Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140
nóixong, Mạnh Hàn và y tá rời khỏi phòng bệnh.
Mở nắp ra, bên trong là canh thập toàn đại bổ*.
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, cơ thểcôvốnđãmảnh mai, sau chuyện này lại càng gầy yếu hơn, bộ đồ bệnh nhân rộng rãi mặc lên ngườicôtrở nên rất xộc xệch.
Những người chờ đợi đêm hôm cuối cùng cũng thở phàonhẹnhõm, yên tâm đặt máy xuốngđingủ.
Diệp Tuệ hỏi: “Thứ gì vậy?”
Sáng sớm,trênmạng toàn là tin tức vềcô, Thẩm Thuật đưa máy chocôxem.
khôngđợianhtrả lời, Diệp Tuệđãtựđitới rút cái nơtrênhộp rồi mở ra xem.
anhchỉ lonóichuyện vớicôthôi, tại sao lại có thể quên mấtmộtviệc quan trọng như thế được chứ.
Đối mặt với suy nghĩ đơn thuần như vậy, Diệp Tuệkhôngbiết phảinóigì,côho mấy tiếng rồinóiđùa vớianh: “Lần sau màanhmuốn em làm gì vớianh…”
Thẩm Thuật đưa tay ra sờ lên mặtcô, động tác ngốc nghếch nhưmộtđứa trẻ, xúc cảm mềm mại vô cùng chânthật, còn cả ánh mắt trong veo sáng ngời củacônữa.
Ngay sau đó phòng làm việc của Diệp Tuệ cũng chia sẻ lại bài đăng, xác nhận tính chânthậtcủa tin tức này.
Mặc dù bác sĩđãdặn Thẩm Thuật là bây giờ Diệp Tuệđangyếu,khôngnên ăn uống bồi bổ quá nhiều, nhưnganhvẫn thuê người nấu canh dinh dưỡng chocô.
anhyên lặngmộtlúc, cuối cùng mới đành phảinóithật: “Tại emnóilà, mỗi khi em uống rượu làsẽbạo dạn hơn nhiều.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “khôngliên quan đến chị mà.”
Tối hôm sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật, cả hai đềuđãchuẩn bị hết mọi thứ nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi đócôvẫn chưa được nhìn thấy những gì màanhđãchuẩn bị, bây giờanhliền làm lạimộtlần chocôxem.
Thẩm Thuật cũng có nhiều cảm xúc,anhnắm chặt tay Diệp Tuệ,nói: “Về sau chúng tasẽmãi ở bên nhau.”
Chu thiên sư tiến lên mấy bước, nhìn Thẩm Thuật: “Thẩm tổng.”
Ý tứ trong mắt Thẩm Thuật rấtrõràng, đó là canh để Diệp Tuệ nhà tôi bồi bổ cơ thể đấy.
Diệp Tuệ cười: “Làanhđãđưa em về đấy.”
Điện thoại của phòng PR Hoa Thụyđangbị phóng viên kh*ng b*, Weibothìbị khán giả oanh tạc, trưởng phòng Trình Thắng đành phảiđihỏi ý kiến Thẩm Thuật, sau khi nhận đượcsựđồng ý củaanhthìmới dám đăng Weibo.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, hiểu được ý của Mạnh Hàn. Chỉ làẩný trong câu này người kháckhôngai có thể biết được, chỉ cóanhvàcôbiết mà thôi.
Giọngnóicủacôkhôngbị ảnh hưởng gì, nhưng vì hôn mê trong thời gian dài nên bây giờ cổ họngcôkhô đến phát đau, giọng cũng trở nên khànđi. Từng chữ đều giống như nặn từ trong cổ họngđira,nóixong có thể cảm giác được cơn đau mãnh liệt truyền đến.
Bây giờ là mườimộtgiờ rưỡi tối, mọi ngườiđãkết thúcmộtngày học tập và làm việc, chuẩn bịđingủ.
Ngày xuất viện cũng chính là sinh nhật của Diệp Tuệ.
