Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 03: Một giấc mộng (3)
"Lâm Tiêu, ngươi có ý gì?" Vị này thái giám Hạ công công bị cắt ngang lời nói, vẻ mặt hiện ra không vui, trừng mắt thanh niên.
"Tạ ơn hoàng thượng!"
Người thanh niên tên gọi Lâm Tiêu tiến lên, đưa tay cầm lấy khối này bạch thạch, sau đó lấy ra đoản đao rạch một v·ết t·hương trên tay, huyết dịch chảy ra nhỏ xuống bề mặt khối đá, làm hiện ra chi chít văn tự.
Trần Thanh Vệ không có dư lực nói nhảm, một cái khoát nhẹ tay thu lấy khối bạch thạch cầm lên xem xét.
Khục ~
Ngộ được đại Thế tất phong Vương.
Võ Giả đạt đến Nguyên Thần, muốn đột phá lên cao hơn, buộc phải lĩnh ngộ đại Thế, Ý cảnh, Pháp tắc và Đạo.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương!"
"Không sai, chính là Thiên Cương Bạch Ngọc."
Thành tựu Ý cảnh tất thành Hoàng.
Trên lễ đài, quốc vương thần sắc vui vẻ quay sang chỗ Khương công công, nhiều có hưng phấn, ra lệnh: "Khương công công, xuống mang vật đó lên đây, đồng thời báo cho lão tổ đi ra giám định, chúng ta vương quốc cũng chỉ Thanh Vệ lão tổ hiểu được cổ ngữ."
"Căn cứ vào kết quả, quốc vương chính thức tuyên bố, nhị hoàng tử Trần Hưng được sắc phong vì thái tử, sau đó ba ngày đăng triều hạ chiếu."
Nhị hoàng tử lúc này trong lòng có bao nhiêu thoải mái, ánh mắt nhìn theo đại hoàng tử đi xa, khóe miệng kéo ra, ha ha cười lớn: "ta bất tài đại ca, ngươi thua!"
Nhị hoàng tử tạ ơn một tiếng, đứng dậy khom người cung kính dâng lên bảo vật cho Khương công công trình lên.
Trần Thanh Vệ sống lâu hiểu biết nhiều, một cái liếc mắt liền nhận ra loại này ngọc.
Điều này đồng nghĩa đại hoàng tử kết cuộc sẽ là lưu vong Dị Giới, này một đánh cuộc hắn bại.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, không khí có chút kiềm chế.
Khí Hải mở ra, tiếp đến chính là ngưng tụ Đan, tụ khí thành Đan, này một cảnh giới gọi là Nguyên Đan, nhưng ở thế giới này Nguyên Đan chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, thực tế Võ Giả chỉ có thể tụ Tinh, hay còn gọi là Ngụy Đan, từ đó cái này cảnh giới còn gọi là Nguyên Tinh.
Nhất Đạo khai thông tất thăng Thiên.
Như vậy một lễ hội lớn, giám định sư tất nhiên hiện có ở, số lượng còn không ít, nhưng mà không một ai dám đứng ra, việc này ảnh hưởng cực lớn, một cái sơ suất giám định sai lầm sẽ m·ất m·ạng, lại nói, trước đó Lâm Tiêu đã bẩm quốc vương, một khi chưa có quốc vương mệnh lệnh, có cho một trăm cái lá gan cũng không ai dám đứng ra.
"Chúc mừng nhị hoàng tử đã mở ra bảo vật, hoàng thượng tuyên chỉ, triệu nhị hoàng tử mang theo bảo vật đi lên lễ đài gặp mặt hoàng thượng."
Bạch thạch giá trị có chút thấp, nó không phải ngọc, chỉ có tác dụng lát đá tiền sảnh đại điện, hoặc làm thành bàn đá đặt trong cung, thuộc về một loại cao cấp vật liệu xây dựng.
Khục ~!
