Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Sùng Hinh tộc trưởng
"Cha, vậy còn ngài?"
Thiếu nữ cũng đã quá quen với cảnh sinh hoạt tù ngục tối tăm, vì đó ngoài tận lực tu luyện chính là luyện tập bộ pháp, không có chút nào ngơi nghỉ, thậm chí đôi khi mệt mỏi ngủ th·iếp đi một lát, nàng tỉnh dậy lại tự trách, coi đó là lãng phí thời gian.
Thời gian ba ngày chớp mắt trôi qua.
Phịch ~
"Cha, chúng ta đưa ngài đi tìm Vu Sư."
Lúc này, có mấy vị man nhân lão niên lên tiếng chất vấn Sùng Hinh, "tộc trưởng, nàng có thể tạo ra băng tinh, cho chúng ta cấp nước, làm sao không giữ nàng lại để nàng cho chúng ta bộ tộc làm việc?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói lời là Sa Man Tộc tứ trưởng lão, Sa La Van, cũng chính là Sùng Ma ông ngoại.
Một lát sau, cả hai đi vào trong lòng một ngọn núi thấp được khoét rỗng, nơi này chính là Sa Man Tộc lớn nhất hội trường, bây giờ nơi này hãy ngồi đó mấy trăm người, ai nấy sắc mặt đều biến ngưng trọng, một số trên thân hãy còn có vết thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính vì cố gắng không ngừng mà nàng bộ pháp độ thành thục nâng cao đáng kể, bây giờ đi lại đều phối hợp nhịp nhàng, cũng không còn quá nhiều sai sót, chỉ cần cố gắng tu luyện một thời gian, nàng tự tin có thể đem nó luyện thành nhập vi.
Sùng Hinh lạnh lùng cười lớn một tiếng, nhưng sau đó cũng không giải thích cái gì, chỉ là ánh mắt bỗng dưng biến thành lăng lệ độc ác quét qua đám người ngồi xung quanh, "ai nói cho ta, Sùng Hy ở đâu?"
"Cha, ngài làm sao không cho ta Sa Man Tộc dũng sĩ truyền tin?"
"Ta đã bị bọn chúng hạ độc, chiến lực ngày càng bị ăn mòn, nhân tộc chất độc đã ăn sâu cốt tủy, không thể cứu chữa, vì đó không cần lo cho ta."
Nghe nói lão cha còn có thể chịu đựng mấy năm, Sùng Văn cũng giảm xuống lo lắng, nhưng nghĩ đến lời nhắn nhủ của cha mình, bất giác rùng mình.
"Bái Nguyệt Giáo là Nhân Tộc Tà Giáo, mấy trăm năm qua làm mưa làm gió ở Hoang Vực, g·i·ế·t hại ngàn vạn Man Tộc nhân chúng, Man Hoàng đã có lệnh tru diệt, các ngươi lại còn coi đó là vinh, thật là muốn c·h·ế·t."
Sùng Hinh nhẹ lắc đầu, thở dài nói ra, "Sa Man Tộc bị cắm rễ quá sâu, lúc nãy ba trăm người, đã có hơn phân nửa bị Bái Nguyệt Giáo mua chuộc, cho nên ta không dám tin tưởng bất luận kẻ nào, ngươi, lần trước đấu tràng không thấy rõ tình cảnh sao?"
"Tam trưởng lão, ngươi đem cháu ngoại thả chạy, bây giờ trước mặt tộc trưởng cũng không muốn nói một câu giải thích sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ngày chưa bắt được Sùng Hy giao ra, Sùng Hinh không thể cùng ai giải thích được bản thân trong sạch, không thể phủi sạch liên quan Bái Nguyệt Giáo.
Sùng Văn nghe nói kinh hãi gần c·h·ế·t.
Tôn Nguyệt Anh ánh mắt trong vắt hướng nhìn lên cuối sảnh đường, nơi đó trên ngai cao ngồi một man nhân cao lớn, hai mét bốn có thừa, một thân cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay rắn chắc như đá chứng tỏ luyện qua một loại công pháp đặc thù, khiến cho đôi tay trở thành thiết thủ giống nhau, người này ánh mắt rất lạnh lùng, toàn thân toát ra một loại khí chất làm người sợ hãi, giống như đối đầu một cao giai hung thú giống nhau.
"Cha, ta có thể dẫn người truy bắt tam ca."
Sùng Hinh quẳng xác c·h·ế·t ra giữa sảnh đường, chỉ xuống Sa No Ban nói ra, "đem tam trưởng lão tất cả hậu nhân cho ta bắt nhốt lại, ai trốn chạy g·i·ế·t không tha."
Sùng Văn tái mặt thốt lên, "không thể nào!"
Sùng Hinh khoát tay ra hiệu cho tất cả hội trường người rời đi, chỉ để lại Sùng Văn một người.
