Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Bọn Chúng Đến Từ Giải Đấu!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Bọn Chúng Đến Từ Giải Đấu!


Ông quở trách nói: “Cha không hiểu tại sao con lại đam mê trái bóng như vậy? Nhưng con thấy con bây giờ ra sao rồi đó.”

Cuối tuần cứ thế đã hết, các nhiệm vụ hàng ngày càng lúc càng khó khăn hơn khiến cho việc tìm kiếm điểm phát triển thực sự rất khó, cũng may vẫn thường có những nhiệm vụ nhỏ như: được sự công nhận của người này, người kia; nhận được sự mến mộ của ai đó...

“Thôi đi! Lo nhìn các cầu thủ bên kia huyện Cái Nước đi!” Thành đánh trống lãng nói.

Mẹ của Thành thấy thầy Lâm cúi đầu cũng không oán trách, bà nói: “Không phải lỗi của thầy, thầy về đi, tôi sẽ chăm sóc cho Thành.”

Chương 16: Bọn Chúng Đến Từ Giải Đấu!

Thành đưa mặt lên nhìn thẳng cha của cậu rồi thẳng thắn đối đáp: “Cho dù con có b·ị t·hương hay sao, con vẫn muốn được sống trên sân banh.”

Thầy Lâm đi đến kiểm tra thương tích của Thành, Chương hai người rồi lại càng thêm giận dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần nữa nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của con trai mình khi nhắc đến bóng đá, cha của Thành thở dài một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Nhìn thấy Thành thế này? Ông cũng lo lắng hỏi chuyện, biết được nguyên nhân gián tiếp vẫn là do giải đấu.

Để không bị cha ngăn cấm đá banh mà cậu đã tăng cường chịu khó học tập, cho dù ngày hôm đó luyện tập mệt nhọc thế nào thì cậu vẫn giành một giờ đồng hồ để ôn lại bài cũ.

Sáng ngày hôm sau, Thành lại cặp sách đến trường như mọi hôm, ngày hôm nay cậu có một buổi kiểm tra môn sử.

“Yên tâm bạn ơi, cuối tuần sau chung kết tao sẽ hành bên kia cho mày xem.” Chương cười khà khà đáp.

Thầy Lâm ở phía trước đặt hai tay lên bàn rồi nhìn một lượt các thành viên trong đội rồi nói: “Chương và Thành b·ị t·hương, tuy chỉ ngoài da nhưng sẽ không đảm bảo phong độ, hơn nữa đã bỏ lỡ các buổi tập tuần nay, vậy nên trò Thanh sẽ đá thay vị trí của Thành, trò Cường sẽ thay vị trí của trò Chương. Các vị trí còn lại sẽ không thay đổi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trận cầu nhanh chóng bắt đầu.

“Mẹ kiếp! Vết thương chỉ là ngoài da, nhưng thế này thì hai trò cũng không thể thi đấu tốt được.” Thầy Lâm giận nói.

Chương xông xáo đáp: “Phải thì sao? Tụi mày muốn gì?”

Đến nơi khi nhìn thấy Thành và Chương băng bó, thuốc men đủ chỗ trên người thì hùng hổ đi đến thét thẳng vào mặt thầy hiệu phó: “Rốt cuộc là tên nào làm ra chuyện này!”

Nhưng vừa mới đi được một vài bước ra khỏi cổng trường thì trước mặt của Thành và Chương là một đám đông lạ mặt, thái độ rõ ràng là muốn kiếm chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Muốn gì thì xem đi.” Tên cầm đầu quát lớn rồi cả bọn lao lên.

Đội hình của đội Cái Nước có thể hình tương đương với đội hình của đội Đầm Dơi, bọn họ có những cầu thủ thực hiện những đường chuyền rất tốt và những đường chọt khe nguy hiểm, đặc biệt họ sở hữu một cầu thủ tên Thái Phong, một tiền vệ với khả năng chuyền như đặt không khác gì Mesut Ozil.

Ngay lập tức cả hai đi trình báo vụ việc cho Ban Giám hiệu nhà trường, nhưng con đường mà bọn người kia ra tay không hề có camera, bọn chúng lại quá lạ mặt nên việc giải quyết cực kỳ khó khăn.

Nhận được tin này, thầy Lâm đập bàn giận dữ rồi liền chạy đến trường xem thế nào.

Nhờ những nhiệm vụ nhỏ đó mà điểm phát triển mới đến nhiều hơn.

Tổng số người kiếm chuyện đến bảy người, Chương và Thành chống trả nhưng cuối cùng do bị chèn ép số lượng chỉ có thể ôm đầu ăn đập.

Thầy Lâm “hứ” một tiếng rồi đáp: “Tôi thừa biết, ban huấn luyện của các huyện khác và huyện U Minh tôi đều rất thân, giải đấu cũng mang tính giao lưu nên sẽ không ai làm trò bẩn thỉu này, chỉ có thể là bọn trẻ trâu nào đó muốn quậy phá mà thôi.”

“Mày từ từ thôi! Chân cẳng sao rồi? Mày dễ bị c·hấn t·hương quá.” Thành lo lắng nói, Chương có thói quen đá lắt léo nên thường xuyên bị đội bạn trả đũa thô bạo.

“Đây chính là cảm giác phải ngồi dự bị sao!” Chương thở dài than thở.