Bảo thạch vừa mở ra, chỉ thấy đại hoàng tử khuôn mặt tái xanh không còn chút máu, cả người lảo đảo, đứng không vững lui lại vài bước, Tiểu Thanh Tử thái giám phải vội vàng đỡ lấy.
"Tuân lệnh hoàng thượng!" Khương công công khom người lĩnh mệnh, sau đó lui xuống.
"Cái gì? Đại hoàng tử vậy mà mở ra một khối sắt? Vậy khác nào đồ bỏ đi."
Sơ nhập Pháp tắc vì Tôn giả.
Đại hoàng tử bại, để thất hoàng tử niềm tin tràn đầy, lúc này Trần Dương trong lòng không gì sánh được kích động.
Tiếp sau Khai Mạch chính là khai mở Đan Điền ngưng tụ Khí Hải, chỉ những ai có thể mở ra Khí Hải mới được xưng vì Võ Giả, chính thức tu luyện, Khí Hải độ lớn chính là quyết định Võ Giả thành tựu bao xa, Khí Hải cấp 1, độ lớn không đủ, Võ Giả không thể đột phá, cả đời chôn chân tại Nguyên Hải cảnh.
Nhị hoàng tử nghe nói ánh mắt liền sáng lên, được tốt như vậy dịp, Trần Hưng nào có bỏ qua, vội vàng tranh thủ giới thiệu vị này trung thành người hầu trước mặt quốc vương.
Vị thái giám vừa mới xướng lên, một kẻ theo hầu trong đội ngũ nhị hoàng tử bỗng dưng đứng ra ngăn cản: "khoan đã!"
Chỉ có một thanh âm đọng lại trong đầu quốc vương: "Khôi nhi, này Thiên Cương Bạch Ngọc bên trên ghi lại một môn Địa giai chiến kỹ, chuyện này ngươi tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, còn lại ngươi hãy tự lo xử lý."
Quốc vương sắc diện thâm trầm bật đứng dậy, có bao nhiêu chán ghét nhìn đại hoàng tử, bộ mặt không vui quát lớn: "Người đâu, mau đem đại hoàng tử về phủ, gọi ngự y chữa trị, sau đó trông coi kỹ càng, lệnh nghiêm cấm đại hoàng tử rời khỏi phủ, ai dám trái lệnh, trảm!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương lão thái giám bước ra một bước, một cái nhúng chân khinh công phiêu xuống chỗ nhị hoàng tử, lão khom người hành lễ, nhìn nhị hoàng tử mỉm cười hòa ái.
. . .
"Ta có nghe lầm không, đại hoàng tử lại mở ra vật vô giá trị? Vậy coi như thua rồi, ngôi vị thái tử coi như vô duyên."
. . .
Quốc vương cầm lấy bạch thạch xem xét, nhìn thấy này thạch nhuốm máu liền hiện ra văn tự cũng không khỏi tặc lưỡi khen ngợi: "vật này bất phàm, suýt nữa thì đã bỏ sót."
Quốc vương thì trong lòng phỉ nhổ: "c·h·ó má cái gì khí vận tìm ngọc, này hố cha ngọc bội chính trẫm cũng không ít lần bị hố đâu, suýt chút thua đến manh giáp không còn, hừ~ trẫm bởi vậy chà đạp chà đạp, ngươi con mẹ nó còn đem nó hôn."
Vị này Tiểu An tiểu công công lập tức vâng là, cung kính hành lễ xong vội vã nhanh chân chạy đi, hướng hoàng cung phi như bay, nhìn lại khinh công bộ pháp cũng rất là tuyệt diệu.
Khai Mạch võ đồ được xưng là Nguyên Mạch cảnh, này một cảnh giới tất cả có thập trọng, tiền tam trọng (1 - 3) xưng vì sơ kỳ, trung tam trọng (4 - 6) xưng vì trung kỳ, thượng tam trọng (7 - 9) xưng vì hậu kỳ, thứ 10 trọng xưng vì viên mãn.
"Miễn lễ đi!"
