Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100


“Khách mời ai cũng lầy cả, đến Chu thiên sư mà cũng như vậy luôn.”

Lúc Diệp Tuệ tham gia showthìchânđãkhỏi hẳn,khôngcần ngồi xe lăn nữa, cuộc sống được ômcôđitớiđilui mà Thẩm Thuật mong muốn cũngđãkết thúc.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật ở cáchcôkhôngxa, sau đó nằm xuống.

Diệp Tuệkhôngnghĩ ngợi miên man nữa, dù sao có Thẩm Thuật ở đây rồi,côkhôngviệc gì phải sợ hết, lại đưa mắt về nhìnanh.

Mặc dùkhôngxảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cũng đủ khiến cho người ở trong căn nhà này sợ hãi dọnđinơi khác, lâu dần, căn nhà nàykhôngcó ai dám ở.

Bọn họđãquên rằng, Chu thiên sư cũng chỉ làmộtkhách mời bình thường mà tổ chương trình mời tới, người ta có những hành động gì cũngkhôngcó nghĩa là trong nhà này có chuyệnkhôngbình thường.

Mặc dù có lời đồn như vậy, nhưng nơi đây chưa từng xảy ra tai nạn c·h·ế·t người, cho nên tổ chương trình mới quyết định lựa chọn.

Phòng kháchđãđược dọn dẹp sạchsẽ, các nghệ sỹ bận rộn trải chăn đệmthậtdày rồi chui vào nằm.

Cốc cốc cốc!

Mặc dù căn nhà này có rất nhiều phòng riêng, nhưng các nhân viên muốn đảm bảo an toàn cho các nghệ sỹ, nên bọn họ buộc phải để cho tất cả khách mời ở chungmộtchỗ để tiện theo dõi.

“Mấy người nghĩ xem Diệp Tuệ vừa mới nhìn ai? Lúc nãycôấy cứmộtmực nhìn vềmộthướng, ở đó cómộtngười rất quan trọng sao?”

Thẩm Thuật kéo thấp mũ xuống, tay cầm máy quay, gần như che hết cả gương mặt.

“anhnhân viên đứng bên cạnh Tiểu Lưu là người mới ạ?” Tống Bạch hỏinhỏ,côbé cảm thấytrênngười Thẩm Thuật toát ramộtloại khí chất mà người takhôngdám tới gần.

Vì muốn che giấuthậtkỹ nên Diệp Tuệđãtrang điểm nhiều lớp choanh, ngay cả Tiểu Lưu khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thuật sau khi hóa trang cũng hoảng hồnmộtlúc,khôngngờ là Thẩm Thuật cũngđitheo Diệp Tuệ.

Các nhân viên bắt đầu xôn xao,khônghiểu sao lại có chuyện vừa rồi xảy ra.

Bầukhôngkhí đáng sợ mà đạo diễn Tôn vất vả tạo rađãbị phá hỏng trong chớp mắt: “…”

khôngbiết có phảicôbé bị ảo giáckhôngmà còn cảm thấy người kia có chút địch ý với mình nữa.

“Để tôi kể cho mọi ngườimộtphiên bản hài nhé, đảm bảo ai cũng phải cười cho mà xem.”

Chu thiên sư vẫn rất trầm tĩnh, sắc mặt nặng nề ngồi ởmộtgóc, lạnh lùng nhìnmộtlượt các khách mời, lắc đầu thở dài.

Vì giữ dáng nên các khách mời nữ đềukhôngcó thói quen ăn đêm.

Mọi người đồng loạt nghĩ đến mấy tin đồn về Diệp Tuệ, nghenóicôlà đại sư có thể hàngyêutrừ ma, cho nên bọn họ theo bản năng coi Diệp Tuệ là vị cứu tinh, ồ ạt chạy tới núp phía saucô.

Chương trình vừa bắt đầu, đạo diễn liềnnóilại cho mọi người biết về câu chuyện xưa trong căn nhà này.

“Người ta là đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, làmộtthiên sư chân chính đó, chẳng qua hơi khó tính chút thôi, thôi tôikhôngbịa tiếp được nữa rồi, mời lầu dưới.”

Giọng Tống Bạch tuykhônglớn, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh nghe vẫn rấtrõràng,côbé vừanóixong, tất cả khách mời đều quay sang nhìn Diệp Tuệ, chờcôtrả lời.

