Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Trần Quân ta, đã trở về
Dương Như Ý sắc diện bỗng nhiên biến hồng, ở trong lòng loạn cả lên, bộ dạng cứng ngắt không biết làm sao,
Chuyện này, hầu như cả hoàng thành Thăng Long quan viên tướng lĩnh ai ai cũng đều biết,
Gã thống lĩnh vừa mới dứt lời, cao không một t·iếng n·ổ tung, Âm Cực đại trận phóng ra kình thiên trụ sáng xuyên phá thương khung, tạo ra một cái hắc động to lớn, nhìn thấy cái này hắc động, tất cả người đều kinh hô,
"Dương Như Ý, ngươi tiện nhân này, muốn c·hết!"
Ta nhìn thấy cái gì?
Chúng nhân lời nói kinh nghi nghe vào tai Lâm Tu Nha y như sấm nổ, "người, người không có?"
Lâm Tu Nha một tiếng quát lớn, đám đông thành vệ quân ồ ạt xông tới, chính ngay lúc này, Na Di Phù trên tay Trần Quân dán thẳng vào miệng, vù ~ một tiếng phát ra, hắn cùng với Dương Như Ý cả hai người vụt biến thành ánh quang bay lên cao không, tựa như sao băng lướt xoẹt qua bầu trời, bay về phương nam,
Đứng ở bên cạnh, Lâm Thế Kiệt lúc này ánh mắt mở to nhìn Dương Như Ý, bộ dạng mê đắm biểu lộ, trong mắt còn toát ra đầy vẻ d·â·m tà, thậm chí đôi tay còn chà xát thật sự muốn xông lên bắt lấy nàng ngay lập tức,
Ở ngay trước mắt người, chính mình vị hôn thê vậy mà bị nam nhân khác ôm chạy,
"Người kia làm sao biết bay?" Chính thiếu nữ ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra cũng ngạc nhiên kinh hô thành tiếng, nàng nhưng không để ý chính mình gia gia lúc này đã lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy liên hồi,
"Người này gọi Lâm Tu Nha, là Lâm Gia tinh anh được trọng điểm bồi dưỡng để nắm giữ binh quyền, trước mắt đang giữ chức thống lĩnh thành vệ quân, quyền cao chức trọng, có Lâm Gia và Quốc Sư phủ ở sau chống lưng, gã một tay che trời, gần nhất mấy năm gây ra biết bao oan án nhưng không ai đứng ra vạch tội," giọng nói lão nhân cất lên nhẹ nói với tôn nữ, như để nhắc nhở nàng không cần gây chuyện,
Hai bóng người xuất hiện ra, chính là Trần Quân cùng Dương Như Ý từ Dị Giới trở về,
"Cho ta gửi lời nói đến ta cái kia phụ hoàng cùng đệ đệ, còn có cái kia hạ nhân Lâm Tiêu, Trần Quân ta, đã trở về"
"Tại sao chỉ có hai người?"
Một tiếng này hô vang, tất cả đám người ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên phong thái anh tuấn hiên ngang chắp tay sau lưng nhàn nhã đi tới, gã niên kỷ vào khoảng 25, kia dáng vẻ anh tuấn cùng với bộ bạch y trang phục cao sang đẹp đẽ khiến các nữ nhân ánh mắt say đắm, nhiều nàng không chút ngần ngại cùng gã thanh niên mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình,
Nói xong, hắn nhìn sang Dương Như Ý, một cánh tay đột nhiên xoạt ngang ôm lấy nàng eo nhỏ, đồng thời tiếng nói vang lên bên nàng tai,
Gã trong lòng thầm dâng lên không hay, lập tức một tiếng quát lớn hạ lệnh, "tất cả chuẩn bị, cho ta bắt lấy hai kẻ này,"
Chỉ thấy ngay sau tiếng nói, hai vệt sáng từ trên cao không hạ xuống, đáp ngay trên Âm Cực chính tâm,
Hắn ánh mắt quét một vòng nhìn quanh, nhìn thấy chúng nhân biểu lộ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thậm còn nghe được thanh âm ai đó ngạc nhiên lời nói, "người khác đâu, tại sao không có?"