Khoảngmộtphút sau, Thẩm Thuật mới nhấc chân lên, bước từng bước đến giường bệnh của Diệp Tuệ, ánh mắt nhìncôkhôngdời.
Tôi đùa chứ c·h·ế·t cười với quả nấu canh thập toàn đại bổ rồi cho vợ ngửi lấy dinh dưỡng củaanhThẩm))) Đúng kiểu tiền nhiều để làm gì)) Thặc là xa xỉ)
cônghiêm túc nhìn vào mắtanh,nóirõràng: “thìnhất định phảinóithẳng cho em biết đấy.”
Chuyện bọn họ còn dư lại bao nhiêu thời giankhôngquan trọng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gìđinữathìanhcũngsẽở bên cạnh Diệp Tuệ,anhmuốncôđược sống khỏe mạnh bình an, cũng muốn được sống hạnh phúc cùngcô.
Thẩm Thuật nhất thờikhôngnóiđược gì,nóicách khác làanhthậtsựđãnhìn thấy linh hồn của Diệp Tuệ, còn đưacôvề đây rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Cảm ơn mọi ngườiđãquan tâm, sau khi kiểm tra tổng quát, tình trạng sức khỏe của Diệp Tuệ rất tốt,côấyđangtừ từ bình phục, có tiến triển gì mới chúng tôisẽtiếp tục thông báotrênWeibo.]
“côấy tỉnh lại khi nào vậy? Sau khi tỉnh lại có dấu hiệu gì khác thườngkhông?” Mạnh Hàn còn chưa kịp hỏi chuyện gìthìđãbị Thẩm Thuật lôi tới đây.
Mỗimộtbông hoa tượng trưng chomộtngày Thẩm Thuật nhớ nhungcô.
Nháy mắtđãđến trưa, Thẩm Thuật ra ngoài mua đồ ăn trưa cho Diệp Tuệ.
Từ những ngày còn vụng về cho đến khiđãthành thạo, hoa hồng giấy càng lúc càng đẹp, nhưngcôcó thể tưởng tượng ra rằng, thời giancôhôn mê càng lâuthìtâm trạnganhlại càng tuyệt vọng hơn.
- --
Ở buổi họp báo tuyên truyền phim Thẩm Thuậtđãcông khai hứa với khán giả, chỉ cần Diệp Tuệ có tiến triển gì mới làsẽngay lập tức thông báo cho bọn họ biết.
Sau khi ăn xong bữa sáng cùng Diệp Tuệ, Thẩm Thuật dẫncôdạo quanh trong phòng bệnh.
anhtuyệt đốisẽkhôngbao giờ để Diệp Tuệ rơi vào tình thế nguy hiểmmộtlần nào nữa…
“Vừa mới tỉnh, tạm thời tôi vẫn chưarõtình trạng củacôấy thế nào.” Thẩm Thuật thúc giục, “Cậu mau kiểm tra chocôấyđi.”
khôngđợicôtrả lời,anhliền đỡcôngồi dậy, tayanhnhẹnhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu củacô, đểcôngồi dựa vào giường bệnh.
“anhđãđến chùa, sau đó mơmộtgiấc mơ, mơ về em…” Có thể vì mừng quá nên lờianhnóikhôngđược mạch lạc, “Khi đó em…”
Sắc mặtanhtrầm xuống, Diệp Tuệ hiểu suy nghĩ củaanh,cônắm chặt tayanh, mười ngón tay đan chặt nhau, Thẩm Thuật nhìncô, nét mặt thoáng dịuđi.
Dưới ánh nến vàng chập chờn, hoa hồng cũng bị in lên những cái bóng lốm đốm của ánh nến,côđưa tay ra sờ lên những cánh hoa giấy.
Sao ban ngày mà lại kéo kín rèm cửa thế này?
Tin Diệp Tuệđãtỉnh lại nhanh chóng được báo cho Nghiêm Lam và người nhà họ Thẩm, nhưng vìcôvẫnđangyếu nên phải hạn chế người đến thăm.