Khách mời vẫn chưa đến đủ nên chương trình chưa được bắt đầu, đầu tiên Diệp Tuệ quét mắt nhìnmộtlượt căn phòng, kỳ lạ là trong này trống rỗng,khôngcómộtcon ma nào cả, ngay cả cái bóng cũngkhôngthấy.

Diệp Tuệ bình tĩnh lấy khăn tay ra lau cửa sạchsẽ: “Có sao?”

Cái mặt kiađãbịcôdặm phấn cho đenđirồi, giờ sắc mặtanhcòn đen lại nữa, làmcôbuồn cườikhôngchịu được, Thẩm Thuật ngay cả lúc ghen nhìn cũng đẹp trai quáđi.

Chu thiên sư nghĩmộtlúc, chậm rãi giơmộtngón tay ra,nói: “Cho tôimộtbát ít thôi.”

“Ở trong nhà ma mà nấu mì tôm, làm bài tập, đắp mặt nạ dưỡng da, cácanhchị còn làm được chuyện gì nữathìlàm nốt cho em xemđi, ha ha ha ha muốn em cười c·h·ế·t sao?”

Hai nhân viên nữ đứng saucôđồng thanhnói: “anhnhân viên mới đến kia đẹp trai quá!”

Diệp Tuệ rất hài lòng với khả năng hóa trang của mình, ngày ghi hình, hai người dậy rất sớm, Diệp Tuệ giúp Thẩm Thuật hóa trangthậttốt xong rồi mớiđira cửa.

Diệp Tuệ liếc nhìn quanhmộtvòng,khôngthấy có gì cả.

Về sau khi con đường này được gây dựng lại, ở căn nhà thứ nhất của khu phố, người ta thường xuyên nghe được tiếng hát lúc nửa đêm, còn có tiếng bước chân, nhưng ra cửa xemthìkhôngthấy có bóng dáng ai cả.

Diệp Tuệđivào toiletkhôngcó camera,côthay quần áo ngủ, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

mộtlát saucôngẩng lên tiếpthìthấy chữtrêngươngđãbiến mất, trong gương phản chiếu mặt củacô, mặt gương sạchsẽkhôngbị đọngmộtchút hơi nước nào.

Các khách mời có cả nam và nữ, nhân viên làm việcthìphái nam nhiều hơn, dương khí coi như đầy đủ, còn có cả đội an ninh y tế chuyên nghiệp nữa,khôngcó gì phải sợ cả.

Tất nhiênsẽcómộtnhà vệ sinhkhôngcó camera, cảnh các nghệ sỹ thay quần áosẽkhôngbị quay lại.

Dân mạng với con mắt tinh tường cũngđãnhận rasựkhác lạ của Diệp Tuệ.

Mùi mì tôm tỏa hương ngào ngạt khắp phòng, cuối cùng cũng cómộtkhách mời ý thức được là bọn họđangtham giamộtchương trình về ma quỷ tâm linh.

Diệp Tuệ cười xoa đầu Tống Bạch: “Dạo này học hành thế nào rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Bạchthìcàngkhôngcần phảinói,côbé vội vàng rúc sát vào người Diệp Tuệ, dính chặt lấycô, bấy giờ mới cảm thấy an tâm hơn.

côcảm thấy có gì đókhôngđúng, các nhân viên nữ đứng bên cạnhanhcứ liếc nhìnanhmãi thôi, liếc xong lại chụm đầu vào bàn luận.

Diệp Tuệ biết nơi này chắc chắn có ma, nhưngcôkhôngthểnóithẳng với Tống Bạch như thế được,khôngthìtất cả mọi ngườisẽhoảng sợ mất.

Kim Cương nhận được lời khen từ Diệp Tuệ, tiếp tục kể nốt câu chuyện còn dang dở, các khách mời cũng hào hứng, chuyện ma chính là như thế đó, càng sợ lại càng muốn nghe.

Diệp Tuệđãnhìn thấy con ma nghịch ngợm đứng bên ngoài cửa sổ, nó rất phối hợp với câu chuyện Kim Cương kể, táihiệnlại khung cảnh trong câu chuyện.

Diệp Tuệ nhìn thấymộtngười phụ nữ xa lạ, khoảngtrêndưới bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ trầm tính, đứng yên ởmộtgóc, lúc tự giới thiệu bản thân cũng chỉnóiđúngmộtcâu, chị ấy họ Chu.

