Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Đông Ngạc Thành Tiên Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Đông Ngạc Thành Tiên Nhân


3 người vội vàng c·ướp ngựa chạy trốn trong sự ngỡ ngàng của người dân và quân lính, biến mất trong màn đêm. Sau khi bọn họ rời đi thì bầu không khí nổ tung! Nạn dân thì òa lên kinh dị còn đám lính còn lại gào thét sợ hãi, vội vành vào thành bẩm báo.

"Không! Con trai ta, ta đã mất cha con rồi, mất cả con nữa thì ta chẳng còn thiết sống! Tiểu Ânnn!!!"

"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Cha ta cũng đi lính mà c·hết, gia đình ta vì c·hiến t·ranh mà cửa nát nhà tan. Tuổi của ta còn chưa 16 các ngươi cũng bắt ép phải phục vụ quân ngũ. Không phải do các ngươi ép người quá đáng còn gì!"

"Vâng, thưa ngài, chờ chút để ta lấy ra." Mai Vân vội vàng trả lời. Nàng lục lọi hết trong người mà không thấy, trong lòng hoảng hốt. Lục Vân Hi thấy vậy thầm kêu không xong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có cả những người mẹ lam lũ bồng bế con đi đường mà không có chút sữa hay thứ gì để ăn, con của họ cứ vậy mà đói rồi c·hết. Trong sự tuyệt vọng vì không còn người thân, họ còn rất trẻ nhưng đã tự kết liễu cuộc sống của chính mình chỉ để được đoàn tụ với gia đình ở thế giới bên kia mà không còn phải tiếp tục chịu khổ đau nữa...

"Dám phạm gia đình ta. C·hết!" Ngữ khí nàng băng lãnh khiến mọi người xung quanh ai cũng phải rùng mình. Tay nàng khẽ vặn, cổ tên lính như 1 sợi bún bị nàng vặn ngang, tiếng kêu răc rắc vang lên, máu tươi chảy ra từ miệng tên lính còn đang trợn mắt lên vì sợ hãi. Hắn c·hết!

"Tiện phụ!" Ánh đao lóe lên, cánh tay thiếu phụ thõng xuống, đứa trẻ sơ sinh đang khóc lớn chợt im bặt trong tấm vải đẫm máu. Đầu của nàng bay lên trên trời, máu tung tóe, mắt còn đang trợn ngược, thể hiện sự khó tin.

"Tiểu tử, đứng sang hàng bên kia." Một tên lính vừa nói vừa chỉ về phía sau đám lính, có 1 hàng thiếu niên đủ tuổi nhập ngũ đang đứng đó.

"Còn nhìn cái gì? Không thấy ta bị yêu nữ này ám toán hả? Mau g·iết nó!" Tên lính hét lên tức giận.

Chiến tranh diễn ra, mùa màng thất bát, mất đi người thân, phải rời khỏi nhà cửa quê hương, hàng ngày phải đối mặt với c·ái c·hết và sự tuyệt vọng. Không có ai khổ sở hơn người dân, không có ai đau thương hơn dân, và cũng không có ai mất mát nhiều hơn những người dân thường gầy ốm chỉ còn da bọc xương này.

Tên thập phu trưởng thấy vậy tức giận, vung đao lên chém 1 nhát. 1 đường hàn quang lóe lên, thân thể thiếu niên 1 phân thành 2, khi c·hết vẫn không cam lòng và ánh mắt tràn đầy phẫn hận. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thưa ngài, trên đường đến đây nhà ta b·ị c·ướp hết. Kể cả giấy tờ của gia đình đều đã không còn, xin ngài hãy tin tôi." Mai Vân run run.

"Nó nói thât đấy thưa ngài! Con ta mới chỉ 15 tuổi." Mai Vân gấp gáp nói thêm vào.

Trường hợp vừa rồi không phải là hiếm, cứ thỉnh thoảng lại có tiếng la hét, gào thét, chửi bới vang lên, rồi cảnh huyết tinh diễn ra.

Bất đắc dĩ, Lục Thần phải nhờ nàng sử dụng Kinh Thần. 1 tiếng hét vang lên, 10 trượng xung quanh đều tĩnh lặng! Tất cả binh lính bao gồm cả Bách Phu trưởng đều ngã gục m·ất m·ạng, toàn trường nhất thời trở nên yên tĩnh quỷ dị.

"Thế đạo lầm than, mạng người như cỏ rác. Vua quan bất nhân, lòng dân thì nguội lạnh. Triều đại này, có còn đáng được tồn tai?" Một lão nhân trước khi bị g·iết giận dữ hét lên.

"Thì sao chứ?" Lục Vân Hi hừ lạnh, bàn tay thon dài mảnh mai của nàng như cái kìm kẹp chặt cổ tay đối phương, giờ khẽ dùng sức "Rắc" 1 tiếng.