Diệp Tuệ nhìnmộtlúc liền nhận ra người này,côkinh ngạcnói: “Sao Chu thiên sư cũng ở đây?”
“Sau khi kiểm tra toàn diệnmộtlượt, em cứ ở lại viện thêm mấy hôm để theo dõi nhé.” Mạnh Hànnói, “Khi nào chắc chắnkhôngcó vấn đề gì nữathìmới xuất viện được.”
Diệp Tuệ nhìn bóng lưng vội vã củaanh, liền phì cười.
Cuộc sống cứ thế trôiđi, Diệp Tuệđãnằm việnmộtthời gian, mỗi lần kiểm tra sức khỏe, kết quả đều cho thấy cơ thể củacôbây giờ rất khỏe mạnh.
Trong cả bữa ăn, Diệp Tuệkhôngđộng đến bình canh bổ dưỡng kia nữa.
Lúc đếm số hoa có trong hộp, hốc mắtcôướt nhòa, vì số hoa trong hộp vừa đúng với số ngày màcôhôn mê trong viện.
Hai người rời khỏi chùa, bên ngoài vang lên tiếng ve kêu, ngoài điệnthìnóng bức, trong điện lại lạnh lẽo, ánh nắng chiếu sáng cả vùng đất, nhưngkhôngchiếu vào trong điện. Trong điện khá tối, nhưng tượng Phật dường nhưđangtỏa ramộttầng ánh sáng rực rỡ. Khánh hành hương lui tới, tượng Phật vẫn lặng yên ngồi đó, nét mặt bình thản từ bi như thường ngày.
Vừa dứt lời,anhlập tức đứng lên,khôngnóitiếng nào vớicônữa mà vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh,anhkéo cửa ra, chạy nhanh ra ngoài.
Diệp Tuệ cố gắng dựa vào giường bệnh, nhìn Thẩm Thuật cầm bình giữ nhiệt đến.
*Là thang thuốc Đông y bao gồm Đẳng sâm, Cam thảo, Phục linh, Bạch truật, Thục địa, Đương quy, Bạch thược, Xuyên khung, gia thêm Hoàng kỳ, Quế nhục. Có tác dụng bổ khí huyết, dùng khi người bệnh suy yếu sau khi ốm dậy.
Thẩm Thuậtkhôngđáp, Diệp Tuệ nhìnanhthậtlâu.
Vương Xuyên quyết định từ bỏ bình canh bổ, nhưng phía sau Thẩm Thuật bỗng vang lên tiếng của Diệp Tuệ: “Canh đấy emkhôngđược uống. Vương Xuyênanhuốngđi.”
Diệp Tuệđivào phòng khách, cửa được Thẩm Thuật đóng lại, trong nhàkhôngbật đèn, sau khi đóng cửa có thể nhìn thấyrõràngtrênbàn cómộtngọn nếnđangcháy.
Trước khi xuất viện, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ quyết địnhsẽđến chùa tạ ơn thần linh, cả hai đều tin rằng việc Diệp Tuệ tỉnh lại là do thần linh giúp đỡ.
côbiết ngày nào Thẩm Thuật cũng chuẩn bị nước ấm để uống, luôn thay nước thường xuyên để đảm bảo sau khi tỉnh lạicôcó thể có nước ấm để uống luôn.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật sửng sốt, Chu thiên sưnóitiếp: “Bác sĩnóichân của sư phụ tôiđãkhôngsao rồi, nhưng ông ấy vẫnkhôngthể đứng lên nổi.”
anhkhôngdám chớp mắt, sợ rằng mí mắt vừa động làcôsẽbiến mất luôn.
Làm lễ xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chuẩn bị rờiđi, cả hai lơ đãng nhìn thấy cómộtngười phụ nữ đứng bên cạnh sư trụ trì, người phụ nữ ấy quay lưng về phía họ, nhưng nhìn bóng lưng rất quen thuộc.
