Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (7)
Mắt cô nhòa đi, tay cầm chặt chiếc ô gấp, nhưng không hề có động tác mở ra.
Một kẻ nhút nhát đang đóng vai của một kẻ nhút nhát.
Những chàng trai cô gái mặc áo sơ mi trắng, giơ tay lên quá đầu, trang nghiêm tuyên thệ, sẵn sàng đón nhận thử thách trong 100 ngày cuối cùng.
“Hả? À, đúng, đúng!” Bất chợt bị hỏi, cô mỉm cười bối rối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt rơi lộp độp trên người cậu.
Khi đến lượt lớp của cô, phần giữa hai bên của tấm băng rôn đã kín đặc chữ ký.
Trần Nam cứ đến mùa đông là rất dễ bị cảm, Lâm Trầm Thiến luôn lo lắng về chuyện này, nhìn thấy Trần Nam học hành chăm chỉ như vậy, mỗi dịp Giáng sinh cô đều đặc biệt tặng Trần Nam một gói túi sưởi để tránh cô bị cảm.
“Ồ, anh Lộ, nhìn là biết của cô gái nào tặng rồi.” Người bạn bên cạnh trêu đùa.
Chuyện này mới chỉ xảy ra trong vòng ba ngày, từ khi Ôn Dạng nghỉ học đến giờ, cậu gọi điện cho cô nhưng cô không nghe máy. Cậu hoảng loạn không biết phải làm sao, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ôn Dạng từng nói với cậu rằng cô rất muốn đến thành phố Nam để ngắm hoa anh đào vào tháng Tư, cả thành phố đầy hoa anh đào, chắc chắn sẽ đẹp như một bức tranh.
Hai người bên cạnh cứ thế đấu khẩu, Trần Nam giơ tay lên, thử can ngăn nhưng cuối cùng thấy không có tác dụng, cô chớp chớp mắt rồi để mặc họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
Một người tràn đầy sức sống như cậu, hóa ra cũng có thể vì một cô gái mà đau lòng đến vậy.
Quả táo bên trong đã bị dập. Cậu cau mày, nó đã hỏng rồi, chắc chắn không thể ăn được.
Bên ngoài lá cây rụng hết, cành cây trơ trọi, không khí như bị phủ lên một lớp sương mù mờ ảo.
Vì nắm quá chặt, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch, gương mặt cô cũng mất hết sắc, trở nên tái nhợt.
Trong những ngày tháng khó khăn đó, mọi người miệng thì kêu than rằng thời gian trôi qua quá chậm, nhưng thực tế, ngày thi đại học của họ ngày càng đến gần.
Trần Nam trở lại chỗ ngồi, nhìn những cô gái nổi tiếng trong lớp đang đếm những món quà nhận được, không ít người xung quanh tỏ vẻ ghen tị.
Cô đột nhiên nghĩ đến Lộ Hủ. Giáng sinh năm nay, chắc chắn cậu sẽ nhận được rất nhiều quà.
“Biết đâu lại có chứ!”
Lộ Hủ như thế này, không giống cậu nữa.
Nghe giọng nói đầy hy vọng của cậu, tiếng nức nở của cô càng thêm dày đặc.
Cuối cùng, quả táo bị dập đó chẳng ai ăn nổi, nó bị vứt vào thùng rác của lớp, chỉ còn lại tờ giấy.
Học sinh phía trước cầm trên tay một tấm băng rôn dài, trên đó in dòng chữ trắng nổi bật: 100 ngày cuối cùng đến kỳ thi đại học, nhất định thi đậu!!!
Ôn Dạng sắp rời khỏi nơi này, trước khi đi, cô hẹn Lộ Hủ ở sân bóng nơi họ thường đến để từ biệt.
Lộ Hủ đứng lên nhặt cái hộp rơi xuống đất, mở ra.
Lộ Hủ vẫn không nói gì, cậu im lặng phản kháng, hai người cứ thế giằng co rất lâu.