Hắn là người hầu, nhiệm vụ đã xong, một cái ghé mắt nhìn bạch thạch cũng không dám, bởi sợ sau khi giám định ra công pháp võ kỹ cái gì, hắn sẽ bị g·iết người diệt khẩu.
Quốc vương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Huyền giai trung cấp chiến kỹ, căn cứ theo Đại Hạ cao cấp phòng đấu giá, nó giá trị khoảng 500 vạn hoàng kim."
"Tốt, tuyên Lâm Tiêu ba ngày sau đăng triều gặp trẫm."
Lúc này, đại hoàng tử khối kia bảo thạch cuối cùng cũng mở ra.
Mấy khắc sau, lão tổ hoàng gia rốt cuộc đến.
Cuộc đua đến ngôi vị thái tử chỉ còn lại song mã, nhị hoàng tử Trần Hưng 'bạch thạch' giá trị còn chờ giám định, thất hoàng tử Trần Dương nhưng Huyết Ngọc Liên giá trị xác định 50 vạn hoàng kim, đang dẫn đầu.
Đại hoàng tử bị mang đi, nhưng thanh âm xì xào vẫn vang dội quảng trường.
Trần Thanh Vệ vừa mới xuất hiện, tất cả đám người đều quay sang hành lễ, kể cả quốc vương cùng nhau cung kính tham bái.
Lâm Tiêu hướng lên lễ đài nơi quốc vương đang ngự trên cao, một chân quỳ xuống kính cẩn hành lễ, giọng nói điềm tĩnh không nghe ra hoảng sợ.
Ngay cả hoàng hậu ngồi trên lễ đài nhìn thấy cũng c·hết lặng không nói nên lời.
Lập tức hắn sửng sốt bật thốt lên: "Đây là. . . chiến kỹ!"
Sau đó quốc vương nhìn xuống chỗ Lâm Tiêu, cười nói: "có thể phát hiện ra vật này ẩn giấu huyền cơ, lại biết thân phận, kẻ này đáng được trọng thưởng, Khương công công, truyền lệnh trẫm, ban thưởng vạn lượng hoàng kim cho kẻ này."
Một vị quan giám khảo nghe đến "giá trị liên thành" lập tức bước ra, quỳ xuống: "Hoàng thượng, xin hãy cho biết giá trị ước tính của chiến kỹ, để hạ thần ghi vào danh sách, xác định kết quả."
"Ta cần giám định sư, mau mau gọi giám định sư." Nhị hoàng tử như quá độ phấn khích, liên tục hét lên: "Nhanh, cho gọi giám định sư."
"Còn nữa, đem khối sắt vụn đó về cho đại hoàng tử treo lên cổ, từ đó không được lấy xuống, nếu như làm mất trẫm trị tội hắn."
Rất nhanh, kết quả được xác định, danh sách đi ra.
Ở đây quốc vương là đấng chí tôn, không mời quốc vương giám định mà đi mời kẻ khác đó là bất kính, vị này tuổi trẻ thanh niên Lâm Tiêu cũng không phải người ngu, mặc dù hắn lời mời quốc vương có hay không để ý lại là chuyện khác.
Quốc vương nguyên bản tên gọi Trần Nguyên Khôi, vừa mới nghe nói đến Địa giai chiến kỹ thì trong lòng dậy sóng, đôi tay không tự chủ run rẩy.
"Bái kiến lão tổ!"
"Hoàng gia lần này quá mất mặt rồi, đại hoàng tử thật sự không ra gì, nhờ vào may rủi tìm bảo, thật là quá bất tài."
Vị quan kia cũng thật cao hứng, vội vàng tung hô.
Nương theo tiếng lão công công, đại hội Đầu Xuân Khai Ngọc cũng tự hành kết thúc, dòng người lũ lượt rời đi, mang theo rất nhiều câu chuyện truyền ra dân gian.
Đã đối thủ bại vong, Trần Hưng cũng không tiếp tục cắn lấy không buông, từ đó không còn nhiều liếc mắt.
