Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99
“anhcúi đầu xuống.” Diệp Tuệ nổi tính xấu cầm lấy cái băng đô cài tóc, cái này là Tiểu Lưu đưa chocô, bêntrêncòn có tai thỏ nữa.
mộtgiây sau,anhsẽcầm chúng lên.
Tay Diệp Tuệ càng giữ chặt hơn, kiên quyếtkhôngđể choanhđụng vào, hai taicôđỏ rực, nhấn mạnh từng chữ: “Để tự em cầm.”
Mặtcônóng bừng lên,côthậtsựkhôngcó ý gì đâu. Mặc dù hai ngườiđãhiểurõtình cảm của nhau rồi, nhưng những chuyện khác vẫn nên từ từ phát triểnthìhơn.
Cứ tiếp tục theo ý củacôthìbước tiếp theosẽlà gì? Có phảianhvớicôsẽcó tiến triểntrênphương diện nào đókhông?
Màn đêm đen được tô điểm bằngmộtvài ánh sao, khiến cho đêm đông rét lạnh càng thêm phần trống vắng buồn tẻ.
côcòn chưanóixongthìThẩm Thuậtđãvội vàng đồng ý: “Em cứ làmđi,anhđeo được mà.”
Thẩm Thuật nghe lờiđitới giườngcô,nhẹnhàng ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìncô.
Diệp Tuệ mặc quần áo tử tế, chống gậyđira, vừa ra ngoàithìđối diện với tầm mắt của Thẩm Thuật, liền khó hiểu hỏi: “Saoanhvẫn còn đứng đây?”
Thẩm Thuật bước đến chỗcô, hỏi: “Bây giờ em muốn làm gì?”
Thái độ ghen tuông của Diệp Tuệ giống y đúc Thẩm Thuật hồi trước, Thẩm Thuật bật cười, độ congtrênkhóe môi làm thế nào cũngkhôngép xuống được: “anhthích nhìn em ghen.”
Đêmđãvề khuya, nhưng cả Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều mất ngủ.
Bên dưới bộ quần áo là đồ lót đó trời ơi!!! Chỉ cần cầm quần áo lên làsẽthấy đồ lót,khôngđược,côtuyệt đốikhôngthể đểanhnhìn thấy mấy cái áo lót củacôđược!!! (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngngờ khianhđội băng đô tai thỏ lên nhìn lại đángyêuđến vậy, Diệp Tuệ chỉ vào gươngnói: “anhnhìn này, đẹp thế còn gì.”
Thẩm Thuật nhìncô, mỉm cười đáp lại: “Em ngủ ngon.”
Thẩm Thuật bị bắt quả tang lập tức thu lại nụ cười,anhsợ Diệp Tuệ nghĩ làanhkhôngđứng đắn, đành phải lưu luyếnkhôngrời trả khăn lại chocô.
Nhưngcôkhônghề biết là, sau chuyện này Thẩm Thuậtđãđưa ramộtquyết định.
côhỏi: “anhkhôngvề phòng ngủ à?”
Nhưng Diệp Tuệkhôngchoanhcó cơ hội từ chối.
anhho hai tiếng, an ủi Diệp Tuệ: “anhkhôngsao,khôngkhó chịu gì hết.”
Thẩm Thuật dựa lưng vào tường, trongkhônggian yên tĩnh,anhnghe thấy bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Thẩm Thuậtkhôngnhìncômà cứ thế bướcđi, giọnganhhơi khàn, đáp: “Emđichậm quá.”
Thẩm Thuật vẫn đứng imkhôngnhúc nhích, ánh mắt tỏ ýkhônghiểu, Diệp Tuệ đành phải giả bộ tức giận: “anhkhôngnghe lời em à?”
Diệp Tuệ biết làanhquan tâmcô, nhưng mà…côcố kiên nhẫnnói: “Tay em hết đau lâu rồi,anhnhìnđi, em có thể tự cầm được mà.”
Diệp Tuệ cầm chăn che kín mặt,côkhôngdám nhìnanh,nhỏgiọngnói: “anhngủ ngon.”
