Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Mùi Thối Và Cái C·h·ế·t Đen

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Mùi Thối Và Cái C·h·ế·t Đen


Phương đứng dậy, giọng khàn đi nhưng vẫn rõ ràng:

Phương đứng bật dậy. Mắt anh chớp nhanh. Có người còn sống.

“Đây là d·ịch b·ệnh. Là Cái C·hết Đen thời Trung Cổ. Theo những gì đã ghi chép lại từ một cuốn sách cổ tôi từng đọc thì đây là thứ đã từng xóa sổ cả một châu lục. “

Một con chuột đầm. Không to, kích cỡ khoảng con mèo nhỏ. Lông xám bẩn, mắt đỏ như than hồng, đang bò lạch bạch qua một vũng máu khô, chậm rãi nhưng chắc chắn hướng về phía xác người. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tình hình có lẽ không mấy khả quan rồi”.Phương siết tay.

【Trạng thái: Nhiễm độc nhẹ – theo dõi trong 24 giờ】

Phương ngồi thụp xuống cạnh xác một con chuột đầm, dao mổ trong tay. Dù cơ thể mỏi nhừ và đầu óc vẫn còn quay cuồng sau trận đánh, anh vẫn giữ động tác chính xác như một bác sĩ đang mổ tim. Động tác quen thuộc: rạch da, lách xương, tách gân – như đã làm hàng chục lần với lũ quái khác.

Phương cúi xuống, kiểm tra một xác người đàn ông – da lạnh ngắt, mắt xuất huyết, môi tím bầm. Anh vạch cổ áo, thấy rõ một hạch sưng to đỏ rực dưới hàm. Kích thước bằng quả trứng gà, căng phồng, nổi bật như muốn nổ tung dưới lớp da tím tái.

Rhan nheo mắt: “Cậu chắc chứ? Ý tôi là... nếu cậu đoán sai—”

Anh bước tới, kéo một con chuột đầm bằng chân, vung dao chém đứt phần đuôi còn vương máu. “Tập trung lại, gom hết về khoảng đất trống kia. Dùng phép q·uả c·ầu l·ửa rồi đốt chúng đến khi chỉ còn tro.”

“Và điều tồi tệ hơn, chúng ta đang ở chính giữa tâm dịch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bem cũng không khá hơn. Anh ta nhìn quanh, mắt láo liên như sợ có thứ gì đó đang bò lên từ dưới đất. “Đây… là cái quái gì vậy? Chuột cắn, n·gười c·hết, thịt thì nhiễm độc… Đây là cái thế giới gì thế này?”

Phương lặng im. Mắt anh lướt qua mọi chi tiết – v·ết t·hương, màu da, tư thế c·hết của người dân – rồi khẽ nói: “Không phải bị t·ấn c·ông một lần. Mà là nhiễm bệnh trước. Rồi chuột mới tràn đến.”

【Bạn nhận được: Xương độc x1】

“Coi chừng!” Lyra quát khẽ.

Rhan nôn khan. “Cái quái gì đang diễn ra đây…”

“Dịch bệnh…” Anh lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào xác con chuột đầm lớn nhất – mắt đỏ, răng sắc, máu đen như mực tàu.

Cả đoạn đường dẫn vào thị trấn nhỏ giờ chỉ còn là bãi chiến trường hoang tàn. Hàng chục xác người nằm la liệt – áo quần rách nát, da tím tái, trên cơ thể là vô số dấu cắn nhỏ như bị bọ gặm.

Những con chuột này là nguồn lây. Nếu để xác phân hủy hoặc bị quạ, c·h·ó hoang tha đi, mầm bệnh sẽ lan la xung quanh.”

Trời sáng hẳn. Sương tan, để lộ con đường dẫn ra khỏi rừng. Sau lưng là đống tro âm ỉ cháy, phía trước là hi vọng – hoặc một cơn ác mộng khác đang chờ.

Anh đứng dậy, quay lại nhìn cả nhóm.

Trước mặt họ, là một bãi xác.

“Vẫn còn… sống,” Phương lẩm bẩm, nhìn xác con chuột còn bốc hơi nóng. “Vẫn có con chưa c·hết. Mầm bệnh vẫn đang l·ây l·an.”

Phương nhóm lửa. Lửa bắt đầu cháy. Mùi lông chuột cháy khét lẹt quện với máu và khói, nồng đến mức khiến mắt cay xè. Nhưng không ai dừng lại. Họ biết: đây là ranh giới giữa sống và c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)


“Không thể để mầm bệnh phát tán”.

【Bạn nhận được: Da chuột đầm x2】

Phương ngẩng đầu, nuốt khan. Cảm giác lạnh lan dọc sống lưng. Không phải vì mệt, không phải vì đói – mà vì lo.

“Có ai không, cứu chúng tôi vớiiiiiiiiiiiiiiii !”

Người. Chuột. Máu. Tro.

Phương giật mình quay lại.

“Không phải đoán. Xác chúng có hạch sưng. Da tím tái. Triệu chứng giống hệt dịch hạch thời cổ. Tụi chuột đầm này có thể không chỉ cắn mà còn mang mầm bệnh trong máu, lông, và cả n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.”

Lyra nhíu mày: “Đốt? Làm vậy mất thời gian. Lỡ có thứ chúng ta cần—”

Không phải vì con chuột nguy hiểm. Mà vì ý nghĩa của nó.

