Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Tôi đứng ven đường vẫy xe, khoảng chừng năm phút trôi qua.

Không khí lập tức trở nên gợi cảm.

Bầu không khí trong xe âm u đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Kim chủ đã ném thang, tôi lập tức nhặt thang leo ngay không do dự.

“Cái… cái đó…”

Không nói không rằng.

Ánh mắt Phó Tiện lướt qua gò má, lông mi, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.

“……”

“Em có biết, giữa rất nhiều người để tôi chọn một bình hoa để kết hôn vậy tại sao lại chọn em không?”

Đang định đẩy anh vào nhà thì.

Tài xế phía trước cũng nén thở mạnh không dám hó hé, sợ một câu nói sai liền rước họa vào thân.

Giọng anh trầm khàn, khẽ khàng hỏi:

Lặng im chừng mười mấy giây, Phó Tiện chậm rãi quay đầu sang nhìn tôi.

Đúng là đau đầu.

Xem ra hôm nay lại phải tự thân vận động bắt taxi về nhà rồi.

Đúng lúc đó, mẹ tôi nhắn tin tới, tôi uể oải chui vào chăn, nằm đọc tin, trả lời có cũng như không.

Giây phút đó, ánh mắt anh nóng bỏng như có thực thể.

Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.

Rồi dừng lại trên môi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến tối, cả biệt thự rộng lớn chỉ còn lại mình tôi, trống trải đến rợn người.

Anh lại đạp ga điện, phóng xe vèo đi trước.

Anh gọi tên tôi, giọng mơ hồ trầm khàn.

“Ti Tử Dao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Tiện im lặng thật lâu, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, hai tay chống vào n.g.ự.c anh, khẽ hỏi:

“Ti Tử Dao.”

Là Phó Tiện.

Một tay anh giữ chặt cằm tôi, ép tôi ngửa lên, nụ hôn cứ thế mãnh liệt trút xuống.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Tiện đâu.

Đúng là đồ nhỏ nhen!

Ngay lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ, chăn phủ đầu bỗng bị người ta giật mạnh.

Tôi giật mình, vội đẩy anh ra, kéo dây áo lên lại.

Bàn tay từng bóp cằm tôi giờ chuyển sang vu.ốt ve mặt, từng đường nét như khắc sâu vào lòng.

Anh chống tay lên giường, cúi xuống nhìn tôi.

Sau khi về biệt thự, Phó Tiện bảo tôi quay về phòng trước, còn bản thân thì không biết đi đâu.

"Kết hôn" đã mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên tôi một mình nằm trong phòng trống.

Taxi thì chưa thấy đâu, ngược lại chiếc Rolls-Royce Phantom vừa rời đi kia, vòng một vòng quay lại, dừng ngay trước mặt tôi.

“Không lên à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động.

Men rượu trong người anh dường như đã tan, lý trí cũng dần quay lại.

Món hời như vậy, e là có hàng ngàn cô gái giành nhau vỡ đầu cũng không đến lượt.

Ánh trăng đổ lên khuôn mặt anh, làm đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm như dải ngân hà.

Phó Tiện không cho tôi cơ hội giải thích.

Tôi nhẹ nhõm thở phào, chưa đợi tài xế mở cửa, đã tự tay nhảy xuống, nhanh nhẹn đỡ Phó Tiện ngồi lên xe lăn.

Tôi thật sự muốn nói: tôi ngoan mà! Là anh trai anh cố tình gài bẫy, bày ra cảnh mờ ám khiến anh bắt gặp.

Tại sao... lại là tôi?

Nghĩ vậy, tôi quyết định đi xuống tầng dưới một vòng.

Tôi lập tức… không đoán nổi tâm trạng anh đang thế nào.

“Lên lên lên!”

Nụ hôn này quá đỗi mạnh mẽ, như muốn cướp sạch toàn bộ suy nghĩ của tôi.

Phó Tiện vẫn chưa về.

Tôi lắc đầu.

Thực ra tôi cũng muốn thử xoa dịu một chút, nịnh nọt vài câu để có tí hòa khí…

Dù sao anh cũng là kim chủ, anh mà tức giận, người xui xẻo chắc chắn chỉ có thể là tôi.

Anh vốn thích yên tĩnh, cũng không muốn ai xuất hiện trong không gian sống của mình, nên biệt thự này cũng chỉ có người dọn dẹp tới theo khung giờ cố định.

Vì vẫn nghĩ đến cảm xúc của Phó Tiện, tôi cứ thấp thỏm không yên.

Chương 13: Chương 13 (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ban đầu tôi định từ từ với em… nhưng tại sao em lại không ngoan vậy?”

Tôi suýt hét lên, nhưng khi ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, tôi kịp nhận ra khuôn mặt người trước mặt.

Tôi nín thở nhìn anh, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Rốt cuộc cũng đợi được anh mở miệng, nhưng.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lên trán tôi. Lên khóe mắt.

Tôi ngẩn người nhìn theo bóng đuôi xe khuất dần, trong lòng không nhịn được chửi thầm:

Thật ra, chính tôi cũng không biết vì sao một chuyện tốt như vậy lại rơi trúng đầu mình.

Tôi liều mình định bảo: không được! Nhưng vừa định cựa người, thì dây áo ngủ trễ vai bỗng lỏng ra, trượt xuống theo cử động.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, môi lại bị anh chặn lại bằng nụ hôn khác.

“Để sau rồi nói.”

Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh tanh của Phó Tiện.

Nhưng mà sau khi lên xe, Phó Tiện vẫn giữ một gương mặt lạnh như tiền, im phăng phắc từ đầu đến cuối.

Tôi tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì.

Đến cả một câu giải thích cũng không chịu cho người ta cơ hội nói!

Anh dùng cả hai tay ghì chặt tôi xuống, hơi rượu nồng nặc, và nụ hôn cũng theo đó mà vội vàng rơi xuống.

Ánh mắt Phó Tiện nhìn theo.

Tất nhiên, lần này tôi rút kinh nghiệm rồi tuyệt đối không có chuyện thuê ba chiếc xe chạy song song như lần trước nữa. Thật quá phí tiền ngu.

Không cần bán thân, cũng chẳng phải bán linh hồn chỉ cần kết hôn, làm một cái bình hoa đúng nghĩa, mà có thể bỏ túi hàng chục triệu tệ.

Tôi đi một vòng rồi mò mẫm trở lại phòng, chân mang dép lê kêu loẹt xoẹt.

Nhưng lén liếc anh mấy lần, tôi vẫn không dám mở miệng.

Giữa bầu không khí c.h.ế.t lặng ấy, xe cuối cùng cũng về đến biệt thự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13