Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (6)
Giữa bầu trời đêm trống rỗng, trông nó đặc biệt sáng rực.
Trần Nam chắc chắn rằng không còn ai trong lớp, cô đặt tờ giấy lên bàn của Lộ Hủ, thở dài một hơi, lần đầu tiên không vội vã bỏ chạy.
Nhưng cô vẫn lựa chọn không hối hận, tiếp tục thích cậu, chứ không dừng lại khi còn kịp.
Chuyện đó rất bình thường mà, Tống Từ Tự nghĩ.
Nhưng quãng đời học sinh của cô đã gần đi được một nửa, sau khi tốt nghiệp, có lẽ sẽ khó mà nhìn thấy cậu thêm lần nào nữa.
Cậu nhặt tờ giấy lên, trên đó viết đầy những lời bài hát, nét chữ ngay ngắn và thanh thoát, ở góc trên của tờ giấy có dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nói vài câu rồi Trần Vĩ cũng để cô đi.
Suốt buổi sáng cô đều nghĩ về chuyện nguyện vọng trường đại học.
Khi trở lại lớp, phần lớn các bạn trong lớp đã nộp tờ giấy về nguyện vọng trường đại học của họ.
Nhưng cũng không may, vì cuối cùng họ không phải là câu trả lời đúng của nhau.
Tiếng pháo hoa nổ vang trời, tuyết rơi trên mái tóc và quần áo cô, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
“Chắc chắn chứ! Cậu ấy nổi tiếng thế cơ mà, lần nào gây chuyện chẳng có cậu ấy, nhưng lần này hình như không đơn giản đâu, nghe nói phụ huynh cũng đến rồi, còn có thể phải chuyển trường nữa!”
Có lẽ đây là thói quen vào mỗi ngày cuối cùng của năm mới chăng, Trần Nam cũng không vội vàng ra về, cô đứng ở cửa lớp, không ngoài dự đoán, chỉ vài phút sau, Lâm Trầm Thiến hớt hải chạy từ tầng bốn xuống, hướng về phía cô.
“Đúng vậy.”
Trần Nam lo lắng nhìn Lâm Trầm Thiến, đến lúc sắp đi, cô đột nhiên quay lại ôm chặt Lâm Trầm Thiến.
“Mau viết đi, chậm nhất là mai phải nộp cho tôi, đừng nói với tôi là các em mới lớp 11. Chẳng bao lâu nữa các em sẽ lên lớp 12 rồi. Phải nâng cao tinh thần lên, sớm đặt ra mục tiêu phấn đấu, đừng học hành mà không có mục tiêu nữa.”
Nhưng như thể đã quyết định một điều gì đó, sau giờ nghỉ trưa, cô nộp tờ giấy nguyện vọng trường đại học cho Trần Vĩ.
Ánh nắng buổi trưa quá gắt, làm mờ nhạt gương mặt nghiêng của cậu.
Các học sinh thở dài ngao ngán, đành miễn cưỡng quay về phía bục giảng, nhìn Trần Vĩ.
Có những cảm xúc không thể ngăn chặn kịp thời.
--
Cô nhìn lướt qua, ngay trên cùng là của Lộ Hủ.
Còn cô thì sao?
Sự tự ti và nhút nhát cũng có thể nở rộ thành một bông hoa rực rỡ trong góc tối, mà phát triển mạnh mẽ.
Nhưng nếu hỏi cô bây giờ, cô sẽ làm gì trong tương lai, cô cũng chỉ biết bối rối.
Nhưng cô, giống như một nhành lục bình trôi dạt trên mặt nước, không tìm thấy nơi dừng chân.
Cô thích nhìn bóng lưng cậu, chỉ dám nhìn bóng lưng mà thôi.
Mà là từng bước một, chậm rãi rời khỏi tầng ba.
“Lần sau gặp là năm sau rồi đó!”
Chỉ là, tiếc rằng chúng ta không phải là những người may mắn ấy.