Cái băng đô vẫn còn ở trong tay Diệp Tuệ, vừa nghe Thẩm Thuậtnóixong,côliền nhanh chóng xoay người lại, động tác nhanhkhôngtưởng.
Diệp Tuệ: “khôngạ,anhđừng lo.”
Bất chợtanhgiơ tay lên vỗ vào mặt mìnhmộtcái,anhnhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhúc nhích, tối nay, đây là lần thứ haianhphải thầm mặc niệm trong lòng.
Diệp Tuệ ngay cả gậy cũngkhôngkịp cầm mà vội vã chạy đến bên cạnhanh, mạnh mẽ đè tayanhlại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ sợ hết hồn, lập tức hô lên: “Đợi đãaaaa!!!!”
côhắng giọng, chỉ tay về chỗ cái giường: “anhngồi chỗ kiađi.”
Vì muốn che giấu cảm xúc này,côliền xốc cái mũ củaanhlênmộtcái rồinói: “Được rồi đấy,anhđitẩy trangđi.”
Tayanhvòng quanh eocô, ân cầnnói: “Cẩn thận.”
Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ, mặc dùanhnhìn thẳng phía trước, nhưng hai taiđãđỏ rực.
Cơ thể căng cứng của Thẩm Thuật bấy giờ mới được thả lỏng, nhưnganhvẫn chưa yên tâm hẳn: “Vậy em có bị thươngkhông?”
Thẩm Thuật nhìn đống quần áo,nói: “Đểanhcầm đồ ngủ giúp em.”
Chờ lúc Diệp Tuệ khôi phục lại tinh thầnthìThẩm Thuậtđãđiđến bên cạnh giường rồi, bàn tay thon dài củaanhđãsờ vào mấy bộ quần áo củacô.
Diệp Tuệ chột dạ cầm khănnhẹnhàng lau mặt cho Thẩm Thuật lúc nàyđangkhá chật vật, còn dịu giọng hỏi: “Thẩm Thuật,anhkhôngsao chứ?”
Diệp Tuệ thở dàimộtcái, quay đầu nhìnanh: “anhquay người lạiđiđã.” Đểcôcòn giấu đồ lótđichứ.
anhcái gì cũngkhôngbiết, Diệp Tuệ còn phải tay cầm tay dạy choanh,côbôi dầu tẩy trang lên mặtanhrồi xoa đều, động tác củacôrấtnhẹnhàng, cẩn thận tỉ mỉ xoa khắp mọi ngóc ngáchtrêngương mặt,côkhôngmuốn làn da củaanhbịmộtchút tỳ vết nào đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong Diệp Tuệ bắt đầu thoa sữa tắm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, thẩm thấu trongkhôngkhí,nhẹnhàng tiến vào mũi Thẩm Thuật.
anhnắm lấy taycô, rửa qua nước lạnh mấy lần, cho đến khi nàokhôngnhìn thấy vết đỏ nữathìmới chịu thôi. Đây chỉ làmộttình huốngnhỏnhặt, Diệp Tuệ chả mấy mà quên ngay.
côtrở về phòng mình chuẩn bịđitắm,đangchọn quần áothìđột nhiêncôcảm nhận đượcmộtánh mắt sâu xađangnhìn mình.
Trà hơi nóng, taycôlại trắng nênhiệnlên vết đỏ, nhưngthậtra cũngkhôngvấn đề gì,côkhôngđể tâm lắm, còn Thẩm Thuậtthìlại nóng nảy.
Tiếp đóanhđẩycôvào nhà vệ sinh.
Thẩm Thuật có chút buồn chán, mắt lơ đãng nhìn hướng cửa phòng tắm, nhưng dần dần, mặtanhkhôngtự chủ được mà đỏ lên.
Diệp Tuệ sửng sốt,anhlạinói: “Chân em chưa khỏi hẳn, nhỡ bị ngãthìsao?”
côvừanóicái quái gì vậy? Gì màanhcứ ngồitrêngiường chờ em nhé? Lại còn em tắm xongsẽra ngay,khôngđểanhchờ lâu đâu?
anhvuốt mũi, mắt nhìnđinơi khác, nhắm mắt lại, thầm mặc niệm trong lòng.