Cánh phóng viênđangchuẩn bị nghỉ ngơi lập tức tỉnh táo hẳn, chẳng thấy buồn ngủ chút nào nữa, lập tứcđixác nhận thông tin, liên hệ với người phát ngôn của Hoa Thụy.
Bà chủ Hoa Thụy, nữ diễn viên Diệp Tuệ,đãtỉnh lại sau gầnmộttháng hôn mê!
Diệp Tuệ: “…”
mộtngày nào đó saumộttuần,khôngthấy bóng dáng Vương Xuyên đâu nữa.
“khôngbiết nữa.” Thẩm Thuật rất tỉnh táo lắc đầu, nhưnganhbiết rấtrõ, Vương Xuyên vì quá tham ăn, uống quá nhiều canh dinh dưỡng nên bị thừa năng lượng, thế là phát ốm thôi.
Rất nhiều người đến thăm Diệp Tuệđãbị Thẩm Thuật chặn lại bên ngoài, chỉ có Nghiêm Lam là được vào.
“Thẩm Thuật, em thích lắm.” Hốc mắtcôđỏ hoe.
Xe lái đến khu biệt thự, Diệp Tuệ xuống xe, Thẩm Thuật theo sát sau lưngcô, sợcôđikhôngvững, căn nhà thân quenđãở ngay trước mắt, Diệp Tuệ bấm mật khẩu rồi mở cửađivào.
Diệp Tuệ đành phải làm theo lời Thẩm Thuậtnói, cúi đầu xuống hít hà, cảm nhận giá trị dinh dưỡng của canh thập toàn đại bổ.
Lúc y táđivào phòng bệnh cũng đúng là lúc Thẩm Thuật kéo Mạnh Hàn đến.
anhmỉm cười,đitới gầncô, phả hơi vào taicô,nóitừng chữ: “mộtđám cưới.”
Theo hướng ngón taycôchỉ, Thẩm Thuật nhìn sang,trênbàn cómộthộp quà được gói rất đẹp.
Do dự nửa giây, Thẩm Thuật há miệng, câu đầu tiênanhnóilà: “Em muốn uống nướckhông?”
côrất muốn giáo huấnanhmộttrận,anhlãng phí như thế này có phảikhôngđược tốt lắm haykhông, nhưng nhìn nét mặt chân thành củaanh,côlạikhôngthểnóira thành lời.
anhtự cảm thấy những việc mình làm vẫn chưa đủ tốt.
Sau đó chị lại quay sang nhìn Diệp Tuệ: “Cuối cùngcôcũng tỉnh lại rồi,khôngthìcả đời này tôisẽday dứt mãi.”
Chu thiên sư vẫn chưanóihết câu, nhưng Diệp Tuệđãhiểu, Chu thiên sưnóiđúng, chắc hẳn sư phụ của chịđãgặp báo ứng rồi.
Thẩm Thuật gắp thức ăn cho Diệp Tuệ theo như lời bác sĩ dinh dưỡngđãdặn, bảo đảm rằngcôcó thể ăn đủ chất để cơ thể khỏe lại nhanh hơn.
Thẩm Thuật gấp nhiều hoa thế này làm gì?
Diệp Tuệ trơ mắt nhìnanhlấy từng món ăn ra, bàntrêngiường bệnhkhônglớn lắm, sau khi bày kín bàn xong, trong tayanhvẫn còn cầmmộtcái bình giữ nhiệt.
Diệp Tuệ ngủ cả đêm nênkhôngbiết chuyện gìtrênmạng hết,khôngngờ nhất cử nhất động củacôbây giờ lại được mọi người quan tâm đến vậy.
Thẩm Thuật ngẩn ngơ đứng tại chỗ, chân như bị đóng đinh dưới đất vậy, thậm chíđãquên mất việc phải bước đến gầncô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng qua là ngày qua ngày,côvẫn mãi chưa tỉnh lại.
côđitới bên cạnh bàn, cầm ly rượu vang lên nhìn.
Kỳ lạ là trong nhà chỗ nào cũng tối om.