“Gom hết xác chuột lại,” anh nói lớn. “Tất cả. Kéo về một chỗ rồi đốt.”

Nhưng tất cả đều hiểu: từ lúc này, họ không còn là người đi săn quái. Họ đang bước vào ổ· d·ịch.

Cả nhóm im lặng. Mọi người vừa mới thắng qua 1 trận thì mới biết trận chiến này có lẽ mới bắt đầu.

Từ bên trong thị trấn, vang lên tiếng ho. Khô khốc. Rời rạc. Sau đó là tiếng khóc trẻ con – nhỏ, run rẩy, nghẹn lại như bị bóp nghẹt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương khựng lại. Lần đầu tiên hệ thống báo một dòng khẩn cấp như thế. Anh liếc nhìn miếng thịt còn dính máu đang nằm trong tay – trông tươi như thịt heo mới mổ, nhưng hệ thống lại khóa nó. Không cho nấu. Không cho ăn.

Cả nhóm tiếp tục đi. Đến khi vừa ra khỏi bìa rừng khoảng 100m, tất cả khựng lại.

Thứ bệnh từng g·iết cả chục triệu người thời Trung cổ. Lây qua chuột, bọ chét, qua vết cắn, qua không khí.Hiện giờ không kháng sinh, không thuốc đặc trị, sẽ c·hết trong vài ngày nếu không xử lý.

Chương 9: Mùi Thối Và Cái C·h·ế·t Đen (đọc tại Qidian-VP.com)

Không lẽ... là dịch hạch?

Phương nhìn từng người, ánh mắt nghiêm lại.

Phương gật đầu như đáp lại câu hỏi từ Bem.

“Không có ‘lỡ’ gì hết,” Phương ngắt lời. “Chúng ta đang đứng giữa một bầy chuột, cụ thể thì tôi đã kiểm tra bầy chuột này và chúng nó đang mang bệnh.

Và Cái C·hết Đen Thời Trung Cổ ấy… có thể đã bắt đầu trở lại.

Không ai nói gì thêm. Cả nhóm nhanh chóng xác định tiếng từ âm thanh kêu cứu và họ bước nhanh về hướng đó.

Đang cả nhóm còn đang suy nghĩ về chuyện d·ịch b·ệnh, thì từ xa xa.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng loạt soạt nhỏ vang lên sau lưng anh.

Rhan rùng mình, môi tái đi: “Tôi tưởng… tôi tưởng tất cả đ·ã c·hết rồi…”

Từ tiếng nói của Phương như mũi tên đâm vào cõi lòng của Lyra, Bem và Rhan. Họ không nghĩ đến chuyện xui xẻo này có thể đến với họ, lúc đầu họ cũng chỉ muốn đi đến nơi đây để luyện tập ai ngờ lại vướng vào đống rắc rối này. “ Giờ thì hay rồi, bị cuốn vào v·ùng d·ịch rồi. Sống được hay không còn là chuyện quan trọng, chứ nói chi là luyện tập” Cả 3 người cùng nghĩ.

“ Giờ chúng ta cần đốt chúng, sau đó di chuyển lại làng gần nhất có thể nếu không hậu quả có thể rất tệ”

“Hệ thống đã cảnh báo ‘nhiễm độc sinh học’. Bọn họ không có hệ thống nên không thấy hệ thống thông báo, có lẽ cả 4 người bọn họ cũng đã mắc bệnh

“Xoẹt!”

Sau đó, anh quay sang nhìn cả nhóm – từng người một.

“Cái C·hết Đen ? Dịch bệnh ? Xóa sổ toàn 1 đại lục” Bem nghi ngờ hỏi.

Anh kiểm tra trạng thái.

Một nhát kiếm xé gió. Mũi lưỡi thép lóe lên trong ánh sáng ban mai rồi chém phập xuống nền đất. Con chuột bị cắt làm đôi, máu đen bắn tung tóe, cơ thể co giật trong vài giây trước khi nằm bất động.

Lyra ôm miệng, mặt tái mét.

【Cảnh báo: Nhiễm độc sinh học cấp thấp – Không thể sử dụng thịt này làm thực phẩm】

Không còn ai cười đùa. Không còn châm chọc. Chỉ còn tiếng xào xạc khi họ bắt đầu kéo xác chuột – từng con, từng đống – về khu đất trống.

Không ai thở. Không ai cử động.

Xác chuột thì nhiều hơn. Cả ngàn con. Chất thành đống lớn. Có nơi cao ngang đầu người. Máu, lông, ruột – tất cả trộn lẫn thành một hỗn hợp nhầy nhụa bốc mùi kinh khủng.

Lyra gật đầu trước, rồi đến Bem, rồi Rhan. Dù không ai nói thêm gì, nét mặt họ đã chuyển từ nghi ngại sang căng thẳng thực sự.

“Đây không phải việc tùy hứng. Đây là sinh tồn. Chúng ta không có thuốc. Nếu một đứa trong nhóm nhiễm bệnh, tất cả sẽ c·hết dần trong đau đớn. Tôi không muốn sáng mai tỉnh dậy thấy ai trong nhóm bắt đầu sốt cao và mê sảng.”

“Bên trong… có người,” anh nói.

Không nghi ngờ gì nữa.

Một dòng thông báo nữa hiện lên sau đó:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Mùi Thối Và Cái C·h·ế·t Đen