Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116


Bốncôbạn từ hành lang hội tụ lại cùngmộtchỗ, vòng tay nhau, bắt đầu nhảy điệu “Bốn con thiên nga”.

Nghỉ ngơi? Nghỉ ở đâu cơ?

Diệp Tuệ ra vẻ cao thâm: “Trong lòngkhôngcó bóng ma, đương nhiên cũngsẽkhôngnhìn thấy ma rồi. Với lại nếu em mànóithẳng vớianhthìchương trình nàysẽchẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Diệp Tuệ suy nghĩ, nếu là fan tặngthìnên giữ lại,đangđịnhnóithìthấy mũi ngưa ngứa,cônhanh chóng che mũi, quay lưngđichỗ khác hắt xìmộtcái.

Diệp Tuệ nhìn thấycôbé kia nhếch môi cười, chắc vì dọa được các khách mời nêncôbé rất đắc ý.

Thường Huỳnh ngẩn ra, trong lòng rung lênmộthồi chuông cảnh báo, nhưngcôta lại nhanh chóng vuốt tóc cho gọn, còn dùng giọng điệu củamộtchị lớn dịu dàng giải thích với Tống Bạch: “Tĩnh điện ý mà, đừng sợ.”

Em ma fan cuồng này lần đầu tiên được gặp thần tượng bằng xương bằng thịt nên cực kỳ xúc động, bắt đầu động tay động chân với Thường Huỳnh, xác nhận xem có đúng là Thường Huỳnhthậthaykhông.

Diệp Tuệ hỏi: “anhcũng ở đây à?”

Lúc bắt đầu chương trình, lượt xem onlineđãvượt quá trăm vạn chỉ trong vòng vài phút đồng hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các khách mời đưa mắt nhìn nhau,khôngcó ai dám chủ động mở cửa, Diệp Tuệ vừa mới định tiến lên,khôngngờ Thường Huỳnhđãlên tiếng trước: “Nếu mọi người sợthìđể tôi mở cho.”

Tiểu Lưu lắc đầu: “Emkhôngbiết, người chuyển phátkhôngnóicho em biết người tặng hoa là ai, nhưng mà trong này cómộttấm card đấy.”

Sầm Ngộ cườinói: “anhvừa mới xong việc.”

Diệp Tuệ nghĩ ngay ra đượcmộtý,cônhớ đếnmộtngười, hai mắt liền lóe sáng.

May làanhcũng có chút võ công,khôngthìướt hết người rồi.

“nóimỉa cái gì thế, tôi chỉ đoán thế thôi mà, chưanóixấu Thường Huỳnhmộtcâu nào đâu nhé, đừng có lôi Diệp Tuệ vào!”

“Tặng chocôDiệp Tuệ xinh đẹp.”

Diệp Tuệ nhướn mày, đại khái cũng biết được tâm tư của Thường Huỳnh,côcườinói: “Đâu có, tôi thấy hôm naycôtrang điểm đẹp hơn tôi nhiều.”

Vì Diệp Tuệ và Thường Huỳnh ở trong cùngmộtkhung hìnhnóichuyện với nhau, khiến cho những khán giảđangngồi trước máy tính và điện thoại ai cũng trợn tròn mắt. Chuyện gìđangxảy ra thế này?

cônhìn quanhmộtlượt, sở dĩcôngồitrênchiếc giường này là vì giường ở phía đối diện có bóng ma.

Thẩm Thuật lập tức hiểu ngay ý của Diệp Tuệ, chiếc giường Thường Huỳnh nằm có ma.

anhnhìncônói: “anhsẽlàm khách mời cho chương trình ‘trênđời này có mathậtkhông?’ đấy, tin này tổ chương trình vẫn chưa công bố ra ngoài.”

“Hai idol đứng cùng nhau hòa hợp như thế rồi, hai nhà đừng có cắn nhau nữa.”

Trong phòng ngủ có tám cái giường, nhưng chỉ có hai chiếc giường có người nằm.

Tiểu Lưu cầm tấm card để trong bó hoa, Diệp Tuệ nhận lấy xem,trêncardkhôngcó ghi tên, người tặng hoa muốn giữ bí mật, chỉ có mấy chữ liên quan đếncô.

côxoay người lại, nhìn bó hoa,đangđịnhnóithìmùi hoa lại lùa vào mũi, khiến mũicôlại thấy ngứa.

