Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Tiến bộ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Tiến bộ


Đinh Minh mừng rỡ, lại nhỏ xuống giọt thứ ba. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, nhỏ xuống một giọt chất lỏng.

Lập tức bỏ thịt ra, lấy ra bát đũa, bắt đầu ăn thứ này.

Sắc mặt của Đinh Minh lập tức vui mừng. Cậu không nói hai lời, đem tất cả trái cây hái xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó… tinh thần lực nhiều hơn? Cùng với… thông minh hơn?

Nhảy lên một cái, với tay hái xuống một quả, Đinh Minh liền cắn một miếng.

Khi Đinh Minh vào trò chơi, liền không thấy Cường Asgard cùng Chiến Krypton, Tiến Ngoan Nhân.

Mắt cậu có thể nhìn thấu nguỵ trang, phân biệt ảo giác. Đây là điều cậu ngộ được từ quyển sách kia.

Mọi người đều là dựa vào bản lĩnh của mình tăng level.

Truyền thừa của Athena thì chỉ cần đánh thắng là được rồi.

Xem ra là chia ăn khiến dược hiệu giảm đi.

Có người nói: “Nhưng chúng ta đã quên chúng ta đã chọn gì.”

Cậu cảm giác được, xương của mình càng ngày càng cứng rắn.

Bà hưng phấn nói: “Quả này đem ra bán, ít cũng phải mấy triệu!”

Anh trai nhận lấy, một lúc sau, chuyển năm trăm kg Ma châu cho Đinh Minh, nhắn: “Anh trước gửi chú từng ấy, trước nợ một chút, chờ sau này kiếm thêm sẽ trả chú mày.”

Đinh Minh mới mặc kệ bọn họ, tiếp tục ăn như gió cuốn.

Ăn hết một quả, Đinh Minh chỉ cảm thấy có cỗ năng lượng xông thẳng vào não. Não lập tức cảm thấy mát mẻ.

Sau đó… là luyện máu! Một bầu máu nóng là vậy!

Ông từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc nói: “Được lắm, cây to như thế, cháu định làm gì với nó?”

Lần này, cậu muốn thông quan!

Mà lúc này, mấy người kia như từ trong mộng mới tỉnh.

Một người một ngựa liên tục ăn, không để ý xung quanh đang quăng tới ánh mắt thèm thuồng.

Vì vậy, cậu biết, đứa bé gái ở trước mặt, trên thực tế là một… người đàn ông ừ… móc chân.

Cậu quyết định, mấy nay cứ ở quê, không lên Hà Nội làm gì.

Vừa ăn, Đinh Minh vừa cảm giác, có sức mạnh sôi trào trong thân!

Nhưng sau đó, chỉ nghe oanh một tiếng.

Lúc này, Huyền nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: “Các bạn, tôi quyết định, về nhà, tiến về thế giới kia. Chúng ta không nên bị thế giới bỏ quá xa. Nếu đây là mộng, chúng ta cũng không nên tỉnh mộng quá sớm. Người đi trước, thường gặp nhiều t·ai n·ạn.”

Quay lại nhìn mấy người kia, phát hiện bọn họ vẫn đang sững sờ nhìn mình, dường như kinh ngạc tại sao mình có thể giải quyết con hổ kia một cách đơn giản như vậy.

Đương nhiên đây là ảo giác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là, đứa bé kia hừ lạnh một tiếng, vươn tay vào nồi lẩu, ý đồ mang đi chút thịt, nói: “Không biết tốt xấu!”

Sau đó tản đi, cũng không dám đem ánh mắt nhìn lại.

Đinh Minh trầm tư, hiểu rõ.

Đinh Minh ngẫm nghĩ… giống như mình còn nợ?

Chiến Tướng, là có thể phân biệt thật giả.

Thế là Đinh Minh chuyển một quả màu vàng cho anh trai, nhắn: “Không có tiền, có thứ này, anh ăn thử.”

Không có chuyện gì làm, Đinh Minh liền mở ra kênh trò chuyện, liền thấy có người đang @ mình.

Không có phản ứng…

Hai người phối hợp, một người núi, một người nước, đem đám Tà giáo đồ hầu hạ d·ụ·c tiên d·ụ·c tử.

Đinh Minh vội vàng hô: “Đây là đồ tốt! Ông, mau giúp cháu trồng nó!”

“A… ra hoa rồi?” Bà kinh ngạc kêu lên.

Nếu không, làm sao có thể giữa muôn trùng vây, đột phá trận hình?

Hai người hợp lực trồng cây.