Buổi tối, khách mời nam và khách mời nữ chia làm hai nhóm, tất cả nằm tất ở trong phòng khách mà ngủ.

Các khách mời dần đến đông đủ, tám giờ tối, mọi người đứng trong phòng khách, chuẩn bị ghi hình trực tiếptrênmạng.

Các khách mời cườinóivui vẻ, trong bếp, Diệp Tuệ mở vung nồi, chuẩn bị gắp mì ra bát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nháy mắt mọi người đều tập trung nhìn Diệp Tuệ, ai cũng bị thái độ bình tĩnh của Diệp Tuệ ảnh hưởng nên cũng từ từ thả lỏng tâm trạng.

Tống Bạch ồmộttiếng, bị thái độ của Thẩm Thuật dọa chạy mất, ngồi xổm bên cạnh đạo diễn nghịch điện thoại.

Người đầu tiên phá vỡsựyên tĩnh là Kim Cương, hình nhưanhấyđãbình tĩnh trở lại, cười hì hì hai tiếng: “Đừng sợ, phòng ốc cũ rồi nên đèn đóm chập chờn là chuyện bình thường,khôngvấn đề gì đâu.”

Chiến tranh nổ ra, bom đ·ạ·n phá hủy toàn bộ mảnh đất này, gần như san phẳng thành bình địa.

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật được gọi là “Tiểu Thẩm” lúc này chỉ biết giậtnhẹkhóe môi,anhrất phối hợp gật đầumộtcái,khôngnóitiếng nào, cực kỳ trầm mặc.

“Mà ông thầy kia cũng chỉ làmộttên gà mờ, sau khi kiểm tra toàn bộ các phòng, cuối cùng ông ấynóilà đènkhôngsáng vì dây điện bị chuột cắn đứt rồi, khuyênanhấy còn trẻkhôngnên mê tín quá.”

anhnhân viên này bọn họkhôngquen, mặc dù da hơi đen chút nhưng ngũ quan vẫn cực kỳ thu hút.

Diệp Tuệkhôngtrả lời thẳng câu hỏi của Tống Bạch mànóiđùa vớicôbé, nhưng cũng đủ khiến mọi người an tâm hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

khôngkhí lại rơi vào yên tĩnh.

Tống Bạch khoác tay Diệp Tuệ, vui vẻ cọ cọ vào ngườicô, làm quản lý củacôbé còn sợ làcôbésẽchùi hết lớp trang điểmtrênmặtđi, phải vội vàng nhắc nhởcôbé mấy câu.

côdừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên, thấytrêngươnghiệnlên ba chữ: Tây Sương Ký.

“Đến buổi tối ngày thứ tư, người kia lại cảm thấy có gì đókhôngbình thường, nửa đêm bỗng có tiếng ai đó gõ cửa…”

Bình thường ở trước mặtanhcôluôn làmộtđứa nhát gan, bây giờ lại có thể bình tĩnh đến vậy,khôngcòn cách nào cả, các khách mời ai cũng sợ hãi,côphải can đảm lên thôi.

Câu chuyện của Kim Cương vừa mới bắt đầuthìđèntrêntrần rất phối hợp mà chập chờn vài cái, sau đó tắt phụt, cả căn nhà chìm trong bóng tối.

Khổng Giangnói: “Thơm quá, có sợsẽdụ ma quỷ tớikhông?”

“Kim Cương, chuyệnanhkể hay lắm, điện vừa nhảy áp nên đèn mới tắt thôi.”

Diệp Tuệ lấy mì tôm trong túi ra: “Có ai thấy đóikhông? Muốn ăn đêmkhông?”

mộtngười tên Kim Cương với thân hình cường tráng lên tiếng khinh thường: “Đạo diễn à, tổ chương trình tối nay cũng phải ở lại đây luôn còn gì?”

thậtra tổ đạo diễn cũng có ý định chơi xấumộtchút để dọa các khách mời, nhưngkhôngngờ bọn họ còn chưa kịp làm gìthìđènđãtắt rồi.

đanglúc mọi người chuẩn bịnóichuyện đôi ba câuthìđèntrêntrần nhà bỗng lóe lên mấy cái, đènđangtắt tự dưng lại sáng lên.

Trong số họthìcó Kim Cương chạy nhanh nhất, cả nhóm ai cũng run hết người, hoàn toàn quên mất vị thiên sư chân chính kia.

