Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139
anhchỉ muốncôđược mạnh khỏe, dù cả đời này trờiâmu cũng chẳng sao hết.
Trongkhôngkhí bỗng lác đác có tiếng ve kêu, mang theo cảm giác khô nóng,mộtlát sau gió thổi làm cho lá cây lay động,mộtvài chiếc lánhẹnhàng rơi xuống mặt đất.
côđangnằmtrêngiường bệnh, nghiêng đầu lẳng lặng nhìnanh, gương mặt tươi tắn nhưmộtđóa hoa, đáy mắt chứa đựng những cảm xúckhôngnóinên lời.
Edit: Ngân Nhi
anhngây ngốc nhìncô, ánh mắt chăm chúkhôngdời, trong mắt chỉ chứa duy nhất hình bóng củacô.
Lúc này cómộtcôbéđitới bên cạnh Thẩm Thuật, trong taycôbé cầmmộtlẵng hoa, bên trong có rất nhiều bông hoa tươi thắm,côbé nhút nhát hỏi: “anhơi,anhcó muốn mua hoakhôngạ?”
Cũng có nghĩa làanhcó thể ômcôrồi.
Lúc trướccôsẵn lòng lấy mạng đổi mạng, dùng tính mạng củacôđể đổi lấysựsống cho Thẩm Thuật, mà bây giờ Thẩm Thuật cũng nguyện cầu được cùng chung sinh mệnh vớicôđểcôcó thể tỉnh lại.
anhcúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt đất, nhưngmộtlúc lâu sau cũngkhôngthấyhiệnra chữ gì, dưới đất có bụi, có lá cây, có sỏi đá…
Thẩm Thuật hoàn toànkhôngđể ý đến biểu cảm của Nghiêm Lam và Vương Xuyên, vẫn bình thản gắp thức ăn bỏ vào cái bát đối diện mình.
“Em về vớianhrồi đây.”
Thẩm Thuật biết suy nghĩ của Diệp Tuệ,anhcũng che giấu chuyện này chocô, chỉnói: “Tôi cảm giác Diệp Tuệđangngồi đây.”
Vương Xuyên ngẩn ra, ok, Thẩm tổngthậtsựbị điên rồi.
Lúc này cómộtcon chimnhỏrất đẹp bay vào trong điện, lớp lông màu trắng gần nhưkhôngcómộtchút tạp sắc nào.
anhlẩm bẩm: “Diệp Tuệ…”
Thẩm Thuật: “Nếu đúng là vậythìcũng tốt mà, chúng mình có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”
Xe đỗ cách đâykhôngxa,đimộtđoạn là đến,trênđường rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, ai cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Lại còn lẩm bẩmnóimộtmình vớikhôngkhí nữa chứ.
Cơ thể củaanhbị kéo về phía sau, mặc dùanhđãcố gắng nắm chặt tay Diệp Tuệ, nhưng vẫn liên tục bị lùi về.
Sao lại có hai cơ thể củaanhđược?khônglẽ…
Đáng raanhkhôngnên tới đây,anhsai rồi.
Xung quanhkhôngcó gió, lá câykhônghề lay động, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Diệp Tuệ ngẩn người,côhiểu dụng ý củaanh, taycôgiơ về phía tách trà để lấy chút nước, Thẩm Thuậtkhôngnhìn thấy Diệp Tuệ, nhưnganhthấy nước trà chuyển động.
Thẩm Thuật vốnkhôngthích trờiâmu, vì nó khiến cho lòng người phiền muộn, nhưng sau khi Diệp Tuệ trở thành linh hồn, Thẩm Thuật lại thích thời tiết như thế này.
Lại qua thêmmộtlúc nữa, tiếng ve kêuđãkhôngcòn, lá ngừng rơi, ngoài điện lặng imkhôngmộttiếng động.
Diệp Tuệđãngồi vào ghế lái phụ từ lâu rồi,côgiơ tay ra, ngón taynhỏtrắng trẻonhẹnhàng gẩy cái chuông gió.
anhnhư thế nàykhôngphải càng kỳ lạ hơn sao, bất cứ ai nhìn vào cũng đềusẽnghĩanhkhôngđược bình thường.
Cảanhvàcôđều ngốc nghếch khờ dại trong tìnhyêunhư vậy đấy.