Nhưng bây giờ kể cả có đỏ mặtthìcôcũng chẳng quan tâm,cônhanh tay lẹ mắt đè chặt đồ ngủ xuống, lúc này mới thở phàonhẹnhõm.
Thẩm Thuậtkhôngnóigì, chỉ yên lặng nhìn Diệp Tuệ, ý tứkhôngmuốn rờiđicực kỳrõràng.
Thẩm Thuật khó xửnói: “Cái này…khôngcần đâu.”
Sau khianhrờiđi, Diệp Tuệ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, dường nhưcôvẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Thuật, cùng bàn tay đặt bên hôngcô.
“Vậy đểanhbế emđi, rồi em làm giúpanh.”
Ánh mắtanhtràn ngậpsựân cần, khiếncôkhôngnỡ từ chối: “Được rồi, thếanhcứ ngồitrêngiường chờ em nhé. Em tắm xongsẽđira ngay,khôngđểanhchờ lâu đâu.”
Diệp Tuệ ngỡ ngàng, hai tai nóng bừng lên, lắp bắpnói: “anhanh…anhlàm gì thế?”
Nghĩ lại ban nãy khianhbế Diệp Tuệ, mặc dù cáchmộtlớp quần áo, nhưnganhvẫn cảm nhận được là eocôrấtnhỏ,khôngvừamộtvòng tayanh.
Nghĩ xong, Thẩm Thuật tay nhanh hơn não, lập tức tiến lên mấy bước,anhkhom lưng bế bổngcôlên, ngón tayanhkhép lại, dùng lực rấtnhẹôm thân thểnhỏbé củacôvào lòng.
Tim Thẩm Thuật nhói lên, lẽ nào Diệp Tuệ ngã rồi?anhlập tức đứng lênđitới cửa phòng tắm, lo lắngnói: “Diệp Tuệ, có chuyện gì thế?”
Diệp Tuệđãđiđượcmộtlúc, nhưng trong mắt Thẩm Thuậtthìdường nhưcôvẫn đứng yên tại chỗ vậy, nếu cứ theo tốc độ nàythìcòn lâu mớiđiđến giường được.
Thẩm Thuậtkhôngđáp, Diệp Tuệ chống gậy từ từđiquaanh, vì vết thương ở chân còn chưa lành hẳn nên động tác củacôkhá chậm.
nóixonganhliền sải bướcđiđến chỗ giường,trêngiường có để mấy bộ quần áo, nhìn kiểu dángthìchắc là đồ ngủ củacôrồi.
côvùi đầu vào chăn, toàn thân lăn lộntrêngiường, trong lòng kêu gào ầm ĩ: Aaaaaa!!! Tối nay lại mất ngủ rồi!!!
côquay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thuật,anhđangđứng ngoài cửa nhìncôchằm chằm,côchẳng hiểu gì cả, saoanhcứ nhìncômãi vậy?
Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Thuậtmộtcái, nét mặtanhkhôngcó điểm gì khác thường,côthầmnhẹnhõm, cũng may là tính cách củaanhrất đơn thuần.
Diệp Tuệ giấu cả cằm trong chăn, may là trong phòng đèn khá mờ nên Thẩm Thuậtkhôngpháthiệnra gương mặtcôđãđỏ bừng.
Thẩm Thuật quay lại phòng tắm, cầm gậy đặt bên cạnh giường chocô.
Vừa rồianhngồitrêngiường, cách phòng tắm khá xa, bây giờ đứng ngay đây nên tiếng nước càng thêmrõràng hơn.
Diệp Tuệ vốn cũngkhôngcảm thấy gì, nhưng tự dưng ngheanhnóivậy,côlại thấy ngượng ngùng.
anhrũ mắt nhìn xuống đất.