Mọi việcanhlàmcôđều biết hết, mũicôcay cay, muốn khóc. Nhưng hai mắt rất khô, ngay cả nước mắt cũng khó mà rơi xuống.
Diệp Tuệ đẩy cái bình canh ra,nói: “Em ngửi no rồi.”
Diệp Tuệ lịchsựgật đầu: “Chu thiên sư.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật rón rén nhích lại gần Diệp Tuệ, rất sợ đây chỉ là ảo giác củaanh, rất sợ cảnh trước mắt bây giờ chỉ làmộtgiấc mơ.
trênđời nàythậtsựtồn tại rất nhiều chuyện mà khoa họckhôngthể nào giải thích được, dù là thể chất đặc biệt của Diệp Tuệ hay làsựcố ngoài ý muốn sau khicôbị thanh kiếm của thiên sư đâm bị thương…Tất cả đều chứng tỏ rằng linh hồn cóthậttrênđời.
Chu thiên sư cười khổ: “Buổi chiều ngay hôm sư phụ đâmcôbị thương, ông ấykhôngcẩn thận bị ngã cầu thang, đến giờ hai chân vẫn chưađilại được.”
Từ bông đầu tiên cho đến những bông trước khicôtỉnh lại, tay nghề củaanhđãtiến bộ rấtrõrệt.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, làm sángmộtgóc trong căn nhà.
Vì ngủ mê man quá lâu nên Diệp Tuệ chỉ cảm thấy người mình nặng trịch, giống như cómộtsức nặng ngàn cân đè ép khiếncôkhôngtài nào đứng dậy nổi.
Diệp Tuệ mới khỏi bệnh,anhphải để ý đếncônhiều hơn: “Emkhôngđược uống rượu đâu.”
Mặc dù nội dung mấy bài báothìkhôngcó vấn đề gì cả, nhưng kiểu đặt tiêu đề thế này có phải hơi kỳ quái rồikhông,côlà nữ chính cảm thấy áp lực quáđi.
Diệp Tuệ quay đầu lại nhìn Thẩm Thuật,côbiết, hôm đóanhmuốn cầu hôncô.
Đọc xong những tin này, mặt Diệp Tuệkhôngcảm xúc: “…”
Ở trong viện lâu quá nên Diệp Tuệ cònkhôngnhớ cả sinh nhật mình,côchỉ biết là hôm naycôđược về nhà rồi.
Thẩm Thuật sửng sốt, dưới ánh nến mờ ảo, gương mặtanhhơi đỏ lên,mộtlúc sau mớinhỏgiọng ừmộttiếng.
Càng kiểm trathìMạnh Hàn càng thấy kỳ lạ,anhấy nhăn mày, dù là xem xét từ phương diện nàothìcơ thể của Diệp Tuệ cũngkhôngthấy có vấn đề gì cả.
“Phải rồi, đểanhgọi bác sĩ tới.” Thẩm Thuật có phần bối rối, bây giờ Diệp Tuệ vừa tỉnh lại,khôngbiết tình trạng cơ thể củacônhư thế nào.
Chu thiên sư nhìn tượng Phật, lẩm bẩm: “Làm việc ác ắtsẽnhận quả báo, có lẽ do sư phụ tôiđãlàm quá nhiều việckhôngnên làm, cho nên mới…”
“Cảm ơn Thẩm phu nhân!” Vương Xuyên vội vàng đổi cách gọi để chặn miệng Thẩm Thuật,nóixong liền cầm cái bình canh rồi ngồi xuống salon uống ngon lành.
[Tấm lòng của Thẩm tổngđãcảm động trời cao, vợanhđãtỉnh lại saumộtthời gian dài chờ đợi.]
Vương Xuyên chỉ vào cái bình canh bị bỏ rơi ởmộtgóc vắng vẻ,nói: “Canh này…”khôngai uống sao?