Lúc này, sư trụ trìđivàonói: “Thẩm thí chủ,khôngcòn sớm nữa, thí chủ nên vềđithôi.”
Diệp Tuệ nhìn nét mặtanh,cômỉm cười nhìn lên tán ô,nhẹnhàng kiễng chân lên bấm vào cái nút.
Cái đoạn lúcanhThẩmđira khỏi chùa hỏi Diệp Tuệ em có ở đâykhông,khôngthấy chị đáp lại, huhu thươnganhghê gớm( Cảm giác đáng sợthật, tuy chỉ là linh hồn nhưng ít ra cũng an ủi phần nào, nhưng nếuthậtsựngười mìnhyêubiến mất hoàn toàntrênđờithìchắc hẳnsẽsợ hãi lắm, may là linh hồn chị chỉ là quay về nhập vào thân xác thôi, biết thế nhưng tưởng tượng cảnhanhtuyệt vọng rồi tự trách mìnhkhôngnên đến chùa vẫn xót ơi là xót((
Lúc đến chùa, Diệp Tuệkhônghề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn dễ chịu thoải mái lạ thường, có cảm giác rất bình yên.
Diệp Tuệ ngỡ ngàng,khôngdám tin nhìn Thẩm Thuật,anhtới chùakhôngchỉ để cầu mong chocôtỉnh lại, mà còn sớm có ý định muốn được sống cùng sinh mệnh vớicôrồi.
Vất vả lắmanhmới xác định được là Diệp Tuệ vẫn luôn ở bên cạnh mình, làm saoanhcó thể khống chế được tâm trạng cơ chứ, cùng lắmthìlần sau lại bịcômắngmộtlần nữa thôi.
anhấy và Nghiêm Lam yên lặng rời khỏi phòng bệnh, trước khiđi, Nghiêm Lam cònnóivới Thẩm Thuật là ngày mai bàsẽlại mang đồ ăn tới.
Diệp Tuệ nhìn xuống, khom người v**t v* cánh hoa, đáy mắt phức tạp vạn phần. Sau đócôđứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ quên luôn cả việc dương khí của Thẩm Thuậtsẽlàmcôbị thương, cứ thế chạy về phíaanh, muốn ngănanhlại. Lúc tay củacôkhó khăn lắm mới chạm được vào ngườianhthìcảm giác đau đớn mãnh liệt lập tức truyền đến đầu ngón taycô.
trênmặt đấthiệnlênmộthàng chữ: “Có thể mà.”
anhnhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ là linh hồn, màanhlại có thể nhìn thấycô, vậy là bây giờanhvàcôgiống nhau, đều là linh hồn.
Thẩm Thuật chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt của ngườiđiđường,anhđitới trước xe, ô vẫn chưa gập lại,anhmở cửa xe, dịu dàngnói: “Em lên xe rồithìbáo choanhbiết nhé.”
Nếu trời nhiều mâythìánh nắngsẽkhôngchiếu xuống, linh hồn của Diệp Tuệ cũngsẽkhôngbị thương.
Mắtcôrưng rưng, khóe môi mỉm cười, ch** n**c mắt.
Diệp Tuệ đồng ý.
Thẩm Thuật chắp tay trước ngực,anhnhìn tượng Phật, nghiêm túcnói: “Nếutrênđờithậtsựcó thần linh, con hy vọng người có thể giúp con hoàn thành được tâm nguyện.”
- --
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ,anhcũngkhôngnhìn thấy Diệp Tuệ, chuyện ban nãy cảm giác giống nhưmộtgiấc mơ vậy.
Thẩm Thuậtđangquá vui,anhhá miệng,khôngnóinên lời.
Sư trụ trìđitới, nhìn cái ô đen trong tay Thẩm Thuật, vẻ mặtkhônglộ rasựkhác thường,nói: “Thẩm thí chủ lại tới đây làm gì vậy?”
Thẩm Thuậtđivào trong.
khôngcó ai đáp lạianh, chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua bầukhôngkhí trầm lắng ở nơi này.
anhtrai này đẹp trai quá, nhìn có vẻ hiền nữa.
anhnhắm mắt, nét mặt thành kính, ánh sáng chiếu vào mặtanh,sựlạnh lùng hờ hững thường ngày giờ lại hóa dịu dàng.
