Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Cánh Cửa Dưới Xác C·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Cánh Cửa Dưới Xác C·h·ế·t


“Mẹ… mẹ em dắt em chạy xuống đây… Bảo em khóa cửa lại… rồi không thấy mẹ trở nữa… Em chờ hoài…chờ mải… nhưng mẹ không về…” “ Mọi người… có biết mẹ em… đang ở đâu không…” “ Có thể… giúp em… kiếm mẹ… được không”

Eli chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt mở lớn không chớp. Lyra biết cậu đang cố nuốt xuống nỗi sợ. Một đứa bé mới năm tuổi, bị nhốt trong hầm mấy ngày, giờ phải đi giữa nghĩa địa mở rộng của chính làng mình — đó là điều chẳng đứa trẻ nào nên trải qua.

Lyra lau mặt cho cậu bé. “Này cậu bé. Em tên gì?”

Phương siết chặt tay. “Đi. Nhưng trước khi đó chúng ta cần kiểm tra toàn bộ ngôi làng xem ai còn sống thì cứu những người đó. Cứu được ai thì cứu.

Vài phút sau, anh đứng dậy, thở ra nhẹ nhõm.

Mặt đất dưới chân họ loang lổ v·ết m·áu khô và xác chuột đã bị thiêu một phần. Không khí vẫn nồng nặc mùi xác cháy, xen lẫn mùi máu tanh chưa kịp thấm vào đất. Trên mái ngói nát, vài con quạ gầy trơ xương lặng lẽ đứng canh như những bóng ma.

【Mẫu máu: Nhiễm khuẩn không xác định – hoạt tính tế bào vượt mức cho phép】

Eli run lên. “Bà… bà Puti…”

Lyra vội bước tới chắn ngang, không để cậu bé nhìn quá kỹ. “Không sao. Mình đi tiếp, em nhé?”

Khi cả nhóm tách nhau ra để bắt đầu nhiệm vụ được giao, không ai nói gì thêm. Không còn tiếng đùa cợt hay bàn luận, chỉ có tiếng bước chân đạp lên đất ẩm, tiếng v·ũ k·hí lạch cạch, và tiếng gió thổi như than khóc của những n·gười đ·ã k·huất.

Lyra siết chặt tay hơn khi Eli bất chợt dừng lại, mặt tái xanh. Phía trước, một cánh cửa sập xuống, chắn ngang đường đi. Có vẻ như nó đã bị phá từ bên trong, hoặc do ai đó bỏ chạy quá vội vàng.

“Có ai dưới đó không?”

Rhan và Bem dùng cán v·ũ k·hí đẩy xác ra xa, tạo một khoảng trống đủ để tiếp cận cánh cửa. Phương thận trọng kiểm tra bản lề, rồi lùi lại một bước. “Khóa trong. Không mở được từ trên.”

Phía bên kia, Phương đang ngồi giữa một đống xác chuột được lựa riêng — không đốt, để nghiên cứu. Anh dùng dao giải phẫu cắt từng lớp da, đặt n·ộ·i· ·t·ạ·n·g lên một tấm vải, vừa kiểm tra bằng mắt, vừa dùng hệ thống soi phân tích độc tố.

Phương kiểm tra kỹ từng vùng da – cổ tay, cánh tay, cổ, lưng, bắp chân – vừa dò từng vết trầy xước, vừa dùng kỹ năng hỗ trợ của hệ thống để phát hiện dấu hiệu nhiễm độc hay bị cắn. Mắt anh lia nhanh qua từng bộ phận, không bỏ sót chỗ nào.

"Em nhớ nhà nào có người đông nhất không?" Lyra hỏi, mắt vẫn không rời phía trước.

Phương ngồi lặng. Trong đầu anh là một loạt suy nghĩ đan xen.

“Không. Nhưng cũng không phải là c·hết hoàn toàn. Giống như bị điều khiển, hay nhiễm thứ gì đó khiến mô vẫn hoạt động sau khi não đã ngừng.”

