Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 02: Một giấc mộng (2)
Hoàng hậu vội làm ra ủy khuất, nước mắt từ đâu tuông rơi, một mặt oai oán.
Ở bên cạnh, vị này Khương công công mỉm cười vui vẻ, ánh mắt thâm ý nhìn nhiều hoàng hậu, giống như muốn nói "ngài quá ngưu".
"Ta đại ca, ngươi thật sẽ chọn khối này thạch a." Nhị hoàng tử Trần Hưng khoanh tay đứng ở bàn cận bên, cười lên ha hả, cao giọng châm chọc: "đệ ở đây cầu chúc đại ca khai quang thắng lợi, mở ra vật quý, nếu không phụ vương nghe đến đại ca làm mất mặt hoàng gia sẽ lại tức giận, ai ~ người làm nhi tử như chúng ta cũng không muốn nhìn thấy phụ vương vì ai đó bất tài mà tức giận, dẫn đến hao tổn sức khỏe, đại ca nói có đúng không?"
Mở ra! Mở ra! Mở ra!. . .
Nói xong lời này, hoàng hậu có chút hối hận bởi vì cảm giác được lời có chút quá, khiến cho quốc vương mặt đen lên.
"Bây giờ ngài nói đi, là ta Quân nhi vô năng? Quân nhi bất kính tổ tiên?"
Nói xong lại cũng không thèm để ý.
Lưu vong Dị Giới chiến trường? Này là cái gì cược?
Lần này thì hoàng hậu không còn có lý lẽ để biện minh, chỉ có cầu mong cho đại hoàng tử không phải mở ra thạch âm*.
Nhị hoàng tử bỗng dưng nhếch miệng cười lên: "xem ra ta đại ca vận khí vẫn còn tốt, đã có người thay ngươi đi chịu c·hết rồi."
Này mai rùa mặc dù giá trị không bằng Mộc hệ Nguyên Thạch hay Huyết Ngọc Liên, nhưng cũng có tác dụng rất lớn.
Đại hoàng tử cực kỳ hâm mộ nhìn Thất hoàng tử, tươi cười nói: "Thất đệ, chúc mừng chúc mừng, này Huyết Ngọc Liên giá trị liên thành, theo ta biết thì nó giá trị không dưới năm mươi vạn hoàng kim, coi như ngươi thắng lớn."
Ngọc bội hoàng gia không hiểu lại động.
Nói đến "sai mục đích" hoàng hậu còn hắng giọng nhấn mạnh, giống như muốn để quốc vương nghe hiểu ý tứ, nhớ lại ngày xưa nổi giận từ vứt ngọc bội này xuống chân chà đạp chà đạp.
Quốc vương nghiêm giọng nói: "chuyện ngọc bội trẫm không truy cứu, nhưng nếu như dùng ngọc bội hoàng gia mà không mở ra vật giá trị trẫm sẽ truy cứu, ai bảo lãng phí tổ tiên khí vận và trẫm niềm tin."
Tất cả ánh mắt lúc này đổ dồn về đài dự thi, nơi các khối bảo thạch được chọn đã sẵn sàng, chuẩn bị mở khai.
100 Nguyên Thạch giá trị 100,000 lượng Hoàng Kim không sai, đó là chưa kể Mộc hệ Nguyên Thạch khan hiếm, giá trị rất đại.
//*thạch âm: rỗng tuếch.//
Các hoàng tử công chúa khác cũng hâm mộ không thôi, thí sinh khác càng không phải nói, bọn họ cho rằng này hai vị hoàng tử hôm nay thật là vận khí quá tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cảm ơn đại ca!" Tứ hoàng tử Trần Minh vui mừng chắp tay hoàn lễ. Huynh đệ hai người ngày thường cũng không có gì khúc mắc, còn đi được rất gần, có việc vui tất nhiên chia sẻ chúc mừng một phen.
Chính vị này quốc vương cũng im lặng trầm mặc, một lời không nói.
Quốc vương và Hoàng hậu ở trên khán đài không lâu sau đó được cung nữ bẩm báo chuyện Trần Quân đại hoàng tử dùng ngọc bội hoàng gia chọn bảo thạch, quốc vương đùng đùng nổi giận.
Trần Quân ánh mắt tự tin nhìn về phía hoàng hậu, nhẹ gật đầu.
"Thật là quá quắt, ai cho hắn lá gan dám coi thường hoàng gia như vậy, người đâu, mang đại hoàng tử ra đánh trăm trượng."
Bề ngoài, thất hoàng tử đè nén lại tâm tình, tươi cười hoàn lễ.