Lâm Tu Nha sắc mặt tái mét nhìn theo vệt sáng biến mất trên bầu trời xanh, còn có Lâm Thế Kiệt bộ dáng thẫn thờ, nhìn theo hai người vệt sáng biến mất như người mất hồn,
Lâm Thế Kiệt xuất hiện, đi thẳng tới đối diện gã thống lĩnh thành vệ quân một cái chắp tay, "bái kiến Lâm thống lĩnh, bổn thiếu gia hôm nay có nhã hứng, muốn tới nhìn xem một chút người từ Dị Giới trở về,"
"Gia gia, ta thấy cái này pháp trận thật cũng không có gì đáng nhìn, làm sao cứ mỗi lần mở ra là ngài lại đến xem nó, ta nghe phụ thân nói, ngài đời này thích nhất chính là nhìn thấy đại trận mở?"
Trần Minh, lão Vương Gia lúc này trong lòng ầm ầm dậy sóng, giọng nói nỉ non, "đại ca, ta rốt cuộc đã chờ được ngươi trở về,"
Khụ, ~
Lão nhân nhỏ giọng nhắc nhở,
"Xông lên, bắt lại cho ta!"
Bảy tám mươi năm qua, mỗi khi đại trận mở ra, lão Vương Gia mỗi lần đều tới, cũng chỉ im lặng ngồi trong xe nhìn xem người từ Dị Giới trở về,
Đúng lúc này, một đội mấy mươi thành vệ quân giáo dài đi tới, quát lên xua đuổi tất cả chúng nhân đang đứng quan sát đại trận, "tất cả cho ta tránh ra, nhường chỗ cho đại nhân làm việc,"
Dương Như Ý bị người khác ôm?
"Dị Giới xảy ra chuyện!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 65: Trần Quân ta, đã trở về
Đúng lúc này, gã thống lĩnh ánh mắt quét tới xe ngựa, nhìn thấy trên xe cái kia ấn hiệu thì nhanh chân bước tới, gã chắp tay hướng vào trong xe tham bái,
Trần Quân trong lòng kích động, nắm đấm siết chặt, "bảy mươi năm, ta lại trở về,"
Phía sau, một gã thống lĩnh dáng người cao lớn đi tới, nhìn gã quân giáp chỉnh tề, một tay gác lên đại đao kè kè bên hông, ánh mắt lăng lệ quét nhìn chúng nhân, kia dáng vẻ có bao nhiêu oai phong,
Gã lời nói nghe rất chói tai, ý tứ rõ ràng không để Lâm Tu Nha vào mắt, mặc dù dáng vẻ bên ngoài cho đủ Lâm Tu Nha mặt mũi, nhưng kia lời nói và âm điệu là không chút nào tôn kính, dám xưng "bổn thiếu gia" ngay trước mặt nhưng cái này gã thống lĩnh không dám lời nói bắt bẻ, ngược lại tươi cười nói ra, "Lâm thiếu gia xin cứ tự nhiên,"
Đi!
Nhưng mà,
Một giọng nói già nua nhẹ nhàng cất lên, "gia gia chờ người" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng hay còn là xử nữ đâu, mấy mươi năm đi qua chưa từng dắt tay một gã nam nhân, bây giờ bỗng dưng bị người như vậy ôm chặt, làm sao không hoảng loạn,
Thiếu nữ đôi mắt linh động nhìn nhiều gã thống lĩnh mấy lần, dường như muốn nhìn cho kỹ gã vẻ mặt đáng ghét, nàng khuôn mặt nhỏ có chút biến thành nghiêm nghị, kia chiếc mũi xinh xắn phát ra thanh âm hừ nhẹ, sau đó buông tay thả xuống chiếc rèm, đồng thời nhỏ giọng nói lầm bầm: "Lâm Gia, hừ, đám này chán ghét con mọt khiến cho An Nam Quốc ngày càng suy sụp, thật chẳng lẽ không ai t·rừng t·rị,"
Khụ, ~
Nhưng, đúng lúc này, đại trận dừng lại vận chuyển, quang mang toàn bộ vụt tắt, kình thiên trụ cũng biến mất không còn, mọi phong tỏa trước đó đều dỡ bỏ,
Ở trong lòng gã lúc này chỉ có hai chữ, "nhục nhã"
Không cần nói, Lâm Tu Nha đã biết vị này lão Vương Gia đến làm gì,
Không đợi cho người khác tiến lên, Trần Quân trên tay xuất hiện ra một tấm Na Di Phù, trước khi kích hoạt hắn lời nói bỗng vang lên oanh động quảng trường,
Một chiếc xe ngựa trang hoàng đẹp đẽ dừng lại ngay bên cạnh quảng trường, nơi đại trận đang mở ra, một thiếu nữ niên kỷ khoảng chừng 14 15 từ trong xe ngựa vén lên rèm che, nàng thò ra chiếc đầu nhỏ nhìn quanh, sau đó hướng mắt nhìn lên cao không, miệng lẩm bẩm,
Hắn thanh âm bỗng dưng biến thành lạnh lùng thanh lãnh, nghe ra còn có sát ý kèm theo, "nói cho bọn họ ba người, còn có Lâm Gia, hãy dọn sạch cổ chờ ta, ba năm trong vòng ta sẽ đến thu lấy,"
"Đến rồi!"