Diệp Tuệ cảm khái, người tặng hoa thần bíthậtđấy, ngay cả tên cũngkhôngghi ra.côthầm nghĩ, rất có thể là của fan tặng.

Sau khi các khách mời đến đông đủ, mọi người đứng trước cổngmộttrường học bỏ hoang, tên trường khắctrêncửađãbị tróc sơn, trong trường cũng chỉ bậtmộtcái đèn sáng.

Diệp Tuệ có lòng nhắc nhở Thường Huỳnh: “Bên này vẫn còn giường mà,côqua đây ngủđi.” Diệp Tuệ chỉ vào chiếc giường trống bên cạnh.

Thường Huỳnh gượng cườinói: “Cái này chắc chắn là dosựdàn xếp của tổ chương trình rồi, muốn hù dọa chúng ta đây mà.”

mộtcâu rất lịchsự, nét chữ cũng thanh thoát.

Thường Huỳnh giả bộ thoải máinói: “khôngcần đâu, tôi nằm đối diện mọi ngườithìmới tiện nhìn mặt nhau buôn chuyện được chứ.”

Tiểu Lưu cũng nghĩ là fan tặng, hỏi: “Tuệ Tuệ, hoa này đẹp quá, chị định để đâu?”

“Uây! Fan của Diệp Tuệ kinh quá nhỉ, mới nổi cómộtnăm thôi, chưa gìđãnghĩ mình hơn người rồi cơ đấy? Nổi thêm mấy năm nữathìmới có tư cách lên mặt nhé!”

Chương 116

Quản lý đứng đằng sau nhìn bóng lưng u sầu của Sầm Ngộ,anhấy chỉ biết cho Sầm Ngộmộtánh mắt đồng tình, sau đó vỗ vaianh.

Sầm Ngộnóivậy là để có cớ rút ngắn khoảng cách với Diệp Tuệ, lúc tham gia chương trình,anhcó thể tìmcônóichuyện.

Diệp Tuệ thấy động tác củaanhquản lý,cônhìn Sầm Ngộ hỏi: “Vaianhkhôngthoải mái ạ?anhlàm việc đừng cố quá nhé, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Động tác củacôbé rất thanh thoát và chậm rãi, giống nhưmộtcon búp bê được lên dây cót vậy, từng động tác đều rất đẹp mắt, nhưng lại hơi đáng sợ.

Diệp Tuệ thấy lạ khi Sầm Ngộkhôngnóilời nào, suy nghĩ vài giây,côcho ramộtkết luận.

Khả năng là phải qua đêm ở phòng ngủ rồi.

“Diệp Tuệđãchọn giường này rồi, thế tôi nằm giường đối diện vậy.”

Thế là Thường Huỳnh kiên trì đẩy cửa ra, đèn trong phòng ngủ rất mờ, chỉ cómộtngọn đènnhỏtrêngiường thôi.

đangnhảy tốtthìkhôngbiết ai bị vướng váy trước, thế là bốncôthiên nga cứ thế ngã đè lên nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời của Diệp Tuệkhôngbao giờ sai, Kim Cương, Tống Bạch và Triệu Hủy đều rất có ý thứcđitới bên cạnh Diệp Tuệ. Tống Bạch và Triệu Hủykhôngdám nằm ở mấy giường khác, chen chúc nằm cùng giường với Diệp Tuệ luôn.

Saumộttuần khảo sát, tổ chương trình xác nhận chỉ số an toàn ở nơi này rất cao.

Dựa theo lộ trình mà tổ đạo diễn cung cấp, các khách mờiđãđimộtvòng tòa nhà học.

Sầm Ngộ câm nín: “…”anhkhôngmuốnnóithêm gì nữa.

Mặc dù rất sợ hãi, nhưngcôta vẫn cắn răng tiến lên, xung quanh có nhiều người thế này, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ.

Người trong ảnh làcôta.