“Nếu tối nay cậu buồn, nhớ gọi cho mình nhé, không được khóc đâu, cậu còn có mình mà.” Cô nhẹ nhàng an ủi.
Cô chống tay lên bàn, dựa đầu vào tay, ngồi thẫn thờ.
Thấy nội dung trên giấy, cô thoáng ngẩn ngơ.
Cô đặt bài tập xuống, ánh mắt vô tình liếc qua bàn làm việc của Trần Vĩ, cạnh bài tập có một chồng giấy.
Cậu hơi nhướng mày, phía sau là nụ cười rạng rỡ.
Một ngôi trường mà với thành tích hiện tại của cô, chẳng thể với tới.
“Còn một chuyện này, để mình kể nhỏ cho cậu nghe, nghe nói ba cậu ấy vô tình tông c·h·ế·t người, có lẽ đã vào tù rồi, mẹ cậu ấy định dẫn cậu ấy chuyển trường. Cậu nghĩ xem, lớp 12 rồi mà còn chuyển trường làm gì nhỉ? Nhưng mà với thành tích của Ôn Dạng thì chuyển hay không cũng chẳng quan trọng.”
Cô chớp mắt, cảm giác đôi mắt dần dâng lên nước, làn gió nhẹ lướt qua má cô.
Đến giờ nghỉ trưa, cả lớp chỉ còn cô và vài người không nằm úp xuống bàn ngủ, cô vẫn giữ nguyên tư thế chống đầu. Ánh nắng ban trưa chiếu vào, cô nheo mắt lại vì chói.
Cậu không vội rời khỏi lớp học, mà ngồi ở chỗ của Lộ Hủ một lúc.
“Nam Nam, con đang học lớp 11 rồi đấy, còn hơn nửa năm nữa là lên lớp 12 rồi. Con có trường nào thích không? Hãy suy nghĩ kỹ trường nào con muốn vào, lát nữa nộp tờ giấy lại cho chú nhé.” Trẫn Vĩ kiên nhẫn khuyên nhủ.
Nghĩ đến chuyện trong buổi huấn luyện quân sự, bài hát mà Lộ Hủ hát chính là “Ngày nắng,” hóa ra cô đã thích Lộ Hủ từ lâu.
Cậu bất chợt nghĩ đến điều này, lo lắng rằng cô sẽ biết chuyện giữa Lộ Hủ và Ôn Dạng.
“Kết thúc rồi, mình sẽ không bao giờ làm bạn với cậu ta nữa, cậu ta nói làm bạn với tớ rất mệt, huống hồ là sau này, nên cậu ta phải kịp thời dừng lại, cậu nói xem buồn cười không?”
Cô nghiêm túc và chăm chỉ hơn trước, nửa đêm vẫn sáng đèn đọc sách, sáng sớm đã thức dậy học bài, kỳ nghỉ cũng đi học thêm.
Dưới áp lực học tập cao độ đó, một buổi trưa nọ, cô gái ngồi cạnh Trần Nam chọc chọc cô bằng ngón tay.
Đây chính là cái giá phải trả khi thích một người không thể nào thuộc về mình.
Thế giới này, tình yêu quả thật là sự ràng buộc.
Nghĩ đến điều đó, trái tim cô đột nhiên se lại.
Cô không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.
Lớp 11-1, Lộ Hủ.
“Hả——”
Nhưng cô đi ngược hướng, hoàn toàn bỏ lỡ Tống Từ Tự.
Lần này, Lâm Trầm Thiến rất im lặng, không phàn nàn gì cả. Nhưng càng như vậy, Trần Nam càng cảm thấy không bình thường.
Có lẽ thích một người thật sự không vì nỗi buồn mà dừng lại.
Đại học thành phố Tô, một ngôi trường có thể ngang hàng với Thanh Bắc trong bảng xếp hạng, điểm chuẩn tuyển sinh hàng năm luôn rất cao, chỉ thấp hơn Thanh Bắc vài điểm.