Khó khăn lắmanhmới bình tĩnh lạithìchợt nghe “Bịch”mộttiếng, giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Thẩm Thuật quay người lại,anhtùy tiện liếc mắt nhìn đồ ngủ trong ngựccômộtcái,khôngthấy có gì khác thường cả. Diệp Tuệ chống gậy bướcđi,nói: “Bây giờ emđitắm đây,anhvề phòng mình ngủđi.”
Lúcanhvừa xoay lưng, Diệp Tuệ lập tức nhét áo lót vào trong áo ngủ, sau đó ôm chặt cả bộ đồ vào trong ngực.
Mặc dùanhđáp vậy, nhưng lạikhôngcó ý định rờiđi, vẫn đứng ở trước cửa phòng tắm,anhsợ Diệp Tuệ bị ngã, cho nên phải đứng ngay ngoài cửaanhmới yên tâm được.
Trước khiđingủ, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ngồinóichuyệnmộtlúc, Diệp Tuệ cầm tách trà,khôngcẩn thận làm nước trà rớt vào tay.
nóixongcôlại giơ cái tay còn lại lên vẫy vẫy trước mặtanh, Thẩm Thuật thấy thái độcôkiên quyết như thếthìcũng đành thỏa hiệp, nghe lời xoay lưng lại.
Chương 99
Mấy giây sau, Diệp Tuệ mới đáp: “khôngcó gì, gậy bị rơi ý mà.”
Khổ thânanh,mộtngười cao lớn như thế mà phải phối hợp vớicôlúc nàyđangngồi xe lăn,anhkhom người xuốngthậtthấp, hướng mặt mình đến trước mặtcô.
Diệp Tuệ bảo Thẩm Thuật vào phòng lấy dầu tẩy trang ra, nhưng đúng làanhchẳng biết gì về vấn đề này hết, cuối cùng vẫn làanhbếcôvào phòngthìmới tìm được chai tẩy trang.
Mắt Thẩm Thuật cũng bị nước chảy vào làm cho đỏ lên,anhnhận lấy khăn lau mặt,khôngngờ chỉ tẩy trang thôi mà cũng vất vả như thế, suýt nữathìtạo thành ám ảnh trong lòng rồi.
Thẩm Thuật hiểurõtình trạng củacôcòn hơn cảcônữa, nhưnganhkhôngvạch trần lờinóidối củacô, đáy mắthiệnlên chút ý tứ sâu xa.
Thẩm Thuật nhìn cái gương với tâm trạng đời nàykhôngcòn gì phải nuối tiếc nữa, gật đầumộtcách vô hồn, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu để Diệp Tuệ tẩy trang cho.
Diệp Tuệ sờ lên chân: “Chân em đau,anhtự làmđi.”
Hô hấp của Thẩm Thuật chậm lại, đây là mùi hương bình thườngtrênngười Diệp Tuệ, hương thơm từ từ lan tràn, càng lúc càng nồng nàn.
Cho đến khi tiếng nước chảy dừng lại,anhmớikhôngniệm nữa.
Khoảng cách từ phòng tắm đến giườngkhôngdài, nhưng Diệp Tuệ lại thấy dài vô cùng, timcôđập rất nhanh, cảm giác muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Diệp Tuệ mở vòi nước, chỉnh nước ấm để rửa mặt cho Thẩm Thuật,côchưa từng tẩy trang giúp ai bao giờ, nhiều lúckhôngcẩn thận để nước chảy vào mũianh, làmanhbị ho.
cônói: “Được rồi.”
“Ừ.”
Thẩm Thuật hít sâumộthơi,anhkhôngnhìn xuống đất nữa mà nhìn về nơi khác, ánh mắtkhôngcó tiêu điểm, suy nghĩ dần trở nên rối loạn.
Có điều động tác củacôquá mạnh nên làm cơ thể mất thăng bằng, cứ thế ngã nhào xuống giường, Thẩm Thuật thấycôsắp ngã xuốngthìvội vàng ôm lấy eocô.
“Tí nữa tócanhmà bị ướt hếtthìđừng có trách em đấy nhé.” Diệp Tuệ làm bộ tức giận, chậm rãi đặt cái băng đô sang bên cạnh, “Thôi vậy,anhkhôngthíchthìem cũngkhôngépanh…”
“anhsao thế?”
anhchưa từng mang thứ gì đángyêunhư thếtrênngười, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn.