“Chúng ta chẳng phải đã hứa với nhau, cùng thi vào đại học ở thành phố Tô hay sao?” Cậu cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay, môi mím chặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Bởi vì sau cậu, cô chưa từng gặp ai nhiệt huyết hơn, cũng khó lòng gặp lại, trong mùa xuân đầy chim muông hoa cỏ năm ấy.
Lộ Hủ đứng cúi lưng trên sân, như đang kìm nén điều gì, rất lâu sau mới chấp nhận sự thật này.
“Ta-da – để mình làm ảo thuật cho cậu xem!” Lâm Trầm Thiến làm ra vẻ bí ẩn, sau đó từ sau lưng lấy ra một quả táo, “Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ!”
Chẳng ai chú ý rằng có một người khác đang từng bước, từng bước tiến gần lên phía trước.
Thiếu niên này vốn luôn không biết trời cao đất dày là gì, cậu đứng đó kiêu hãnh và có phần ngạo mạn, chưa bao giờ cúi đầu trước ai, luôn rực rỡ và phiêu du như một chiến mã trẻ trung.
Cho đến khi Ôn Dạng ngồi lên xe rời đi, cậu vẫn không nhúc nhích, đứng yên trên sân bóng không một bóng người.
Mọi người không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Mỗi người đều đang thay đổi theo cách riêng của mình.
Cậu đã hứa với cô, cùng thi vào đại học thành phố Nam, cùng ngắm hoa anh đào.
Cô đã vô số lần trên sân trường quen thuộc này, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, giống như lúc này.
Đối diện với sự im lặng của cậu, cảm xúc cô đã kìm nén bao ngày cuối cùng vỡ òa.
Xúc động muốn chạy đến che ô cho cậu, nhưng lại chỉ đủ dũng cảm dầm cùng cơn mưa với cậu.
Không còn như trước kia, chẳng có lấy một người bạn, cũng không còn cúi đầu mãi nữa.
Nhưng sự thật thật tàn nhẫn, chữ trên tờ giấy ấy chính là của Trần Nam, và quả táo bị vứt vào thùng rác kia cũng là của cô.
Cô hoà vào dòng âm thanh đó, lòng cũng bồi hồi xúc động, cậu thiếu niên trên sân khấu nghiêm túc, chững chạc, từng lời tuyên thệ của cậu đã trở thành động lực to lớn nhất của cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn hộp quà đó, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Nhóm học sinh thể d·ụ·c của Tống Từ Tự bắt đầu bước vào bốn tháng cuối cùng với những buổi tập luyện không ngừng nghỉ.
Cô nghe thấy tên cậu, lập tức bừng tỉnh, vội vã vỗ tay cùng mọi người chào đón.
Cho đến chiều hôm đó, một bạn học vô tình va vào bàn cậu, làm rơi một thứ ra ngoài, tiếng động không nhỏ. Cậu liếc nhìn, đó là một hộp quà Giáng sinh màu đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm gì có! Cậu xem Trần Nam chăm chỉ như vậy, mình chưa bao giờ thấy cậu ấy để ý đến chàng trai nào ở trường.”
Cô cùng tất cả mọi người, đồng thanh lặp lại lời tuyên thệ của Lộ Hủ: “….Tôi xin long trọng tuyên thệ...”
Nghe vậy, bước chân của Ôn Dạng khựng lại. Thực ra cô luôn thắc mắc cô gái trầm lặng này vì sao lại cố tình giữ khoảng cách với cô, nhưng cô biết đó chắc chắn không phải là ghét, cô không thể đoán được lý do, nhưng câu nói của Trần Nam khiến mũi cô cay cay.
Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong tiếng vỗ tay bước lên sân khấu, cậu tiến về phía bục giảng và chỉnh lại micro.
Nhìn động tác có phần hài hước của Lâm Trầm Thiến, Trần Nam muốn cười, nhưng cố nín lại: “Giáng sinh vui vẻ, cảm ơn cậu vì quả táo.”
