóng.
Rất nhanh thì yêu nghĩ đã đen kịt cái thung lũng này, mà yêu nghĩ từ trong hang tiến ra vẫn không dứt.
Trần Minh may mắn không thấy được cảnh này, bằng không hắn không biết là còn dám chạy vào thung lũng này nữa không.
Số lượng yêu nghĩ to lớn đã khiến cho Lôi man cảm thấy cố kỵ, cũng may nó đã sắp ra khỏi thung lũng rồi, mặc dù vậy nhưng trên thân thể nó cũng đã bắt đầu xuất hiện vết cắn của yêu nghĩ. Dù sao yêu nghĩ cũng không s·ợ c·hết lao vào, lôi điện của nó cũng chịu không nổi.
Về phần hai đầu nhị giai yêu thú, bọn chúng cậy vào phòng ngự mạnh mẽ, một đường đấu đá lung tung, mặc cho yêu nghĩ bò lên người mình cắn xé.
Chỉ là yêu nghĩ bám vào người quá nhiều khiến cho tốc độ của chúng cũng chịu ảnh hưởng. Đã thế Kim văn mãng phòng ngự còn bị yêu nghĩ cắn phá. Nó cũng không nghĩ tới đám kiến hôi này răng lợi như vậy sắc bén.
Cũng chỉ có Hắc thiết cự ngạc là thoải mái nhất, bởi vì ở đây phòng ngự của nó chính là chắc chắn nhất, lực lượng cũng là mạnh nhất.
Mặc cho yêu nghĩ bám đầy người nó, Hắc thiết cự ngạc vẫn thoải mái phóng đi, thậm chí nó còn có tâm tư thưởng thức hương vị của đám yêu nghĩ này. Một miệng một con, nó cũng chỉ lựa chọn những đầu to lớn một chút, chính là những đầu có tu vi nhất giai trung kỳ trở lên.
...
Cách chương.