Nhìn bóng lưng cậu dần xa, cô mới tiếc nuối kéo rèm cửa lại.
“Đúng vậy, đúng vậy,” Cả lớp cùng lên tiếng phản đối.
“Được, để ở đây đi.” Trần Vĩ hài lòng đáp, dịch mấy quyển sách trên bàn ra để Trần Nam đặt bài tập lên đó.
Lộ Hủ vừa dùng tay xoay quả bóng rổ một cách điêu luyện, vừa nói chuyện với bạn bè.
Vì vậy, nỗi đau cùng những giọt nước mắt sau này, cô đều phải gánh chịu.
Thu xong bài tập, cô ôm bài tập đến văn phòng của Trần Vĩ.
Thật ra cũng chỉ là ngày mai gặp lại thôi, nhưng lúc nào cũng tạo nên cảm giác rất xúc động.
Cô mím môi, trong lòng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Từ lúc nào không hay, cứ mỗi trưa khi cậu chơi bóng xong đều đi ngang qua hành lang tầng hai, cô không biết tại sao, vì Ôn Dạng đã không còn ở lớp tầng hai nữa rồi.
Cô không biết mình sẽ thi vào thành phố nào, hay sẽ học ở trường nào tại thành phố Tô. Cô không có tham vọng lớn, chỉ hy vọng có thể đậu vào một trường đại học tốt, rồi ra trường đi làm.
Trần Vĩ ngẩng đầu lên, thấy Trần Nam, biểu cảm vốn nghiêm nghị cũng giãn ra đôi chút: “Đã thu đủ bài tập chưa?”
Vì cậu, vì muốn gặp lại cậu, cô mong bản thân mình có thể thi đậu vào ngôi trường hiện tại còn xa vời ấy, cùng cậu trở nên tốt hơn.
Nhưng càng nghĩ, cậu lại càng muốn cười.
Sợ cô biết, sợ cô sẽ khóc, sợ cô sẽ rơi nước mắt vì Lộ Hủ.
Giờ tan học, có rất đông người, họ lần lượt xếp hàng ra khỏi cổng trường.
Trên bục giảng, Trần Vĩ đập mạnh xuống bàn, nhìn đám học sinh bình thường uể oải, nhưng chỉ cần gặp tuyết là phấn khích, ông vừa giận vừa phiền: “Các em đang làm gì vậy? Bây giờ các em đã học lớp 11 rồi đấy có biết không? Nào, tập trung lại đây, ai mà còn buồn ngủ thì đứng lên cho tôi!”
Cô nghiêm túc gật đầu, trước đây cô không có ngôi trường nào làm mục tiêu, nhưng vì cậu, cô đã có một nơi mà mình rất muốn phấn đấu đến.
Có những người đã từng may mắn, có thể tiếp xúc, quen biết với người mình thích, trở thành mối quan hệ gần gũi hơn.
Cuối tháng 12, ngày cuối cùng của năm 2011.
Buổi sáng đầu tiên của năm 2012.
Cho đến khi không thấy bóng dáng của Trần Nam nữa, cô mới bật khóc nức nở ở cửa lớp.
“Hả?” Trần Nam ngạc nhiên, nghe thấy giọng nói của Lâm Trầm Thiến rõ ràng đang nghẹn ngào.
Trong những ngày tháng làm bài đến hoa mắt chóng mặt, thu hẹp thời gian ngủ đến mức tối thiểu, cô nghĩ, vì bản thân mình, cũng vì tình cảm mà cô trân trọng, cô muốn nỗ lực trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn, xuất sắc hơn.
“Thầy ơi, chúng em mới lớp 11 thôi, viết cái này chẳng phải là quá sớm sao?”
Sau này, cậu thi đậu vào Đại học thành phố Tô, cô sẽ không còn gặp lại cậu nữa.
“Nhưng không sao, ai thèm làm bạn với cậu ta chứ, mình cũng chịu đủ rồi.” Lâm Trầm Thiến cố gắng giữ giọng không khóc, thể hiện sự kiên cường nhưng yếu ớt.