Trở về!
Này ý vị cái gì?
"Ty chức Lâm Tu Nha, thống lĩnh thành vệ quân bái kiến lão Vương Gia,"
Lúc này, bỗng một tiếng người cất cao, "Lâm Gia thiếu gia đến," (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám đông nhỏ giọng xì xầm, nhưng mà những kia lời nói nghe vào Lâm Thế Kiệt trong tai y như sấm nổ, gã bỗng dưng nổi giận hướng lên trời gào thét,
Một tiếng ho khan từ trong xe phát ra,
Trong xe một tiếng ừ nhẹ phát ra, cùng với đó là tiếng ho khan, sau đó lại nghe giọng lão nhân có chút mệt nhọc nói vọng ra, "Lâm thống lĩnh không cần để ý, lão phu chỉ dừng xem một lát lại đi ngay,"
Người này chính là Lâm Thế Kiệt, Lâm Gia thiếu gia, cũng chính là vị hôn phu của Dương Như Ý, kẻ được hoàng thượng ban hôn, nhưng bởi vì Dương Như Ý chạy đến Dị Giới mà những năm này vẫn chưa có thành thân,
"Ôm chặt ta!"
Thiếu nữ đôi chân mày liễu cau lại, nhưng là không lại nói gì,
Nói xong, vị kia lão nhân cũng không có lại lên tiếng, lão chờ ai, cũng không nói cho tôn nữ biết,
Mất mặt, hôm nay gã quá mất mặt, đời này chưa từng có như vậy mất mặt qua,
Nhìn đến, cái này lão Vương Gia hay là năm đó tứ hoàng tử Trần Minh, người thân cận nhất với Trần Quân ở trong số các hoàng tử, tuy bây giờ bộ dáng già nua nhưng bởi vì là một Nguyên Hải cảnh đỉnh phong cho nên thọ nguyên chưa tận, người vẫn còn minh mẫn, chính lúc nãy nghe được Trần Quân lời nói mà mừng đến phát run,
Lâm Gia mặc dù bây giờ có Quốc Sư phủ chống lên, nhưng hãy còn có nhiều thứ không có kiểm soát được, mà tổ chức tình báo chính là quan trọng nhất một trong số đó, Lâm Tu Nha bản thân biết rõ gia tộc đại kế lâu dài, cho nên cũng không dám lãnh đạm vị này lão Vương Gia,
. . . . .
Quá mất mặt, gã không thể ở lại đây thêm một khắc, lập tức dẫn theo hạ nhân rời đi,
Gã cảm giác trên đầu bỗng dưng nhiều thêm hai chiếc sừng, còn là đại ngưu sừng, làm cho sắc mặt phút chốc tối sầm,
Lâm Thế Kiệt một tiếng quát lớn, "người đâu, phái người truy nã bắt hai kẻ tiện nhân kia về cho ta!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dương Như Ý, nàng tại sao trở về?"
. . .
"Vâng, ty chức cáo lui," Lâm Tu Nha mặc dù lời nói không có nghe ra bất kính, nhưng gã kia ánh mắt thì càng lạnh lẽo, ở trong lòng gã thậm chí nghĩ đến, nếu vị này lão Vương Gia không phải nắm trong tay hoàng gia tổ chức tình báo, nhân thủ bí mật lan rộng khắp nơi, là một gốc kình trụ khó nhổ, gã cũng không cần như vậy nể mặt,
Này chẳng phải đánh mặt Lâm thiếu gia?
Gã thống lĩnh thành vệ quân kia một đôi hùng hổ ánh mắt quét tới đám quyền quý chúng nhân, nhìn thấy gã ánh mắt đe dọa, nhóm người liền sợ hãi lui tránh một bên,
[…]
"Hồng Anh, không cần để ý,"
Lúc này bên ngoài,
Đám đông ngạc nhiên kinh hô,
A, bay đi rồi!
"A, còn kia lão nhân là ai, làm sao nhìn có chút giống gia gia?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.