Thẩm Thuật nghĩmộtchút rồinói: “Có.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúcanhquỳ ở đây là buổi trưa, nhưng bây giờ mở mắt rađãđến xế chiều, rốt cuộcthìanhđãquỳ ở đây bao lâu?
Huhu chịyêutỉnh rồi( Từ giờ 2anhchịđãcùng chung sinh mệnh, sống cùng sống, c·h·ế·t cùng c·h·ế·t, mãi mãi ko chia lìa.
khôngbiết sau bao lâu, Thẩm Thuật mở mắt ra, thấy mình vẫn ngồi trong điện với tư thế quỳ vái.
Chuông giókhônggió mà kêu, phát raâmthanh trong trẻo.
Diệp Tuệ suy nghĩ,khônghiểu vì sao màcôlại có cảm giác làcôcó thể vào đền chùa được,côcũng có linh cảm là nơi đósẽcó cách để hóa giải khó khăn của bọn họ lúc này.
Thẩm Thuật giật mình,anhlo lắng hỏi: “Bây giờ em là linh hồn, có thể vào chùakhông?”
Diệp Tuệ đứng im tại chỗ chờanh, lúcanhđira,côthấy trong tayanhcầmmộtchiếc ô.
anhsẵn lòng đánh đổi mọi thứ đểcôtỉnh lại, kể cả tính mạng của mình.
Trong cơ thể như cómộtvật gì đó bị kéo ra ngoài.
Thẩm Thuậtnóilại: “Nếu em ở đâythìviết chữ lên mặt đất choanhbiếtđi.”
Thời gian thay đổi, thếsựvô thường, con ngườitrênđời phải trải qua những cuộc gặp gỡ và chia ly, nhưng Phật tôn quýthìluôn tĩnh tọa,ẩnbên trong hàng nghìn hàng vạn tia sáng, nhìn thấu cả thế gian.
Lúc này cả trong lẫn ngoài đều chìm trong yên tĩnh,khôngkhí chậm rãi lưu động, mọi thứ có vẻ như vẫn bình thường, nhưng hình nhưđangcó điều gì đó bắt đầu thay đổi.
Ngoàisựkinh ngạc rathìtrong lònganhcòn bùng lênmộtniềm vui sướng vô bờ, giọnganhrun lên: “Diệp Tuệ,anhcó thể nhìn thấy em rồi sao?”
Cònmộtđoạn nữa là tới cổng bệnh viện, còn chưa ra đến cửa, Thẩm Thuậtđãbật ô lên, tán ô màu đen chetrênđầuanh,anhdịu dàngnói: “Chúng mìnhđithôi.” Ô rất lớn, dù Diệp Tuệ có đứng bên cạnhthìcũngkhôngđụng vàoanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con mong muốn được chia sẻmộtnửa sinh mệnh của mình cho vợ con, cùng vợ con sống chungmộtsinh mệnh.”
côlại nhìn lên tượng Phật, ánh nắng chiếu nghiêng xuống khiếnmộtnửa tượng Phật phát sáng,mộtnửathìẩntrong bóng tối.
Bị Diệp Tuệ trách móc nhưng Thẩm Thuậtkhônghề cảm thấy mất hứng,anhcòn mỉm cười về hướng đối diện, nhưngkhôngmở miệng đồng ý vớicô.
Thẩm Thuật lái xe rờiđi, xe dừng lại trước cổng bệnh viện,anhđivào trong rồi lên phòng bệnh, thẫn thờ như người mất hồn đẩy cửa vào.
Nghiêm Lam nhìn Thẩm Thuật, bà hít sâumộthơi, cố nénkhôngrơi nước mắt, Vương Xuyênthìđánh bạo hỏi: “Thẩm tổng, saoanhlại để thêmmộtbộ bát đũa thế?”
Người đàn ông trẻ tuổianhtuấn này,rõràng trờiđangâmu, thế màanhấy lại che ô, thỉnh thoảnganhấy lại nhìn sang bên cạnh, khóe mắt mang theo ý cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, hình nhưđangnóichuyện vớikhôngkhí.
Ngoài điện cómộtcây đại thụ đứng thẳng, cành lá rậm rạp tươi tốt lạ thường, màu xanh bao trùm khiến cho lòng người bình yên.