Nhị hoàng tử Trần Hưng nhưng trong lòng đắc ý: "hoàng thượng kia một đạo ý chỉ, chính là ta mẫu phi bày kế, ta đã sớm chuẩn bị, ngươi làm sao đấu thắng ta đây?"
An Nam Quốc dùng "lượng" làm đơn vị, "Kim Ngân" làm tiền, 01 lượng Hoàng Kim quy đổi 100 lượng Bạch Ngân, nhưng phía trên hoàng kim hay còn có Nguyên Thạch, được tu hành giả dùng để bổ sung cung cấp 'Nguyên' khí tu luyện, 01 Nguyên Thạch quy đổi 1000 lượng Hoàng Kim.
Nhưng quốc vương im lặng, chính là ngầm ý tán thành.
. . .
Cổ kiếm giá trị không cao, ngũ hoàng tử Trần Khiêm có chút thất vọng, vẻ mặt ảo não không thôi, biết chắc là ngôi vị thái tử cùng bản thân vô duyên.
Tiếng reo hò vang dội quảng trường.
Theo quy định của hoàng gia, ngoài giá trị ban đầu bảo thạch, người mở ra vật phẩm phải đóng thuế một thành giá trị vật phẩm, chỉ riêng cái này một khối Mộc hệ Nguyên Thạch, hoàng gia bảo khố có thêm 1 vạn hoàng kim.
"Tứ đệ, chúc mừng!" Đại hoàng tử Trần Quân tươi cười trinh trọng cung tay chúc mừng, xong nhìn qua khối thanh ngọc đánh giá: "Mộc hệ Nguyên Thạch rất hiếm, giá trị rất cao, này một đại khối có thể phân ra thành trăm khối chuẩn, đem ra đấu giá, giá trị không dưới mười vạn hoàng kim."
Tứ hoàng tử vừa mới hưng phấn bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy khối này huyết sắc Ngọc Liên liền ủ rũ bấy nhiêu, như biết chắc bản thân đã bại.
"Này không phải thâm ý mắng ta sao, ta làm sao xử tiếp a?"
Quốc vương đúng là á khẩu, làm sao cũng không tìm được ý tốt phản bác hoàng hậu lời nói, mặc dù trong lòng biết rõ phía sau thực sự lý do.
Lúc này, các hoàng tử khác cũng bắt đầu mở ra bảo thạch.
"Lại là Mộc hệ Nguyên Thạch, Tứ hoàng tử trúng lớn rồi!"
Đại hoàng tử lần này cảm nhận không sai, bỗng dưng ánh mắt mở ra, tinh thần phấn chấn trỗi dậy, lòng tin dâng cao, mỉm cười quay sang nhìn nhị hoàng tử: "tốt, ta cược!"
Chương 02: Một giấc mộng (2)
"Huyết Ngọc Liên!"
Lúc này, lại có thanh âm xướng lên.
Quốc vương lúc này mặt rồng cũng cười đến vui vẻ.
Này một việc rất là hệ trọng, không ai muốn chính mình ánh mắt bỏ sót.
"Hoàng thượng, hãy đừng vội! Quân nhi chỉ là tuổi trẻ tùy hứng một chút, không phải cố ý xúc phạm hoàng gia, càng không có ý phỉ báng xem thường tổ tiên," Hoàng hậu giọng nói nhẹ nhàng, thanh âm êm ái dễ nghe, rất có lực tác động, nghe rất cảm xúc: "Huống hồ, cung nữ không phải nói đại hoàng tử còn nâng niu hôn lấy ngọc bội hoàng gia sao, này nên nói là âu yếm đâu, hay là phỉ báng đâu, ngài nói xem trong các hoàng tử và công chúa ai có thể làm được như vậy?"
Các hoàng tử công chúa khác cũng cùng nhau chúc mừng.
Đại hoàng tử im lặng, không có nhiều để ý.
Hoàng hậu được trấn an, cũng không có lên tiếng ngăn cản, chỉ quay sang nhẹ gật đầu với Khương công công.
Toàn trường lập tức im lặng, sau đó một lát lại bùng nổ sôi trào, lời nói xôn xao.
Bảo thạch vừa khai, một đóa huyết sắc Ngọc Liên bay lên, tỏa ra quang mang đỏ rực, linh khí cực thịnh, so với Mộc hệ Nguyên Thạch của Tứ hoàng tử Trần Minh chỉ hơn không kém.
Đại hoàng tử không phản ứng đến lời khiêu khích, chỉ chú ý đến việc khai mở bảo thạch.