Sau khi Eli ăn được vài miếng, Phương nhẹ giọng: “Để anh xem qua người em chút, được không? Sẽ nhanh thôi, không đau chút nào đâu”

“Chúng… chuột… bọn chúng… t·ấn c·ông làng em...”

Eli nắm chặt tay Lyra và trả lời: “ Được … ạ”

“Ngôi làng… của em… tên là… Làng Xám Tro..”

Nếu đây không phải dịch tự nhiên, mà là bị tạo ra… thì đây không còn là t·ai n·ạn. Đây là c·hiến t·ranh sinh học và có kẻ đang chủ mưu mọi chuyện.

“Rồi sao nữa?” Lyra siết nhẹ tay cậu bé.

Im lặng bao trùm căn hầm.

Phương gật đầu. “Ừ, trước mắt thì là vậy. Nhưng phải đưa ra khỏi vùng này càng sớm càng tốt. Nếu ở lại quá lâu, em ấy có thể sẽ không trụ được với khí độc và không khí ô nhiễm xung quanh đây.”

Eli gật đầu, ôm chặt cổ Lyra.

Cậu bé gật đầu, hơi rụt rè nhưng không kháng cự.

Dị chủng?

“Không có dấu vết bị cắn hay nhiễm độc nào. Cậu bé ổn. Chỉ là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, có thể đã nhịn ăn hai, ba ngày rồi.”

Lần này, dòng thông báo hiện lên khác thường:

Thằng bé níu tay Lyra, cố nói trong tiếng nấc: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lyra, chị dắt Eli đi xung quanh kiểm tra xem coi ai còn sống. Eli là người trong làng, về đường xá trong làng có thể hiểu rõ hơn chúng ta” Eli nghe vậy, lúc đầu có vẻ do dự nhưng hi vọng có thể kiếm thấy người sống, cũng như cha mẹ nhen nhóm lên trong lòng.

Không cần nói gì thêm, cả nhóm lập tức bắt tay vào dọn đống xác chuột đang chặn trên miệng hầm. Những t·hi t·hể sình trương, lông rụng từng mảng, máu đen đặc quánh chảy ra từ những vết cắn lỗ chỗ. Họ không ngừng tay dù mỗi lần gạt một cái xác đi là một lần muốn nôn vì mùi thối đến mức rát cả họng.

Rầm! — Một tiếng chát khô vang lên, bản lề vỡ nát, cánh cửa bung ra hé lối vào địa đạo sâu thẳm. Một luồng hơi lạnh và ẩm mốc phả ngược lên khiến cả nhóm lùi lại theo phản xạ.

Gió vẫn rít qua những mái nhà đổ nát phía trên. Nhưng lúc này, giữa căn hầm chật hẹp đầy mùi ẩm mốc, Eli – cậu bé duy nhất còn sống sót – là minh chứng rằng hy vọng vẫn còn, dù nhỏ đến mức mong manh của họ.

Nhưng rồi — từ dưới hầm vọng lên một tiếng yếu ớt, nghẹn lại trong cổ họng:

“Vậy là em ấy vẫn còn cơ hội,” cô nói.

Lyra cau mày, bước tới gần, cúi xuống, rồi gọi khẽ:

Ai, hoặc thứ gì… đứng sau chuyện này?

Can thiệp nhân tạo?

“Thấy gì lạ không?” Rhan hỏi khi kéo một cái bao tải rách chứa đầy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g chuột về khu đốt.

“Để tôi,” Bem nói rồi vu·ng t·hương bổ mạnh xuống chốt gỗ.

Anh đứng dậy, cẩn thận cất mẫu vật vào ống nghiệm rồi đi thẳng về điểm hẹn giữa làng — nơi họ đã hứa gặp nhau sau nửa buổi.

Anh siết chặt tay, ánh mắt tối lại. Không thể chần chừ nữa.