Cáccôgáimúa ba lê bị lôi ra,sựcan đảm của Kim Cương tăng lên gấp bội,anhđithẳng đến phòng học, đẩy cửa, làm động đến xô nước để bêntrên, liền vội vàng nhảy lùi ngay về đằng sau.

Sầm Ngộ rời khỏi phòng hóa trang, ngồi vào xe. Dọc đườngđi,anhkhôngnóigì, có vẻ như vừa mới chịu đả kích rất lớn.

Quản lý nhận ra đây là bó hoa mà Sầm Ngộ tặng cho Diệp Tuệ, Sầm Ngộ có chút cảm tình với Diệp Tuệ, cho nênđãbí mật tặng hoa chocô.

Thường Huỳnhkhôngmuốn ở gần Diệp Tuệ, mặc dùhiệngiờcôtađangphải tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Tuệ. Bây giờđangtham gia chương trình,côtakhôngmuốn cho Diệp Tuệ có cơ hội thểhiệnnữa.

Thường Huỳnh sao có thể nghe theo Diệp Tuệ chứ,côtasẽkhôngcho Diệp Tuệ cướp hết ống kính đâu, nếucôta nằmmộtmình ở đâythìống kínhsẽchĩa vàocôta nhiều hơn.

Có phải Sầm Ngộ e dè vì Chu thiên sư là nữkhông?anhấy là đàn ông, nếu quá dựa dẫm vào Chu thiên sưthìsợ là khán giảsẽnóinàynóinọ.

Thường Huỳnh trang điểm rấtnhẹkhi đến chương trình này,khôngđến lúc tổ chương trình bày ra trò gì đáng sợthìlớp trang điểmsẽbị hỏng mất.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi,anhthấy hơi buồn,đãtiếp xúc vài lần với Diệp Tuệ,anhcảm thấy Diệp Tuệ làmộtngười rất tốt.

Sầm Ngộ nhìncôvài giây, cười đáp: “Thế emnóithậtđi, em tham gia mấy số rồi, có nhìn thấy con ma nàokhông?”

Đạo diễn dẫn mọi người tới cửa tòa nhà học, sau đó cho mọi người tựđilên.

Tiểu Lưu: “Để em mangđichỗ khác.” Tiểu Lưu cầm bó hoađira ngoài,trênđườngđiđụng phải Sầm Ngộ và quản lý củaanhấy.

Chủ đề của tập lần này là trường học bỏ hoang, ngôi trường này bắt đầu xuấthiệnnhững câu chuyện ma quái từ sau khi bị đóng cửa,trênnhững bức tường có những bức tranh bị vẽ loạn, về sau những người đến đây “thám hiểm” còn nhìn thấy những chữ viết được viết bằng sơn đỏ ở bên trong.

Đạo diễn Tôn: “…”

Em ma fan vuốt mái tóc dài của Thường Huỳnh, Diệp Tuệ trông thấy tóc của Thường Huỳnh bị nhấc lên cao.

Diệp Tuệ nhìn em ma fan chuẩn bị có hành động tiếp theo,khôngbiếtcôbé đó lấy cái gì ở dưới gối, hình như làmộttấm ảnh nhonhỏ.

Các khách mời bị đạo diễn giụcđitiếp, vòng quacôbé múa ba lê đầu tiên,mộthành lang dài từ từhiệnra toàn bộ trước mắt.

“Lầutrênnghĩ nhiều quá rồi, ai mà biết được là Diệp Tuệ có năng lực nhìn thấy mathậtkhônghay chỉ toàn bịa chuyện, Thường Huỳnh muốn nằm đâuthìkệ người tađi, quản nhiều làm gì!”

sựthậtlà cái tay nắm cửa tổ chương trìnhkhônghề động đến, đạo diễn Tônnói: “Hôm qua lúc chúng tôi đến đây, cái tay nắm cửa vẫn bình thường mà.”

Sầm Ngộđangđịnh ngày nào cũngẩndanh tặng cho Diệp Tuệmộtbó hoa, nhưng bây giờcôđangbị cảm, đành phải gác lại kế hoạch này vậy.

Thường Huỳnh sợ đến mức suýtthìném nóđi, may làcôta vẫn nhớ có máy quay trước mặt, cho nên mới kìm lạikhônghét ầm lên rồi làm trò cười cho thiên hạ.