Sau khi hai người rờiđi, Diệp Tuệ liền viết gì đó lên giấy rồi đưa tới trước mặt Thẩm Thuật.
Trời nhiều mây mà lại che ôđãdị lắm rồi,đãthếanhchàng này hình nhưkhôngphải che ô cho mình mà là che cho người khác, chứkhôngthìsao lại nghiêng hẳn ô vềmộtphía thế kia?
Diệp Tuệ nhìnanhkhôngchớp mắt, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi gọi tênanh: “Thẩm Thuật.”
Nếu maicôkhôngthểđivàothìđành phải đứng ở ngoài thôi.
côbé ngờ vực,anhtrai này kỳ lạ quá, sao lại để hoa dưới đất thế kia,côbé nghĩ mãi cũngkhônghiểu, đành mặc kệ rồi rờiđi.
Hôm sau, lúc Thẩm Thuật xử lý xong công việcthìđãđến trưa,anhthu xếp rồi chuẩn bị xuất phát, hôm nay trờiâmu, hình như là sắp mưa, cảm giác hơi oi bức khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem ra, chuyếnđilần nàythậtsựcó ích vớicôrồi.
Diệp Tuệ giơ tay gõ lên cửa, tỏ ý mình biết rồi.
Sau đó nó lại bay ra ngoài, vỗ cánh bay lên bầu trời, trở thànhmộtchấmnhỏtrêncao rồi biến mất hẳn.
Những lời đánh giá bàn luận của người ngoàikhôngảnh hưởng gì đến Thẩm Thuật và Diệp Tuệ hết, bọn họ chỉ quan tâm đến nhau mà thôi.
Thẩm Thuật nhìn bên cạnh, lo lắng hỏi: “Em vào chưa?”
Diệp Tuệ hít mũi, taycôchỉ về hướng mặt đất: “anhnhìn này.”
Giọnganhvang lên chậm rãi vàrõràng: “Con cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần vợ con có thể tỉnh lại.”
Thẩm Thuật nhìn ra bên ngoài, ráng chiềuđãbao phủ cả vùng trời,khôngngờđãhoàng hôn rồi.
anhnói: “Tuy là trời nhiều mây, nhưnganhvẫnkhôngyên tâm, cứ che ô cho chắc.”
Thẩm Thuật gật đầu, rời khỏi nơi này. Sư trụ trì nhìn bóng lưnganh, khẽ lắc đầu.
Diệp Tuệ biết làcôkhôngthể ngănanhlại được,côbất lực ngã nhào xuống đất, mắt nhòa lệ nhìnanh.
Thẩm Thuậtkhôngyên tâm,anhhỏi: “Nếu ngày mai emkhôngvào đượcthìnhất định phảinóichoanhngay nhé.”
anhbiến thành linh hồn rồi sao?
Chuyệnđãđến nước nàythìcòn điều gì màanhkhôngdám từ bỏ nữa.
Thẩm Thuật nhìn lên tượng Phật, bình tĩnhnói: “Tôi cómộttâm nguyện, hy vọng thần linh có thể giúp tôi.”
Thẩm Thuậtkhôngdám tin nhìn Diệp Tuệ, toàn thânanhcăng cứng, thậm chíanhcòn tưởng là mình lạiđangbước vàomộtgiấc mơ.
Bây giờcôkhôngthể ngăn lại hành động của Thẩm Thuật được, tự nhiên giờ mà cầm bút lên viếtthìkhôngphải quá đáng sợ sao.
Hôm naykhôngcó nhiều người đến chùa thắp hương lắm, vắng vẻ hơn bình thường.
nóicách khác, nếu nguyện vọng của Thẩm Thuật mà trở thànhhiệnthựcthìanhsẽbị rút ngắn tuổi thọ,khôngđược,côkhôngthể để choanhlàm bừa.
Cả đời này người màanhquý trọng nhất chính là Diệp Tuệ, nếucôkhôngcònthìanhsốngtrênđời này cũng có ý nghĩa gì đâu.
Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật vẫnđangquỳ trước điện, bỗng dưnganhcảm thấy đầu nặng trịch, tầm mắt mờđi, cơ thể bị đẩy về phía trước, càng ngày càngnhẹbẫng.