Đạo diễn Tôn nở nụ cười đáng sợ: “Đây chính là nơi mà các bạnsẽngủ lại tối nay, chúc các bạn may mắn.”

Vừađivào phòng, Tống Bạchđãchạy đến chỗ Diệp Tuệ, sau khicôgặp tai nạn, Tống Bạch vẫn luôn mong ngóngcôkhỏe lại.

“Livestream nhà ma vào buổi đêm, tối nay khỏi ngủ luôn nhá!”

Tống Bạch hỏinhỏ: “Chị ơi, chị có nghĩ trong nhà này có makhông?”

Tống Bạch lấy bài tập Toán ra,nói: “Chờ lúc em làm bài xongthìmì cũng được nấu xong rồi.”

Kim Cương to con ngồi bên cạnh Tống Bạch là học sinh trung học, rất kiên nhẫn giảng chocôbé mấy bài tập Toán.

Bình luận chạy qua toàn những chữ ha ha ha ha,khôngai tin đây là nhà mathậtcả.

“Tôi còn tưởng làanhtắt chứ, hay là có ai tắt mà tôi vớianhkhôngnhìn thấy nhỉ?”

Ngheanhấynóimuốn kể chuyện, mọi người đều đồng loạt xúm vào, Kim Cương làmộtngười rất sôi nổi, truyệnanhấy kể chắc chắnsẽlàm cho mọi người thích thú.

Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Thuật,khônghiểu saocôlại cảm giác đượcsựtự hào trong ánh mắt của Thẩm Thuật nhìncô.

Diệp Tuệ ban nãy còn bình tĩnh nấu mì tôm, giờ ăn no xong đánh răng rửa mặtthìlạikhôngbình tĩnh nổi nữa rồi.

“Vừa rồianhtắt đèn đấy à? Sao tôikhôngthấy gì?”

Đạo diễn kể lại câu chuyện nghe rất sống động, cảm giác như đúng là có câu chuyện ấythậtvậy.

Nơi này là căn nhà bị ma ám mà người ta hay đồn, bây giờđãtrở thành địa điểm quay.

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở dài, khiến mọi người sợ đến toát mồ hôi lạnh, theoâmthanh nhìn lại, tầm mắt bọn họ đều tập trungtrênngười Chu thiên sư.

“Chắc làđangnhìn đạo diễn thôi chứ nhìn ai, trong phòng toàn các nhân viên công tác thôi mà.”

Cốc cốc cốc!

Cùng lúc đó, dân mạngđangngồi xem trực tiếp cũng hưng phấn đến mất ngủ.

“Tôi có cảm giác các nghệ sỹkhôngphải là đến nhà ma ở mà làđanghưởng thụ cuộc sốngthìđúng hơn ấy.”

“Diệp Tuệ đâu rồi?!khôngthấycôấy đâu cả, có phảiđãxảy ra chuyện gì rồikhông? Nghĩ đến thể chất đặc biệt củacôấy, tự dưng tôi thấy lo quá.”

Bầukhôngkhí bỗng chốc căng như dây đàn, dường như chỉ cần kéonhẹlàsẽđứt. Giờ phút này, mọi ngườikhônghẹn mà cùng im lặng, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ.

Các khách mời ngồi quây quầntrênsalon, tiếng đồng hồ trong căn phòng phát raâmthanh trầm thấp, giọng của đạo diễn Tôn trầm khàn theo tiếng kim giây đồng hồ chạy, khiến cho lòng người run sợ.

Diệp Tuệ vỗ vào người Thẩm Thuật, nghiêm túc giới thiệu với Tống Bạch: “anhấy là Tiểu Thẩm.”

côvẫy tay với Thẩm Thuật,nói: “anhmở cửa sổ giúp tôi đượckhông?”

Chu thiên sư: “…”

Diệp Tuệ cườinói: “Ở đây nhiều người thế này, cho dù có mathìnó cũngkhôngdám xuấthiệnđâu.”

Kim Cương giơ tay: “Cho tôi hai gói.”

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, Diệp Tuệ à,côđừng cónóilà mắt chúng tôi kém đấy nhé, ai cũng thấy làcôvừa mới lauđicái thứ đáng sợ kia rồi đó nha.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, quả nhiênanhvẫn bình thản đứng yên tại chỗ, chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

Nếu ở đây có mathìtại sao đôi mắt này củacôlạikhôngnhìn thấy chứ?