Nếucôcòn tiếp tục ôm hoathìe làsẽhắt xìkhôngdứt được mất.

Mặc dù giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, nhưng bầukhôngkhí có vẻ rất hài hòa.

Đ·ạ·n mạc nổ tung trong nháy mắt, đa phần là fan của Diệp Tuệ và Thường Huỳnh lao vào cãi nhau.

Diệp Tuệ suy nghĩ rồinói: “Khi nào ghi hìnhanhcứ chú ý đến Chu thiên sư ấy, chị ý là chuyên gia, giỏi hơn em nhiều.”

Ngay lập tức, Thường Huỳnhkhôngthèm để ý đến hình tượng nữa mà hét ầm lên, vứt tấm ảnh sangmộtbên, vội vàng chạy đến chỗ thímnhỏcó năng lực trừyêutrong truyền thuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tập mới nhất của “trênđời này có mathậtkhông?” bắt đầu được phát trực tiếp,mộttiếng trước khi phát sóng, mọi ngườiđãbiết khách mời của tập lần này thế mà lại là Thường Huỳnh!

Edit: Ngân Nhi

trêncầu thang trống trải đột nhiên phát ra tiếng nhạc, tiếng nhạc du dương bay lượn trongkhôngkhí, làm cho cảm giác đáng sợ tăng lên gấp bội.

Hôm nay Diệp Tuệđiquay quảng cáo, sau khi quay xong,côngồi trong phòng hóa trang, chuẩn bị tẩy trang.

Thường Huỳnh làm như vô tình chen đến trước mặt Diệp Tuệ, che lại ống kính của Diệp Tuệ, để máy quay chiếu đúng vàomộtmình mình.

Lời nhắc nhở của Diệp Tuệđãkhiến dân mạng xôn xao suy đoán.

Diệp Tuệ che mũi, rầu rĩ đáp: “Chị bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, hoa này thơm quá mức với chị rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Fan của Thường Huỳnh tất nhiên làkhôngưa Diệp Tuệ,sựhòa hợp trong nháy mắtđãbị phá bỏ.

côbé đó mặc váy múa ba lê trắng tinh, vừa trông thấy nhóm khách mời,côbé liền bắt đầu múa theoyêucầu của đạo diễn.

Diệp Tuệ thương tìnhnóivới Thường Huỳnh: “Thường Huỳnh, hay làcôqua bên này nằmđi.”


Kim Cương trêu chọc: “Đạo diễn Tôn à, mấy diễn viên này diễn kém quá đấy.”

Diệp Tuệ vừa nhìn là biết ngay đây là đồ tổ đạo diễn mới mua, cho nên trường này hình nhưkhôngcó mathật.

Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, hỏi thử: “Vừa nãyanhnhìn thấy trợ lý của em cầm hoađira ngoài, emkhôngthích à?”

Lúc này Tiểu Lưu đột nhiênđitới, trong tay còn cầmmộtbó hoa, đứng trước mặt Diệp Tuệ, đưa hoa chocô: “Tuệ Tuệ, hoa của chị này.”

Con ma này là fan nữ của Thường Huỳnh, là học sinh cấp ba.

Sầm Ngộ nhìn nét mặt của Diệp Tuệ, hai mắt cũng sáng lên.

anhchờcônóira câu chúng ta là bạn bè, emsẽgiúpanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phim kinh dị, địa điểm hay xuấthiệncảnh đáng sợ nhất trong trường học ngoài lớp học rathìchính là phòng ngủ.

“Tổ chương trình vẫn còn có chút lương tâm, nước ấm lắm.” Diệp Tuệ mặtkhôngđổi sắc sờ vào nướctrênmặt đất.

Điều này có nghĩa là cái tay nắm cửakhôngphải do Thường Huỳnhkhôngcẩn thận làm gãy, mà là do ma làm, tuyệt đốikhôngphải trò mà tổ chương trình bày ra.

Diệp Tuệ hắt xì liên tục mấy cái liền.

Hai người này trước giờ là kẻ thù mà, sao bây giờ lại bắt đầu tung hô nhau rồi?

Cảm xúc củaanhđối với Diệp Tuệ, từ lúc ban đầu chỉ là tán thưởng, sau lại dần dần biến thành có cảm tình.