"Ta nhớ không lầm, Chiêm Bặc Đại Sư Cổ Nguyên và ngay cả Thiên Sư Giáo Đại Hạ đế quốc đều phái người đi vào Dị Giới tìm kiếm cổ vật mai rùa, còn treo thưởng vạn kim thu mua, chiếc này mai rùa cổ chắc chắn giá trị không dưới vạn kim."
"Mở ra! Thất hoàng tử Trần Dương bảo thạch mở ra,"
"Quân nhi đây là muốn mượn tổ tiên khí vận để tìm thạch, chuyện này có gì đáng trách? Hoàng thượng, ngài nói Quân nhi dùng ngọc bội thái tổ gia gia là phạm tội phỉ báng, bất kính tổ tiên, vậy ta hỏi ngài, có từng dùng thái tổ gia gia đồ vật sai mục đích?"
Quốc vương thâm ý liếc mắt nhìn hoàng hậu, trong lòng tự hỏi: "Đây là nói trẫm trước đó không hiểu lý lẽ sao? Thôi thôi, cãi nhau với hoàng hậu trẫm khi nào thắng, đây là coi như trẫm tự tìm tai vạ đi."
Hoàng hậu mặt đen lên, không còn gì để nói.
Thập hoàng tử Trần Cung chỉ là một thiếu niên 12 tuổi, đi vào Dị Giới chiến trường, đó chính là đi tìm c·hết.
Tiếng reo hò vang dội, tiếng chúc mừng liên tục vang lên.
Tứ hoàng tử Trần Minh bảo thạch mở ra đầu tiên.
Thấy quốc vương xuống nước, hoàng hậu biết thế đã thắng, tiếu dung treo cao, tinh thần hưng phấn giống như gà trống vừa đấu thắng trận, nàng quay sang quốc vương nhẹ nhàng nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt có nhiều cảm kích, giọng nói nghe ra có chút nũng nịu.
Nhìn thấy đại hoàng tử nhắm mắt im lặng, nhị hoàng tử Trần Hưng giống như cáu giận, càng liên tục thả ra lời nói công kích, ý đồ muốn ép đại hoàng tử đặt cược so tài.
"Mở thạch!"
Nhưng Hoàng hậu cũng không phải ăn chay, nàng bỗng dưng đổi giọng, lý lẽ hùng hồn nói:
Đại hoàng tử Trần Quân nghe nhị hoàng tử châm chọc cũng chỉ hừ nhiều một tiếng, lơ đễnh nói: "Ngươi lo cho mình tốt là được, chuyện khác không cần nhọc lòng."
Khục ~!
Nói bất kính, ngài còn so với ta nhi tử còn bất kính, nhưng ai côn đánh ngài một cái?
Tham gia trận này chung kết có đúng trăm người, tất cả đều là những người chiến thắng sơ tranh ở các địa phương tuyển ra, mỗi một vị đại biểu tham gia đều có một người hầu đi theo hỗ trợ mở thạch, vì vậy tất cả bảo thạch hầu như cùng lúc cắt mở.
Một khối 'thanh ngọc' cỡ nắm tay lộ ra, linh quang lóa mắt.
"Ngài phải biết, lần này chọn thạch quyết định ngôi vị thái tử, nếu như không tin tưởng thái tổ gia gia và muốn ngài ấy chỉ đường, Quân nhi cần gì phải làm như vậy?"
Canh giờ đến.
"Quân nhi chính là tin tưởng và thần tượng thái tổ gia gia, muốn dùng ngài ấy di vật để tìm ra bảo thạch tốt nhất, ngài nói xem tại sao Quân nhi không dùng vật gì khác mà bắt buộc phải chọn ngọc bội hoàng gia, sau đó còn tôn kính cưng chiều hôn nó?" Hoàng hậu đắc thế không tha người, nhân lúc hoàng thượng á khẩu, thao thao bất tuyệt: "Đây không phải nói, đại hoàng tử là thật sự cho là 'Thái Tổ' gia gia hiển linh và đang giúp Quân nhi?"
. . .
Quốc vương cảm giác đau đầu, ngài sắc diện giãn ra, giọng điệu hòa hoãn khoát khoát tay, nói: "thôi thôi, trẫm không truy cứu chuyện này, cũng không phạt Quân nhi, nàng cũng đừng tiếp tục ủy khuất."