Thẩm Thuậtkhôngthể giải thích được,anhhỏi: “Vừa nãy con…”
Xe dừng lại, Thẩm Thuật lại mở ô, chuẩn bịđivào trong chùa, nhưnganhhơi khựng lại, vẫnkhôngthấy yên tâm lắm, liền nhìn về phíakhôngkhí xác nhậnmộtlần: “Emthậtsựcó thể vào chùa sao?”
Thẩm Thuật biết linh hồn Diệp Tuệ ở ngay bên cạnhanh, hai người còn có thể giao tiếp với nhau, trong lònganhcũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn mongcôsẽtỉnh lại.
Nghiêm Lam cảm thấy đếnmộtngày nào đó Diệp Tuệ nhất địnhsẽtỉnh lại, trong thời gian này bà muốn thay congáichăm sóc cho Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật mở mắt ra, ngước nhìn lên, lập tức ngỡ ngàng,anhnhìn thấy Diệp Tuệ, sắc mặtcôtái nhợt,trênmặt đầy nước mắt, cũngđangmở to mắt sững sờ nhìnanh.
Thẩm Thuậtkhôngnghe thấy tiếng khóc củacô,anhcúi người xuống,nhẹnhàng dập đầu xuống đất.
Trong mấy tiếng nàyanhđãlàm gì? Tại sao vừa nãyanhlại nhìn thấy Diệp Tuệ? Cóthậtđó chỉ là ảo giác củaanhkhông?
Diệp Tuệ ôm lạianh,côrất muốnnóinhưng lại nghẹn ngàokhôngthốt nên lời, chỉ biết ômanhthậtchặt, chỉ có như vậythìcômới cảm thấy giây phút nàykhôngphải là ảo giác củacô.
Thẩm Thuật muốn biết bây giờ Diệp Tuệ cóđangở bên cạnhanhkhông,anhnhẹnhàng hỏi: “Em có ở đâykhông?”
Thẩm Thuật yên lặng nhìncô,anhrướn người về trước, muốn ômcôvào lòng, nhưng khi đứng cáchcômấy bước chân,anhlại dừng bước.
Thẩm Thuật bướcđi, tay cầm ô nghiêng hẳn vềmộtbên, cònanhthìchỉ chemộtgóc, như vậythìDiệp Tuệ có thể an toàn đứng cạnhanh.
Nó bay vòngtrênkhôngtrung, bay qua tượng Phật, cuối cùng đậutrênxà nhà, cúi đầu dùng mỏ vuốt lại bộ lông.
Thẩm Thuật nhìn về hướng đối diện,anhbiết Diệp Tuệđangngồi đó, vìkhôngthể đến quá gầnanhnêncôsẽngồi đối diện nhìnanh.
Thẩm Thuật nắm taycô, hai người nhìn nhauthậtsâu,khôngnỡ chớp mắt. Đúng lúc này, Thẩm Thuật bỗng cảm thấy cómộtsức mạnh rất lớnđanglôi kéo mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật cầm ôđira ngoài, Diệp Tuệđibên cạnhanh, giữa hai người vẫn cómộtkhoảng cách, cho nên dương khí của Thẩm Thuậtsẽkhôngảnh hưởng đếncô.
Giờ phút này, lònganhbình thản lạ thường,khônghề cómộtchút tạp niệm, chỉmộtlòng hướng đến tâm nguyện của mình, hy vọng Diệp Tuệ có thể tỉnh lại.
Duy chỉkhôngcó chữ của Diệp Tuệ, chứng tỏcôkhôngcó ở đây.
Diệp Tuệ mở to mắt nhìnanh, cũng xúc động rơi nước mắt.
Diệp Tuệ cũng nhìnanhcười.
Thẩm Thuật bước lên trước mấy bước, giang tay ôm chặtcôtrong lòng, xúc cảm mềm mại vô cùng chânthật, khiến tâm trạnganhkhó mà khống chế nổi,anhnói: “anhrất lo rất sợ, em đừng rời xaanhnhé.”
Thẩm Thuật bấy giờ mới thở phào,anhcườinói: “Emnóikhôngsai, thần linhsẽkhôngngăn cản em đến đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sư trụ trì cắt lờianh: “Thẩm thí chủ, có duyên ắtsẽgặp được nhau, vô duyênthìkhôngthể cưỡng cầu.”nóixong sư trụ trì cúi đầu, “Thẩm thí chủ, xin mời.”
khôngbiết có phảicôbị ảo giác haykhôngmà lúc này nhìn nét mặt của tượng Phật lại cómộtcảm giác xót thương và từ bi.
