Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Đêm dài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Đêm dài


Rhan chen vào, như thể không thể nhịn được:

Rhan há hốc, không kịp ghi chép, mồm lắp bắp:

Phương ngồi cạnh đống lửa, tay vẫn giữ chiếc ná trong tầm với. Lửa cháy nhỏ, khói len lỏi trong không khí ẩm ướt. Dưới ánh lửa chập chờn, những ánh mắt vẫn đổ về phía anh với sự cảnh giác thầm lặng — nhưng không còn thù địch.

— “Vậy giờ ngươi biết ngươi đang đứng trên cái gì rồi. Đây là vùng biên của mọi thứ sai lệch. Và nếu còn sống sót tới giờ... thì hoặc ngươi rất may mắn, hoặc ngươi được ban cho mục đích nào đó.”

Bem dùng một nhánh củi cháy để vạch vài đường lên nền đất:

Rồi anh chấm nhánh củi về phía khác:

— “Tôi… thật sự không nhớ. Lúc tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cảnh đầu tiên tôi thấy là máu — và tiếng rống của một con thú đang lao về phía tôi.”

Phương không nói gì thêm, chỉ ngồi lẳng lặng.

Sau một lúc im lặng, Rhan ngẩng lên khỏi cuốn sổ và hỏi, giọng đầy tò mò:

— “Ngươi nói đi dọc theo suối, một mình, lại hạ được Tê Linh Đầu. Người ở vùng này không ai liều mạng như vậy. Ngươi đến từ đâu?”

Anh siết chặt chiếc ná trong tay, khẽ gật đầu.

Lửa đã tàn bớt, chỉ còn những đốm than đỏ lấp ló trong bóng tối. Không khí quanh trại trở nên lặng lẽ, nhưng ánh mắt của ba người vẫn luôn đảo qua Phương, như thể từng lời anh nói đều là một manh mối quan trọng.

— “Tôi không chắc mình là ai. Nhưng tôi biết một điều: tôi không muốn c·hết… trước khi tìm lại câu trả lời.” (đọc tại Qidian-VP.com)

— “Mà nhìn ngươi... chẳng giống kiểu chiến binh chút nào. Gầy, tay không có vết chai. Không lẽ ngươi đánh bại nó bằng mồm?”

Phương gật nhẹ.

Phương chỉ lặng im, không phủ nhận cũng không thêm thắt. Sự im lặng của người sống sót — đôi khi hiệu quả hơn lời biện hộ.

Lyra ngồi sát lối vào trại, kiếm đặt trên đùi, mắt vẫn theo dõi rừng. Rhan thì vẫn ghi chép điều gì đó, còn Bem — to lớn, vạm vỡ — đang rút mảnh thịt nướng ra khỏi xiên, nhai chậm rãi.

Phương ngập ngừng. Anh không thể nói thật hoàn toàn. Nhưng anh cũng không muốn nói dối trắng trợn. Sau một thoáng suy nghĩ, anh đáp, chậm rãi:

Phương nhìn từng người một. Họ không nhìn anh như một kẻ nguy hiểm nữa. Mà như một tia hy vọng nhỏ giữa rừng sâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rhan đánh rơi luôn cây bút than.

Phương dừng lại một nhịp. Anh biết mình không thể kể rằng mình bị ném vào thế giới này qua một hệ thống kỳ lạ nào đó. Nếu họ là dân bản xứ thật, lời đó có thể khiến họ nghi ngờ, thậm chí thù địch.

— “Tôi nghĩ mình đã bị phục kích. Có lẽ một đoàn thương nhân, hay nhóm đi săn. Không ai sống sót ngoài tôi. Nếu tôi có quê quán... thì cũng không còn nhớ nó nằm ở đâu.”

— “Ngươi… không phải người thường. Nói đi, trước khi mất trí... ngươi là nghề gì?”

Phương nhìn ngọn lửa trước mặt, rồi nói nhỏ:

Phương không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào than hồng đang tàn dần. Trong lòng anh biết, kiến thức anh có đến từ thế giới cũ — từ giảng đường, từ phòng mổ, từ hàng trăm đêm trực trong bệnh viện. Nhưng ở đây, nó giống như một dạng ma thuật bị thất truyền.

Lyra thở ra, tay siết chuôi kiếm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“ À, tôi quên giới thiệu. Tôi tên Phương”

Lyra cười nhẹ, không rõ là mỉa mai hay thông cảm:

Anh cúi đầu, giọng khàn, chậm rãi:

— “Triệu chứng mất ký ức sau c·hấn t·hương... đã ghi nhận ba lần trong năm ngoái. Một lần bởi cú sốc mana ở gần khe nứt phía Bắc, hai lần bởi v·a c·hạm với quái dị chủng hệ tâm trí...”

— “Đại Vỡ Kết Giới là gì?”

Bem khịt mũi cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn dò xét.

Lyra chậm rãi nói, không còn giọng dè chừng ban nãy:

— “Nếu ngươi thực sự là bác sĩ... thì ngươi đáng giá hơn một chiến binh biết chém g·iết. Có thể không mạnh, nhưng người như ngươi cứu được mạng người — điều đó trong rừng này còn quý hơn kiếm.”

— “Ngươi nói hạ được Tê Linh Đầu… một mình? Ta chưa thấy ai đi lẻ mà còn sống khi chạm trán con đó. Nó phát điện, da dày, lại di chuyển nhanh.”

— “Vậy thì mai, tôi đi cùng các người. Có thể tôi chưa nhớ mình là ai. Nhưng tôi vẫn biết mình nên làm gì.”

Lyra liếc sang, hạ kiếm xuống một chút.

