Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (5)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (5)


Viết xong, Trần Nam đóng cuốn sổ lại, dưới video mà Lộ Hủ đăng, cô căng thẳng đến nỗi không thở nổi, nhưng cũng bình tĩnh theo nhiều người khác “+1”, thực chất là tự gõ, để lại một bình luận: [Chúc mừng sinh nhật.]

Đó là bài hát mà cô đã chép lại từ lâu khi nghe cậu hát “Ngày nắng”, lúc tối muộn.

Dần dần, tình trạng tay của Trần Nam bị bạn bè trong lớp nhìn thấy, ai nấy đều cho là lạ.

Giọng nói ấm áp, dịu dàng của cậu vang lên bên tai cô, khoảng cách rất gần.

(*) Bệnh cước tay lạnh xảy ra với tình trạng các mạch máu nhỏ của da bị viêm và tạo nên các vùng da đổi màu như đỏ, xanh tím, hay trắng cùng với các biểu hiện sưng to, phồng rộp và gây ngứa. (Nguồn: Google)

Khó khăn lắm hai người đó mới làm lành vào đầu tháng 12. Để cảm ơn cô đã giúp đỡ, cuối tuần cả ba hẹn nhau đi ăn một bữa.

Cô nghe những lời của các bạn trong lớp, cúi đầu không phản bác. Từ nhỏ đến lớn cô đã bị cước tay (*), cả Triệu Lan và Trần Vĩ trước đây cũng bị, xem như là di truyền do máu không lưu thông tốt.

Trần Nam ngồi trong lớp, lạnh đến mức phải xoa tay liên tục. Từ nhỏ cô đã thể hàn, cứ đến mùa đông, tay cô không chịu nổi lạnh chút nào, đều bị tê cóng.

Nghe thấy tên cậu, Trần Nam bỗng nhiên ngẩn người.

Trên đường đi học, Ôn Dạng chạy đến, nhét một món quà vào tay cậu.

Trần Nam nấp trong góc nhìn Mạnh Bắc Cáp. Sau khi bị từ chối, cô đứng yên không nói một lời, Trần Nam nghe loáng thoáng tiếng nức nở. Mạnh Bắc Cáp đứng yên tại chỗ một lúc lâu, rồi mới cúi người bước chậm rãi xuống cầu thang.

Nghe thấy lời của Lộ Hủ, cô mới biết, thì ra cậu không ăn rau mùi.

Hôm nay là thứ Sáu, cậu đã hẹn nhóm bạn ra nhà hàng gần đó ăn mừng sinh nhật.

“Lộ Hủ, mình thích cậu.”

Lúc này nhà ăn đông người, hai người chọn một hàng ít người hơn.

Cậu nhẹ nhàng ho vài tiếng, hơi sững sờ, rồi mỉm cười nhận lấy món quà, ánh mắt ấm áp: “Cảm ơn cậu, Ôn Dạng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lộ Hủ không ngoài dự đoán, cũng vào lớp một ban tự nhiên, Ôn Dạng theo cậu chọn ban tự nhiên, nhưng hai người lại không chung lớp.

Cô đã quen rồi, nên cũng không để tâm.

Trần Nam nghiêng đầu tiếp tục nghe Lâm Trầm Thiến than thở, đằng sau cô bắt đầu có thêm người xếp hàng, hàng dần dài ra.

Thuốc mỡ mà Cố Dương Thanh tặng, Trần Nam ban đầu chỉ dùng thử, dù sao bao năm nay, cô đã dùng đủ loại thuốc, chẳng thấy hiệu quả gì.

Giữa tháng mười một, mùa đông năm 2011 lạnh đến kỳ lạ.

Cô khó xử nhìn hộp thuốc trong tay, vừa định nói gì đó thì đã bị Lâm Trầm Thiến cắt ngang: “Nếu cậu không nhận thì chẳng coi tụi mình là bạn nữa rồi!”

Danh sách phân ban được công bố trên bảng thông báo dưới lầu, cậu tìm khắp các ban tự nhiên, nhưng không thấy tên của Trần Nam.

Đến lượt Lộ Hủ chọn thức ăn, cậu lịch sự nói với cô bán hàng: “Cho thêm cay, không lấy rau mùi, cảm ơn.”

Trông thì có vẻ vô tình, nhưng ai biết được cô đã dồn bao nhiêu tâm tư vào đó.

Chỉ có kẻ ngốc mới không chọn tương lai.