Diệp Tuệ lại viết: “Có thể.”
Thẩm Thuật nhìn sang bên cạnh, quakhôngkhí, dường nhưanhcó thể nhìn thấy gương mặt của Diệp Tuệ.
“Cạch”mộttiếng, ô được gập lại.
Diệp Tuệ rơi nước mắt,côlắc đầu, nhìnanhnói: “anhđừngnóinữa, emkhôngmuốnanhchia sẻ sinh mệnh của mình cho em đâu, em chỉ muốnanhđược sống tốt…”
Tay hai người bị tách ra từng chútmột,mộtgiây sau, Diệp Tuệđãbiến mất ngay trước mắt Thẩm Thuật,anhhoảng sợ, khàn giọng hô lên: “Diệp Tuệ!!!”
Chẳng biết từ bao giờ mà khách đến hành hương dầnđihết, sư trụ trì cũngkhôngthấy đâu cả, trong điện chỉ còn lại Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật giơ tay lên, cẩn thận v**t v* gương mặtcô, động tác rất dịu dàng, rất chậm, cực kỳ trân trọng.
anhtuyệt vọng nghĩ, trước còn có linh hồn của Diệp Tuệ làm bạn vớianh, còn bây giờ ngay đến cả linh hồncôcũngkhôngthấy đâu nữa rồi.
Thẩm Thuật nhìn theo hướngcôchỉ, hoàn toàn sửng sốt, ngườiđangquỳ trước tượng Phật kia giống hệtanh, là chính bản thânanh.
Cómộtvài ngườikhôngkhỏi dụi mắt, chẳng lẽ bọn họ nhìn nhầm rồi? Nhưng nhìn kỹ lạithìrõràng dưới tán ô trừanhchàng kia rathìlàm gì còn ai khác.
Bên cạnh cómộtngườiđingang qua, trông thấy Thẩm Thuậtnóichuyệnmộtmình, bộ dạng còn rất vui vẻ, liền lắc đầu tiếc nuối: “Đáng tiếcthật.” Đẹp trai như thế mà bị điên, khổ quá.
Đền chùa ngày nào cũng có rất đông người lui tới để cầu phúc, ai cũng có tín ngưỡng của mình, vậy tại saoanhlạikhôngthửmộtlần nhỉ?
anhcúi đầu nhìn, chọn mấy bông đẹp nhất rồi trả tiền chocôbé.côbé rờiđi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại.
Đau đến thấu xương.
Lòng Thẩm Thuật trống rỗng,anhbước về phía trước, bước rất chậm, mỗi bướcđidường như đều phải dùng hết tất cả sức lực trong ngườianhlúc này.
Diệp Tuệ nhìnanh, khóe môi lộ ramộtnụ cười bất đắc dĩ.
anhthầm nghĩ, nếutrênđờiđãcó ma quỷthìchắc chắn cũngsẽcó thần linh, nếuanhđicầu nguyện với thần linhthìDiệp Tuệ có thể tỉnh lạikhông?
Thẩm Thuậtđãđitới dưới mái hiên, nhưnganhvẫn chưa gập ô lại,anhlo là Diệp Tuệsẽbị cản lại bên ngoài chùa,khôngthể vào trong vớianh.
Diệp Tuệkhôngcó ý địnhnóichuyện này cho ai khác ngoài Thẩm Thuật,côkhôngmuốn khiến mọi người sợ.
Sau khi xác nhận Diệp Tuệđãngồi vào xe rồi, Thẩm Thuật mới gập ô lại: “Chúng mìnhđithôi.”
Thẩm Thuật cầm bó hoa mới mua,anhcúi người xuống,nhẹnhàng đặt bó hoa dưới mặt đất, hình như cònnóimấy câu gì đó, nét mặt rất dịu dàng.
anhthấp thỏm run sợ hỏi: “Diệp Tuệ, là em sao?”
Timanhthắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an,anhlại ngẩng đầu nhìn phía trước, chưa từ bỏ mà hỏi tiếp: “Diệp Tuệ, em có ở đâykhông?”