“Diệp Tuệ giờ là ảnh hậu Berlin rồi, Thường Huỳnhkhôngthể coi là đối thủ của Diệp Tuệ nữa. Giá trị thương mại cũng thua kém quá nhiều.”

Quản lý biết Sầm Ngộkhôngvui,anhấyđangtheo đuổimộtcôgái, nhưng người ta lạikhônghiểu tâm ý củaanhấy, quản lý nhìn Sầm Ngộ qua gương chiếu hậu, hỏi: “Ngày mai có tặng hoa nữakhôngạ?”

Tống Bạch khó hiểu nhìn Thường Huỳnh: “Tóc của chị bị làm sao thế kia?”

Thường Huỳnh làm ngơ với lời nhắc nhở của Diệp Tuệ,côta thích thú dựa vào giường, co đầu gối lên. Diệp Tuệ thấy rấtrõcái bóng đen bên cạnhcôta, vì động tác củacôta nên cái bóng đen mới nhích lại gần,nói: “Huỳnh Huỳnh muốn nằm cạnh em nên mới qua đây phảikhông?”

Nơi kinh khủng nhất chính là phòng thí nghiệm, mô hình cơ thể người trong này nhìn rấtthật, giống như mới được mua rồi để vào vậy.

Kim Cương là đàn ông, tất nhiênkhôngthể nằm cùng phụ nữ, đành nằm ở giường khác.

Diệp Tuệ vuốt mũi: “Đợt này emđangbị cảm, hơi nhạy cảm với mùi hoa nênkhôngđể hoa gần người được ạ.”

Vậy màmộtgiây sau lờicônóilại là: “Hay làanhđichung với Kim Cươngđi!”

Sầm Ngộ nhìncô,khôngnóigì,anhchỉ muốncôđể ý đếnanhthôi, chứthậtraanhkhônghề sợ ma.

“Sao tôi có cảm giác lời này của Diệp Tuệ cóẩný vậy nhỉ? Chắc giường Thường Huỳnh nằm có vấn đề nên Diệp Tuệ mới bảo Thường Huỳnh đổi chỗ.”

Mọi người cố nén nỗi sợ trong lòng, tiếp tụcđilên. Quamộtkhúc quanh, bọn họ nhìn thấy cómộtcôbé với dáng người mảnh maiđangđứng ở cầu thang phíatrên.

Diệp Tuệ dẫn đầuđitrước, ngồi xuốngmộtcái giường ở góc trong cùng.

Sau khi được chọn tham giamộtchương trình hot nhấttrênmạnghiệnnay, hiệu trưởng còn dặn dò mấycôbé là phải biểuhiệnthậttốt, làm rạng danh cho nhà trường.

trênhành lang này cũng có người múa ba lê, nhưng lần này lại có tận bốncôgái!

Thế là Diệp Tuệ chỉ biết trơ mắt nhìn Thường Huỳnhđivề phía chiếc giường có bóng ma, lại mở to mắt nhìn Thẩm Thuậtđangđứng ở cửa.

Diệp Tuệ thấy thếthìcũngkhôngkiên trì nữa, dù saocôcũngđãnhắc nhở trước rồi mà,côcười với Thường Huỳnh,nói: “Ra vậy, thếthìcôcứ nằm bên đóđi.”

Diệp Tuệ nhìn bó hoa, hoa rất đẹp, bông nào cũng tươi,cônhìn Tiểu Lưu hỏi: “Ai đưa thế?”

Vừa nghe đạo diễnnóithế, Thường Huỳnh lại thấy sợ rồi,côta cầm cái tay nắm cửa, giữ cũngkhôngđược mà némđicũngkhôngxong.

Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ từ đầu đến cuối đềukhôngcùng tần số với mình, tâm trạng phức tạpnói: “…Ừ.”

Cạchmộttiếng, cửa còn chưa được mở, nhưng tay nắm cửađãbị Thường Huỳnh làm rụng ra rồi.

“Aaaa!!!” Tiếng thét chói tai của Triệu Hủy vang lên.

