Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Lôi Đài Chiến Đấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lôi Đài Chiến Đấu


"Đúng vậy! Chiến đấu mà quá chủ quan kiêu ngạo, khó tránh ăn trái đắng."

"Đương nhiên!"

"Cô bé đó đã làm cái gì? Ai biết không?" Đám khán giả ồn ào nghị luận.

"1 tên phàm nhân mà không biết lương sức mình!

Hắc y tu sĩ không nói gì, quay người vội đi, để lại những ánh mắt ngưỡng mộ phía sau.

"Đầu bị lừa đá!"

"Không có nhưng nhị gì hết! Chúng ta đang cần linh thạch gấp, đến 1 viên còn không có để đặt cọc làm nhiệm vụ. Ngươi có cho bọn ta linh thạch được không?" Lục Thần hỏi lại, tau chìa ra như muốn xin linh thạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cứ đánh thì biết!" Lục Vân Hi vẻ ghét bỏ.

Lục Thần vui vẻ đòi 6 viên linh thạch từ tay lão giả làm cá cược. Vốn đã nghĩ bản thân đủ ngầu, đánh mặt được đám tu sĩ miệng c·h·ó không mọc được ngà voi này.

"Nhóc con, ngươi nghĩ có thể đánh thắng ta sao?" Trên lôi đài, hắc bào tu sĩ nở 1 nụ cười dữ tợn.

"Biết c·hết liền! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh."

"Hừ! Kẻ tiếp theo!" Lục Vân Hi khịt mũi coi thường, tận hưởng cảm giác khiến mọi người xung quanh kinh ngạc thất thố, nhất là những người này lại đều là tu tiên giả. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được việc bản thân cũng không phải tầm thường, bất kỳ ai coi thường nàng đều sẽ phải trả giá đắt!

Ở trên lôi đài, đối thủ thứ 2 của Lục Vân Hi cũng đã lên. Lần này thì là một bạch y công tử cầm quạt, khôi ngô tuần tú. Hắn nói vài câu khách khí, ý muốn làm quen Lục Vân Hi, tiếc là hắn đá nhầm thiết bản.

"Kẻ này tên Lại Vĩ, tu vi thấp nhưng ngoan độc, dữ tợn, hắn có 1 bộ công thủ hạ phẩm pháp khí. Tính ra cũng là hạng có số má trong tầng lớp tiểu tu sĩ." Những người xem ở phía dưới bàn tán.

Không chỉ những người đang bàn tán mà tất cả những người xung quanh đều sửng sốt, giống như không thể tin vào mắt mình!

"G·i·ế·t người c·ướp c·ủa a!" Thấy vậy, Lục Thần không khỏi cảm thán.

Sau khi hắc y tu sĩ đi mất, liền có mấy tu tiên giả lén lén đi theo hướng hắn ta biến mất, đây là lúc tu tiên giới thể hiện bộ mặt tàn khốc của mình.

"Ta không thể cho một con bạc như ngươi mượn được. Ngươi không có tình người!"

"Ngươi! Còn không bằng loài cầm thú! Muội muội thì đánh nhau sống c·hết, ngươi lại cầm tiền đi cá cược. Không cho mượn!" Từ Thiếu Hạo sửng sốt, tức giận chỉ tay thẳng mặt đối phương mà nói.

"Ngươi không nhận thì thôi. Ta đi hỏi người khác!"

"Ta... nhận! Có gì mà không dám? Nhưng ngươi làm gì có quyền quyết định điều này?" Từ Thiếu Hạo nghi ngờ.

"Ta cược thiếu nữ thắng! 3 viên linh thạch hạ phẩm." Lục Thần hô lên, khiến cả đám người đúng xung quanh ngẩn ra, rồi cả đám cười lớn.

"Ài, cô nhóc này không t·ấn c·ông bất ngờ lại để hắn sử dụng hắc cơ tán phòng ngự mất rồi. Thật là ngựa non nớt a!"

Nàng đã bàn bạc với đại ca từ trước, công pháp không có thì trực tiếp sử dụng át chủ bài, để đối phương thua không kịp ra chiêu, không thể để bản thân bị động chịu đòn. Giơ ngón tay ra chỉ là đòn gió, che mắt người xung quanh. Dù sao theo nàng tìm hiểu thì âm công là 1 môn công pháp cực kì hiếm có và quỷ dị, khó lòng phòng bị. Những tu sĩ khác khó có thể phát hiện ra bí mật của nàng.

"3 viên linh thạch cứ thế vứt đi, ông chủ kiếm lời nha!"

"Đúng vậy." Mai Vân gật đầu thừa nhận. Nàng nhìn thấy được tình cảm của thiếu niên này dành cho con gái, nhưng Lục Vân Hi lại 1 lòng cầu đạo, luôn biết giữ khoảng cách. Thiếu niên này cũng rất nhiệt tình, tốt bụng, là tu tiên giả duy nhất không hề phân biệt đối xử với phàm nhân, là một người chồng không tồi.