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, gặp cô một lần, đã cảm thấy đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Thiếu niên đó mãi luôn đứng ở nơi cao nhất.
Trong lòng cô như có một vết cắt lớn, một lúc lâu sau cô mới thốt ra: “Lộ Hủ, mình phải đi, có lẽ mình…..sẽ ra nước ngoài…..”
Mọi người đã quen với dáng vẻ hiền lành của cô, không nhịn được mà cùng cười phá lên: “Không phải chứ, cậu nói với Trần Nam làm gì, người ta có thích ai đâu!”
“Chứ còn gì nữa, nghe nói mấy lớp bên cạnh chắc chắn ghen tị c·h·ế·t mất. À này, hôm nay cậu có tặng táo không?”
Lộ Hủ không để ý nhiều đến việc trong ngăn bàn có thêm một quả táo.
Cô nặng nề “ừ” một tiếng, mắt ướt nhòe.
Cô dồn hết can đảm nhét quả táo vào bàn học của cậu, không dám nhìn xem bên trong có nhiều quà không, cũng không dám nán lại lâu hơn, vội vàng chạy đi.
Trần Nam ban đầu còn đang lơ đãng, nghe tiếng nói chuyện bên cạnh, cô ngẩn ra một lúc.
Kỳ thi đại học đang cận kề, giờ đây họ chỉ là những người bạn gặp nhau thêm lần nào thì ít đi lần đó.
Có phải vì cô đã thích một người xuất sắc như vậy, nên định sẵn cả đời phải ngước nhìn cậu.
Sau khi Ôn Dạng rời đi, Lộ Hủ trở về cuộc sống bình thường. Trong cuộc sống của cậu, không ai dám nhắc đến Ôn Dạng nữa.
Trải qua những cảm giác chua xót của tình yêu, lại thấy thứ cảm xúc ấy thật kỳ diệu, mọi nỗi buồn đều tan biến ngay khi nhìn thấy cô.
Cô không thể nghe thêm lời nào của Lộ Hủ, từng lời cậu nói như một chiếc gai đâm vào tim cô.
Tống Từ Tự vốn đang trêu chọc bỗng dừng lại, cậu nhận ra nét chữ của ai đó.
Những kỳ thi của lớp 12 cứ lần lượt diễn ra, Lộ Hủ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học. Cậu vẫn là cái tên đứng đầu bảng trong các kỳ thi, một người mà người khác chỉ có thể ngước nhìn mà không với tới.
Họ nói chuyện rất nhỏ, hòa lẫn trong tiếng mưa, cô không nghe rõ gì cả, cô cũng không muốn nghe rõ.
Trần Nam như thường lệ đi ngang qua sân bóng, muốn gặp cậu, muốn biết cậu thế nào, rồi bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Cô cầm lấy cây viết, hơi mạnh tay viết tên mình ngay cạnh chữ ký của Lộ Hủ.
“Tất nhiên là có rồi. Giáng sinh cuối cùng rồi, sau này tốt nghiệp có khi còn không gặp lại, phải tranh thủ thôi! Cậu nói đúng không, Trần Nam?” Cô bạn ngồi cùng bàn đột nhiên gọi tên Trần Nam.
Vào lớp 12, giờ thể d·ụ·c trở thành khoảng thời gian duy nhất để học sinh thở phào nhẹ nhõm. Trần Nam cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi trên thảm cỏ xanh cùng bạn bè, cô ngồi co chân lại, hai tay ôm đầu gối, phơi nắng sớm tám, chín giờ sáng, cảm giác ấm áp và rất dễ chịu.
Cậu đứng đó một mình, tắm trong cơn mưa.
“Ừ, mình không thích ăn.” Chàng trai thở dài. Cậu vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng vứt đi tấm lòng của người khác thì không hay, mà ăn vào thì cũng không được.
Khi lời tuyên thệ kết thúc, Lộ Hủ hạ tay xuống, ghé sát micro và nói: “Kỳ thi đại học không có đường tắt, chúc các bạn từng bước vươn cao.”
Trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ của mình, cô gái ấy – người gọi cô lại và tạm biệt cô – là người cùng thầm thích một chàng trai với cô.
Trong những món quà có tên tuổi kia, luôn có một món quà không để lại tên.
Lý do đó, có lẽ cô mãi không thể biết được.
Giọng nói của cậu truyền qua micro, vang vọng khắp sân trường.
Chưa bao giờ cô thấy Lộ Hủ buồn bã và lạc lõng đến thế, chưa từng thấy cậu đau khổ.
Chỉ với một hành động nhỏ như vậy, Trần Nam đã cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt tăng lên, tai cô ửng đỏ, bước chân vội vàng trở lại lớp ngày càng nhanh.
Lộ Hủ không nói gì.
“Nam Nam!”
Ôn Dạng nhìn Trần Nam, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe: “Trần Nam, cậu đến đây làm gì? Chắc cậu cũng nghe chuyện của mình rồi nhỉ, mình sắp đi rồi, không ngờ trước khi đi lại gặp được cậu, cảm ơn cậu nhé. Cậu học hành chăm chỉ, cố lên nhé! Mình chúc cậu thi đậu vào trường đại học mà cậu mong muốn.”
Cô chạy nhanh lên tầng bốn, vừa ra đến hành lang đã chạm mặt với Cố Dương Thanh.
Sáng sớm, Trần Vĩ mang đến lớp một giỏ táo và phát cho từng học sinh trong lớp.
Vì cô ấy mà dầm mưa, chắc chắn cậu thích cô ấy rất nhiều.
Cô cố nén nước mắt quay lưng đi, không dám ngoảnh lại, từng giọt nước mắt rơi xuống, mỗi bước đi đều nặng nề và dài đằng đẵng.
Đêm hôm đó, một cơn gió lớn thổi qua cửa sổ không được đóng chặt, cuốn tờ giấy trên bàn của cậu bay đi đâu mất, không ai còn hay biết.
Cuối tháng Hai, Trường Nhất Trung thành phố Tô tổ chức lễ phát động thi đua trăm ngày của học sinh lớp 12.
Ngọn mặt trời chói chang giữa mùa hạ, vĩnh viễn khó có thể theo đuổi, luôn cách xa hàng ngàn dặm.
Chuyện của Ôn Dạng lan truyền khắp trường, cuối cùng, mẹ của Ôn Dạng đã giúp cô làm thủ tục nghỉ học.
Trần Nam nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, thấy Lâm Trầm Thiến đang cười rạng rỡ nhìn mình.
Trần Nam cũng nghẹn lại, im lặng hồi lâu, nhìn Ôn Dạng sắp rời đi cùng mẹ, cuối cùng cô cất lời: “Ôn Dạng, chúc cậu thượng lộ bình an.”
Nhưng tốc độ tiến bộ của cô rất chậm, giống như một con ốc sên bền bỉ, chậm rãi tiến về phía trước, theo đuổi thứ gì đó, khó khăn và không dễ dàng.
Trần Nam cũng giơ tay, chăm chú nhìn cậu.
Càng đến cuối, giọng của các học sinh càng lớn, bầu không khí toàn trường trở nên sôi động, không ít nam nữ sinh hét lên thật to, tiếng tuyên thệ vang dội khắp bầu trời sân trường.
Phía sau còn thêm ba dấu chấm than để nhấn mạnh. Từng học sinh lần lượt lên ký tên vào tấm băng rôn.
Ở tuổi này, không chỉ có những chuyện tình cảm thoáng qua, mà còn có những thành tích và tương lai cần phải phấn đấu.
Quả táo của cô được bọc rất đẹp, hộp bọc màu đỏ bên trên còn vẽ những bông tuyết trắng và một chú hươu nhỏ màu nâu, cô dùng giấy trắng bọc quả táo lại, bỏ vào hộp, bên ngoài hộp dán một tấm thiệp với dòng chữ viết tay tinh tế: “Giáng sinh vui vẻ.”