Bem vỗ vai anh, nặng như gỗ sồi:

Phương ghi nhớ từng chi tiết, mắt dõi theo từng nét củi vẽ ra.


— “Ngươi nói… bác sĩ?”

Bem quay sang nhìn Phương như thể anh vừa mọc sừng:

— “Một phát vào mắt trái. Khi nó hạ tầm đầu để chuẩn bị phóng điện. Tôi chỉ có đúng một cơ hội.”

Rhan nói nhỏ:

— “Nếu đầu óc ngươi thật sự bị nhiễu loạn… thì ngươi cần biết vài thứ cơ bản để sống sót ở vùng này. Ít nhất là biết mình đang ở đâu.”

“ Có lẽ từ vùng nông thôn nào đó, người ta thường đặt tên cũng không ai hiểu” Rhan xoay đầu giải thích.

Lúc này, Bem đặt xiên thịt xuống, nhìn anh từ trên xuống với ánh mắt mang chút thương cảm:

Phương tiếp lời, không thay đổi nét mặt:

— “May mắn thì luôn có. Nhưng tôi đã tính được khoảng cách, góc tiếp cận, và điểm c·hết trong di chuyển của nó.” Phương ngẩng đầu, giọng bình tĩnh như đang kể lại một ca phẫu thuật. “Tôi đã mổ xác con thú giống nó trước khi ăn. Cấu trúc thần kinh thị giác của nó nằm lệch. Nếu trúng đúng điểm đó, nó bị choáng trong 0.7 giây. Đủ để tôi nã phát thứ hai vào phần cổ mềm.”

Phương gật đầu, lặp lại:

— “Phía Bắc... có lời đồn là tàn tích của một thành cổ — nơi từng có một nhóm tiền nhân sống sót sau trận Đại Vỡ Kết Giới. Nhưng hầu hết chỉ là lời kể. Có nhóm mạo hiểm nào đó từng đi, rồi không quay lại.”

“ Phương à, cái tên thật lạ “ Lyra nhíu mày, cái tên này dường như không giống như bất cứ tên ai ở đây.

Phương khẽ gật đầu.

— “Tốt. Vậy thì sáng mai, ngươi đi cùng chúng ta. Dù mất trí hay không… một người sống sót đơn độc như ngươi — vẫn đáng để giữ gần lửa.”

— “Tôi dùng cái này. Bắn đá vào mắt nó khi nó lao tới.”

— “Chúng ta đang ở rìa Tây của Khu Rừng Gai Bất Tận. Gọi là ‘bất tận’ vì không ai từng đi hết mà quay về. Phía đông rừng là vùng quái cấp F đến D hoạt động. Càng xuống phía Nam, càng gần khu vực quái tiến hóa và ổ· d·ịch ma lực — người thường không vào được.”

— “Xa hơn phía Tây là vùng đầm lầy Mạt Linh, chỗ đó chưa bao giờ có ánh sáng. Ngay cả dân bản xứ tụi tôi cũng tránh xa. Người nào đi vào, nếu không c·hết thì cũng điên.”

Phương chỉ cười nhẹ, rút chiếc ná gỉ sét từ bên hông, đưa lên trước mặt.

Bem nói tiếp:

— “Ngươi chắc chứ? Vì ở đây... nghề bác sĩ không phổ biến. Thậm chí rất hiếm. Phần lớn tri thức như vậy nằm trong tay tầng quý tộc, học viện thành phố lớn… Những nơi người như chúng ta không bước vào được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

— “Ngươi bị mất trí sau khi sống sót qua một cuộc t·ấn c·ông của Tê Linh Đầu? Không phải chưa từng xảy ra... Dù hiếm.”

Im lặng hoàn toàn.

Phương lặp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)

— “Sự kiện thần giới bị gãy trụ. Khi một trong bảy cột trụ pháp tắc vỡ, thế giới bị chẻ ra, không gian méo mó, quái thú thoát khỏi giới hạn cũ, và… cổng dẫn lối tới nơi khác mở ra.”

— “Có thể là… một xạ thủ. Và… một bác sĩ.”

Không khí lặng đi một lúc. Rhan là người phản ứng đầu tiên, lật vài trang trong cuốn sổ rồi lẩm bẩm:

— “Ná? Chỉ là ná? Để hạ Tê Linh Đầu? Không dùng pháp cụ? Không thuốc tẩm tê?”

Cả ba người ngây người trong vài giây. Lyra ngồi bật thẳng lưng:

— “Một phát vào mắt… đúng khoảnh khắc đó? Nhưng— tốc độ phản ứng, khoảng cách, lực bắn, rồi còn cả may mắn…”

— “Trong làng tôi, chỉ có một lão lang già dùng cỏ thuốc. Nhưng nếu đúng ngươi biết cách phẫu thuật — mổ xác, điều trị, phân tích cơ thể sinh vật — thì... ngươi là thứ hiếm như ngọc đen.”

Cả ba người im lặng.

Lyra liếc nhìn Phương từ phía bên kia đống lửa, nói thêm:

Lyra nhíu mày, mắt sắc lại:

— “Ngươi có thể không nhớ mình là ai. Điều đó có lẽ không cần thiết, nhưng ngươi phải nhớ giá trị bản thân ở đâu vậy được rồi”

Phương gật đầu.

Bất ngờ, Lyra lên tiếng, giọng chậm mà rõ:

Một liên minh mong manh, nhưng giữa rừng rậm và máu, đó là thứ gần nhất với lòng tin.

— “Đúng, bác sĩ. Tức là người chữa bệnh, xử lý v·ết t·hương, hiểu cơ thể sống.”

Chương 5: Đêm dài

Phương gật đầu, giả vờ như tất cả những điều này đều mới mẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Đêm dài