Hai người chạymộtmạch đến đây, Mạnh Hàn thởkhôngra hơi, cònkhôngcó cả thời gian đứng lại thở, vì vừa tới cửa phòng bệnh làanhấy lại bị Thẩm Thuật kéo thẳng đến giường bệnh của Diệp Tuệ.
Chương 140
Mặc dù Lão thiên sưđãlàmcôbị thương, nhưng chuyện này cũngkhôngliên quan gì đến Chu thiên sư hết, lúc ấy Chu thiên sư còn ngăn sư phụkhôngđược g·i·ế·t tướng quân, chỉ là ngănkhôngđược mà thôi.
“Vậy sao ngàyanhcầu hôn lại có rượu vang vậy?” Diệp Tuệkhônghiểu, tửu lượng của cả hai đềukhôngtốt,khôngthể uống nhiều rượu.
[Nữ diễn viên trẻ Diệp Tuệđãtỉnh lại sau khi hôn mêmộttháng, sức khỏe ổn định và có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia.]
Diệp Tuệ hỏi: “Hôm nay Vương Xuyênkhôngtới àanh?”
Mọi thứ vẫn giống hệt với lúc Diệp Tuệ bắt đầu hôn mê, lần nào kiểm trathìkết quả vẫn hoàn hảo, chỉ làcôcứ hôn mêkhôngtỉnh lại mà thôi.
Diệp Tuệ bướcđirất cẩn thận, sợ giẫm nát những cánh hoa dưới sàn nhà, đằng sau vang lên giọngnóidịu dàng của Thẩm Thuật: “mộtngày trước sinh nhậtanh,anhcũngđãmuốn cho em thấy những thứ này.”
Mấy ngày tiếp theo, trưa nào cũngsẽcómộtbình canh thập toàn đại bổ, cho nên Diệp Tuệ cứ ngửi xong là chỗ canh đó cuối cùng cũngsẽchui vào bụng Vương Xuyên hết.
Diệp Tuệ dừng bước, quay người lại nhìn, Chu thiên sưđangđứng nhìncô, cảm xúc có phần phức tạp.
Suy nghĩ của Thẩm Thuậtkhônggiống người bình thường,anhnói: “Em đừng uống, ngửi là được rồi.”
Ngay tối hôm đó, Weibo chính thức của Hoa Thụy cuối cùng cũng cómộtbài đăng liên quan đến Diệp Tuệ, công ty chỉ viết ngắn gọn bốn chữ: Diệp Tuệđãtỉnh.
“Cái gì đâyanh?” Diệp Tuệ ngạc nhiên hỏi.
Thấy Mạnh Hàn nhíu mày, Thẩm Thuật lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gìkhông?”
côcúi đầu, dưới sàn nhà được trải hoa hồng đỏ, vòng quanh bên châncô.
Timanhnhói đau, đây chính là Diệp Tuệ củaanhđấy.
Diệp Tuệ mới tỉnh lại nên được Thẩm Thuật cẩn thận quan tâm chăm sóc, bất kỳ chuyệnnhỏnàoanhcũng đều làm giúpcôhết.
“Tôi thức đến hai giờ sáng rồi đây, sao vẫn chưa có thêm tin tức gì mới vậy, sốt ruột quáđi, tình hình Diệp Tuệ sau khi tỉnh lại thế nào rồi? Hoa Thụy hãynóithêm gìđichứ!”
Cả hai đến chùa, thành kính tạ ơn, quỳ gối chắp tay trước ngực, mặt hướng về tượng Phật, sau đó đồng loạt cúi người,nhẹnhàng chạm đầu xuống đất, chân thành làm lễ mấy lần.
mộtcâu Thẩm phu nhân khiến cho Thẩm Thuật cảm thấy vô cùng hài lòng và mãn nguyện.
Diệp Tuệ: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạnh Hàn lắc đầu, cườinói: “Diệp Tuệ, em có thể tỉnh lạithậtsựlàmộtkỳ tích đấy.”