"Chúng tôi không cần! Chồng của tôi đã đi lính và c·hết ngoài chiến trường, các người còn muốn con trai tôi phải đi c·hết nữa. Tôi không cần ăn no mặc ấm gì cả! Tôi cần con trai tôi! Tiểu Ân ơi!" Một thiếu phụ quần áo tả tơi, mặt mày nhem nhuốc, 1 tay đang ôm đứa con thơ, miệng gào thét tuyệt vọng, 1 tay thì cố gắng với tới đứa con trai 16 tuổi của mình, không có ý rời xa.

Đám lính mới vào đến cửa thành thì một bóng người từ trên cao đáp xuống, khí chất xuất trần tựa thiên nhân!

"Nhưng ta mới chỉ 15 tuổi." Lục Thần ngẩn ngơ nói.

Thỉnh thoảng lại có đoàn quan binh đi lướt qua, dường như để tiếp viện cho tiền tuyến, khiến đoàn người vội tránh sang một bên. Đám binh lính vô tình đi qua mặc kệ tình cảnh thảm thương xung quanh. Không 1 lời hỏi han hỗ trợ, có lẽ họ đã quá quen rồi.

"Đội trưởng, con bé này... nó vừa g·iết tiểu Quân!" Một tên lính vội vàng trả lời.

"Chúng ta là người Đông Mạc thôn, một thôn làng nhỏ nằm sát biên giới với Hỏa Quốc. Do chạy nạn mới phải đến đây, không ngờ các ngươi ép người quá đáng, nhất là tên khốn này!" Lục Thần lên tiếng, cậu mà mẹ đứng sau lưng em gái, lòng tin mười phần, dõng dạc mà nói.

"Đằng nào cũng đắc tội rồi, tiểu muội, xử hắn!" Lục Thần tức giận hét lên. Nếu đối phương đã muốn bắt hắn đã đành, lại còn muốn đánh mẹ của hắn, còn chửi bới em gái hắn thậm tệ. Thù này nhất định phải báo! Cùng lắm cả nhà chạy trốn, với bản sự của muội muội người bình thường chẳng thể làm gì được, không sợ không có chốn dung thân.

"Làm quân lính, bảo vệ đất nước, còn được ăn no mặc ấm, các ngươi còn muốn đòi hỏi gì!" Một tên thập phu trưởng lên tiếng hò hét, trong khi đám lĩnh vẫn đang bắt ép những thiếu niên rời khỏi gia đình, mẹ và chị em của họ.

Tên lính b·ị t·hương nghe vậy, mặt đỏ lên. Tay trái hắn tuốt ra thanh đao phía dưới eo. lao lên chém Lục Vân Hi.

"Ngươi không ngờ dám g·iết hắn!" Đám lính còn lại hốt hoảng la lên, lao tới rút đao vây quanh nàng.

"Các ngươi... có muốn giống hắn?" Lục Vân Hi híp mắt, một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc sống lưng khiến cả đám rùng mình, bất giác rút lui vài bước.

Nàng thong dong nắm lấy cổ tay đang cầm đao của hắn ta, khiến hắn không thể hạ lưỡi đao xuống. Tay nàng bóp chặt, phế nốt cánh tay trái của tên này. Sau đó nàng b·óp c·ổ hắn mà nhấc lên trong ánh mắt kinh hãi tột độ của đối phương.

Chỉ thấp bộp 1 tiếng, bàn tay của tên lính bị ngăn cản khiến hắn sửng sốt nhìn sang thiếu nữ đứng bên cạnh. Chính là Lục Vân Hi!

Thập Phu trưởng ngăn giữa 2 bên, tra hỏi.

"A!!!" Tên lính hét lên thảm thiết, cổ tay phải gãy nát, một cảm giác đau buốt thật khó có thể chịu đựng, hắn gục xuống ôm tay lăn lộn.

"Hừ, các ngươi đừng tưởng có thể qua mắt được ta. Ngươi nói hắn 15 tuổi, vậy chứng sinh đâu?"

"Ta không nói dối! Ta mới qua sinh nhật 15 tuổi từ tháng trước."

"Được lắm! Dám lừa dối triều đình, ngươi muốn c·hết!" Tên lính gằn giọng, tay giơ lên tát vào mặt nàng.

"Con nhóc này... nó hình như là yêu nữ thì phải." 1 tên lính nói giọng run run.

Vừa nói đến đây thì 1 tên Bách Phu trưởng tiến tới, tỏ vẻ không kiên nhẫn, hỏi chuyện gì xảy ra. Đám lính tường thuật lại sự việc, hắn nhìn qua Lục Vân Hi vẻ tò mò, nhưng vẫn ra lệnh bắt gia đình nàng trước rồi xử sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từng hàng binh lính oai nghiêm uy vũ, giáp trụ sáng loáng đứng canh, không ngừng ngăn cản, phân tách các thanh niên trai tráng khỏi gia đình của họ. Có 1 số bộ t·hi t·hể của cả thanh niên và phụ nữ trẻ em nằm trên khoảng đất trống, nhắc nhở mọi người về hậu quả của việc bất tuân quân lệnh.