Cô thở một hơi ấm áp, nhìn chằm chằm vào quả táo trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên mặt bàn.
Trần Nam cúi đầu, khóe mắt có chút cay cay. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trần Nam, đến lượt cậu rồi.”
“Táo của cậu vẫn đẹp hơn, nhìn táo của mình thì đơn giản quá.” Lâm Trầm Thiến hài lòng cầm chặt hộp táo, liếc nhìn quả táo mà cô tặng, đùa giỡn.
“Một trăm ngày phấn đấu vươn lên, một trăm ngày phát huy ưu điểm, từ bỏ thói quen xấu. Chúng tôi sẽ đón nhận kỳ thi đại học với lòng nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần quyết tâm, và sự nỗ lực hết mình….”
Đáng lẽ không nên thế này, một người như cậu, lẽ ra phải đứng cạnh cô gái cậu thích một cách tốt đẹp, chứ không phải là sự chật vật như bây giờ.
“Tôi là học sinh lớp 12, trong 100 ngày cuối cùng này, tôi xin long trọng tuyên thệ: Chiến đấu đến cùng trong kỳ thi đại học, nỗ lực không ngừng, không bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.”
“Rốt cuộc nhà cậu đã xảy ra chuyện gì? Cậu có thể nói cho mình biết không?”
Cậu bỗng thấy không thoải mái, hiểu rõ tính cách của cô, biết rằng việc tặng quả táo này hẳn là đã suy nghĩ rất lâu.
“Cậu thực sự phải đi à?” Cậu cúi đầu, giọng trầm hẳn.
Tống Từ Tự thở dài, đặt tờ giấy lên bàn của Lộ Hủ rồi rời khỏi lớp với tâm trạng phức tạp.
Trần Nam ngẩng đầu nhìn cậu, chàng trai trước mắt tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời giữa mùa hạ, dường như không có cơn mưa nào có thể làm lu mờ ánh sáng của cậu.
Lộ Hủ chẳng thiếu táo, ngăn bàn của cậu chất đầy quà Giáng sinh, nhưng thứ mà cậu muốn nhận nhất lại không ở đó.
Chàng trai với giọng nói trầm ổn và tự tin, lưng đứng thẳng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Kể từ khi cô cắt đứt với Cố Dương Thanh, Trần Nam đã lâu rồi không thấy cô cười tươi như vậy. Cô mỉm cười, đứng dậy, lấy thứ gì đó trong cặp, bước đến cửa lớp và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Không lâu sau, Sở giáo d·ụ·c thành phố Tô công bố lịch thi thể d·ụ·c của kỳ thi đại học năm nay.
Và cô cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này, thà rằng cậu suốt đời suôn sẻ, hạnh phúc bên người con gái cậu yêu, cô không muốn chứng kiến cậu thế này.
Cậu lấy tờ giấy ra, trên đó có sáu chữ được viết rất cẩn thận: “Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.”
Trần Nam đứng sang một bên, đợi bạn bên cạnh ký xong, ánh mắt dừng lại trên tấm băng rôn đỏ, cô tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một dòng chữ rất quen thuộc ở góc trên.
Trong lòng họ, đều có một cơn mưa lớn có thể cuốn đi tất cả.
Hai người đứng ở cửa lớp trò chuyện một lúc, khi gần đến giờ học, Lâm Trầm Thiến vội vã chào tạm biệt Trần Nam rồi chạy về lớp.
Cô cắn chặt răng, không dám nhìn cậu, nước mắt lăn dài qua khóe mắt, rơi xuống nền xi măng.
Tống Từ Tự đi ngang qua cô, liếc nhìn một cái. Cô gái trước mặt không còn cúi đầu chơi tay mình nữa, mà thỉnh thoảng lại bị bạn kéo ra nói chuyện, cười đùa.
Cho đến khi Ôn Dạng buộc phải rời đi, cậu thở dài, cuối cùng cũng đồng ý: “Được, mình đợi cậu.”