“Thi cuối kỳ em đứng top 50 của khóa đấy chị.” Tống Bạch vừanóivừa ôm chặt tay Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật ngồi đằng sau máy quay,anhvẫn luôn chú ý tới Diệp Tuệ, hai người nhìn nhau, Thẩm Thuật dùng khẩu hìnhnóivớicô: Đừng sợ,anhở đây.

Đạo diễn tưởng là các nhân viên làm, còn khen bọn họ vìđãtạo hiệu ứng kịp thời,khôngngờ các nhân viên cũng chẳng biết gì cả.

Chỉ có duy nhất Diệp Tuệ là bình tĩnh,cônghiêm túc hỏi: “Chu thiên sư, chị có muốn ăn mìkhông?”

Sau khi đạo diễn rờiđi, các khách mời bắt đầu ngồi xuống, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ ngủ.

​ (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngày xửa ngày xưa, cómộtngườikhôngtin rằng trong nhà này có ma nênđãđánh liều dọn vào ở. Buổi tối ngày thứ nhất,anhấy pháthiệnđèn trong nhà bị hỏng hết, làm thế nào cũngkhôngbật sáng được, cho nên sợ quá phải mời thầy về nhà xem thế nào.”

Chương 100

Tay cầm cốc củacôtrở nên căng cứng, làm bộ nhưkhôngcó việc gì, bắt đầu s·ú·c miệng.

“Sắc mặt của Diệp Tuệ hình như hơi là lạ, có phảiđãcó chuyện gì trong toiletkhông? Trong đấykhôngcó camera nênkhôngai nhìn thấy gì cả.”

Thẩm Thuật cố giữ bình tĩnh, tựnóivới chính mình rằng đây chỉ làmộtcôbé mười mấy tuổi thôi, cònanhlà chồng hợp pháp củacôcơ mà,khôngthể cứ ghen tuông bừa bãi như trước được.

Diệp Tuệ cúi đầu cười trộm,khôngdám để cho camera quay được.

Trước kia Tống Bạch cũngđãtừng hợp tác với Diệp Tuệ trongmộtshow thực tế,côbé luôn theo sau Diệp Tuệ gọi chị, sau đó hai người cũng có gặp nhau trong những hoạt động khác, nhưng Tống Bạch chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thuật.

Lại thêm ba tiếng gõ cửa.

Trong số khách mời còn có cả Tống Bạch, đến ngày quay Diệp Tuệ mới biết, lúccôđến địa điểm quaythìTống Bạch còn chưa đến.

“Sau khi nối lại dây điện, quả nhiên đènđãsáng, mấy ngày saukhôngxảy ra chuyện gì nữa. Đến ngày thứ tư…”

Sao Chu thiên sư lại đột nhiên than thở như thế? Có chuyện gì xảy ra sao?

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, lúc Diệp Tuệ đánh răng,côcúi đầu xuống,khônglâu sau bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như cảm nhận được điều gì đó.

côbật đèn lên, căn phòng lại sáng trở lại, chiếu lên gương mặt cứng đờ của các khách mời, Diệp Tuệ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, trấn an cảm xúc của mọi người.

Thẩm Thuật đứng bên cạnhcô, khẽ nhíu mày, haicôgáinày có phải hơi thân mật quá rồikhông? Với cả…Bình thường Diệp Tuệ còn chưa bao giờ xoa đầuanh, vậy mà sao lại đối tốt vớicôbé này thế?

Diệp Tuệđãpháthiệnra ánh mắt u oán của người nào đó rồi,khôngkhỏi nghiêng đầu nhìnanhmộtcái.

“Lầutrênđừng có tự dọa mình! Tổ chương trình cónóilà mời chuyên gia tới mà, tôi thấy người kia nhìn có vẻ có khí chất lắm, Diệp đại tiên của chúng ta phải đối đầu với thiên sư chân chính rồi ha ha ha.”

Các khách mời càng nghĩ càng thấy sợ, trong đầuđãhiệnlên rất nhiều cảnh đáng sợ trong phim kinh dị.

Kim Cương cũng phụ họa theo lờicô,anhấy thậm chí còn đánh bạo muốn kể chuyện ma: “Lúc này màkhôngkể chuyện mathìtiếc quá.”

Căn phòng mà Diệp Tuệđangđứng đây cũng chính là nơi mà bọn họ phải ở lại qua đêm.

Diệp Tuệ gật đầu, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Thuật làcôsẽdũng cảm hơn rất nhiều.

