Tôi Có Gunny Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Dấu Vết Người Sống
Phương đi bộ theo con suối suốt 3,4 giờ đồng hồ, dọc đường anh cũng tranh thủ nhặt đá cuội.
Anh hạ thấp ná, đứng dậy từ trong bụi cây, bước ra chậm rãi nhưng tay vẫn giữ chặt v·ũ k·hí.
Cả nhóm không hỏi thêm nhiều. Lyra ngồi gần lối vào khu trại, mắt dõi vào rừng như một con báo canh mồi. Bem — chiến binh tập sự, cao to, thô ráp — ngồi sau lưng với một cây giáo gỗ tự chế. Còn Rhan, vẫn chăm chú ghi chép gì đó bằng bút than lên cuốn sổ da, như thể từng cử chỉ nhỏ của Phương đều là một phần truyền thuyết mới.
“Bình tĩnh, đánh giá như khi trước khi mở sọ bệnh nhân,” anh tự nhắc.
+5% tốc độ hồi phục khi gần lửa trại
Người dẫn đầu nhìn sang hai người còn lại, như xin ý kiến. Rồi cô gật đầu nhẹ, cẩn trọng nhưng không hằn thù.
— “Tê Linh Đầu? Một mình? Đừng nói giỡn vậy, khách lạ.”
Cả ba người trong trại quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy cảnh giác.
— “Nếu tôi định g·iết người, đã không bước ra khỏi bụi cây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
— “Ta là Lyra, thích khách học đồ cấp 4 của tộc Thảo Lâm. Hai người kia là Rhan, pháp sư học đồ cấp 3, và Bem, chiến binh tập sự cấp 5 bảo hộ của làng Gaar. Nếu lời ngươi là thật… thì có thể đêm nay ngươi nên ở lại gần lửa.”
“Không đ·ạ·n thì ná cũng chỉ là món đồ chơi. Mình phải mau chóng bổ sung đá cuội mới được” anh tự nhắc nhở bản thân.
【Hiệu ứng cộng hưởng:】
Lần đầu tiên kể từ khi bị ném vào thế giới này, anh cảm thấy… một chút bình yên. Không vì an toàn, mà vì không còn là một mình.
Phương nhíu mày. Câu nói này nghe quen tai —dường như tuổi không quá lớn cỡ khoảng 14-15 tuổi.
Anh không vội tiến tới. Đôi mắt dán chặt vào khoảng trống giữa những bụi cây nơi ánh sáng phát ra. Trong đầu anh, hàng loạt kịch bản hiện lên: dân bản địa, hay tệ hơn — quái vật biết dùng lửa.
Phương đứng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh. Trời bắt đầu ngả sang chiều. Và anh biết rằng — rừng ban đêm không phải thứ hiện tại anh có thể đối phó nêú đối mặt khi đi một mình.
“ Đây có thể là 1 tín hiệu xấu, đêm nay có thể anh phải bị mắc kẹt trong rừng này”. Phương tự nhủ.
— “Ai đó? Ra mặt đi.” “ Nếu không ra mặt chúng tôi sẽ phát động t·ấn c·ông. Chúng tôi không gây sự... trừ khi bị ép”
Một người khác trong nhóm — cậu trai nhỏ con, nước da rám nắng, tay cầm một cuốn sổ làm từ da thú — tròn mắt:
Chương 4: Dấu Vết Người Sống
Người đứng đầu là một cô gái trông khoảng hai mươi tuổi, nhưng giọng nói lại mang nét non nớt, như thể mới chỉ mười bốn. Tóc cô được cột gọn sau gáy, mặc một bộ giáp nhẹ làm từ da thô, tay cầm một đoản kiếm lưỡi ngắn, sắc nhưng chưa từng dính máu người.
【Bạn đã thiết lập liên hệ tạm thời với nhóm dân bản xứ “Lyra – Rhan – Bem”】
Phương không thấy thân thiện, nhưng thấy thật. Họ là người sống ở vùng đất này. Không phải người chơi như anh, nhưng cũng không phải sinh vật lạ. Họ tồn tại — và điều đó là đủ để có một lý do không c·hết.
Phương nhìn dòng thông báo, rồi ngước lên. Bầu trời rừng đen kịt, chỉ có ánh sao le lói lấp lánh qua kẽ lá.
Sau khi ăn no và hoàn tất việc giải phẫu con Tê Linh Đầu, Phương thu dọn chiến lợi phẩm rồi mở lại giao diện kho ảo. Hệ thống báo:
Trời bắt đầu sập tối,
Từ nơi nấp, anh bắt đầu quan sát: ánh sáng không dao động mạnh, có vẻ là đống lửa trại chứ không phải lửa cháy lan. Có bóng người — ít nhất ba 2 nam, 1 nữ. 2 nam cao tầm 1m8, còn nữ 1m6 — di chuyển quanh đó. Họ không hành động như quái vật, cũng không có tiếng gào rú nào kỳ lạ. Thay vào đó là tiếng nói thì thầm và tiếng lửa cháy lách tách.
Màn đêm buông xuống hoàn toàn.
Phương chọn một viên đá nhỏ, ném nhẹ về phía gần trại lửa — không để gây nguy hiểm, chỉ để tạo tiếng động thử phản ứng. Viên đá va vào một thân cây khô, phát ra tiếng “cạch” nhẹ.