Trần Thanh Vệ, 90 tuổi, cảnh giới Nguyên Tinh hậu kỳ, là Tam Giai cao thủ duy nhất của hoàng gia, hiện cũng là cường giả mạnh nhất An Nam Quốc.
Nhị hoàng tử Trần Hưng sống lại hy vọng, lập tức nhào đến chộp lấy bạch thạch cầm giữ trên tay, xem như bảo bối bảo vệ, ai cũng không cho nhìn thấy, càng không để người chạm vào.
Quốc vương suy ngẫm, lời nói rất có kinh nghiệm đánh giá: "Này thạch có thể ẩn giấu văn tự, trong thân lại không toát ra một tia linh khí, như vậy bất phàm, văn tự trên đó không thể nào là vô giá trị."
Nguyên Thần cũng chính là cảnh giới cao nhất mà Võ Giả có thể tu luyện ở thế giới này.
Quốc vương nghe nói là Lâm Gia đại công tử thì nhẹ gật đầu, này Lâm Gia chính là Tây Cung Thục Phi một tay nâng đỡ gia tộc, trung thành tận tụy, cống hiến nhiều cho quốc khố, vị này quốc vương cũng nhiều cho một ít mặt mũi.
Đúng lúc này,
Cả quảng trường xôn xao bàn tán làm cho đại hoàng tử Trần Quân tinh thần hoảng loạn, bao nhiêu niềm tin kỳ vọng đều hoàn toàn sụp đổ, nghịch huyết công tâm, phun ra ngụm máu.
"Đại hoàng tử Trần Quân mở ra một khối sắt vụn, vô giá trị!"
Đại hoàng tử vốn dĩ lòng tin tràn đầy, bởi vì ngọc bội hoàng gia hai lần run động, lại chính nó hiện ra nên "Lấy" loại "Bỏ" rốt cuộc kết quả chỉ là khối sắt gỉ, lòng tin đổ sụp, chịu không nổi đả kích ngất đi.
Nhị hoàng tử bảo thạch mở ra.
Chương 03: Một giấc mộng (3) (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương công công cũng rất cao hứng, chúc mừng nhị hoàng tử một câu, cất cao giọng tuyên bố:
"Thiên Cương Bạch Ngọc!"
Lão công công nói xong, cũng không kịp chờ đợi, một tay bắt lấy nhị hoàng tử bả vai, một cái nhúng chân đã phiêu lên tới lễ đài.
Nhân ở thế giới này tu luyện chính là nhờ vào hấp thu Nguyên lực tụ thành Chân Nguyên, gọi là nội gia Chân Khí. Nguyên lực là nguyên tố chi lực tồn tại trong thiên địa, bao gồm Ngũ Hành nguyên tố 'Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ' cùng với Dị nguyên tố 'Quang Ám Phong Lôi Băng' tu giả tự xưng mình vì Võ Giả, cảnh giới tu luyện phân làm ngũ cảnh.
Quốc vương ánh mắt cưng chiều nhìn nhị hoàng tử, sau đó mở giọng uy nghiêm nói với toàn trường: "Vừa rồi lão tổ cho hay, khối kia bạch thạch tên gọi Thiên Cương Bạch Ngọc, là một loại cao cấp ngọc thạch dùng để lưu văn tự, nó bên trên văn tự là một bộ Huyền giai trung cấp chiến kỹ, giá trị liên thành."
Quay lại khai thạch đài.
Vừa mới nghe con số, nhị hoàng tử kích động hưng phấn thét lên: "Ta thắng! Ta thắng! Ha ha~!"
Quốc vương khuôn mặt giãn ra, nhìn xuống nhị hoàng tử cảm thấy có nhiều thuận mắt, thần sắc hài lòng, mặt rồng vui vẻ nhẹ khoát tay: "Tốt! Hưng nhi, bình thân!"
"Bãi giá hồi cung!"
"Nhi thần tham kiến phụ vương!"
Trần Gia cũng không phải ít người, so với một kẻ sắp bị lưu đày, những vị kia trẻ tuổi huynh đệ càng đáng để mắt chú ý.
