Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12


Anh ấy đang rất giận.

Phó Thời Trinh hơi dùng lực, kéo tôi trở về.

Trước cửa nhà vệ sinh, Phó Tiện ngồi trên xe lăn, mắt nhìn thẳng vào hai người chúng tôi, lông mày nhíu chặt, ánh mắt như băng tuyết đóng cứng.

Điên hết rồi.

Thế là tôi tiếp tục bước theo sau, không dám hó hé.

Ai ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhìn thẳng vào đối phương, im lặng hai giây, sau đó bật cười lạnh.

Đang thất thần thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía hành lang:


Chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng vút qua trước mặt tôi trong tích tắc.

Qua ô cửa sẫm màu, tôi chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng Phó Tiện bên trong.

Mà nghe còn có vẻ... khoái chí?

Vì bị hù dọa, tôi giơ tay lên định hút tiếp một hơi.

Dĩ nhiên rồi, vừa bị Phó Tiện bắt quả tang đang ở trong một tư thế mờ ám với Phó Thời Trinh, giờ tôi đúng là có chút chột dạ, nên chẳng dám mở miệng, chỉ lặng lẽ lẽo đẽo đi theo sau.

Câu nói đó vừa vang lên bên tai, đầu óc tôi liền trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hai chữ đó.

Rồi anh buông tay, thậm chí còn giơ tay phủi lại cổ áo nhàu nhĩ giúp đối phương, từng cái từng cái, nhẹ nhưng rất có lực.

Cạn lời.

Sững người vài giây, tôi chỉ biết thở dài trong bụng.

Vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng khi dừng lại trước mặt chúng tôi, khí thế của anh không hề kém.

Phó Thời Trinh tay siết chặt, vai tôi đau đến mức tưởng chừng như xương cũng sắp gãy.

Đến bãi đỗ xe, tài xế đỡ anh lên xe, tôi cũng đang chuẩn bị trèo lên theo.

Không để tâm đến sự phản kháng của tôi, anh ta giữ vai tôi, quay đầu cười nhìn Phó Tiện:

Cửa xe đóng lại.

Anh nói:

Anh ta hút một hơi, rồi dập tắt ngay sau đó bằng đầu ngón tay.

Dứt lời, Phó Tiện thu lại ánh mắt, đẩy xe quay đi, mang theo tôi rời khỏi hành lang.

Tiếp theo, anh ép tôi vào tường, thân hình cao lớn áp sát, hơi thở nóng rực phủ lên mặt tôi.

Vừa rẽ vào góc, sau lưng lại vang lên tiếng cười khẽ của Phó Thời Trinh:

Giọng anh lạnh tanh như băng tuyết đầu đông, từng từ như lưỡi d.a.o nhỏ lướt dọc sống lưng. Tôi lập tức run người.

Tôi định bước lên giúp anh đẩy xe, coi như là chuộc lỗi.

Tên này đúng là… càng lúc càng điên.

Phó Tiện không nói gì, cứ thế rời khỏi nhà hàng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lật đật đi theo anh.

Chương 12: Chương 12

“Ti Tử Dao, dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng hợp đồng.”

Tôi liếc thấy tay anh đặt trên tay vịn xe lăn, các đốt ngón tay nắm chặt đến nổi gân xanh.

“Hay là chúng ta đổi người thử xem?”

Phó Thời Trinh vừa bị em trai mình nắm cổ áo mắng té tát, vậy mà không những không giận.

“Còn nữa…”

Tôi vội vàng bước về phía anh, định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì thì… Cổ tay tôi đã bị kéo lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng của Phó Tiện.

Tôi gọi khẽ một tiếng theo phản xạ, nhưng ngay sau đó tài xế đã lên xe.

Một nhà toàn những kẻ không bình thường.

“Quả nhiên, cậu còn thú vị hơn tôi tưởng.”

Tôi là kiểu người mà khi bắt đầu suy nghĩ, rất dễ lạc vào mớ hỗn độn suy diễn.

Còn chưa nói hết, anh đã tiến tới.

Tôi… hụt tay.

Chỉ dùng một lực nhỏ Phó Thời Trinh đã phải khom lưng xuống.

Anh em nhà họ Phó… quả thật mỗi người một kiểu “bệnh”.

“Phó Tiện…”

“Cậu không phải rất thích được Ôn Tố trêu chọc sao? Thế thì, chi bằng… chúng ta đổi người?”

Hoặc có lẽ, là quá tự tin vào bản thân.

Anh ngồi. Phó Thời Trinh đứng.

“Phó Tiện…”

“Về sau, đừng có mà giở mấy trò dò xét vô nghĩa đó nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ, nhưng không thể thừa nhận.

Tay vô thức giật mạnh, đẩy Phó Thời Trinh ra một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật sự là kiêu ngạo hết phần người khác.

Ai ngờ điếu thuốc lại bị Phó Thời Trinh giật lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ti Tử Dao.”

Vừa mới đến sau lưng, anh bỗng tăng tốc, chiếc xe lăn lao vèo đi trước mặt.

Thế nhưng so về khí thế, người “ngồi” lại khiến kẻ “đứng” có phần lép vế.

Vậy nên, cảm giác của tôi không phải ảo giác.

Có lẽ, giữa họ thật sự đã từng có gì đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào Phó Tiện, lắc đầu, nói khẽ: “Phó Tiện, em…”

“Đừng phái vị hôn thê của anh đến thăm dò tôi nữa.”

Hoặc là tôi điên, hoặc Phó Thời Trinh điên.

Phó Tiện ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phó Thời Trinh. Chỉ hai giây sau, anh vươn tay túm lấy cổ áo đối phương.

“Phó Thời Trinh.”

Phó Tiện nắm chặt cổ áo anh ta, sống lưng thẳng tắp, từng từ nặng như chì phát ra:

Tôi nuốt nước bọt, muốn mở miệng nhưng không nói ra lời, bởi vì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa thấy dưới gầm bàn:

“Chân tôi tàn phế là sự thật. Không cần phải kiểm chứng thêm nữa đâu.”

Anh ta… có biết mình đang nói cái quái gì không?

Chiếc giày cao gót của Ôn Tố, khẽ khàng cọ vào chân của Phó Tiện.

Tôi thầm nghĩ.

Ngay giây đó, người thừa kế cao cao tại thượng của nhà họ Phó lộ ra chút chật vật hiếm có.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12