Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Lôi man.

Chương 39: Lôi man.


Không quản những thứ khác, Trần Minh vẫn tốc độ cao nhất lao về phía Hắc ngọc thiềm.

Đầu kia Hắc ngọc thiềm thấy thế thì vô cùng tức giận. Công kích Trần Minh thất bại, lại bị hắn làm b·ị t·hương, nó vốn dĩ đã muốn trả thù Trần Minh rồi, bây giờ có cơ hội, nó làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Chỉ là con yêu thiềm này cũng không hổ là kẻ phục kích chuyên nghiệp, nó rất có kiên nhẫn chờ Trần Minh đến càng gần, bởi vì càng gần, Trần Minh càng khó có thể né tránh khỏi công kích của nó.

Chờ đã đủ gần, con yêu thú lập tức phun lưỡi t·ấn c·ông, đây có thể nói đã là nó dồn toàn lực.

Chỉ là Trần Minh cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ thấy hắn lập tức phóng thẳng lên, không chỉ tránh thoát khỏi cái lưỡi độc của Hắc ngọc thiềm, thuận thế Trần Minh trực tiếp đạp chân lên đầu của Hắc ngọc thiềm để mượn lực, sau đó trực tiếp phóng đi.

Trần Minh cũng không biết, con yêu thú mà hắn phát hiện ẩn nấp ở hướng bên kia chính là một đầu Lôi man.

Lôi man là một loại yêu thú rất lợi hại, chúng mang trong người huyết mạch của Lôi long, mặc dù chỉ hết sức mỏng manh. Nhưng như vậy cũng đã đủ để huyết mạch của nó vượt lên trên huyết mạch của tất cả các yêu thú ở nơi này, kể cả Kim văn mãng lẫn Hắc thiết cự ngạc.

Vậy nên Lôi man mặc dù ưa thích sống trong đầm lầy, đặc biệt là lôi trạch, nhưng chắc chắn không phải nơi nhỏ bé cằn cỗi này. Chỉ là không hiểu vì sao lại có một đầu Lôi man xuất hiện ở nơi đây, có lẽ là do dị biến hoặc là thức tỉnh huyết mạch gì đó.

Mà yêu thú cũng không giống như nhân loại, mặc dù yêu thú có một thuyết pháp gọi là huyết mạch áp chế, nhưng đó cũng chỉ là tương đối. Yêu thú chính là yêu thú, mặc dù không phải không có chí tuệ, thậm chí còn rất thông minh, nhưng chúng bị bản năng chi phối quá nhiều, bằng không cũng không phải yêu thú.

Mà đầu Lôi man này huyết mạch khá cao, đối với hai đầu nhị giai yêu thú trong đầm lầy này chính là vật đại bổ, nếu như có thể cắn nuốt nó, bọn chúng liền có thể tiến hóa, trở nên càng mạnh mẽ.

Con Lôi man này cũng hiểu được điều đó, vậy nên nó vẫn luôn che giấu, không dám lộ ra. Nó huyết mạch mạnh mẽ, nên còn nhỏ đã tu luyện tới cấp một đỉnh phong, bây giờ chỉ cần đột phá, nó chính là bá chủ của cái đầm này, cho dù là hai đầu yêu thú nhị giai cộng lại cũng không phải đối thủ của nó, nó cũng sẽ không phải trốn chui trốn lủi nữa.

Mà hạt sen chính là một cơ hội hiếm có, bây giờ chỉ cần một viên hạt sen là nó có thể thuận lợi tiến giai, chuỗi ngày thoải mái của nó sẽ có thể bắt đầu.

Mà viên hạt sen trên tay Trần Minh chính là mục tiêu mà nó nhắm tới. Nó không trực tiếp đoạt là vì muốn làm ngư ông, cũng chỉ có như thế, nó mới có thể bất ngờ đoạt lấy hạt sen, còn nếu sớm đi ra, chỉ sợ hai đầu nhị giai yêu thú sẽ không tha cho nó.

Vốn dĩ nó là nấp ở bên này, bởi nó dự đoán Trần Minh sẽ phải chạy qua hướng bên này. Chờ khi Trần Minh bỏ chạy ngang qua, như vậy nó có thể nhanh chóng nuốt luôn cả Trần Minh và hạt sen vào bụng, rồi trực tiếp trốn giống như con quái ngư trước đó làm. Nhưng nó cũng không ngờ được, Trần Minh cũng đã sớm phát hiện ra nó, nên đã chọn hướng ngược lại.

Những viên hạt sen khác đều ở gần hai đầu nhị giai yêu thú, nó căn bản cũng không dám qua đó c·ướp, cũng chỉ còn có viên hạt sen này là ở cách xa hai đầu yêu thú nhị giai kia.