"Nói gì?" Tam trưởng lão Sa No Ban khuôn mặt bỗng dưng biến hung ác, cười lên một tiếng nói ra, "ta ở đây, ai trong các ngươi muốn gì cứ việc đến, ta muốn nhìn xem, khi ta cháu ngoại đem theo Bái Nguyệt Giáo đồ g·i·ế·t trở về, các ngươi làm sao sống sót."
"Lục nô, mau theo ta đi gặp tộc trưởng!"
Nghe đến lời này, một nhóm người ngồi ở một góc phía tây hội trường thân thể bỗng run lên.
Nhưng nàng thái độ ương ngạnh cùng ánh mắt lạnh lùng đã bị Sùng Hinh nhìn hết trong mắt, chỉ thấy Sùng Hinh một cái khoát tay ra hiệu, gã man nhân lập tức cung kính lui ra.
Nói xong, Sùng Hinh đứng dậy đi xuống, đến trước mặt nàng, tức thì một chỉ điểm ra, chỉ thấy lúc này tộc trưởng ngón tay trỏ đã biến đỏ rực, vừa mới nhẹ chạm vào nàng mi tâm liền phát ra thanh âm lửa cháy, kèm theo dòng khói bốc ra.
Quan trọng nhất là thoáng mát, theo nàng biết những này kiến trúc là nằm giữa sa mạc, vậy mà có gió mát thổi đến lòng đất mang đi toàn bộ hơi nóng, làm cho trọc khí không có tồn đọng mà bị khí lưu mang đi mất tích, thật là kỳ diệu.
Nói xong, không có bất kỳ ngoại ý, Sùng Hinh bàn tay bóp mạnh, răn rắc tiếng xương nứt vỡ truyền ra, tam trưởng lão Sa No Ban, kiêm cha vợ, bị Sùng Hinh bóp gãy cổ, đôi mắt trợn mở to nhìn thẳng Sùng Hinh, giống như không thể tin vào mắt, sau đó nghẹo đầu tắt thở.
Ba ngày này, Tôn Nguyệt Anh chưa từng ra ngoài, vẫn là bị nhốt tại nơi ngục đá, thỉnh thoảng có người mang cho nàng một chút thịt ăn để duy trì sự sống, cũng không cùng nàng nói bất cứ lời gì.
Thú triều?
Gã man nhân một tiếng quát lớn, một tay vươn ra đè ép cho Tôn Nguyệt Anh quỳ xuống.
Tôn Nguyệt Anh cắn răng chịu đựng đau nhứt ngẩn đầu, cũng không kêu rên một tiếng.
Man Tộc dũng sĩ không giống như nhân tộc, hèn yếu sợ c·h·ế·t, bọn họ đứng trước tử vong không có sợ hãi cầu xin, Man Tộc dũng sĩ hoặc là chiến và c·h·ế·t, hoặc là làm sai chấp nhận chịu c·h·ế·t, không có phản kháng.
Chuyện này nếu như để truyền ra, Sa Man Tộc sẽ gặp đại phiền toái, ngay cả Sùng Hinh cũng khó thoát khỏi liên can, bởi vì Sùng Hy chính là gã nhi tử.
Gần như ngay lập tức, Tôn Nguyệt Anh làm ra lựa chọn, cũng không có bất kỳ suy nghĩ liền phát ra hồi đáp, "ta chọn trở thành Tinh Nô chiến đội một thành viên, nguyện vì Sa Man Tộc chinh chiến."
. . . . .
Đám người đi theo tam trưởng lão nhóm ai nấy sắc mặt như tro tàn, tất cả đều bị bắt lại mà không có ai làm ra phản kháng.
Nghe được lời này, Sùng Hinh hừ lạnh một tiếng, thoắt một cái đã đi tới trước mặt Sa No Ban tam trưởng lão, bàn tay cứng như thép bắt lấy cổ lão nhân, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão nói ra, "ta vốn còn muốn vì Sa La cho ngươi cơ hội sống tiếp, nhưng ngươi đã muốn c·h·ế·t vậy cũng đừng trách ta độc ác."
"Ngươi gọi Lục Nô a," Sùng Hinh ánh mắt lạnh lùng giống như hung thú, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói không mang theo bất cứ cảm tình nói ra, "ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, trở thành Tinh Nô chiến đội một thành viên, cầm lấy vũ khí đi ra chiến đấu chống lại thú triều vừa mới bạo phát, thứ hai, trở thành Dưỡng Nô, trong tộc sẽ cung cấp nuôi dưỡng, đổi lại ngươi phải tạo ra hàn băng lấp đầy hồ nước, duy trì băng hồ tồn tại, từ đó cũng không cần phải ra ngoài chiến đấu hay phục vụ bất kỳ người nào."
Sùng Hinh thu tay, để lại ngay giữa mi tâm nàng một ấn ký đặc trưng của Sa Man Tộc, từ đó nàng chính thức là Sa Man Tộc một thành viên, hay nói khác hơn là một thanh đao, vì Sa Man Tộc chiến đấu.
"Từ nay ngươi gọi Lục Băng, lát nữa sẽ có người dẫn đường cho ngươi đi tới nơi ở lại, cùng với ngươi nhiệm vụ giao phó."