Cũng như cậu, người chỉ biết trêu đùa những cô gái thích Lộ Hủ, cuối cùng cũng có một ngày, lại thích một người đến như vậy.
Ôn Dạng khóc rất lâu, rất lâu sau mới cố gắng bình tĩnh lại, giọng cô nghẹn ngào: “Xin lỗi cậu, Lộ Hủ. Cậu đợi mình nhé, chúng ta đã hứa rồi, cùng thi vào đại học thành phố Nam. Cậu hãy đến thành phố Nam đợi mình được không? Cậu tin mình, mình nhất định sẽ quay về tìm cậu.”
Ở bảng điểm lớp 12, mỗi bước tiến lên một hạng là một điều không dễ dàng.
Trần Nam cũng lấy từ sau lưng ra một quả táo, đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của Lâm Trầm Thiến.
Nhìn vào dòng chữ trên đó, hai cái tên gần sát nhau, lòng cô rộn ràng, rồi nhanh chóng đưa cây viết cho người tiếp theo.
“Vẫn là thầy Trần hào phóng, tặng cả táo nữa.”
Khi lớp của Lộ Hủ tan giờ thể d·ụ·c trở về, bóng dáng vội vã chạy đi kia đã biến mất từ lâu. Tóc mái trước trán của Lộ Hủ dính vào trán, gương mặt đỏ bừng vì vừa chơi bóng rổ, trên người đầy mồ hôi.
Trên chiếc bàn gỗ có một quyển sách hóa học, những trang giấy bị gió lật qua lật lại, trên trang đầu tiên viết hai chữ “Lộ Hủ” đầy phóng khoáng.
Trần Nam nhìn vào quả táo trong cặp của mình, hít một hơi sâu, âm thầm cổ vũ bản thân.
Có một cô gái đứng bên cạnh cậu, cười đùa với cậu, Cố Dương Thanh cười đến mức cúi cả người. Ánh mắt Lâm Trầm Thiến khựng lại, tim chợt nhói lên, nhưng rồi cô lặng lẽ cúi đầu, không nhìn cậu thêm lần nào.
….…..
Tấm băng rôn đầy chữ ký được treo lêи đỉиɦ của khán đài, bay phấp phới trong gió. Trên khán đài, hiệu trưởng và các thầy cô đang phát biểu.
Dù vốn dĩ cậu không thích ăn táo, nhưng cũng không biết ai đã tặng, nếu vứt đi ngay thì có vẻ không phải phép.
Tương lai ở đâu, chẳng ai biết.
Trần Nam nhìn chăm chú vào tấm băng rôn đầy chữ ký, vỗ tay theo mọi người.
Nếu cơn mưa này có thể cuốn đi hết tất cả niềm vui và nỗi buồn, thì ngày mai, có lẽ lại là một ngày nắng đẹp và tươi sáng.
Nhưng dường như khi thích một người, dù làm gì đi nữa cũng cam lòng.
Trần Nam đứng bên lề đường, dường như cơn mưa không chỉ đang nhấn chìm thành phố này, cô cúi đầu, cơn mưa xối xả táp vào mặt cô.
Lộ Hủ đứng sau lưng cô, ánh mắt u ám, đôi tay không ngừng run rẩy.
Ôn Dạng lặng lẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
Tất cả học sinh đồng loạt giơ tay phải, làm động tác giống hệt cậu trên sân khấu.
Cho đến lúc nhận được điện thoại của Ôn Dạng, hẹn gặp cậu ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đã từng tặng Lộ Hủ thuốc khi cậu bị ngã hai năm trước, người đã tặng lời bài hát vào ngày sinh nhật của cậu, và người có những bài văn xuất sắc liên tục xuất hiện cùng Lộ Hủ trên bảng thông báo – đều là một người.
Ánh nắng chiếu lên tờ giấy trắng sạch sẽ, không ai biết rằng chỉ vỏn vẹn sáu chữ này lại ẩn chứa biết bao suy nghĩ và bão giông trong lòng một người.
