Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Rìa Vực Sống Còn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Rìa Vực Sống Còn


Phương vừa ra đến điểm hẹn thì thấy Lyra và Eli đã đứng đó, Eli nép bên cạnh. Cậu bé có vẻ mệt mỏi, hai mí mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ, đôi chân gầy guộc không còn sức đứng thẳng. Nhưng đôi mắt vẫn sáng lên — vì hy vọng. Thứ ánh sáng mong manh trong một thế giới đã mục rữa vì c·hết chóc.

Lyra khẽ lắc đầu, như trả lời câu hỏi chưa được thốt ra: không tìm thấy ai còn sống.

Phương không hỏi thêm. Anh chỉ đặt mảnh vải gói mẫu xuống bên cạnh, rồi nhìn sang Eli.

“Em mệt không?” Giọng anh dịu lại.

Eli gật đầu khẽ. “Chân em… hơi đau…”

Lyra vén ống quần cậu bé lên, thấy mắt cá chân sưng đỏ, có lẽ do đi nhiều trên nền đá gồ ghề. Vết sưng bắt đầu tím nhẹ, nhưng chưa nguy hiểm.

“Không sao, để chị xử lý cho,” cô nói, lấy ra một lọ thuốc mỡ nhỏ trong túi. Dù không phải thuốc đặc trị, ít nhất cũng giúp giảm đau và viêm.

Eli cắn răng chịu đựng, không khóc.

“Giỏi lắm,” Phương gật đầu. “Em mạnh mẽ hơn cả nhiều người lớn.”

Cậu bé mím môi, rồi khẽ mỉm cười — một nụ cười nhỏ, mệt mỏi, nhưng thật sự làm ấm lại bầu không khí nặng nề quanh họ.

Ít phút sau, Rhan và Bem cũng xuất hiện từ hai hướng khác nhau, mồ hôi nhễ nhại, áo choàng lấm lem tro bụi và máu chuột. Cả hai không nói, chỉ gật đầu ra hiệu — việc đã xong.

“Tình hình hiện tại ra sao rồi?” Phương hỏi.

“Hiện chúng ta đã gom được gần hết xác chuột. Một số con rút vào hầm dưới lòng đất, bọn tôi không truy theo — quá nguy hiểm nếu không biết địa hình,” Bem nói.

Rhan tiếp lời: “Đã thiêu sạch khu vực chính. Dùng dầu, củi khô, và phép q·uả c·ầu l·ửa. Mùi cháy nồng đến mức quạ cũng bay đi. Nhưng khói thì lan rất rộng…”

Phương gật đầu. “Tốt lắm. Tôi cũng vừa kiểm tra lại những mẫu vật và giải phẫu 1 số xác con chuột đầm và người. Hiện tại tôi có vài phát hiện mới quan trọng, có lẽ có thể giúp chúng ta sắp tới.”

Anh trải tấm vải, chỉ vào mẫu gan và mô não chuột đầm được bảo quản cẩn thận.

“Đây là những mẫu gan và não lũ chuột chúng ta g·iết tối hôm qua và lũ chuột c·hết tại đây. Khi giải phẫu cả 2 mẫu thì tôi phát hiện ở cả 2 mẫu, chúng không chỉ n·hiễm k·huẩn. Có một thứ kỳ lạ — màu tím sẫm, xoắn như sợi nấm nằm trong gan của chúng. Tôi đã từng gặp thứ kỳ lạ như vậy tương tự trong các tài liệu y học cổ — thứ này phản ứng cực kỳ yếu với chất kháng sinh tự nhiên, nhưng không c·hết. Nó giống một loại ký sinh có khả năng thao túng hành vi vật chủ, khiến lũ chuột đầm trở nên điên loạn, liều mạng, và không phân biệt được bản năng sống còn.”

“Kiểu như... bị kiểm soát?” Rhan nhíu mày.

“Thây ma? Xác sống ? Undead? “ Bem nghi ngờ hỏi.

“Có thể nói như vậy. Không phải theo kiểu ma thuật, mà là sinh học. Một kiểu điều khiển hành vi qua hệ thần kinh từ não. Có dấu hiệu cho thấy ngay cả khi não chuột ngừng hoạt động, mô cơ vẫn phản ứng trong vài phút. Nó không phải thây ma, nhưng cũng không phải sinh vật bình thường.”

Lyra trầm giọng: “Nếu thế thì chúng ta không đơn thuần đối mặt với một d·ịch b·ệnh, mà là một cơ chế sinh học được thiết kế để lan rộng.”

“Chính xác,” Phương gật đầu. “Tôi tìm thấy một cuốn sổ cũ trong thư viện gần nhà tế tự. Có vẻ là ghi chép của một thầy thuốc thời cổ. Trong đó có nhắc đến vài ca tương tự, và cách họ tạm thời ngăn chặn độc tính lạ từ những loài vật mang máu thối như vậy.”

Anh mở cuốn sổ ra, lật đến trang có phần ghi bằng mực nhòe:

"Nếu độc trùng lan vào người, hãy dùng chiết xuất Thạch Cầm, Nhân Dương, và Gốc Lãnh Mộc để rửa sạch. Sau đó sắc uống rễ Đoạn Hồn Giả – giúp trì hoãn triệu chứng lên đến bảy ngày."

“Dựa trên mô tả và dược tính tôi biết, một vài loài thảo dược trong danh sách có khả năng chúng có dược tính mạnh. Có thể không chữa dứt được, nhưng đủ để cầm chừng, cho đến khi tìm ra phương án rõ ràng hơn.”

“Chúng mọc ở đâu?” Bem hỏi.