Nhưng cô không ngờ, loại thuốc này bôi lên tay mát mát, thực sự có tác dụng, làm giảm sưng.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy tên cô ở trang đầu của danh sách ban xã hội, đứng trong top 10.

Trường Nhất Trung thành phố Tô chính thức khai giảng.

Hai bàn tay vốn bị sưng đỏ, mỗi ngày bôi thuốc đều cải thiện không ít.

Lộ Hủ sáng sớm bị những tin nhắn chúc mừng làm thức giấc, cậu bị nghẹt mũi một chút, lướt qua đám tin nhắn, quá nhiều không kịp trả lời từng cái.

“Nam Nam, cậu bị cước tay càng ngày càng nặng nhỉ, mùa đông năm nay cũng lạnh quá! Đúng rồi, Cố Dương Thanh, cậu mau lấy đồ ra đưa cho Nam Nam đi!”

Trần Nam biết hôm nay là sinh nhật của cậu, cô cúi đầu, mở lại đoạn video.

“Không có gì không có gì.”

Nghe câu này, Trần Nam thở dài, đành nhận lấy: “Vậy cảm ơn hai cậu nhé.”

Chọn bừa vài món ăn, Trần Nam vội vã rời đi.

Mở cuốn sổ, bên trong có ép một chiếc lá phong đỏ rực, cô cầm viết, chậm rãi viết: “Cậu ấy cũng thích bài ‘Mắc cạn’.”

Gió mùa thu thổi qua, hai bên con đường trong trường học, hàng cây phong đỏ rực như những đốm lửa lớn, vô cùng nổi bật.

Trong nhà hàng, cô ngại ngùng không dám tháo găng tay, sợ vết cước trên tay quá đáng sợ, ảnh hưởng đến việc ăn uống của Cố Dương Thanh và Lâm Trầm Thiến.

Chương 25: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (5)

Trần Nam ngồi trong lớp học mới, lại phải thích nghi với môi trường mới.

Trần Nam bấm vào video, hiện ra trước mắt là đôi tay thon dài trắng trẻo của cậu đang đặt trên phím đàn piano, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng rất quen thuộc, tiếng đàn vang lên rất hay, uyển chuyển trầm bổng.

Cuối cùng cậu vẫn chọn ban tự nhiên, lớp ngay bên cạnh lớp của Lộ Hủ.

Trần Nam đã quen với việc này từ lâu, chỉ là vết cóng mùa đông, khi ấm lên sẽ rất ngứa, ngứa đến không chịu nổi, đó mới là điều khó chịu nhất.

Trần Nam không suy nghĩ nhiều, không gây sự với cô thì coi như chuyện tốt.

Ở nhà Triệu Lan cũng lo lắng về chuyện này, thời tiết sắp tới chỉ càng ngày càng lạnh hơn.

Lâm Trầm Thiến khoác tay cô, vẻ mặt hờn dỗi, suốt cả quãng đường không nói lời nào.

Nhìn những dòng chữ màu đen trên giấy, Tống Từ Tự không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy khá hợp lý.

Lâm Trầm Thiến rất xót cho cô, nhưng bao năm qua, dù bôi nhiều loại thuốc khác nhau, vẫn không có tác dụng.

[Chờ đúng nửa đêm, chúc anh Lộ sinh nhật vui vẻ!]

Lâm Trầm Thiến cười, tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào bát của Trần Nam và Cố Dương Thanh.

Trên đường đi, ánh mắt của Trần Nam dừng lại trên những cây phong ấy, mặc dù mỗi năm vào mùa thu đều có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng mỗi lần nhìn lại vẫn thấy đẹp đến ngỡ ngàng.

Khi đi qua nhà ăn, lúc nào cũng có thể thấy hàng cây phong ấy.

Trong cuộc sống sắp tới, nhiệt độ bắt đầu giảm dần.

….…...

Tại Nhất Trung, cậu giống như một nhân vật huyền thoại, không ai là không biết đến cậu.

Cố Dương Thanh nhìn lướt qua Trần Nam đang ngồi đối diện, tỉ mỉ nghiên cứu hộp thuốc mỡ, thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Trầm Thiến kéo cô suốt đường đi, thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó, liền vẫy tay trước mặt cô: “Làm gì vậy? Cậu có nghe mình nói không đấy?”

Nhưng chỉ lần này, lời từ chối của cậu đã khác.

Lâm Trầm Thiến chính là ví dụ điển hình của kẻ ngốc, sau khi phân vào cùng lớp với Cố Dương Thanh, hai người vốn dĩ tính cách không hợp, giờ đây số lần cãi nhau ngày càng nhiều.