Đâu ngờ ngay sau đó hắn để ý thấy lão giả mặt mũi khó coi, lấy ra 1 đống linh thạch ra đưa cho 1 bắc y tu sĩ che kín người.

"Thì sao? Ta đã nói là nàng sẽ không sao!" Lục Thần tức giận trả lời, rồi phớt lờ Từ Thiếu Hạo như một con ruồi không ngừng cằn nhằn bên cạnh. Đường đường là đại thiếu gia của 1 gia tộc tu tiên mà đến 1 linh thạch cũng không có, cũng nghèo kiết xác như nhau, có gì để mà sĩ diện.

"Đúng, đầu óc hắn có vấn đề!"

"Ngươi không đưa linh thạch, ta gả nàng cho người khác."

Nghĩ lại, điều này cũng tốt, tiền tài động nhân tâm. Mỗi mình kiếm được nhiều kẻ khác chắc chắn đỏ mắt, có nhiều linh thạch cũng không giữ được, ngược lại còn có nguy cơ ảnh hưởng tính mạng. Có người này làm tâm điêm, vài viên hạ phẩm linh thạch hắn kiếm được cũng bớt bị chú ý.

"Ta nhận!" Lão giả râu dê liếc sâu Lục Thần 1 cái, chấp nhận cá cược.

"Ngươi dám để nàng ký giấy chấp nhận rủi ro thương tật!"

"Chỉ thấy nàng ta chỉ ngón tay trỏ vào tên kia, rồi "pằng" một tiếng. Thế là hắn ta ngã lăn ra ngất!"

"Lục Vân Hi thách đấu thắng!"

Lục Thần đứng ngoài nhưng tiếng nói bàn tán của đám tu sĩ vang đến bên tai rõ mồn một, cậu không khỏi đen mặt.

"Ta kinh doanh, có mượn có trả, hay ngươi không có linh thạch?"

"Vay trong ngày, ta sẽ trả lại 4 viên coi như tính lợi tức 25%." Lục Thần vội nói, rồi tiến về phía đám đông đang cá cược cách đó không xa.

"Huynh đệ, đừng làm rộn, chúng ta tính toán kỹ càng hết rồi." Lục Thần bình tĩnh tách bàn tay của đối phương đang tóm lấy cổ áo mình.

"Bị ngu si tứ chi phát triển!"

"Nhưng mà..."

Đến cả tu sĩ luyện khí hậu kỳ làm giá·m s·át trận chiến này, hắn cũng không khỏi mộng bức! Nhưng nhãn lực hắn khác với người thường, hắn phát hiện cái đánh vào hắc bào tu sĩ không phải phát ra từ tay cô bé này, mà là âm thanh phát ra từ miệng nàng!

"Nàng mới chỉ là 1 thiếu nữ, tu vi luyện khí 1 tầng, không có kinh nghiệm thực chiến, công pháp chiến đấu cũng chưa học được chút nào, làm sao có thể đánh lại được người có tu vi cao hơn?" Từ Thiếu Hạo vẻ sốt ruột. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thực sự sợ Lục Thần sẽ làm như vậy, bán em gái chỉ để lấy vài viên linh thạch để đi cá cược. Lục Vân Hi là 1 cô gái hiểu chuyện, nghe lời mẹ và anh, không chừng lại thực sự nghe theo, lúc đấy hắn hối hận cũng không kịp.

"Mẹ nó, lỗ to, còn có kẻ ăn theo mà còn nhiều gấp mình gần 2 chục lần!" Lục Thần không nhịn được thốt lên.

"Ngươi... Tên cầm thú! Bán cả muội muội của mình!"

Sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết sức, nói gì đến người lão luyện như hắn, nhìn thấy việc lật thuyền trong mương, giả heo ăn thịt hổ cũng không phải ít, chắc chắn hắn không muốn bản thân trở thành 1 trong số những n·ạn n·hân trong đó.

"Ta... có linh thạch! Ngươi đừng có coi thường"

"Không có thì mau tránh sang 1 bên!" Lục Thần phất tay. Khó khăn lắm mới tìm được đường tắt kiếm linh thạch, phong hiểm không lớn, sao có thể để người khác ngăn cản.

"Kỳ thay! Thật là kỳ thay!" Hắn không thể không thốt lên, rồi chợt nhận ra bản thân thất thố, liền qua kiểm tra tình trạng kẻ thua cuộc. Luật của lôi đài là chỉ được làm b·ị t·hương tật, không thể g·iết người, nên hắn nhất định phải xem tên hắc bào tu sĩ còn sống hay không.

"Chắc chắn là mắt kẻ đó mù rồi!"

Chương 6: Lôi Đài Chiến Đấu

"Ngươi thật là nhẫn tâm! Em gái ngươi cũng không tha!" Từ Thiếu Hạo vừa tức giận, vừa lo lắng nhìn lên gần lôi đài. Lục Vân Hi với bộ bạch y thướt tha, thân hình mảnh khảnh đang đứng chuẩn bị. Trên lôi đài là 1 hắc bào tu sĩ khuôn mặt dữ tợn, có 1 vết sẹo dài chạy dọc khóe mắt.