Giữa bãi xác người và chuột, dưới lớp thịt nát, ruột vương vãi và tro bụi đen kịt, họ phát hiện một thứ lạ. Một cánh cửa gỗ, cũ kỹ và nhỏ như chỉ vừa đủ một người chui lọt, bị che lấp gần như hoàn toàn bởi xác chuột chồng chất.

Cô bước tới, gạt mảnh gỗ sang bên. Đằng sau cánh cửa là một xác người lớn — nữ, tóc bạc, mặc váy vải thô. Tay bà ôm chặt một túi nhỏ.

“Thống nhất.” Mọi người đồng ý, và bắt đầu triển khai làm việc một cách khẩn trương.

【Độc tố nội sinh dạng ký sinh – khả năng phát tán qua v·ết t·hương hở, đường hô hấp và da】

“Từ tuần trước… lúc đầu… tụi em tưởng là quái vật như mọi lần… Yêu quái hay về làng lắm… Mọi người vẫn đánh được… cha em cũng tham gia đánh…”

Họ gom xác vào một hố lớn ở cuối làng, đổ dầu, và dùng phép hỏa cầu lửa thiêu sạch. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên, đỏ rực như báo hiệu một nghi lễ ma quái — không phải chôn cất, mà là trừ tà. Mùi khét lẹt bốc lên, len lỏi qua từng ngóc ngách làng như nhắc nhở rằng mọi thứ ở đây đều nhiễm độc — từng viên gạch, từng mảnh ván, cả không khí.

Trong khi đó, Bem và Rhan bắt đầu gom những xác chuột còn sót lại. Không còn t·ấn c·ông như hôm qua, nhưng xác vẫn rất nhiều. Có chỗ phải dùng xẻng xúc mới gom được vì thịt đã nát nhũn trộn lẫn với bùn đất.

Lyra dắt Eli đi theo một lối mòn nhỏ giữa những căn nhà cháy sém và những bức tường đổ. Cô nắm tay cậu bé thật chặt, vừa để trấn an, vừa để giữ cậu không lạc trong đống hoang tàn này. (đọc tại Qidian-VP.com)

【Khuyến nghị: Tránh tiếp xúc trực tiếp – Rủi ro lan truyền cao】

“Chuột….chúng…khắp….mọi nơi…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương ngẩng đầu nhìn quanh, rồi gật nhẹ. “Cha mẹ cậu bé đã hiểu chuyện, họ rất thương yêu thằng bé. Họ biết nếu ở lại, cả nhà sẽ c·hết. Họ đã cố cứu đứa bé.”

“Eli… em là Eli…”

“Còn tôi, tôi sẽ đi nghiên cứu những cái xác chuột này để hiểu hơn về những chuyện đang xảy ra, kiếm xem ngôi làng này có thuốc hay thảo dược nào có thể giúp ích chúng ta hay không. Mục tiêu để mọi người hoàn thành là buổi trưa. Tôi biết như vậy có vẻ gấp gáp nhưng chúng ta cần hoàn thành sớm và di chuyển về ngôi làng tiếp theo để có chỗ tránh nạn. Nếu chúng ta cứ ở ngoài rừng như vậy, dù có thắng lũ chuột chúng ta cũng sẽ c·hết vì d·ịch b·ệnh”

“Tốt” “ Bem và Rhan các cậu phụ trách gom xác c·hết lại đốt, cũng như thanh lý những con chuột còn xót lại.” Phương gật đầu sau đó nhìn về phía Bem và Rhan.

Chương 10: Cánh Cửa Dưới Xác C·h·ế·t

“Có ai đó dưới kia,” Lyra nhắc lại, rồi nhảy xuống trước, không chờ Phương ngăn lại.

Cậu bé nấc lên một tiếng nữa, nước mũi nước mắt hòa làm một. Nhưng rồi, như đã dồn nén quá lâu, câu chuyện tuôn ra, r·ối l·oạn và lẫn tiếng khóc:

【Cảnh báo: Đây không phải sinh học tự nhiên. Có dấu hiệu can thiệp nhân tạo hoặc dị chủng】

“Ý cậu là… nó tái sinh à?”