Sáng ngày 11 tháng 12, Trần Nam tối hôm trước không ngủ được, tầm ba bốn giờ sáng đã tỉnh giấc.

Phần đầu của video có ghi tên bài hát, “Mắc cạn.”

Suốt hơn một năm qua, Trần Nam đã từng chứng kiến không ít cô gái thổ lộ tình cảm với Lộ Hủ ở góc cầu thang này.

Chuyện liên quan đến tiền đồ, có mấy ai dám từ bỏ đâu.

Cô thúc nhẹ vào người Cố Dương Thanh, cậu gật đầu, biểu tình nhàn nhạt, lấy từ trong cặp ra một hộp thuốc mỡ đưa cho Trần Nam.

Ở lối lên cầu thang, Mạnh Bắc Cáp đã chặn cậu lại, cô ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt không giấu nổi sự căng thẳng.

“Hả, nghe rồi nghe rồi, cậu cứ nói tiếp đi.” Trần Nam thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vào khay cơm trong tay, nhưng tâm trí đã bay đi nơi nào.

Cô rất ít khi gặp Lộ Hủ, nhưng thường xuyên nghe được tin tức về cậu từ các thầy cô khác nhau. Ví dụ như cậu đạt giải nhất trong cuộc thi vật lý, hoặc đoạt giải trong các cuộc thi khác.

Cô mở QQ, vô thức xem trang cá nhân của Lộ Hủ, thấy cậu đăng một đoạn video vào lúc nửa đêm.

Trần Nam nhìn tờ giấy giấu trong cặp, do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy ra. Trên đó viết chi chít lời bài hát.

Mọi thứ dường như chẳng thay đổi gì, nhưng cũng có vẻ đã thay đổi rất nhiều.

Câu hỏi này như mở ra chiếc hộp Pandora của Lâm Trầm Thiến, cô bắt đầu liên tục kể lể những điều không tốt về Cố Dương Thanh.

….……

Cho đến khi vào nhà ăn, Lâm Trầm Thiến vẫn không ngừng nói.

Trần Nam cẩn thận nhét tờ giấy vào túi, định nhân lúc không ai chú ý chạy lên lầu. Dù biết tất cả chuyện này sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng cô vẫn muốn đưa món quà sinh nhật muộn màng này cho cậu.

Cô mở điện thoại, cẩn thận nghe lại bài hát này, tải về rồi lấy cuốn nhật ký trong tủ ra.

Lâm Trầm Thiến nói gì, cô cũng không nghe rõ. Dù sao thì cô và Cố Dương Thanh, cuối cùng vẫn sẽ làm hòa.

Tống Từ Tự do dự suốt cả kỳ nghỉ hè, thậm chí chẳng còn tâm trạng để chơi bóng.

Chàng trai vẫn bình thản lên tiếng từ chối.

Vào giờ ăn trưa, hiếm khi Lâm Trầm Thiến kéo Trần Nam đi ăn cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn Trần Nam vẫn ở tầng hai, lớp một ban tự nhiên ở ngay trên lầu của cô.

Cậu quay đầu nhìn Lâm Trầm Thiến, bữa cơm này nhìn thì vui vẻ, nhưng lòng cậu lại nặng trĩu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vô tình cô khẽ hít một hơi, ngửi thấy trong không khí có mùi vị mát lạnh.

Giữa tháng mười, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.

“Đúng vậy, nhìn mà thấy ghê...”

Hồi nhỏ, vết cước của cô còn nghiêm trọng hơn, chẳng thiếu lần bị bạn bè cùng lớp trêu chọc, lần này cô không nghĩ cước lại tái phát, vì không kịp giữ ấm sớm.

Nhưng lần này, rõ ràng không đơn giản như vậy.

Hai bàn tay cô trở nên sưng đỏ, tím bầm, trông như củ cải.

Chỉ là lần này, lời từ chối của cậu đã khác: “Xin lỗi, khụ khụ khụ, mình có người mình thích rồi, thật sự xin lỗi.”

Cô cắn môi, cúi đầu chạy ra cửa, vừa định rẽ lên cầu thang thì nghe thấy có tiếng nói, bước chân lập tức khựng lại.

Mấy nam sinh xếp hàng phía sau trêu đùa: “Lộ Hủ, cậu có sở thích kỳ quặc gì không đấy? Sao lại thích ăn kẹo bạc hà Halls, mùi của cậu bay đến tận chỗ mình rồi.”