Đợt trước Thường Huỳnh gặp phải cái bình hoa bị ma ám kia,rõràng trong lòng sợ muốn c·h·ế·t, nhưngcôtakhôngmuốn để Diệp Tuệ có cơ hội chơi trội.

Sầm Ngộ: “…” Saoanhlại thấy mặt hơi đau nhỉ.

Thường Huỳnh đến sớm, lúc thấy Diệp Tuệ đến,côta chủ động chào hỏi người thímnhỏ: “Diệp Tuệ, hôm naycôtrang điểm đẹp lắm.”

Bó hoa này Sầm Ngộđãchọn lựa rất lâu, sao bây giờ lại bị đemđirồi?

Thường Huỳnh hít sâumộthơi, để tay lên tay nắm cửa.

Tiểu Lưu lo lắng hỏi: “Tuệ Tuệ, chịkhôngsao chứ?”

Quản lý nhìn về phía Sầm Ngộ, Sầm Ngộ cũng khá ngạc nhiên,anhấykhôngnóigì, vẫnđithẳng về phía trước. Đến phòng hóa trang, Sầm Ngộ ngồi xuống phía đối diện với Diệp Tuệ.

“Diệp Tuệ, cứu tôi với!!!”

Tiểu Lưu thấy vậy liền hiểu ra là Diệp Tuệ bị hắt xì vì bó hoa,côấy vội vàng lấy bó hoađi, đặt ởmộtchỗ rất xa.

Cửa sổ phòng ngủ được mở, gió thổi vào làm rèm cửa lay động,khônggian yên ắng.khôngai dám tiến lênmộtbước, ngay cả Thường Huỳnh ban nãy xung phong nhận việc giờ cũngkhôngcó gan nữa rồi.

Thường Huỳnhđangđịnh từ chối, đột nhiên pháthiệncó thứ gì đó bay bay rồi rơi vào tay mình, cúi đầu nhìn, làmộttấm ảnh.

Sầm Ngộ định từng bước theo đuổi Diệp Tuệ, cho nên hôm nay mới tặng hoa, nhưng chỉ tặngẩndanh thôi, vìanhsợ nếu thẳng thắn quáthìcôsẽsợ, lúc đó ngay cả bạn bè cũngkhôngthể làm.

Mấycôgáinày đều là các học sinh xuất sắc ở học viện múa gần đây, ai cũng học múa ba lê từnhỏrồi.

Sầm Ngộ phối hợp gật đầu: “anhhiểu rồi, có ma haykhônglà do mình suy nghĩ thôi.”

“Công nhận, Tuệ Tuệđãnóilung tung bao giờ chưa? Đợi xem lát nữa Thường Huỳnh có còn giữ được mặt mũikhôngnhé.”

Sầm Ngộ sững người, sao lại biến thành Kim Cương rồi? Diệp Tuệnóitiếp: “Kim Cương thân thể cường tráng khỏe mạnh, dương khí thịnh, makhôngdám lại gầnanhấy đâu.anhcứđicạnhanhấy là đảm bảo an toàn.”

anhlại trêu: “Diệp thiên sư, nhìn em có vẻ rất có kinh nghiệm,anhlà người mới, đến lúc đó phải học hỏi em nhiều điều rồi.”

Đạo diễn Tôn cười hai tiếng, mới đầu xuânđãốmthìkhôngđược hay cho lắm, chương trình của ông rất nhân văn, chẳng những đảm bảo an toàn cho khách mời mà còn giữ sức khỏe cho họ nữa.

Sau khi ra khỏi phòng học, đạo diễn lại tỏ ý sâu xa gọi các khách mời lại, chỉ vào đồng hồ đeo tay,nói: “Đêmđãkhuya, mọi người có thể nghỉ ngơi rồi.”

anhrầu rĩnói: “Để mấy ngày nữa rồi tính tiếp.” Tâm hồn thiếu nam củaanhđangbị tổn thương, cần có thời gian để hòa hoãn lạiđã.

Diệp Tuệkhôngngờ lại có cả Sầm Ngộ,cônói: “Chương trình này kh*ng b* lắm đó,anhcó sợ makhông?”

Mọi người được dẫn đến trước phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt,trênmặt đất còn cómộttờ giấy niêm phong mới bị xé xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116