Nhận Ma châu, là một thùng.

Ông lại nghiêm mặt nói: “Bà nó, chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài. Trái cây này cũng chỉ có chúng ta và con cháu được dùng thôi.”

Thế là Đinh Minh cũng đem Chưởng Thiên Bình cất kỹ.

Đây là người độc ác á!

A, Ma châu còn có thể lấy trăm kg tính toán?

Đám người lập tức đồng ý, sau đó xuống núi.

Nó, trên thực tế, là chất môi giới, đẩy nhanh quá trình.

Cậu cũng không muốn Xích Thố chở không nổi mình.

Làm gì? Đương nhiên là mang đi cây á!

Vó ngựa vang lên.

Như người Asgard, sẽ dựa vào chiến đấu, chiến đấu càng nhiều, liền càng mạnh. Đây chính là kế thừa từ Viking.

Chương 19: Tiến bộ

Ngược lại là thịt quái vật, tuy hiệu quả nhỏ nhưng lại có thể đều đều tăng lên.

Có người chưa tỉnh, hỏi: “Cậu ta… khiêng đi cây rồi?”

Quay trở lại Đinh Minh.

Đinh Minh thấy không ổn, vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, là nhờ á!”

Mở ra, đếm lại, có tới 500 viên. Đinh Minh ngẫm nghĩ.

Chiến Tướng… trước cần luyện xương. Chỉ có xương cứng rồi, mới có thể không khuất phục trước kẻ địch!

Nguyễn Linh trả lời: “Hừ, chỉ biết sai khiến người ta.”

Thế giới này cũng không có chuyện đánh quái thăng cấp.

Nhắn tin hỏi mới biết mấy người đang đánh quái.

Cậu vậy mà có thể dùng lượng tính toán thứ này?

Đinh Minh hiểu ý cười…

Thế là cậu mở điện thoại, nhắn cho bố mẹ, bảo mình đang ở quê, cũng hy vọng bố mẹ và anh về quê, có chuyện tốt.

Xem ra, hy vọng thông quan lại tăng thêm một phần.

Nguyễn Linh nhắn lại: “Vậy còn tạm được. Mấy tiếng nữa là có hàng nhé!”

Mấy triệu? Ít cũng phải mấy tỷ đi… Đinh Minh thầm nhủ.

Cho nên, bọn họ ham muốn đánh quái như vậy, đó là bởi vì, năng lượng trong thịt quái vật có thể phần nào xúc tiến quá trình này.

Lần này, kết quả!

Đinh Minh cảm thấy, trước đây, khí của mình lan tràn ở toàn thân, chỗ nào cũng có, cho nên muốn điều khiển, cũng khó khăn, vì dù sao lượng ít.

Lần này xem xét… a dễ hiểu hơn nhiều!

Sau đó liền dẫn Đinh Minh đi vào một chỗ đất trống trong vườn.

Đinh Minh dựa vào đôi mắt.

Elf dựa vào hấp thu lực lượng của tự nhiên.

Sức mạnh của cậu tăng vọt, khí cũng tăng vọt, sau đó, cậu bỗng nhiên cảm giác được, Khí bỗng nhiên vọt vào trong xương!

Đinh Minh từ không gian tuỳ thân lấy ra hai quả màu vàng, đưa cho ông và bà: “Đây là quả của cây này, ông bà nếm thử.”

Thế là, vì chiếu cố cũng cám ơn những kẻ đần độn này, cậu hào phóng lấy ra năm quả đưa cho bọn họ, sau đó nói: “Rời đi đi, hiện tại vùng núi quá nguy hiểm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu vừa vác cây kia trở về, liền nghe bà hô to: “Ông nó ơi, xem cháu của chúng ta mang về cái gì!”

Sau đó, lại cùng ông bà trò chuyện.

Ở đây yên bình, còn có thể tiện thể ăn trái cây, chăm sóc ông bà, cũng là thú vui.

Lại có mười quả!

Bà mừng rỡ, chảy nước miếng nói: “Phát tài! phát tài!”

Chỉ thấy Xích Thố đạp một cái, đem đứa bé kia đạp bay ra ngoài, sau đó hoá thành ánh sáng tiêu tán.

Cũng không cần luyện động tác, cậu đều cảm thấy mình hiện tại có thể đánh sụp ngọn núi!

Ông hỏi: “Hiện tại, có thể nói cho ông cây này có thể làm gì?”

Anh trai nhắn lại ngay: “Ok! Một trăm triệu, tiền trao cháo múc!”

Nhắn lại: “Liền trước cho em một trăm kg đi.”