“Mình nghe Lâm Trầm Thiến nói cậu bị cước tay khá nặng, đây là thuốc của nhà bạn mình, nghe nói dùng tốt lắm, cảm ơn cậu thời gian qua nhé.”

L: [Gần đây thích nhất bài hát này]

Người đứng sau cô lên tiếng cười: “Mình thích ăn, sao nào?”

Ở trường, cô vẫn tiếp tục đeo găng tay, còn ở nhà, trời bên ngoài rất lạnh, cô cũng không ra khỏi nhà.

Những ngày sau đó, cô thường xuyên bị kẹt giữa mâu thuẫn của Cố Dương Thanh và Lâm Trầm Thiến, phải khuyên nhủ cả hai bên.

Lúc lạnh thì đau, lúc nóng lại ngứa, mà không thể gãi bừa, nếu không sẽ để lại sẹo.

Việc phân ban tự nhiên và xã hội đã được quyết định, không ngoài dự đoán, Trần Nam vào lớp mũi nhọn ban xã hội, giáo viên chủ nhiệm là Trần Vĩ.

Lúc còn học lớp 9, tình trạng đã khá hơn đôi chút, không ngờ thời tiết lại đột ngột trở lạnh, bài tập lớp 11 lại nhiều, tay cô lại bị cóng trở lại.

“Trần Nam, tay cậu trông đáng sợ quá.”

Trần Nam ngại ngùng định từ chối, Lâm Trầm Thiến không cho cô cơ hội nói, trực tiếp nhét hộp thuốc vào tay cô: “Nhận đi Nam Nam.”

Lâm Trầm Thiến cùng với Cố Dương Thanh phân vào lớp bốn ban tự nhiên, ở tầng bốn.

[Lộ đại thiếu gia đúng là tài tử, chúc mừng sinh nhật cậu!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, cậu ấy quay người, lướt qua Mạnh Bắc Cáp rồi nhanh chóng bước xuống cầu thang, tiếng ho của cậu vẫn vang vọng rõ ràng trong hành lang.

Ánh nắng vàng kim chiếu lên những tán lá cây, tạo ra những tia sáng lung linh, gió nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá phong cũng khẽ rung động, phát ra tiếng xào xạc.

Thời gian đến chiều, tiết học cuối cùng kết thúc, học sinh nội trú và học sinh bán trú lần lượt về nhà.

Đó là con đường cô sẽ đi trong suốt ba năm, dần dần, hình ảnh những cây phong đỏ rực ấy đã in sâu vào trí óc cô.

“Tiểu Lộ! Chúc mừng sinh nhật!”

Hai người họ, đã hơn một tháng rồi vẫn chưa làm hòa, còn đang chiến tranh lạnh.

Đoạn video không có lời chú thích gì, Lộ Hủ chỉ đăng một dòng chữ cùng video này.

Vốn dĩ chỉ mấy bước chân, đột nhiên lại trở nên gượng gạo, cô cắn môi, ngón tay siết chặt lại.

Đều là những chuyện mà Trần Nam đã nghe đến phát chán.

Mỗi khi mùa đông đến, cậu rất dễ bị cảm lạnh và ốm.

Cố Dương Thanh và Trình Hạo Khắc, bạn học cùng lớp với cô ở lớp 10, đã vào ban tự nhiên. Trần Nam nhớ tới Trình Hạo Khắc, tên này lúc nào cũng gây sự với cô, sau này không biết vì sao lại tránh xa cô.

Trên bảng thông báo danh sách phân ban, Lộ Hủ vẫn vững vàng giữ vị trí đầu tiên trong các lớp ban tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới phần bình luận, không ít người đùa giỡn:

“Thiến Thiến, mình…..”

Khi Lộ Hủ sinh nhật năm lớp 10, cô không dám tặng quà, giờ thoắt cái đã lên lớp 11.

Ngày hôm sau, cô đeo găng tay của Triệu Lan, che kín hơn nửa bàn tay.

Trần Nam mỉm cười không nói gì, cầm khay cơm đi lấy thức ăn.

Hôm nay là sinh nhật của cậu.

Trần Nam nhìn về phía xa, như thể đã quá quen thuộc: “Sao hôm nay không ăn cơm cùng Cố Dương Thanh vậy?”

Cô không khỏi có chút thất thần, cho đến khi Lâm Trầm Thiến lấy xong thức ăn, cô mới sực nhớ phải bước tới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (5)