Bởi vậy nó làm sao có thể bỏ qua được, thấy Trần Minh bỏ chạy, nó cũng không màng đến bại lộ cũng phải chui ra đuổi theo, dù sao đoạt được hạt sen nó cũng phải trốn đi để đột phá, chỉ cần hai đầu nhị giai yêu thú không kịp đuổi đến là được.

Đầu Lôi man này vừa chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, liền sử dụng ra toàn bộ bản lĩnh để đuổi theo Trần Minh. Chỉ thấy trên người nó từng tia điện màu xanh "xoẹt xoẹt" nổ vang. Đột ngột nó gia tốc tạo thành t·iếng n·ổ to lớn thu hút sự chú ý của tất cả người và yêu ở nơi này.

Đặc biệt là hai đầu nhị giai yêu thú, bọn chúng đang kịch liệt đánh nhau, nhưng khi Lôi man vừa xuất hiện, khí tức của nó đã làm hai đầu nhị giai yêu thú này để ý tới.

Thấy được lôi man, chúng nó lập tức ngừng chiến, mặc dù không hẹn nhau, nhưng chúng cũng làm ra quyết định giống nhau, đó là lao tới phía Lôi man.

Nuốt hạt sen cũng chỉ giúp bọn chúng có cơ hội tiến giai mà thôi, nhưng nếu có thể nuốt vào Lôi man, bọn chúng có thể tiến hóa, nâng cao huyết mạch, đó chính là lợi ích lâu dài, bọn chúng làm sao lại không biết cái nào tốt hơn.

Vả lại, bọn chúng cũng biết Lôi man đã đạt tới nhất giai cực hạn, nếu như để lôi man đạt được hạt sen, nó có thể nhanh chóng tiến giai lên nhị giai, mặc dù chỉ là vừa vào nhị giai, nhưng với huyết mạch và thiên phú của Lôi man, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của nó, từ nay sợ rằng nơi này Lôi man mới là chủ nhân, bọn chúng sợ rằng chỗ dung thân cũng không có.

Về phần Trần Minh nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu lại xem, thì phát hiện là đầu yêu thú mà hắn phát hiện ẩn nấp ở phía đối diện, nó đã đi ra. Vốn dĩ cũng không quá để ý, nhưng phát hiện là Lôi man thì Trần Minh chợt sợ hãi.

Hắn mặc dù cũng không nhận biết Lôi man, nhưng nhìn nó trên thân mang theo lôi điện, tốc độ lại kinh khủng như vậy thì hắn xuýt đái ra quần.

May mắn hắn lựa chọn hướng đối diện với con yêu thú đó, khoảng cách thành ra tương đối xa, bằng không hắn cũng không biết phải làm như thế nào để thoát thân.

Vốn dĩ cậy vào tốc độ nhanh, Trần Minh còn có tâm lý trêu đùa với đám yêu thú phía sau, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể liều mạng chạy. Hi vọng hắn có thể kịp lên bờ, trước khi con yêu thú đó kịp đuổi tới. Dù sao, Trần Minh cảm thấy chỉ có lên bờ, thì tốc độ của mình mới có thể sánh ngang với con yêu thú kia được.

Mà về phía Lôi man, tâm lý cũng không khác gì Trần Minh cả. Bởi vừa rồi, khi hai con yêu thú nhị giai quyết định phóng tới bên này, chúng đồng thời cũng gào thét một tiếng. Cũng không phải gào thét cho vui, mà là chúng muốn ra hiệu lệnh cho các con cháu của nó đi chặn lại Lôi man.

Đương nhiên tiếng gào thét đó cũng để cho Lôi man đã biết được bọn chúng đang tới. Vậy nên nó cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt được hạt sen từ tay nhân loại kia, sau đó trốn thoát trước khi hai đầu nhị giai yêu thú đó tới kịp.

Chỉ là mọi chuyện có hơi bất lợi cho đầu Lôi man này một chút, đó là tốc độ của Trần Minh cũng rất nhanh. Mặc dù ở dưới đầm lầy này, thì đúng là tốc độ của nó nhanh hơn Trần Minh một bậc, nhưng khoảng cách giữa bọn họ đã đền bù phần nào chênh lệch về tốc độ.

Không chỉ thế, bây giờ đầu Lôi man này còn gặp phải cản trở ở giữa đường. Bởi vì trước đó có một đám yêu thú đuổi theo Trần Minh, mà dẫn đầu chính là hai đầu yêu thú hậu kỳ là Kim văn mãng và Hắc thiết cự ngạc.

Vừa rồi bọn chúng nhận được mệnh lệch của hai vị lão tổ, là chặn đầu Lôi man này lại, mặc dù hiệu lệnh là truyền cho tất cả thành viên của hai tộc đàn, nhưng bọn chúng lại ở ngay hiện trường, đương nhiên bọn chúng phải xung phong đầu tiên.