Lúc này, Đầu Xuân Khai Ngọc kết quả gần như đã ra, chỉ duy nhất chờ đợi nhị hoàng tử khối bạch thạch kia xác định giá trị để xếp hạng công bố.
Một khối bạch thạch hình dạng giống như thạch bi, ngoại diện các cạnh vuông vức, dài cao ba tấc, rộng ngang hai tấc, không có một chút linh khí, lặng lẽ vô quang hiện ra trước mắt bao người, nhìn thấy cái này bạch thạch, nhị hoàng tử Trần Hưng đứng c·hết lặng, sắc mặt trắng bệch.
"Đây con mẹ nó đi vận cứt c·h·ó nào mà mò được Địa giai chiến kỹ." Quốc vương trong lòng hưng phấn đến văng tục, nhưng sau đó vội trấn định, đè xuống tâm tình cho trở lại bình thường.
Vị thái giám vừa mới xướng lên, cả quảng trường gần như nổ tung.
Nhìn thấy cổ ngữ nội dung, Trần Thanh Vệ kích động đến run rẩy, sau đó không nói một lời liền biến mất vô tung, không còn thấy bóng dáng, cứ như sợ ở lại lâu sẽ bị người c·ướp mất.
"Mời hoàng thượng giám định, nhìn xem đây có phải hay không công pháp hoặc võ kỹ."
Quay trở lại.
"Tuân lệnh!" Khương công công khom người lĩnh mệnh, lui xuống dặn dò một tiểu thái giám: "Tiểu An tử, mau mau trở lại hoàng cung cấm khu, thỉnh mời lão tổ đi ra."
Nói xong, Lâm Tiêu khom người lui ra.
"Nhị hoàng tử Trần Hưng mở ra một khối bạch thạch." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong khối bảo thạch của đại hoàng tử Trần Quân chính là một khối sắt đen gỉ sét, nứt vỡ không ra hình dạng, không có chút nào linh khí ba động, chứng tỏ chỉ là phàm vật.
Xác định là Thiên Cương Bạch Ngọc, Trần Thanh Vệ lúc này mới để mắt nhìn nhiều đến nó bên trên văn tự.
Nhị hoàng tử đoạt quán quân, Thất hoàng tử đoạt á quân.
Đám người đồng thanh hô vang.
Cảnh giới thứ tư, gọi là Nguyên Linh, này một cảnh giới giống như lạch trời, rất khó đột phá. Toái Đan tụ Linh, rất nhiều Võ Giả c·hết tại quá trình này, tâm ma chính là rào cản lớn nhất.
[…]
Quốc vương phẩy tay áo ngồi xuống, cũng không nhìn lấy hoàng hậu ngồi cạnh đang khóc hết nước mắt.
Như để chứng minh không sai, Trần Thanh Vệ truyền 'chân khí' đi vào, nhưng chân khí đến bao nhiêu mất bấy nhiêu, cứ như trâu đất xuống biển.
"Đại hoàng tử vô dụng như vậy? Lúc nãy nghe nói còn dùng tới ngọc bội hoàng gia khí vận tìm ngọc cái gì, không ngờ chỉ là diễn, thật quá mất mặt đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương lão thái giám vội nhận lấy bạch thạch, tận tay dâng lên quốc vương.
Nhị hoàng tử Trần Hưng mới vừa đáp xuống, không dám đứng lại, lập tức nhanh chân đi đến trước mặt quốc vương quỳ xuống, bộ dáng thập phần cung kính.
Cảnh giới thứ năm, Linh tụ pháp tướng hóa hư 'Thần' này pháp tướng có trăm ngàn vạn loại hình dáng, chính do Nguyên lực ngưng tụ, từ đó xưng hô Nguyên Thần.
Nhị hoàng tử sau đó hai tay dâng lên bạch thạch, kính cẩn bẩm báo: "đây là bảo vật nhi thần vừa mới mở thạch ra, mời phụ vương và hoàng hậu đánh giá." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.