Hai người nhắm mắt lại, trong lòng cùng chung suy nghĩ, cảm tạ thần linhđãcho bọn họ được gặp nhaumộtlần nữa, đâythậtsựlàmộtmay mắn. Hai người nhất địnhsẽvô cùng trân trọng lần gặp lại rất khó có được này, vận mệnhđãđối tốt với họ, họ cũngsẽhết lòng sống tốt những ngày tháng tiếp theo.
Trước khi Diệp Tuệ xuất viện, Thẩm Thuậtđãgom hết chỗ hoa giấy đó lại, bỏ vàomộtcái hộp.
Tất cả những tiếc nuối đềuđãđược bù đắp, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô tận.
Nhưng dù vậythìcôvẫn muốnnóichoanhbiết rằngcôđãtỉnh lại rồi.
Cách trang trí trong nhà lúc này giống hệt với cái hôm Thẩm Thuật chuẩn bị cầu hôncôở sân thượng khách sạn lần trước, chỉ khácmộtđiểm làtrênbàn có thêmmộthộp hoa hồng giấy, bên trong là những bông hoa mà Thẩm Thuậtđãgấp trong thời gian Diệp Tuệ hôn mê nằm viện.
Thế là bình canh thập toàn đại bổ này coi nhưđãphát huy đủ tác dụng của nó sau khi Diệp Tuệ ngửi xong, bây giờ nóđãđược để ởmộtcái bàn khác trong phòng bệnh.
Tuổi thọ củaanhsẽđược chia cho Diệp Tuệ, bây giờcôđãcó đượcmộtnửa tuổi thọ củaanhrồi.
“Hu hu hu Tuệ Tuệ ơi chị có biết là emđãxemđixem lại phim chị đóng bao nhiêu lần rồikhông, cuối cùng cũng đợi được đến lúc chị tỉnh lại rồi! Chị cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe nhé, rồi cho chúng em nhìnmộtchút dáng vẻ của chị bây giờđimà.”
[Bà chủ Hoa Thụyđãtỉnh lại sau khi bị bệnh nặng, là kỳ tích y học hay sức mạnh tiền bạc?]
Nửa câu sau còn chưanóira miệngthìThẩm Thuậtđãchậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Xuyên, tầm mắt hai người nhìn nhau, Vương Xuyênkhôngkhỏi cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức im miệng.
Dân mạng cũngkhôngngủ được, Diệp Tuệ tỉnh rồi, sau đóthìsao sau đóthìsao!!!
Bình giữ nhiệt được đưa tới trước mặtcô, mùi thơm nồng đậm tỏa ra ngoài.
Mạnh Hàn cũng cảm nhận được cảm xúc của hai vợ chồng lúc này, Diệp Tuệ tỉnh lại là tốt rồi, lúccônằm hôn mê, linh hồn của Thẩm Thuật dường như cũng bị hút mất theo.
“Được rồi.” Mạnh Hàn gật đầu,khôngnóithêm gì nữa, lập tức phối hợp với y tá kiểm tra tổng quát cho Diệp Tuệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bốn chữ ngắn gọntrênWeibo của Hoa Thụy giống nhưmộttảng đá lớn rơi xuống biển vậy, khơi dậy cả ngàn đợt sóng.
Nước sáng mới đun nên bây giờ vẫn còn ấm, Thẩm Thuật đưa tới miệng chocôuống.
Diệp Tuệ ngẩn người,khôngnóigì, Thẩm Thuậtkhôngnghe thấycônói, liền muốn đứng thẳng dậy để nhìncô, nhưngcôlại bất ngờ vòng tay lên cổanh, ômanhthậtchặt.
côlắc đầu, liếc nhìn cái nút bấm chuông bên cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ giơ tay bấm nút, Thẩm Thuật cuống quá rồi, ngay cả chuyện đơn giản thế này cũng quên được.
côvì đại thần và tướng quân nênđãgiơ tay cản lại mũi kiếm của Lão thiên sư, cho nên mới bị hôn mê. Lão thiên sưthìchẳng phân biệt được hồn ma thiện ác, cứ gặp là g·i·ế·t hết. Bây giờcôtỉnh lại rồi, còn Lão thiên sưthìkhôngthểđilại được nữa, đúng là nhân quả luân hồi, thếsựvô thường.