Cô thật sự đau lòng cho Lâm Trầm Thiến.
Bởi vì trên thế giới này, không nhiều người có được tình yêu đôi bên.
Hai người ôm nhau thật chặt, Lâm Trầm Thiến tựa cằm lên vai Trần Nam, nụ cười trên mặt cô đã biến mất.
“Vào đi.”
Từ buổi chiều, những bông tuyết nhẹ đã rơi xuống. Trần Nam ngồi ở hàng ghế cuối sát tường, dù cửa sổ có đóng chặt thế nào thì gió vẫn len lỏi vào.
Đại học thành phố Tô.
Một lúc lâu sau, cô quay đầu nhìn tờ giấy vẫn trắng tinh trên bàn, vì bị tay cô đè lên mà nhăn nhúm.
Lâm Trầm Thiến giục Trần Nam mau rời đi, bảo cô không được quay đầu nhìn mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng cậu thường đi ngang qua, trở thành cảnh đẹp khó quên trong cuộc sống học đường buồn tẻ của cô.
Khi nhìn thấy bốn chữ đó, tim cậu như bị siết chặt. Cậu không muốn nhìn thêm, chỉ lướt qua một cái rồi đặt tờ giấy lại chỗ cũ, sau đó lấy một cuốn sách đè lên, rồi đứng dậy đóng hết cửa sổ trong lớp.
“Chuyện nghiêm trọng vậy sao?” Cô thoáng bối rối, ánh mắt lơ đãng.
….……
Lúc tiết tự học kết thúc, đã là sáu giờ tối.
Hoặc cũng có thể nói rằng, bất cứ trường nào cậu viết đều là điều hiển nhiên.
Chuyện giữa Lộ Hủ và Ôn Dạng, chỉ có vài người bạn thân của họ biết, hai người giờ vẫn là bạn bè tốt, nhưng sau kỳ thi đại học, hai người chắc chắn sẽ đến với nhau.
Trần Nam quay đầu lại, ánh mắt dừng lại, cô thấy Lộ Hủ đang đứng bên cạnh.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng rơi nhiều hơn, gần đến kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này, trường học bắt đầu tăng tiết, buổi học cuối cùng của lớp 10 cộng thêm một tiết tự học. Hầu hết đều là các giáo viên của các môn lên giảng bài hoặc làm bài tập.
Trần Nam mang trong lòng tâm trạng phức tạp, bước ra khỏi cổng trường.
Nhưng cô chưa bao giờ kêu khổ.
Cô gật đầu: “Thu đủ rồi, tất cả ở đây ạ.”
Hai người đã ngồi cùng bàn một năm, dù Trần Nam có yên tĩnh thế nào, vẫn không thể thoát khỏi tính cách hoạt bát của cô bạn cùng bàn, nên hai người cũng trở nên thân thiết hơn một chút.
Ở thị trấn này, nơi mà suốt bốn, năm năm không có tuyết rơi, thì những bông tuyết nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện cũng là một điều hiếm hoi.
Trần Nam thành thật gật đầu: “Dạ, con vẫn chưa nghĩ xong.”
Không biết vì sao, tờ giấy trong túi bỗng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Trần Nam trở về tầng hai, nhân lúc không có ai, cô tựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt.
Nhưng trời đã trở nên âm u, bên ngoài tuyết bay lả tả, cả lớp học đều đổ dồn sự chú ý ra ngoài cửa sổ để ngắm tuyết.
Cô đã nghiêm túc xem Đại học thành phố Tô là mục tiêu của mình.
Sau đó ông mỉm cười hài lòng, khuyến khích: “Đặt ra mục tiêu rồi, phải cố gắng nhiều hơn nhé.”
Chương 26: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (6)
Trần Nam ngạc nhiên, nhíu mày: “Cậu chắc chắn là Ôn Dạng à?”
Cô luôn là người theo đuổi ánh sáng, và trong một khoảnh khắc theo đuổi ánh sáng ấy, cô cũng được cậu soi rọi.