"Nếu như ngài muốn phạt đại hoàng tử tội bất kính tổ tiên, hay mạo phạm hoàng gia gì đó, vậy cũng hãy phạt ta đi, ta đây có tội không có tốt giáo d·ụ·c đại hoàng tử, để ta nhi tử quá tin tưởng và thần tượng thái tổ gia gia, đáng ra ta phải dạy ta nhi tử xem cái kia ngọc bội là vật c·hết, ngoài trang trí cho thân phận không có làm được cái gì, giống như các công chúa hoàng tử như vậy cách làm giống nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tạ ơn hoàng thượng hiểu rõ lý lẽ!"
"Ngũ hoàng tử Trần Khiêm mở ra cổ vật, một thanh cổ kiếm."
"Đa tạ đại ca!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhị hoàng tử ý đồ lôi kéo đại hoàng tử vào cược thành công, tinh thần kích động hưng phấn, hướng lên đài cao chắp tay cúi người hành lễ, giọng nói cất cao: "xin phụ hoàng và hoàng hậu, cùng với các vị giám khảo, các vị quan khách, tất cả hãy làm chứng cho hai người chúng ta ván cược này, ta Trần Hưng và đại hoàng tử Trần Quân hôm nay ở đây ai mở ra bảo thạch giá trị thấp hơn, người đó mãi mãi sẽ lưu vong Dị Giới chiến trường, không ngày trở lại."
Bởi vì quốc vương một đạo ý chỉ, hôm nay mở thạch mọi ánh mắt đều dồn về bảy vị hoàng tử, những đại biểu khác xem như vật làm nền, tất cả đều rất muốn biết ai trong số bảy vị hoàng tử sẽ trở thành đời tiếp theo quốc vương.
"Ha ha, ta đại ca, ngươi sợ?"
Duy chỉ có nhị hoàng tử sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
"Cửu hoàng tử Trần Phong mở ra cổ vật, một chiếc mai rùa."
"Mở ra!"
Thạch âm (trống không) đồng nghĩa với giá trị thấp nhất, đúng theo ý chỉ của quốc vương, vậy phải đi Dị Giới chiến trường.
Vị thái giám vừa mới xướng lên, mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ ngũ hoàng tử, chỉ thấy cổ kiếm nằm đó trên bàn, dù đã gỉ sét nhưng phong mang vẫn còn, nhất là lưỡi kiếm vẫn còn nguyên vẹn.
* * * * * (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhắc đến 'Thái Tổ' hoàng hậu còn nhấn mạnh, giống như muốn nói ta kia nhi tử mới là chính danh, là thái tổ tằng trưởng tôn.
Nàng trong lòng thầm mắng, "này lão già cũng quá thù dai đi."
"Ta đại ca, ngươi chờ c·hết ở Dị Giới chiến trường đi, ha ha ha ~!"
Nhưng nhị hoàng tử vẫn cắn c·hết không buông, mở giọng khiêu khích: "ta đại ca, nhìn thấy ngươi như vậy tự tin, hay là chúng ta đánh cược đi, cược ai chiến bại sẽ mãi mãi lưu vong Dị Giới chiến trường, đại ca, ngươi dám sao?"
Thất hoàng tử Trần Dương trong lòng kích động đến cực điểm, hy vọng tràn trề, ý nghĩ bắt đầu mơ tưởng đến ngôi vị Thái tử.
Quốc vương bị 'nhắc' chuyện xưa, mặt hồng dần biến hắc.
Khương công công cao giọng tuyên bố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quốc vương càng nói càng nổi giận nhiều hơn, hệt như hỏa sơn sắp bùng nổ.
"Nhưng hắn thân là 'Đại Hoàng Tử'" Quốc vương nói đến đại hoàng tử ba từ còn cao giọng nhấn mạnh, y như muốn nhắc nhở hoàng hậu, "trước mắt thần dân cũng không nên dùng hoàng gia ngọc bội do thái tổ gia gia truyền lại để tìm thạch như vậy, đây là tội bất kính tổ tiên, trước mặt thần dân trăm họ, nàng nói ta mặt để nơi nào, làm sao phân xử?"
Ngay cả hoàng hậu cũng như vậy cách nghĩ, biết chắc vị này quốc vương là sẽ không ra mặt ngăn cản, nàng ánh mắt có chút lo lắng nhìn xuống đại hoàng tử.
Hoàng hậu ngồi cạnh nhìn thấy quốc vương giận tím mặt thì trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng lên tiếng, can ngăn:
"Thập hoàng tử Trần Cung mở ra thạch âm (trống không)."
Quốc vương nghe xong lời nói khóe môi không khỏi co giật.
Trần Cung tiểu hoàng tử sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ thét lên: "làm sao có thể, ta không tin."
"Tốt!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.