Mặc dù lời này là chính Diệp Tuệ tựnói, nhưng đối với Thẩm Thuậtthìanhvẫn thấy còn rất nhiều rất nhiều thứ chưa được,anhmuốn mang đến chocôhết tất cả những thứ tốt nhấttrênđời này.
Thẩm Thuật bình thản ồmộttiếng rồinói: “Cậu ấy ốm rồi, hôm nay xin phép nghỉ làm để nằm nhà nghỉ ngơi.”
côđãcó thể xuất viện được rồi, nếu sau khi về nhà mà xảy ra vấn đề gìthìsẽquay trở lại viện ngay.
anhvàcôlại được ở bên nhau rồi, từ nay về sau nhất địnhanhsẽchăm sóccôthậttốt.
Mạnh Hànnóiviệc Diệp Tuệ tỉnh lại làmộtkỳ tích, có thể là vì niềm tin của Thẩm Thuật quá lớnđi.
Vương Xuyên nằm nhà thầm nghĩ, cómộtchút xíu thế thôi mà nhiều gì, canh dinh dưỡng tìnhyêucủa Thẩm tổng quả nhiênkhôngphải là thứ mà người bình thường có thể tùy tiện uống.
Lúc Nghiêm Lam và Vương Xuyênđivào cũng đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Chính vìanhuống canh bổ dưỡng của Thẩm tổng mà giờ phải chịu tội thế này đây.
Diệp Tuệ: “Uống nhiều canh bổ thế mà vẫn ốm được sao?”
Thẩm Thuật vừa nhìn thấy Chu thiên sư là nhớ ngay đến chuyện sư phụ của Chu thiên sưđãđâm kiếm vào tay Diệp Tuệ, khiến cho Diệp Tuệ bị hôn mê lâu như vậy.
khônglẽ, nguyện vọng củaanhđãtrở thànhhiệnthực rồi sao?
Thẩm Thuật lắc đầu: “anhvẫn còn nợ emmộtthứ.”
Chu thiên sư rờiđi, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cảm thán: “Đúng là thếsựvô thường.”
Bên trong làmộthộp hoa hồng giấy được xếp rất ngay ngắn.
Thẩm Thuậtkhôngphải là người giỏi ănnói,anhkhôngbiếtnóinhững lời tình cảm, từ trước đến giờanhđều chỉ dùng hành động để bày tỏ tìnhyêusâu sắc và chân thành của mình vớicô.
Diệp Tuệ cố nén nước mắt, cẩn thận nhìnthậtkỹ hộp hoa hồng giấy.
Những ngày này quá mức kinh khủng đối với Thẩm Thuật,anhkhôngmuốn đếm số ngày nênđãgấp hoa để thay thế.
Vìcôhôn mê quá lâu nên cơ thể cứng lại, tạm thời chưa thểđilại được bình thường, phải ngồi xe lăn để Thẩm Thuật đẩyđi.
anhvàcôđira bên ngoài điện, lúc này đằng sau vang lên tiếng của Chu thiên sư: “côDiệp Tuệ.”
“Diệp Tuệ vừa mới tỉnh lại, chắc chắn là vẫn rất yếu, cánh phóng viên xin đừng quấy rầycôấy nghỉ ngơi, xin hãy trả lại cuộc sống bình yên cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệđi!”
côấy có khỏekhông? Về sau có thể khôi phục lại cuộc sống như bình thườngkhông? Có thể tiếp tục đóng phimkhông?...Ai cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp.
Hai người liếc nhìn nhaumộtcái,khôngainóigì, chỉ mỉm cười hạnh phúc.
Vừa mới cầm lên đượcmộtgiây, còn chưa kịp làm gìthìThẩm Thuậtđãđitới ngăncôlại,anhcầm ly rượu trong taycôrồi đặt lại lên bàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.