"Ông chủ, trận của cô bé kia và hắc bào tu sĩ tỉ lệ cược bao nhiêu?" Hắn lên tiếng hỏi lảo giả râu dê đang nhận tiền các cược của mọi người, miệng liên hồi.

100 linh thạch hạ phẩm a! Tính theo thu nhập trung bình của tu tiên giả luyện khí sơ kỳ 1 viên 1 tháng, thì chừng đó tương đương với 100 tháng miệt mài làm việc! Hơn 8 năm a, ai nghe cũng đỏ mắt!

"Không biết sao lại có người để đứa trẻ luyện khí 1 tầng lên đánh nhau với tên này a!"

"Ta đoán nàng thua chắc!"

"Lục Thần nói rất đúng, anh em nó cũng đã tính toán kỹ càng rồi, cậu cứ yên tâm." Mai Vân cũng có chút lo lắng, nhưng giờ con trai đã lớn, con gái là tu tiên giả, nàng cũng chỉ có thể dõi theo ủng hộ cả 2. Từ khi biết tin chồng nàng q·ua đ·ời, 2 người con chính là mạng sống của nàng. Nàng chỉ mong các con vui vẻ hạnh phúc, đạt được những gì mình muốn. Nhất là khi cơ hội tu tiên đang xuất hiện trước mắt, sự vội vàng và mong đợi của Lục Thần thể hiện rất rõ ràng, nàng biết rằng cậu không hề muốn bản thân trở thành gánh nặng cho em gái nữa.

"Ta đã nói là không sao rồi mà. Ta là anh trai nàng, mẹ nàng cùng ngay đây, ngươi nghĩ bọn ta sẽ để nàng phải mạo hiểm sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có bao nhiêu? Cho ta mượn được không?"

"Ta..." Từ Thiếu Hạo tắt tiếng. Kể cả đối với gia tộc của cậu thì linh thạch cũng rất quan trong và hiếm có. 3 năm tu tiên của hắn cũng mới chỉ nhận được 3 viên mà đó chỉ là quà tặng sinh nhật. Đến chính hắn còn tiếc không nỡ phục dụng để tăng tốc tu luyện, muốn để dành để lúc nào đột phá lên luyện khí trung kỳ thì mới dùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không! Ngươi tính làm gì?" Từ Thiếu Hạo cảnh giác nhìn lại.

"Khó hiểu! Thật khó hiểu! Hẳn lại là một phép thuật cao cấp nào đó. Có thể vượt cấp chiến đấu chăng?"

"Đây là 100 linh thạch hạ phẩm của lần cược vừa xong ngươi đánh." Giọng lão giả cố tình vang vọng thật lớn cho toàn trường đều nghe rõ.

"Hừ! Để xem ai mới là kẻ bị lừa đá, đầu óc có vấn đề!"

"Mẹ, người cũng ủng hộ quyết định của ta đúng không?" Lục Thần quay sang hỏi Mai Vân.

"Yeah! 6 linh thạch vào tay!" Lục Thần nắm đấm tay phải nắm chặt, đấm vào không khí đầy kích động.

"Có?" Lục Thần mắt sáng lên.

"Muốn nhặt nhạnh chỗ tốt sao? Hắn chắc không biết đối thủ của cô bé là ai. Haha!"

"Ngươi... Đây này! Ta nhất định phải cứu nàng ra khỏi ma trảo của ngươi!" Từ Thiếu Hạo vội vàng lấy ra 2 viên linh thạch trắng sáng long lanh, to như ngón cái, nhét vào người Lục Thần, như sợ đối phương sẽ đi thật.

"Ta đi cá cược. Nhầm, là kinh doanh."

"Ta chưa kịp nói..."

Thấy đòn tâm lý chiến không dùng được, hắc bào tu sĩ cười hắc hắc. Một chiếc ô đen xuất hiện trong tay, tỏa một vòng hào quanh xung quanh bao bọc hắn lại.

"Cược cho cô gái, 1 ăn 2. Cược cho hắc bào, 12 ăn 1." Lão giả nhanh chóng đáp lại.

"Muội muội ta thua, ta gả nàng cho ngươi trả nợ!"

"Cứ đánh thắng thì biết!" Vẫn câu nói cũ nàng nói ra, khiến bạch y công tử lòng không khỏi run lên.

"Sao ngươi không nói sớm?" Lục Thần kích động nắm lấy 2 vai đối phương lắc mạnh.

"Đúng vậy... Cái... Cái gì? Hắn ta bị sao kia? Thua rồi hả?"

"Hahaha! Thật buồn cười! Hắn cược cô bé kia thắng!" 1 tên tu sĩ chỉ về phía Lục Vân Hi đang đứng trên võ đài, giọng đầy mỉa mai mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lôi Đài Chiến Đấu