“Theo như quyển sách cổ miêu tả, chúng mọc ở Phía Tây, vùng rừng rậm cao hơn. Không xa, nhưng nếu lũ chuột kéo về đó trước, chúng ta sẽ không thể hái nổi gì.”

Cả nhóm im lặng. Không phải vì sợ, mà vì họ biết điều đó nghĩa là gì: nếu muốn cứu người, phải đi trước dịch. Không được chậm trễ. Không được ngã gục giữa đường.

Phương đứng dậy, gấp sổ lại, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Chúng ta cần rời khỏi đây ngay. Càng sớm càng tốt. Đi đến làng kế tiếp để cảnh báo, rồi tìm thảo dược. Nếu có ai sống sót đang chờ được cứu, hoặc có nơi chưa nhiễm, chúng ta phải đến trước khi quá muộn.”

“Đi bộ bao lâu?” Bem hỏi.

“Ba tiếng nếu đi nhanh. Bốn tiếng nếu có Eli.” Rhan đáp lại.

“Vậy đi thôi,” Lyra nói, rồi cúi xuống bế xốc Eli lên lưng. “Chị từng cõng cả mấy thùng gỗ, yên tâm đi.”

Eli khẽ cười, yếu ớt, rồi dựa đầu vào vai Lyra, tay vẫn nắm chặt mảnh vải cũ có thêu hoa trắng.

Phương ra hiệu tay: “Bem là chiến binh dẫn đầu. Rhan là pháp sự học đồ đi giữa. Lyra do mang Eli. Tôi chốt hậu. Giữ đội hình rẻ quạt. Không ai được đi lẻ.”

Họ rời khỏi Làng Xám Tro trong yên lặng như cách họ đến. Không một ai quay đầu lại. Không ai muốn nhìn lại nơi đã đánh thức cơn ác mộng.

Gió rít qua những mái nhà gãy đổ, mang theo tro tàn, máu khô và tiếng than khóc vô hình. Xa xa, rặng cây phía tây như đang lay động từng đợt — như một lời nhắc nhở rằng họ chưa thoát. Chỉ mới bắt đầu chạy đua.

Eli lim dim ngủ trên lưng Lyra, nhưng tay vẫn siết chặt mảnh vải nhỏ.

Phương thoáng nhìn qua, rồi hỏi khẽ: “Cái đó là gì vậy?”

Eli mở mắt, giọng khàn khàn: “Mùi mẹ em…”

Lyra quay lại nhìn Phương, rồi nhẹ nhàng siết chặt tay cậu bé.

“Mẹ thêu cho em… Cái khăn này để quấn cổ khi trời lạnh,” Eli nói tiếp, giọng bé dần nhưng rõ ràng. “Mẹ bảo... dù có đi đâu, cũng phải giữ lại thứ gì của mẹ bên mình…”

Lyra không nói gì. Cô chỉ siết Eli chặt hơn. Cậu bé không khóc. Chỉ có giọng nói cất lên đều đặn, như thể đang gượng gạo giữ vững một điều gì đó mong manh lắm trong lòng:

“Đêm đó… mẹ bế em chạy. Cha thì đi đánh chuột rồi chưa về. Mẹ đóng cửa hầm, bảo em chờ. Bảo mẹ sẽ quay lại. Nhưng mẹ không quay lại…”

Cậu bé rúc đầu vào vai Lyra, giọng nghẹn lại:

“Chắc mẹ em không biết… là em vẫn còn sống…”

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió thổi và bước chân đều đặn của cả nhóm vang lên dưới tán rừng. Câu nói của Eli như một nhát dao nhỏ, chậm, nhưng xuyên thẳng vào lòng từng người.

Một lúc sau, Lyra khẽ hỏi: “Nếu chúng ta gặp lại mẹ em, em muốn nói gì đầu tiên?”

Eli im lặng. Rồi cậu bé thì thầm, mắt vẫn nhắm lại:

“Em sẽ bảo... con vẫn còn sống. Và con nhớ mẹ nhiều lắm…”

Phương bước đi phía trước, không ngoảnh lại. Nhưng bàn tay nắm chặt cây ná. anh khẽ run. Không phải vì sợ — mà vì giận. Giận sự bất lực của chính mình. Giận thế giới này đã đẩy một đứa trẻ như Eli vào hoàn cảnh đó.

Lũ chuột, mầm bệnh, nguồn gốc của ký sinh — tất cả có thể phân tích, có thể diệt trừ. Nhưng làm sao trả lại một người mẹ cho đứa bé năm tuổi?

Phía sau, tiếng thở đều đặn của nhóm người sống sót vang lên giữa rừng thẳm.

Còn phía trước — là cuộc hành trình mà không ai biết sẽ kết thúc ở đâu.

Và họ cứ thế bước đi. Dưới bóng mây xám và tiếng quạ kêu khàn như vỡ giọng, những người sống sót rời khỏi nơi từng là một ngôi làng.

Họ không còn là nhóm người luyện tập hay đi săn quái thú. Họ đã trở thành điều khác — một nhóm sinh tồn. Một mảnh chống chọi cuối cùng trước khi mọi thứ sụp đổ.

Gió lật tung vài tấm ván mục sau lưng họ, mang theo tro tàn còn sót lại từ lửa thiêu ban sáng.

Không ai biết điều gì đang đợi phía trước, sau rặng cây rậm rạp kia. Không ai biết vùng đất tiếp theo họ đến có còn người sống không. Nhưng tất cả đều biết — họ không còn là những người bình thường đang luyện tập kỹ năng sinh tồn nữa.

Họ là những kẻ sống sót.

Và đây — chỉ mới là bắt đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Rìa Vực Sống Còn