Sùng Hinh thở dài một tiếng.
Nhưng Sùng Hinh đã khoát tay ngăn chặn, lắc đầu nói ra, "trước mắt không vội, ta cũng không có yếu như vậy, trong vòng mấy năm là chưa thể c·h·ế·t,"
Nhưng mà, đang lúc cao hứng bừng bừng luyện tập, cánh cửa đá bỗng dưng cót két mở ra, một gã man nhân cao lớn đi vào quát lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Man Tộc tu luyện là Luyện Thể chi đạo, tu là Man lực, xưng là Dũng Sĩ, nhất cấp Dũng Sĩ tương đương Khai Mạch Võ Đồ, lục cấp Dũng Sĩ chính là ngang hàng cảnh giới Võ Đạo Vương Giả, hay là Lục Giai hung thú.
Rời đi ngục đá, suốt đoạn đường quanh co đi tới, Tôn Nguyệt Anh không nhìn thấy bất kỳ một bóng người, trong lòng thầm có chút kinh ngạc tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chỉ giữ im lặng, không dám lên tiếng hỏi gã man nhân.
. . .
Sùng Hinh sau đó quát một gã man nhân dẫn nàng lui xuống.
Sùng Văn lo lắng hốt hoảng nói ra.
"Cha, ngươi làm sao phái ta và Ma đi ra? Không phải sắp xảy ra chuyện gì?"
Tôn Nguyệt Anh bái tạ, xoay người theo gã man nhân rời đi.
"Thâm Uyên Hạp xảy ra bạo động, thú triều sắp đến, Sa Man Tộc chúng ta chính là tiên phong mũi nhọn chống đỡ, không có đường lui."
Hừ!
Tôn Nguyệt Anh dừng lại bộ pháp, hướng mắt nhìn tới, thấy gã này man nhân khá lạ mặt, thầm nghĩ chắc hẳn không phải người của Sùng Văn, vì đó không dám chậm trễ, lập tức bước tới cùng gã đi ra.
Chương 106: Sùng Hinh tộc trưởng
"Quỳ xuống!"
Sùng Hinh nhẹ ừ một tiếng, giọng uy nghiêm nói ra, "tốt, đã ngươi lựa chọn trở thành Tinh Nô, vậy từ đó ngươi thuộc về ta bộ hạ, ngươi trên đầu sẽ bị khắc xuống Sa Man Tộc Tinh Nô ấn ký, chỉ có ta mới có quyền quyết định loại trừ, từ đó ngươi chỉ có thể vì Sa Man Tộc chinh chiến, đến c·h·ế·t mới thôi."
Sùng Văn nhớ tới mấy ngày trước đấu tràng bị người cho đổi hung thú ra sân, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, vẻ mặt có chút khó coi nói ra,
Sùng Hinh bỗng dưng khục một tiếng, phun ra một bún máu đen tanh tưởi.
Đây chính là Sùng Hinh, Sa Man Tộc tộc trưởng, Man Tộc lục cấp Dũng Sĩ, xưng là Sa Man Chiến Vương, cũng chính là lão cha trong miệng Sùng Văn đã nói, hiện đang giữ lấy của nàng túi trữ vật.
Đoạn đường này đi qua, nàng chứng kiến Sa Man Tộc lòng đất kiến trúc ở lại, trong lòng cực kỳ rung động, so sánh với nhân tộc thành trì mà nói, nó cũng không kém chút nào, đường lối rộng rãi, lại có đầy đủ ánh sáng, vừa là thái dương ánh nắng, vừa là huỳnh thạch phát quang, dù nằm ẩn sâu dưới đất cũng không có chút nào tăm tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sùng Văn đánh vỡ im lặng không khí trầm lắng bằng câu nói chân thành, nhưng lại bị Sùng Hinh khoát tay ngăn lại, vị này tộc trưởng ánh mắt nhìn xuống nhi tử kèm theo một chút thưởng thức nói ra, "ta để ngươi ở lại, là bởi vì cho ngươi dặn dò, đêm nay ngươi dẫn theo trăm dũng sĩ, cùng ngươi Ma và ba đội Tinh Nô, lập tức xuất phát trở về Đà La Tộc, nói cho ngươi ông ngoại, lập tức phái ra dũng sĩ tiến về Hoang Vương Thành đưa tin, Bái Nguyệt Giáo muốn phá hoại Vạn Tộc Thịnh Hội, sẽ ở trên đường chặn g·i·ế·t Man Tộc dũng sĩ."
Ha ha ~
Tam trưởng lão, c·h·ế·t.
Trước mặt nhi tử, Sùng Hinh cũng không muốn hiện ra bộ mặt yếu đuối, nhưng ai biết đâu kia một bún máu kìm nén quá lâu nên đột xuất phun ra, cho nên phải sự thật nói cho Sùng Văn.
Gã man nhân đi thẳng vào giữa sảnh đường, một chân quỳ xuống cung kính nói ra, "tộc trưởng, Lục Nô đã dẫn tới."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.