Còn Trần Nam, là một trong số những học sinh còn lại.
Trong lúc không nhận ra, họ đã bước vào lớp 12.
Trần Nam không ngừng học hành, làm bài tập, đi học thêm, đến mức Lâm Trầm Thiến bị sự thay đổi đột ngột này của cô làm cho kinh ngạc, một thời gian dài không dám làm phiền cô.
Không còn thấy bóng lưng của cậu, không còn thấy dáng vẻ tự do thoải mái khi cậu ném bóng, không còn thấy sự căng thẳng nhẹ nhàng khi cậu lên sân khấu phát biểu.
Nghĩ đến bản thân, cô khẽ hạ mi mắt, trong phút chốc không biết nói gì.
Đến lớp, đợi hầu hết mọi người đến, Trần Nam bắt đầu thu bài tập văn.
Vậy Trần Nam thì sao? Cô có biết không? Hay là cô đã biết từ lâu?
….……
Cô không nhìn pháo hoa nữa, mà quay đầu nhìn cậu.
Cô thất thần, không chú ý đến việc Tống Từ Tự đang đứng ngay cửa sau.
Cô dừng viết, thắc mắc quay sang nhìn bạn cùng bàn với vẻ mặt đầy tò mò.
Trần Nam cũng thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết. Tờ giấy trắng vừa được phát ra nằm yên trên bàn, trong đầu cô cũng giống như tờ giấy ấy, hoàn toàn trống rỗng.
Trông giống như tờ giấy Trần Vĩ phát hôm qua để ghi nguyện vọng vào trường đại học.
“Cậu có biết vì sao họ lại cãi nhau không?”
“Nghe nói là chửi ba cậu ấy hay gì đó, cậu nghĩ mà xem, ba cậu ấy tông c·h·ế·t người rồi, mắng vài câu mà cũng không chịu.”
Trần Vĩ thấy mục tiêu to lớn của cô, cũng ngạc nhiên.
Để có thể yêu và được yêu, cần phải có bao nhiêu may mắn, phải hạnh phúc nhường nào.
Bạn cùng bàn nói với giọng châm chọc, thấy Trần Nam không có phản ứng gì, liền quay đi nói chuyện với người khác về chuyện này.
Thành phố Tô bắt đầu có tuyết rơi.
Tống Từ Tự đứng trên ban công tầng ba, nhìn cô từ xa. Lúc nãy khi Trần Nam rời đi sau khi để lại món quà, cậu đã đứng ở cửa sau.
Cô từng nghĩ rằng Lâm Trầm Thiến là người may mắn, nhưng giờ đây nhìn lại, trong vô số mối tình, sự may mắn hay bất hạnh, đến phút cuối cùng vẫn chưa thể dễ dàng định nghĩa.
Nhưng cậu thấy không thoải mái, cậu biết rằng Trần Nam cũng sẽ không dễ chịu.
Trần Vĩ lại mắng thêm một trận, nhưng những lời đó các học sinh trong lớp đã nghe quá nhiều, chẳng còn tác dụng gì nữa.
Trong đêm đen, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, mắt cô lấp lánh, giống như những ngôi sao trong đêm, chỉ cần nhìn cậu thôi, khóe mắt cô đã cay cay.
Có lẽ chỉ có những người như cậu mới có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn như vậy.
Những học sinh này nhận được cái gật đầu hài lòng từ Trần Vĩ.
Chữ viết rồng bay phượng múa của cậu, để lại trên tờ giấy trắng có phần cẩu thả.
Cậu mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, hòa vào màn đêm, có bông tuyết rơi trên áo cậu, rất rõ ràng. Lúc này, cậu đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời. Đường viền hàm dưới sắc nét của cậu, khi ngẩng đầu càng hiện rõ.
Trên đường trở về lớp, cô nhớ đến tờ giấy làm cô bối rối.