Dướisựquan sát của Thẩm Thuật, Diệp Tuệđivào phòng tắm, cửa đóng lại,côđể cái gậy sangmộtbên, điều chỉnh nước ấm,mộtlúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng xả nước từ vòi hoa sen, ngồi bên ngoài nghe rấtrõ.
Đến giường, Thẩm Thuật vén chăn lên, cẩn thận đặtcôxuống, đợi Diệp Tuệ nằm xuống rồi,anhmới giúpcôđắp kín chăn.
Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen sau đó cũngkhôngcòn.
Diệp Tuệ nhìnanhnhưđangchuẩn bị lên pháp trường,cônhịn cười, cài băng đô lên đầuanh.
Thẩm Thuật trở về phòng mình, bề ngoài trônganhcó vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòngthìđãcuồn cuộn sóng dữ,anhnằmtrêngiường,mộtcánh tay đặt sau gáy, mắt nhìn trần nhà.
Đợi lúc Diệp Tuệ đứng vững rồi, Thẩm Thuật mới bỏ tay ra, nhưnganhkhôngrờiđimà tiếp tục muốn cầm đồ ngủ củacôlên.
Nếu là bình thườngthìkhi Thẩm Thuật làm thế, mặt Diệp Tuệđãđỏ bừng lên rồi.
Cửa phòng tắm đóng chặt, bên dưới cómộtkhe hởnhỏxíu, ánh đèn từ bên trong chiếu qua khe, ánh xuống mặt sàn trong phòng ngủ, lập lòe như ánh nến.
Diệp Tuệ vẫn cònđangđắm chìm trong câunóivừa rồi của Thẩm Thuật,anhnóimuốn cầm đồ ngủ giúpcô…Cái gì cơ?anhmuốn cầm đồ ngủ giúpcôá???
Lúc này Thẩm Thuật mới thở phàonhẹnhõm, Diệp Tuệ sợanhlo lắng nênnóithêm: “Emkhôngsaothậtmà,anhkhôngcần để ý đâu, về giường ngồiđi.”
Ngoài miệngthìcônóilà được rồi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, lần sau phải kẻ cái lông mày choanhdày hơnmộttí, da đen hơn nữa, sau đó da dẻ phải làm cho thô ráp sần sùi lên mới được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuậtđãsớm nhìn thấucôrồi, nhưnganhvẫn dung túngcônghịch ngợm. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhcầm khăn lau mặt, đột nhiên ý thức đượcmộtchuyện, cái khăn này là khăn của Diệp Tuệ, cảm giác khó chịu ban nãy đúng làđãbị quét sạch hoàn toàn rồi.
Nguy hiểmthật, may làanhvẫn chưa nhìn thấy nội y củacô.
Diệp Tuệ ngẩn người: “Emđitắm, sao vậyanh?”
Thẩm Thuật giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa ra, nhưng nghĩ Diệp Tuệđangtắm nên tayanhlại khựng lại, cố giữ bình tĩnh,anhlại hỏimộtlần nữa: “Làm sao vậy?”
Diệp Tuệ vừanóixong, ánh mắt Thẩm Thuật sáng lên,nói: “Em làm giúpanh.”
Thẩm Thuật rũ mắt xuống, giọng trầm hẳn xuống, nghe rất đáng thương: “anhlo cho em mà.”
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầunói: “Em vào tắmđi,anhở ngoài nhìn.”
Vừa mớinóixong,côbỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Diệp Tuệđangđịnhnóilà “Để em tự chống gậyđi”, nhưng đúng lúcanhcúi đầu xuống liếccômộtcái,côliền sợ hãi cúi thấp đầu: “khôngcó gì,anhcứ tiếp tụcđi.”
Diệp Tuệkhôngbiết suy nghĩ của Thẩm Thuật,cômở vòi hoa sen tắm tiếp.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Thẩm Thuật lẩm bẩm: “Thẩm Thuật, mày đúng là Đ* c*m th*.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.