Ánh lửa nhảy múa phía xa, phản chiếu qua tán lá như những con mắt lấp ló trong bóng tối. Phương nấp sau một thân cây rêu phủ, tay siết chặt chiếc ná gỉ sét, ngón tay đặt sẵn lên viên đá cuội vừa nhặt.
Phương khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tỉnh táo.
— “Một mình? Ngươi sống sót từ đâu tới đây?” — cô hỏi, giọng có phần nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên.
Phương biết lúc này là lúc phải bình tĩnh, anh không chạy, mà đi đều, tai lắng nghe tiếng động trong không gian. Gió thổi nhẹ qua tán cây, nhưng dưới lớp âm thanh ấy, anh nhận ra một tiếng rì rào nhỏ, mơ hồ — tiếng nước chảy. Có thể là suối. Có thể là hi vọng.
— “Tôi không muốn gây rắc rối. Tôi đi lạc một mình vào khu rừng này, không biết đường ra.”
— “Không có thời gian để nói đùa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh trèo lên cây bắt đầu tìm dấu hiệu của nguồn nước xung quanh, nhưng xung quanh rừng quá rậm rập che khuất cả tầm nhìn làm anh không thấy gì cả.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh quen thuộc của Bear Grylls. Anh nhớ đến video hướng dẫn sinh tồn anh từng xem trong những đêm trực ở bệnh viện — “Luôn lần theo dòng nước. Con người sống nhờ nước, và động vật cũng vậy. Có thể dọc nguồn nước vùng hạ lưu sẽ có người sinh sống” Phương hít một hơi, bắt đầu bước.
Một giọng nữ vang lên, dứt khoát:
— “Tôi không xin gia nhập. Chỉ cần ngủ tạm một đêm. Tôi có thịt sạch từ con Tê Linh Đầu, có thể chia nếu các người không phản đối.”
Phương ngồi cạnh đống lửa, tay vẫn giữ chiếc ná trong tầm với. Mùi khói trộn với cỏ cháy, và cả hơi thở ấm áp của sự sống. Không còn cảm giác cô đơn nữa. Anh nhai chậm miếng thịt nướng, dù đã nguội, nhưng vẫn có vị — vị của sự sống sót.
Phương giơ hai tay ra để thể hiện mình không có ý định t·ấn c·ông.
— “Tôi vừa hạ một con Tê Linh Đầu cách đây mấy tiếng. Đi dọc theo suối mà lần tới. Nghe tiếng nước, thấy ánh lửa, đoán gần đây có người.”
Phương thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống vốc nước rửa mặt. Cảm giác lạnh buốt khiến tỉnh táo trở lại. Anh tranh thủ uống vài ngụm, rồi lại tiếp tục hành trình — đi dọc theo suối. Lý thuyết sinh tồn nói đúng: con người hay dựng trại gần nước. Nếu có người sống sót nào quanh đây, anh sẽ tìm thấy họ ở hạ nguồn.
— “Đổi thịt lấy giấc ngủ? Giao kèo công bằng. Nhưng nếu nửa đêm ngươi lẻn tay vào dao, thì thanh gươm của ta sẽ vào cổ ngươi trước.”
Lyra nhìn anh vài giây, rồi đáp, đơn giản:
Cuối cùng, sau hơn 30 phút lần bước trong rừng, tiếng nước đã rõ ràng hơn — róc rách, đều đặn, vang vọng giữa hai triền đất. Anh cảm thấy không khí có độ ẩm của nước. Anh cúi người, vạch lá, và thấy nó: một con suối nhỏ uốn lượn giữa những tảng đá phủ rêu. Nước trong vắt, mát lạnh.
Anh lặng lẽ tiến về hướng đó, bước chân né cành khô, tránh gây tiếng động. Mỗi lần nghe rõ hơn tiếng nước, anh lại điều chỉnh hướng đi, như một con thú săn mồi tìm đến nguồn sống. Không phải lần đầu anh phải dựa vào thính giác để tìm sự sống. Ở phòng mổ, đôi khi, chỉ một âm thanh bất thường từ máy monitor cũng là tín hiệu sinh tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, cả trại động đậy.
Bỗng, phía xa, có ánh sáng lập lòe xuyên qua các tán cây. Không phải ánh sáng tự nhiên. Là lửa. Phương lập tức nấp xuống, lấy ná ra, một viên đá cuội đã sẵn trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
【Đá cuội : 7/999】
【Mở khóa lựa chọn: Đồng minh tạm thời】
+1 điểm thiện cảm với dân bản xứ tộc Thảo Lâm
Một tiếng “ting!” vang lên trong đầu Phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương chỉ cười nhạt, trả lời thẳng:
Anh khẽ nhíu mày, nhìn xuống chiếc ná gỉ sét trong tay. Vũ khí đơn sơ, nhưng chính xác và hiệu quả, miễn là có đủ đ·ạ·n. Phương cúi người thu dọn nhặt từng viên đá tròn nhỏ. Những viên có kích cỡ vừa tay được anh chọn lọc kỹ lưỡng. Mỗi viên đều có thể là một mạng sống, nếu dùng đúng lúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.