Hỏi ra, mới biết hai người đang ở vùng Trường Sơn, đi theo q·uân đ·ội đánh quái.

Ma châu tuy rằng ăn có thể liên tục tăng trưởng sức mạnh, nhưng càng về sau, hiệu quả càng nhỏ.

Huyền lắc đầu nói: “Không, chúng ta không quên, vừa rồi ăn quả kia khiến tôi có thể nhớ lại một số chuyện trong quá khứ. Hiện tại chúng ta trở về, tiến về thế giới kia, cũng không muộn.”

Đinh Minh nhìn quanh một chút, mấy người kia còn chưa trở về?

Đinh Minh cũng đồng ý. Thứ này ít, lại hiệu quả tốt như thế, mang ra bán có khi có t·ai n·ạn.

Bận rộn một lúc, phát hiện những người kia cũng không trở nên quá thông minh…

Đinh Minh xem xét, lập tức mừng khấp khởi.

Đinh Minh không tin tà, lại nhỏ xuống giọt thứ hai.

Đinh Minh mặc kệ bọn họ. Cậu bắt đầu đào bới.

Người Krypton thì hấp thu ánh sáng mặt trời.

Mùi vị cũng được… Thơm, ngọt…

Cùng ông bà qua một ngày nhàn rỗi, Đinh Minh lại vào trò chơi.

A, là anh trai…

Người xung quanh thấy vậy, thầm nhủ.

Vì vậy Đinh Minh giữ lại một trăm viên, gửi 400 viên cho cô nàng đang ở Themyscira, nhắn: “Linh á, lại dùng những Ma châu này, thêm với viên lần trước, nấu Lẩu Bát Phương nhé.”

Sau khi đem con hổ kia đánh ngất, ánh mắt của Đinh Minh lại chuyển về cây kia.

Ông cũng là chuyên gia trồng cây, vì vậy cũng không có làm hỏng.

Xong xuôi, Đinh Minh thở phào nhẹ nhõm.

Ông nghe vậy, nghiêm túc nói: “Đi theo ông!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đinh Minh cũng chia sẻ cho Xích Thố.

Nghĩ tới đây, Đinh Minh lập tức lấy ra quyển sách hướng dẫn trở thành một Chiến tướng.

Bọn họ trầm mặc một lúc lâu.

Có Chiến Tướng dựa vào lỗ tai, nghe ra địch tình.

Nhưng sức mạnh tăng lên, là thật sự.

Đinh Minh nhìn đứa bé gái một chút, trong đôi mắt có hào quang hiện lên.

Người Saiyan đương nhiên là dựa vào ăn cùng rèn luyện.

Ông lại hỏi: “Cây này bao lâu mới kết quả?”

Ông và bà ăn hết trái cây, sau đó đồng thời nhắm mắt lại, một lát, lại cùng nhau mở mắt, hô: “Đồ tốt á!”

Lúc này, một đứa bé gái đi tới, hai mắt toả hào quang, hỏi: “Anh trai, cho em một chút được không? Đói quá!”

Chỉ thấy anh trai nhắn: “Có bán! Bán cho chú mày thì lấy giá rẻ thôi! Thế nào, muốn mấy trăm kg?”

Đám người nghe vậy, đều trầm mặc.

Không sao, mình ta ăn.

Mấy tiếng sau, Nguyễn Linh gửi đến một nồi lẩu.

Ngẫm lại xem, trái cây này có tác dụng như thế, không có mấy chục năm sợ là không cách nào kết quả.

Có người đáp lại: “Đúng vậy. Cây kia to như thế, sợ là rất nặng.”

“A, mấy chục năm?” Bà thất vọng. Xem ra đại kế làm giàu không có rồi.

Nhưng hiện tại, khí của mình lại tụ tập vào trong xương, thật giống như Xương là nơi chứa Khí!

Sau đó, khẽ nói: “Biến!”

Nhất là Đao tình, cũng đã ngộ được, ừ… 10%?

Có Chiến Tướng dựa vào cảm giác, phân biệt phương hướng.

Mấy người nghe vậy, cũng chưa định rời đi, mà là chia nhau mấy quả kia, dự định ăn đỡ đói.

Biết một người là Sơn Tinh, một người là Thuỷ Tinh, Đinh Minh cũng cực kỳ kinh ngạc.

Đinh Minh lại lấy ra một cái bình, nói: “Ông bà đừng thất vọng, xem cháu!”

Đinh Minh lắc đầu, nói: “Cháu không biết nhưng sợ là có tới mấy chục năm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Tiến bộ