Dạo gần đây, Lâm Trầm Thiến gầy đi nhiều.
“Ôn Dạng!” Cô chạy thẳng đến, nhìn gương mặt ngơ ngác của Ôn Dạng, lại không biết nên nói gì.
Cậu vẫn thường gặp lớp 12-1 ra sân tập thể d·ụ·c.
Sau cả học kỳ mệt mỏi với những bài tập, các học sinh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm một chút vào ngày này.
“Bên trong còn có một tờ giấy đấy.” Tống Từ Tự bên cạnh không nghĩ nhiều như cậu, tò mò nhìn vào hộp và quả táo, lục lọi bên trong, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy ở đáy hộp.
Tống Từ Tự lo lắng cho cậu suốt một thời gian dài, cuối cùng khi thấy cậu thực sự không sao mới yên tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng cô nghẹn ngào, nụ cười đẫm nước mắt.
Cô ngẩng đầu lâu đến mức cổ cũng thấy đau, chợt nhớ lại rằng đã không ít lần cô nhìn thấy cậu xuất hiện trên sân khấu, nhưng bản thân mình vẫn luôn giữ tư thế và ánh mắt dõi theo cậu, chưa bao giờ thay đổi.
Trong nỗi đau đớn và buồn bã, cô luôn tỉnh táo chìm đắm.
Tiếc rằng, mưa luôn vô tình, bất cứ điều gì chạm vào cảm xúc và trái tim chân thành, chẳng ai có thể toàn vẹn bước ra.
Lộ Hủ ngẩng đầu lên hỏi cô, nhưng cô gái trước mắt quay đầu đi, không muốn nói gì với cậu.
Cô cắn chặt môi, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng tràn ngập khắp sân bóng.
Mọi người đều căng thẳng ôn tập, thời gian thi nghệ thuật của Lâm Trầm Thiến cũng ngày càng cận kề.
Lộ Hủ trước mắt cô, giống như mặt trời trong tim cô, mãi không bao giờ lặn.
Cậu rất cao, chỗ ngồi ở hàng thứ hai từ cuối lên, cô lo lắng sẽ có người về trước giờ, nên vội vàng vào từ cửa sau, tìm vị trí ngồi của cậu.
Nhân lúc giờ ra chơi, lớp của Lộ Hủ đang trong giờ thể d·ụ·c, cô chạy vội lên tầng ba, chuẩn bị lén bỏ quả táo vào ngăn bàn của cậu.
Trần Nam cảm kích nhìn Lâm Trầm Thiến một cái, ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Trầm Thiến từ túi áo lấy ra một gói túi sưởi ấm, nhét vào tay Trần Nam: “Như mọi năm, trời sắp trở lạnh rồi, đừng để bị cảm nhé!”
Có vẻ như cậu muốn tìm ra một chút điểm sai sót nào đó để tự nhủ rằng đây không phải nét chữ của Trần Nam.
Cậu cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, điều chỉnh cảm xúc rồi khẽ hừ một tiếng: “Chưa hỏng hoàn toàn đâu, mình nghĩ vẫn còn ăn được.”
Trong cơn mưa này, chứng kiến sự yếu đuối và đau khổ của cậu, cô cam tâm tình nguyện dầm mưa cùng cậu.
Tống Từ Tự lơ đãng nghĩ, từ hai năm trước khi vào trường này đến bây giờ, họ đã lớn lên, đã thay đổi rất nhiều.
“Đây là Giáng sinh cuối cùng của các em ở trường rồi, tôi chúc tất cả các em luôn bình an. Những ngày qua các em đã vất vả rồi, cố gắng thêm một chút nữa, hôm nay học xong là được nghỉ, cuối tuần nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhưng cũng đừng quên ôn bài.”
Toàn bộ lớp 12 đứng trên sân vận động từ sáng sớm. Trần Nam vì buồn ngủ mà ngáp một cái, dạo gần đây cô thức khuya làm bài tập, tinh thần không được tốt lắm, trên trán cũng nổi vài nốt mụn.