Lúc trước Thẩm Thuật và Diệp Tuệđãtrải qua khá nhiều chuyện ma quái, nhưng Vương Xuyên và Nghiêm Lamthìchưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ.
rõràngđanglà mùa hè nhưng lạikhôngcó nắng, bầu trời xám xịt, cảm giác nhưmộtbức màn u tối.
Trời nhiều mây, ô đen,nóichuyệnmộtmình…Hình ảnh này quá đáng sợ rồi!
Diệp Tuệ biếttrênđời nàythậtsựcó ma quỷ, bây giờcôchính là hồn ma, vậy rất có khả năng là thần linh cũng cóthật.
Cho dù Thẩm Thuật vì tưởng tượng Diệp Tuệ ngồi ăn cơm cùng mình nên mới chịu ăn cơm tử tế, nhưng đối với Nghiêm Lamthìdù là nguyên nhân gì cũng được, bà chỉ cần Thẩm Thuật chăm sóc tốt bản thân thôi, đó mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Thẩm Thuật nhìn tượng Phật, thành kính quỳ xuống, Diệp Tuệ cũng làm theoanh, quỳ xuống cáchanhmộtđoạnkhôngxa.
anhcố gắng giữ bình tĩnh, hai mắt rưng rưngnói: “Cuối cùngthìanhcũng nhìn thấy em rồi.”
“Thẩm Thuật, lần sauanhkiềm chế chút đượckhông? Cẩn thận mọi người lại truyền tai nhaunóitổng giám đốc Hoa Thụy bị điên đấy.”
Khóe môianhlộ ra nụ cười, sau đóanhquay đầu lại nhìn lên tượng Phật, từng câu từng chữnóira đều cực kỳ chân thành.
anhvẫn nhớ là dương khí củaanhsẽlàmcôbị thương,anhkhôngthể đến gầncôđược.
Lúc nàyanhgần như mấtđimọi cảm xúc,khôngkhác gìmộttượng gỗkhôngcó linh hồn.
Diệp Tuệ cười,cômở miệngnóiđược,nóixong,cômới nhớ ra là Thẩm Thuậtkhôngnghe thấy tiếngcônói.
anhbiết, cảanhvàcôđều luôn nhung nhớ về nhau, tuy gần trong gang tấc nhưng lạikhôngthể gặp mặt.
mộtlát sau,trênbànhiệnra mấy chữ: “Ngày mai emđicùnganh.”
Chương 139
Tâm trạng củaanhrất phức tạp, hồi lâu sau mớinói: “Ngày mai…anhđịnhsẽđichùa để cầu nguyện.”
Diệp Tuệ thống khổ kêu lênmộttiếng,côvội vàng thu tay về, đầu ngón tayđãtrở nên sưng đỏ,côcười khổ,côthế mà lại quên mất là mìnhkhôngthể chạm vàoanh.
Sư trụ trì nhìn Thẩm Thuật: “Thẩm thí chủ, mờiđitheo tôi.”nóixong liền dẫn Thẩm Thuậtđitới trước tượng Phật rồi rờiđi.
anhngẩng đầu nhìn giường bệnh, sau đó giật mình mở to mắt, đối diện vớimộtánh mắt đen nhánh trong trẻo màanhvô cùng quen thuộc.
Ngườiđiđường rối rít quay đầu nhìn,khôngphải bởi gương mặt đẹp trai quá đáng của Thẩm Thuật, mà là vì hành động kỳ lạ củaanh.
Bây giờkhôngcó cách nào khiến Diệp Tuệ tỉnh lại cả, dù chỉ làmộttia hy vọngthìanhcũng muốn nắm lấy.
Thẩm Thuậtđãra đến cửa rồi lại đứng lại,anhnói: “Chờanhmộtlát.” Sau đó quay ngườiđivề phòng bệnh.
Diệp Tuệđangđitheoanhra ngoài rồi lại thấyanhquay lại,khônghiểuanhđịnh làm gì?
Mà hồn Diệp Tuệ cũng ngồi đối diện vớianhthật, thấy Thẩm Thuật tùy ý làm màkhôngcoi ai ra gì như vậy,côchỉ biết bất lực ôm trán.
mộtlúc sau, tâm trạng của cả hai dần bình tĩnh lại, Diệp Tuệ nhìn về phía tượng Phật, cảm xúc rất phức tạp: “Thần linhđanggiúp chúng mình đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.