“Thì vậy mà, không biết mấy siêu sao ở những trận cầu lớn khi dự bị cũng sẽ là cảm giác này sao ta!”

Vài phút sau, bọn chúng mới chịu rời đi.

Đội Cái Nước là đội phát bóng trước, họ triển khai đội hình 3-1-2 hẹp khi khoảng cách của các cầu thủ không quá lớn.

Thành gượng đứng dậy rồi đỡ Chương lên, cả hai bây giờ bầm dập đủ chỗ, không đủ một tuần không thể khôi phục lại hoàn toàn.

Ưu điểm của đội hình là tuyến phòng ngự chắc chắn và 2 tiền đạo ở tuyến trên sẵn sàng t·ấn c·ông ngay bất cứ lúc nào.

Thành và Chương cũng ở trong buổi họp, nghe sự sắp xếp như vậy, hai cậu hiển nhiên buồn lòng nhưng đây là tình thế tất yếu nên cũng không phản bác gì.

Thầy hiệu phó cười sượng sượng nhẹ nhàng đẩy thầy Lâm ra rồi trả lời: “Phía nhà trường sẽ liên hệ cơ quan công an làm rõ.”

Đội hình này thực sự rất ít đội nào sử dụng với 3 hậu vệ, 1 tiền vệ và 2 tiền đạo.

Thành nghe thế khi nhớ lại cảnh tượng ở dòng thời gian kiếp trước, năm 2022 khi mà Ronaldo trải qua việc người con không may q·ua đ·ời, phong độ anh ấy bắt đầu sa sút, và lúc này khi mà anh cần một điểm tựa thì cả câu lạc bộ, đội tuyển và một bộ phận người hâm mộ bóng đá, râu con lại chỉ trích anh ấy thậm tệ. Cũng vì thế mà anh có một chuỗi những ngày phải ngồi dự bị khiến người khác xót xa.

---Phần hay ở chương sau--- (đọc tại Qidian-VP.com)

Phạm Thành cũng từng hỏi vì sao mà nhiệm vụ luyện tập hàng ngày càng lúc càng khó thì hệ thống cũng trả lời rằng thông số cơ bản càng cao sẽ phải nhiệm vụ luyện tập nói riêng và nhiệm vụ khác nói chung càng có độ khó hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thầy hiệu phó nhìn thấy chiếc chậu hoa yêu thích của mình vỡ tan tành cũng chỉ dám tiếc nuối trong lòng, thầy Lâm giờ đây giống như một con hổ đang thèm khát thịt người.

Chương và Thành b·ị đ·ánh không quá nặng, đối phương nương tay chỉ muốn bọn họ b·ị t·hương nhẹ, rõ ràng mọi thứ đều đã có chuẩn bị từ trước.

Nhìn thấy bộ dáng b·ị t·hương của Thành, mẹ cậu hốt hoảng chạy đến hỏi chuyện với đôi mắt ngấn lệ: “Con sao thế này?”

Thầy Lâm cúi đầu xin lỗi mẹ cậu, rồi nói lớn: “Thưa chị, là tôi có lỗi đã không bảo vệ tốt cho thằng bé, có một nhóm trẻ trâu nào đó ganh tỵ với khả năng của trò ấy nên đã ra tay.”

“Hai bọn bây là Chương và Khoa!” Tên cầm đầu trong cả bọn lên tiếng nói.

Chiếc chậu hoa gần đó liền bị trút giận.

Thành kéo tay Chương vội nói: “Chạy!”. Nhưng vừa mới quay đầu lại thì mới phát hiện phía sau cũng có người.

Đến sáng ngày mai, sân đấu đã tập trung đông nghẹt người, trận đấu chưa diễn ra nhưng tiếng hò vang, sôi động đã phủ khắp toàn sân.

Thầy Lâm và thầy hiệu phó nói chuyện thêm vài câu thì cũng đưa Thành và Chương về nhà.

Thầy Lâm vừa về được mấy phút thì cũng là lúc cha của Thành đi làm về.

Thời gian trôi nhanh đến ngày thứ sáu, hôm nay là ngày họp toàn đội để bàn chiến thuật cho trận chiến chung kết vào sáng ngày mai.

Buổi thi kết thúc, Thành bước ra ngoài sân trường thì Chương đã lao đến.

Thầy hiệu phó nghe vậy liền khuyên ngăn: “Không! Không! Thầy Lâm đừng nói như vậy, quả thật hai trò Chương và Thành không có thù hằn với ai nên khả năng cao do giải đấu, nhưng tôi nghĩ người gây ra chỉ là những khán giả quá khích hoặc thành phần quậy phá chứ không phải trong tổ chức hay ban huấn luyện gây nên.”

“Rốt cuộc là ai gây ra, rõ ràng là nhắm đến giải đấu lần này!” Thầy Lâm cắn răng ra nói.

Và lần đầu tiên trong giải, Thành và Chương phải ngồi ở ngoài sân.

Thành đưa tay “suỵt” ý muốn cậu ta nói nhỏ lại, cậu nói: “Mày nói vậy anh em nghe được lại cho mày ăn đập.”

“Đánh vào chân của bọn nó.” Một tên trong đó quát lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Bọn Chúng Đến Từ Giải Đấu!