"Không!" Lục Thần hốt hoảng kêu lên, nhưng không kịp ngăn cản.

Trong những tòa thành lớn không chỉ có người dân, binh lính, mà còn có cả tu tiên giả trấn thủ, Lục Vân Hi mới chập chững tu tiên, tốt nhất là không nên đụng độ.

Đoàn người di chuyển từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối. Trên đường cứ được 1 đoạn lại có người kiệt sức ngã xuống, tiếng kêu khóc đau thương vang vọng, khiến tâm trạng tốt của gia đình Lục Thần lúc đầu ngày cũng biến mất.

"Sâu kiến mà cũng dám cãi quân lệnh. C·hết!" Miệng hắn gầm gừ.

"Ai cho ngươi đánh mẹ ta?" Cô nàng nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt tức giận, khí thế khiến tên lính cảm thấy run sợ. Hắn ta then quá hóa giận.

"15 tuổi? Ngươi đừng có nói dối, không là c·hết chắc." Tên lính nghi ngờ hỏi lại.

Đám lính còn lại thấy hắn như vậy, vẻ mặt xem thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu niên kia cũng cố gắng phản kháng giữa 1 đám lính để quay lại với mẹ nhưng bất thành. Chỉ có thể bi thống kêu lên "Mẹ, mau rời khỏi đây! Con sẽ cố gắng sống sót, mẹ đừng tiến tới nữa!"

"Thưa tiên trưởng. Không phải thành trì bị t·ấn c·ông, mà là..." Một số tên lính biết được tình hình liền mau chóng lên tiếng kể lại mọi chuyện.

Chương 2: Đông Ngạc Thành Tiên Nhân

"Chuyện gì đã xảy ra? Ai dám sử dụng pháp thuật t·ấn c·ông địa bàn của Nam Thiên tông chúng ta?" Trung niên nam tử mặc đạo bào màu lam nhạt lãnh đạm lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không!!! Mẹ! Em gái ta!!! Các ngươi dám g·iết mẹ ta, em gái ta, ta không đội trời chung với các ngươi!" Thiếu niên mắt đỏ ngầu, điên cuồng tức giận phản kháng, mặc kệ bị những cú đấm cú đạp liên tiếp vào người, miệng hộc máu. Cậu vô tình rút được thanh đao bên hông 1 tên lính, tay khươ loạn xạ khiến đám lính vội né ra xa. 1 tên b·ị c·hém mất 1 cánh tay hét lên thảm thiết.

"À con điếm này! Ngươi dám cản ta?"

Nghe đại ca mình nói vậy, Lục Vân Hi cũng không khách khí. Từ lúc trở thành tu tiên giả, cơ thể của nàng được cường hóa cực lớn. Không chỉ tốc độ cực nhanh, lực lớn vô cùng mà còn có giác quan vô cùng linh mẫn. Hành động của tên lính trong mắt nàng chỉ như một con rùa đang múa kiếm.

"Các ngươi dừng tay! Có chuyện gì xảy ra?" Tên thập phu trưởng nhìn thấy tất cả, nhưng hắn ánh mắt tinh đời hơn, biết được Lục Vân Hi có chút môn đạo, nên cố tình dò hỏi.

Càng lại gần Đông Ngạc thành, càng có nhiều nạn dân từ khắp các nơi đổ về, dòng người đông nghịt. Nhưng khác với không khí đông vui như trẩy hội. Đây là sự c·hết lặng và bi thương cùng cực.

Đám lính gần đó, vội vàng qua xem, ngạc nhiên nhìn lấy Lục Vân Hi.

"Các ngươi là con dân của Linh Quốc, không tận trung triều đình mà lại g·iết hại quan binh, lẽ nào các ngươi muốn tạo phản?" Thập Phu trưởng híp mắt.

Đến gần đêm, ánh đèn đuốc, ánh lửa cháy rực từng đám vẫn tỏa sáng trước Đông Ngạc thành, cuối cùng cũng đến lượt gia đình nhà Lục Thần nhận cháo loãng. Bọn họ lần lượt lấy đi phần cháo của mình rồi đứng sang 1 bên để ăn. Đúng lúc này một người vỗ vai cậu.

"Cô bé, cô đến từ đâu, sao dám g·iết hại binh lính triều đình?"

"Gào thét cái gì mà gào thét. Để 1 con nhóc bắt nạt còn không biết mặt mũi đi nhờ tụi ta? Có giỏi thì tự đi mà xử lý nó! Ngươi làm như mình là thập phu trưởng không bằng" Một tên lính trong đám nhìn lại hắn, bĩu môi khinh thường trả lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Đông Ngạc Thành Tiên Nhân