Chu thiên sư à,sựtôn quý của chịđiđâu mất rồi?

Sau đó, lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến Chu thiên sư lạnh lùng thanh cao cầm đũa gắp mì hút sùn sụt, vẻ mặt tuy vẫn nghiêm trang, cơ mà…

anhcúi đầuđitới bên cạnh Diệp Tuệ, hai người cùngđitới chỗ cửa sổ. Thẩm Thuật mở cửa ra, con ma kia bất ngờ bị cửa đập mạnh vào mặt làm ngã vật ra đất,trêncửa sổ vẫn còn in hằn vết mặt của nó.

“Chị Diệp Tuệ, em nhớ chị lắm.” Tống Bạchnói, “Ngày nào em cũng lên mạng đọc tin tức về chị đấy.”

Tuy nhiên vì số lượng khách mời tương đối nhiều nênkhôngthể chờ xếp hàng để vào chungmộtnhà vệ sinh được, các nghệ sỹ nữ có thể vào nhà vệ sinh khác rồi lấy quần áo bịt camera lại là xong.

Kim Cương nhìn tờ bài tập của Tống Bạch, xung phong nhận trách nhiệm giảng dạy chocôbé, đừng thấy người ta chỉ phát triển cơ bắp mà nhầm nhé, năm đó thành tích thi tốt nghiệp củaanhrất tốt đó.

Bầukhôngkhí rất hài hòa,sựbình tĩnh của các nghệ sỹ khiến cho đạo diễn Tôn rất hài lòng, đây là điều mà ông mong muốn. Bây giờ bọn họ bình thản thế này thôi, đến đêm khuya tổ chương trìnhsẽtạo ra những tình huống rất đáng sợ, đảm bảo khiến cho bọn họ sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệ cũng vỗ vai Tống Bạch để an ủicôbé.

“Mọi người nhìn cái người ở trong góc kiađi, trông lạ lắm đúngkhông? Các nghệ sỹ khác tôi biết hết, chỉ có người kia là ai vậy? Đừngnóilà ma nhé aaaaa!!!”

Tục truyền từ thời dân quốc, ở con đường này cómộtrạp hát, là nơi tụ hội của rất nhiều danh ca nổi tiếng, mà căn nhà này là nơi ở củamộtngười phụ nữ rất thích nghe hí khúc.

thìrakhôngphải Chu thiên sư pháthiệnra điều bất thường, mà là người ta đói bụng thôi. Tất cả mọi người đều mở mang tầm mắt, bọn họ sững sờ nhìn Diệp Tuệ lấy thêmmộtbát mì tôm bưng tới cho Chu thiên sư.

Chương trình nàysẽghi lại toàn bộ quá trình cho khán giả xem, tất cả các ngóc ngách trong nhà đều có gắn camera theo dõi.

Ngay cả nhân viênđangđứng saucôcũngnóichuyện vềanh, lúc nghe thấy họnóigì, Diệp Tuệ suýtthìmuốn đóng góianhmang về nhà luôn.

Trước hôm ghi hình, Diệp Tuệ cònđimua vài bộ quần áo với phong cách hoàn toàn trái ngược với Thẩm Thuật thường ngày.

Kim Cương run rẩy chỉ tay vào cửa sổ: “Diệp Tuệ, hình nhưtrêncửa có hình mặt người đúngkhông?”

Diệp Tuệ nhìn mọi ngườimộtlượt,côpháthiệntrừcôrathìai cũngđangsợ, đến cả Kim Cương luôn tự xưng làkhôngsợ trờikhôngsợ đất cũngđangnằm cứng đơmộtchỗ.

Diệp Tuệ rất bình tĩnh đứng dậyđitới chỗ công tắc điện, vừa nãycôđãtận mắt trông thấy cómộtcon ma chơi xấu dập cầu dao điệnđi.

Triệu Hủy lấy mặt nạ trong túi ra, rửa mặt sạchsẽrồi đắp lên, vừa đắp vừa nghịch điện thoại.

“Giời ạ, Diệp Tuệ vừa mới vào toilet thôi, khuya rồi đừngnóilung tung, ở đó có nhiều nhân viên như thế, sao mà có chuyện gì được.”

Chuyện ma của Kim Cương lại linh nghiệm rồi, cái cửa sổ ngay gần chỗanhấykhôngbiết bị ai gõ, làmanhấy sợ quá ngậm chặt miệng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100