Vậy nên, hai đầu yêu thú này không tiếp tục đuổi theo Trần Minh nữa, mà dừng lại để ngăn cản đầu Lôi man, điều này dẫn tới đám yêu thú theo sau cũng phải ngừng lại theo.

Thế là bọn chúng tự dưng hình thành một bức tường chắn ngang giữa Lôi man và Trần Minh. Trần Minh thấy thế thì rất là vui mừng, chạy càng thêm có động lực.

Mà đầu lôi man thấy thế thì rất là bực tức, chỉ thấy nó há mồm phun ra một đạo lôi điện màu xanh lam, phóng thẳng vào đám yêu thú. Đạo lôi điện này uy thế rất là kinh khủng, khiến cho đám yêu thú bỏ chạy toán loạn.

Nhưng chính vì tụ lực phóng ra lôi điện, mà đã khiến tốc độ của Lôi man khựng lại. Bởi vì mặc dù lôi điện chính là thiên phú của nó, nhưng tu vi nó còn thấp, muốn điều khiển lôi điện cũng không đơn giản như vậy, để phóng ra ngoài công kích thì phải tiêu hao rất lớn. Vậy nên lúc phóng ra lôi điện, thì nó không thể nào có thể dồn toàn lực duy trì tốc độ của nó nữa.

Mặc dù đám yêu thú đã bỏ chạy toán loạn hết, nhưng Kim văn mãng và Hắc thiết cự ngạc vẫn lì lợm đứng đó.

Vừa rồi khi lôi điện đánh tới, bọn chúng cũng chỉ nỗ lực né tránh chứ không hề rời đi. Lôi điện có tính lan cực mạnh, mặc cho bọn chúng né tránh cũng vẫn phải chịu một chút tổn thương.

Nhưng cho dù tổn thương, hai đầu yêu thú này cũng không chịu lui đi, bởi vì chúng biết, lui đi chính là hậu quả gì.

Lôi man thấy hai con yêu thú vẫn còn chặn đường chính mình, thì càng tức giận. Nó lập tức tụ lực, phóng ra một đạo lôi điện nữa về phía hai đầu yêu thú trước mặt. Sau đó lợi dụng lúc hai đầu yêu thú đó né tránh lôi điện, thì tăng tốc độ trực tiếp lách qua hai bọn chúng, khiến cho hai bọn chúng cũng bất lực ngăn cản.

Vì là liên tục sử dụng hai lần thiên phú để phóng ra lôi điện, nên có lẽ đã làm cho đầu Lôi man này suy yếu một chút. Biểu hiện chính là tốc độ của nó đã chậm hơn một chút so với ban đầu.

Đồng thời, sau hai lần Lôi man bị trì hoãn để phóng lôi điện thì bây giờ, Trần Minh đã còn cách bờ đầm đã không xa.

Mà bên kia, hai đầu nhị giai yêu thú cũng đang tốc độ rất nhanh lao tới.

Lôi man thấy bên nào cũng không thuận lợi thì hết sức nổi nóng, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo Trần Minh mà thôi. Cho dù không kịp đoạt được hạt sen, thì nó cũng chỉ có đường trốn chạy khỏi đầm lầy này.

Trần Minh rất nhanh thì đã chạy lên tới bờ, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên miệng hắn cũng hiển hiện ý cười, lên trên bờ chính là địa bàn của hắn, tốc độ của hắn sẽ tăng lên một bậc, còn đầu kia Lôi man cho dù có đuổi theo đi lên, tốc độ nhất định không thể vẫn nhanh như ở dưới đầm lầy được.

Mặc dù đã cảm thấy có thể yên tâm, nhưng Trần Minh cũng không hề giảm xuống tốc độ. Ngược lại, hắn còn chạy càng nhanh, nhìn bộ dáng đầu kia Lôi man là không định bỏ qua cho hắn, đã thế còn có hai đầu nhị giai yêu thú đằng sau đâu, không tăng tốc lên chờ bị đuổi kịp thì chỉ có xong đời. Mà không biết là vì sao mà hai đầu nhị giai yêu thú lại đuổi qua bên này.

Vừa rồi Trần Minh cũng nhìn thấy hai đầu Kim văn mãng và Hắc thiết cự ngạc từ bỏ đuổi theo hắn, mà quay ra liều mạng ngăn cản đầu kia Lôi man. Vậy nên, hắn cũng đoán được mục đích của hai đầu nhị giai yêu thú có lẽ chính là đầu kia lôi man, chứ không phải là hắn. Nhưng nếu như vậy, thì chỉ sợ đầu lôi man này càng sẽ không thể dừng lại được.

...

Cách chương.

Chương 39: Lôi man.