Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Dù không tới mười triệu, thì là Nhị thiếu gia nhà họ Phó, tài khoản ít ra cũng có vài trăm vạn chứ nhỉ.
Chương 14: Chương 14
Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn chỉ cười, không làm gì thêm.
Suốt quá trình, đôi chân anh mềm rũ không dùng lực tất cả đều nhờ vào sức cánh tay mà di chuyển.
…Hở?
“Muốn kiếm tiền không? Tôi cho em cơ hội.”
Sợ anh đổi ý, tôi còn đặt báo thức sáng sớm, chuẩn bị đi đăng ký ngay lúc cục dân chính vừa mở cửa.
Anh đưa một tay ra, tháo hai nút áo, nơi cổ áo hé mở lộ ra xương quai xanh rõ rệt, ánh mắt bắt đầu ngả màu:
Mở ra xem, lại là... một tờ giấy nợ.
Tôi chợt thấy chua xót trong lòng.
Giấy trắng mực đen, viết rõ ràng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không còn cách nào. Cái mặt kia đẹp đến nỗi, dù tôi có đang tức lắm, cũng không nỡ mắng cho một câu khó nghe.
Tôi do dự, khẽ hỏi:
“……”
Tôi hơi đơ người.
“Vậy… có thời hạn không?”
Nay dù ông đã lớn tuổi, nhưng khi còn trẻ, ông chính là người quyết đoán sát phạt, nổi tiếng vì sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
Tuy nhiên.
“Ba năm, mười triệu.”
Nắm lấy tay anh ngay lập tức.
Đã kết hôn, anh còn nói vậy.
Mắt tôi sáng rỡ lên.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn không kìm được tò mò, hỏi:
Còn tôi.
Trước khi cưới Phó Tiện, tôi có thể chưa từng nghe danh hai anh em nhà họ Phó.
Luật sư còn chưa kịp trả lời thì… Phó Tiện đã lên tiếng.
…
Phó Tiện nằm yên một lúc, không lên tiếng.
Nhưng mà, theo tiêu chuẩn nhà họ Phó, dù là con riêng thì cũng không thể nghèo vậy chứ?
Sao giờ… còn muốn pháp lý hóa nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cầm tờ giấy nợ, trong lòng chửi thầm:
Tôi tưởng anh sắp ngủ rồi, thì bất ngờ… Một giọng nói trầm khàn, nhẹ như gió vang lên bên tai:
Trước kia tôi còn nghĩ, liệu có phải anh giả bộ què để “giấu bài”, đóng vai con cừu yếu mềm.
Tôi nhìn số dư trong tài khoản, nước mắt muốn rơi.
“Ti Tử Dao, tôi đã uống rượu.”
Nhưng danh tiếng của ông cụ nhà họ Phó, thì không ai là chưa từng nghe đến.
Lúc trước làm đám cưới chẳng phải chỉ là hình thức thôi sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy nợ rất lâu, rồi lẳng lặng cất đi.
“Chúng ta đăng ký rồi, tiền trong tài khoản của tôi… không phải cũng là của em sao?”
Tôi và Phó Tiện đã làm xong giấy đăng ký kết hôn.
Chờ anh đi rồi, tôi lập tức chạy đến ngân hàng.
Năm cái thẻ, cộng lại không đến một triệu.
“Trễ rồi, đi ngủ sớm đi…”
Ngay lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Phó Tiện.
Anh nghiêng đầu, nhìn tôi:
Anh dường như cũng không chắc chắn, hỏi như thể đang thăm dò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Tiện nhắm mắt, giọng đã trở lại lạnh nhạt như thường ngày:
Lúc Phó Tiện đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, tôi lén lấy điện thoại ra, chụp lại tờ giấy nợ, sau đó che tên, đăng lên mạng hỏi thử:
Phó Tiện im lặng vài giây.
“Là cơ hội gì?”
Chỉ vài phút ngắn ngủi, dù cách màn hình, ánh mắt sắc lạnh kia cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Cũng đúng ha.
“Đăng ký kết hôn.”
Tôi từng xem một đoạn phỏng vấn ông cụ.
Rồi anh mở mắt, nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ:
Sau khi nhận quyển sổ đăng kí kết hôn, Phó Tiện đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng .
“Tại sao chứ?”
“Muốn muốn muốn!”
Tôi nuốt nước bọt, “Thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra… đôi chân này thật sự không còn cảm giác.
Ông cụ tên thật là Phó Tri Thành, vốn xuất thân là nhà văn nổi tiếng, sau này bỏ văn theo thương nghiệp, vụ làm ăn đầu tiên đã thành công vang dội.
Anh đưa tay xoa trán, giọng nhàn nhạt:
“Giao dịch thành công!”
Có phải Phó Tiện là con riêng không được thừa nhận của ông chủ nhà họ Phó không?
Chân tôi lập tức… mềm nhũn.
Lỗi là do tôi quá dễ tin người, cũng quá tin vào "thực lực tài chính" của Nhị thiếu gia nhà họ Phó.
Anh nói, ông cụ nhà họ Phó đã về, muốn gặp tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Loại giấy nợ như này có hiệu lực pháp lý không?”
Tên c·h·ó què đẹp trai này!
Ai ngờ..
“Nên là… rất khó kiềm chế.”
Phó Tiện đúng là không phải người.
Nhưng.
Tôi không khách khí, nhận lấy toàn bộ thẻ.
Phó Tiện nợ Ti Tử Dao mười triệu tệ, cam kết trả hết trong vòng ba năm.
Tôi bật dậy, chống tay lên giường, háo hức hỏi:
Chừng nửa phút sau, anh xoay người, nằm xuống bên cạnh tôi.
“Chuyện của kim chủ, đừng tò mò.”
Nghe thế, Phó Tiện lại bật cười:
Phó Tiện vứt bóp cho tôi, bên trong có bốn năm thẻ.
“Mật khẩu là ngày sinh của em. Mới đổi.”
Tôi lập tức cất điện thoại, vờ như ngại ngùng hỏi mật khẩu tài khoản ngân hàng.
Vì quá hồi hộp, tôi nói năng hơi lắp bắp:
“Là lời mời à?”
Mặt tôi đỏ bừng, còn chưa kịp phản bác, thì anh đã chen vào trước:
“Đừng tìm nữa. Trong ba năm, chắc chắn trả cho em.”
Nhưng chất giọng vốn trầm ấm đó, giờ lại khàn đặc vì rượu và cảm xúc.
Về sau ông càng làm càng lớn, trở thành doanh nhân lừng danh nhất thành phố.
Tôi cứ tưởng là... một tấm séc.
Vậy tôi cứ coi là tài sản hôn nhân thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.