Các bạn nữ trong lớp trước khi rời khỏi đều ôm nhau thật chặt.
Lẫn trong đám đông, cuối cùng cô cũng có thể nhìn cậu một cách công khai
Với một người như cô, sinh ra đã không có chí lớn, quen với cuộc sống bình thường, có lẽ sẽ cam chịu như thế.
“Nam Nam, mình tuyệt giao với Cố Dương Thanh rồi.”
“Chúng ta năm sau gặp nhé!”
Trần Nam tựa vào lan can như mất hồn, chẳng còn chút sức lực nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Vĩ không vội cho cô rời đi, ông liếc nhìn nguyện vọng của các lớp khác, rồi lật xem của lớp mình, không thấy của Trần Nam.
Mình lại thích cậu thêm một năm nữa.
Từ khoảnh khắc cô thích Lộ Hủ, đã định trước rằng đây sẽ là kết cục.
Ông đặt công việc trong tay xuống, hỏi Trần Nam: “Chưa nghĩ ra muốn vào trường nào sao?”
Năm mới đến rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đang định đứng dậy kéo rèm cửa, ngoài hành lang có vài người đi ngang qua, tiếng nói không to không nhỏ, khiến cô theo phản xạ ngẩng đầu lên. Động tác kéo rèm dừng lại.
Thích một người như cậu, liệu có thể chấp nhận được không, rằng sau này trong khuôn viên trường, sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cậu nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Có khi, Triệu Lan lo lắng cô sẽ không chịu nổi.
Trần Vĩ cầm một tờ giấy: “Cái này là để các em viết ra trường đại học mà các em muốn thi vào trong kỳ thi đại học, ai cũng phải viết, rồi nhắm đến mục tiêu đó mà cố gắng, hiểu chưa?”
Các học sinh đang vội vã về nhà đều dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
“Báo cáo.”
Không xa đó, có một chùm pháo hoa bỗng chốc nổ tung, từng đốm lửa văng ra khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trường đại học mong muốn: Đại học thành phố Tô.
Xuân qua, hạ tới, thu qua, đông về, thời gian trong học kỳ hai của lớp 11 như được tăng tốc, trôi qua cực nhanh.
Lại là một buổi trưa như bao ngày khác, cậu đi ngang qua lớp cô, theo đúng thời gian thường ngày.
Nghe những lời nói của Trần Nam, Lâm Trầm Thiến cố kìm nén nước mắt, suýt nữa thì không nhịn được.
Năm mới đến rồi, Lộ Hủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nam Nam! Mau để mình ôm cậu lần cuối của năm nay nào!” Cô lao thẳng vào vòng tay của Trần Nam, may mà Trần Nam đã chuẩn bị trước, giang tay ôm lấy cô.
Như thể có điều gì thôi thúc, cô cầm viết lên, viết xuống ngôi trường nguyện vọng giống như cậu.
Đối với hầu hết học sinh, tương lai muốn vào trường nào là điều rất mơ hồ. Nhưng cũng có một số ít học sinh nhanh chóng lên bục giảng lấy tờ giấy và viết ngay nguyện vọng của mình.
Trên bàn toàn là các đề thi thử,bảng đen trên tường sau mỗi buổi học lại đầy ắp các ghi chép và bài tập, những biểu ngữ treo trên lan can của toà nhà dạy học chẳng nói nên lời mà chỉ âm thầm cổ vũ cho các sĩ tử lớp 12.
Cô cúi đầu, chờ mọi người đi hết, rồi mới nắm tay vịn bước lên tầng ba.
Cậu lắc đầu bất lực, thu lại ánh nhìn rồi bước vào lớp, nhìn qua cửa sổ mở toang trong hành lang. Tờ giấy trên bàn của Lộ Hủ, bị gió thổi nhè nhẹ, từ từ mở ra.
Cô gái ghé sát tai Trần Nam, thì thầm: “Cậu nghe chưa, Ôn Dạng bên lớp tự nhiên vừa cãi nhau với bạn trong lớp đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.