“Ừ,” Bem thở ra. “Mấy con chuột này c·hết rồi mà ruột vẫn còn co thắt. Còn mùi khét của da cháy nữa. Cứ như… trong chúng có thứ gì vẫn hoạt động dù chúng đ·ã c·hết.”

“Chậm lại, từ từ thôi cậu bé.” Phương ngồi xuống, ánh mắt mềm đi. “Kể cho anh nghe, từng chút một. Từ đầu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lyra siết nhẹ Eli trong tay, tâm cũng nhẹ được phần nào như nhẹ bớt được một phần lo lắng đang đè nặng.

“Rồi đêm đó… đêm đó… chuột… nhiều lắm… như biển vậy… Chúng bò khắp nơi, cắn, cào, chui cả vào nhà. Mắt chúng… đỏ lên… như máu vậy….Em thấy ...thấy người bị cắn xong… bị sốt… rồi tím tái… rồi… c·hết… c·hết hết cả…”

"Được. Mình đến đó trước."

Rhan liếc nhìn miệng hầm. “Vậy thì phải đi ngay bây giờ. Mầm bệnh hiện giờ vẫn đang lan nhanh chống.”

Giọng cậu bé vỡ ra, gào lên như xé cổ họng. Bem quay đi, hai tay siết chặt. Rhan lặng lẽ đấm vào tường đất.

Không ai trả lời. Cả nhóm nín thở, chỉ còn tiếng gió rít nhẹ và mùi xác c·hết nồng nặc quấn quanh. Một khoảng lặng kéo dài đến mức tưởng như vọng xuống hư vô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đừng sợ, em an toàn rồi,” Lyra dịu giọng, ôm lấy cậu bé như một bản năng.

Rhan lặng người. Những gì Phương nói có vẻ không chỉ là suy đoán. Đây không còn là dịch thông thường. Đây là thứ gì đó khác, chưa từng được ghi trong bất kỳ sách y học hay chiến thuật quái thú nào.

“Có…”

Anh biết: điều tồi tệ nhất có thể chưa xảy ra, nhưng đang đến rất gần.

Eli gật đầu. “Có một ngôi nhà lớn… phía sau giếng… Nơi đó… có bà Nhã, và mấy đứa nhỏ nữa…”

Cô chạm đất êm và nhanh, quỳ gối bên một hình hài nhỏ xíu đang cuộn tròn. Là một cậu bé, không quá năm tuổi, người gầy nhẳng, tóc rối bù, toàn thân run bần bật. Ngay khi thấy ánh sáng và người lạ, cậu bé ngẩng lên, mắt đỏ hoe rồi òa khóc nức nở, giọng khản đặc vì gào lâu trong sợ hãi.

“Eli, em ngoan lắm. Giờ đi với bọn chị, được không?”

Nhưng điều kiện tiên quyết là không được để ai trong nhóm dính bệnh. Bên cạnh đó chúng ta cần thanh lý những con chuột còn xót lại của bầy. Sau đó gom những xác lại để đốt nhằm ngăn ngừa mầm bệnh lan rộng”

Thế Phương, Bem và Rhan lần lượt nhảy xuống. Dưới đây là một căn phòng nhỏ – có thể từng là hầm trú ẩn – giờ chỉ còn vương vãi vài mẩu bánh khô, một bình nước cạn và mùi ẩm mốc nồng nặc.

Lyra lập tức quay lại nhìn Phương. “Mau. Có người sống!”

Tiếng kêu cứu vang lên lần nữa — yếu ớt, như tiếng thở cuối cùng của ai đó còn mắc kẹt giữa đống hoang tàn. Không cần ai ra hiệu, cả nhóm lập tức lao tới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Cánh Cửa Dưới Xác C·h·ế·t