Đúng vậy, có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Vĩ trên bục giảng tiếp tục nói, Trần Nam nhìn vào quả táo trên bàn mình, vô thức nhìn về phía hai quả táo trong cặp sách.
Nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi buồn của cậu, nhìn thấy tấm lưng khom xuống, để mặc từng giọt mưa rơi xuống người.
Tống Từ Tự thỉnh thoảng lại nhìn vào bảng điểm, gần như sau mỗi kỳ thi, thứ hạng của Trần Nam đều nhích lên một chút.
Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay về chỗ ngồi trong lớp để nghỉ ngơi.
Trần Nam cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Tống Từ Tự cẩn thận cầm tờ giấy lên, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Dù là mùa đông lạnh giá, cậu vẫn nóng đến mức đổ mồ hôi, cởϊ áσ phao ra và dùng tay quạt cho mình.
Biết đâu đây sẽ là Giáng sinh cuối cùng mà cô có thể gặp cậu, cô nhất định phải đưa bằng được quả táo này.
Nhìn lên bảng đếm ngược trên cùng, thời gian đến kỳ thi đại học lướt qua, họ cố níu kéo những ngày cuối cùng của mùa đông, đây là mùa Giáng sinh cuối cùng ở trường, nên càng trở nên quý giá và đẹp đẽ hơn.
“Không đâu, mình thích quả táo cậu tặng.” Trần Nam cười, mắt cong như trăng khuyết, ánh mắt cô liếc qua thấy trong cặp của mình có một hộp quà giống hệt, bên trong cũng có một quả táo.
Chợt nghĩ đến lời của cô bạn cùng bàn – Giáng sinh cuối cùng rồi, sau này có khi chẳng còn cơ hội gặp lại nữa.
Cánh tay cậu nâng lên, giơ nắm đấm tay phải, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói vang vọng và trong trẻo: “Mình là Lộ Hủ, học sinh lớp 12 ban tự nhiên, trong giai đoạn nước rút 100 ngày này, xin mọi người giơ tay phải lên và cùng mình tuyên thệ.”
Ngày cô nghỉ học, Trần Nam gặp Ôn Dạng ở cổng trường, cô không biết tâm trạng mình lúc đó là gì, bèn gọi Ôn Dạng lại.
Mũi Trần Nam cay xè, cảm thấy người mình lạnh dần, cô vẫn không thể chịu nổi những cuộc chia ly như thế này, cũng không thể chịu nổi tình cảm lộ rõ của cậu, cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Chương 27: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (7)
“Tiếp theo đây, mời bạn học Lộ Hủ của lớp 12 ban tự nhiên dẫn dắt mọi người cùng tuyên thệ.”
Cô khóc sưng cả mắt, nghẹn ngào cầu xin cậu, cô lặp đi lặp lại: “Cậu đợi mình, mình, mình nhất định sẽ quay về, mình sẽ quay về.…” Như muốn tự lừa dối mình, nhưng ngay cả cô cũng không biết khi nào mới trở lại.
Cô hình như đã khác trước rồi.
Cậu thoáng nhìn vào đôi mắt cười cong như trăng lưỡi liềm của cô, trong lòng ngẩn ngơ.
Giờ ra chơi buổi sáng vì ngoài trời có sương mù dày nên việc chạy thể d·ụ·c bị hủy bỏ, Lâm Trầm Thiến chạy đến cửa lớp của Trần Nam, lén thò đầu vào.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu thấy thật đau đớn, giọng khàn đặc, nặng trĩu: “Mình sẽ đợi cậu, đợi cậu... cùng đi thành phố Nam ngắm hoa anh đào. Cậu, nhất định phải đến.”
Ngoại trừ cậu, chẳng ai quan tâm đến tờ giấy đó.
Nét chữ phóng khoáng, đập vào mắt ngay trên dòng chữ “thi đậu” chẳng ai dám ký sát bên cạnh chữ của cậu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.