Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 143: Ngoại truyện 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Ngoại truyện 2


Diệp Tuệ mỉm cười, xoay người lại ôm lấyanh.

Các fan nhìn Thụy Thụy mà cảm giác nhưđangnhìn con mình vậy, thấy Thụy Thụy trắng trẻo mập mạpthìcàng thấyyêuhơn.

Diệp Tuệ nhìn về hướng Thụy Thụy chỉ, đằng đó có rất nhiều xe,khônghiểu sao Thụy Thụy lại nhận ra được.

Vừa ra phía ngoàithìThụy Thụy lập tức trở nên hưng phấn, đôi mắt to tròn cười híp cả lại, chỉ tay vềmộthướngnói: “Bố đến rồi!”

Thẩm Thuậtmộttay bế Thụy Thụy,mộttay mở cửa xe cho Diệp Tuệ, Thụy Thụy còn bé nên phải ngồi ghế trẻ em, nên Diệp Tuệ ngồi cùng Thụy Thụy ở ghế sau luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệ bế Thụy Thụy mập mạp lên,côcũngkhôngmuốnsẽtrở thành tấm gương xấunóimàkhônggiữ lời với con.

Nhưng bây giờthìbị vả mặt đau chưa, từ khi Diệp Tuệ và Thẩm tổng kết hôn đến giờ, hai người họ càng ngày càng ngọt ngào, càng ngày càng ngược cẩu tàn bạo hơn.

Đêm tối, bóng dáng hai người ôm nhau tạo thànhmộtchấmnhỏdưới ánh sao lung linh.

Nào ngờ Thẩm Thuật còn chẳng thèm nhìn bọn họmộtcái, chỉ lo cho Diệp Tuệ thôi, trong mắt chẳng có hình bóng của ai khác.

côkhẽ nghiêng đầu, thủ thỉ vào taianh: “Chúc mừnganh, từ nayanhlại có thêm người nhà rồi.”

Thẩm Thuậtđitới ômcôtừ phía sau, nhiệt độtrênngườianhcũng từ từ truyền vào sống lưngcô.

Sau khi quen rồi, Thụy Thụy mới ưỡn thẳng người lên nhìn, cảm thấy cực kỳ tò mò với chuyện này.

Nghiêm Lamđiqua nhìn Diệp Tuệ trước, thấy Thẩm Thuật vẫn luôn ở bên cạnh congáimìnhthìmới quay người ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị tới xem đứa cháuđangbị bố nó lãng quên kia.

Thụy Thụy còn chưa biết gì màđãcókhôngít mama fan, trong đó tất nhiên có cả fan của Diệp Tuệ, vìyêuaiyêucả đườngđinên bọn họ cũng rấtyêuquý Thụy Thụy.

Thụy Thụy rất bạo dạn, cái mặt bụ bẫm gục vào vai Diệp Tuệ, nhìn thấy cảnh nàythìcậu nhóc chỉ giơ bàn tay lên che mắt rồi lén nhìn qua kẽ ngón tay.

“Nhũ danh ngheyêuquá, con của Tuệ Tuệ và Thẩm tổng chắc chắn là siêu cấp đángyêurồi, cục cưng sau này lại đẹp trai làm hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ say mê cho xem.”

Diệp Tuệkhônghề có ý định giúp đỡanh, vì chínhcôcũng có biết gì đâu,côchưa từng bế trẻ con bao giờ, đành phải để choanhhọc tập nhiều hơn thôi.

Thẩm Thuật giữ nguyênmộttư thế,khôngdám nhúc nhích,anhnhìn em bé trong ngực, mặc dù em békhôngmở mắt, nhưng vẫn có thể nhìnrõngũ quan.

Diệp Tuệ còn đăngmộtbức ảnh, mặt của Thụy Thụythìbị cheđi, chỉ nhìn đượcrõthân thểnhỏnhắn, em bé tay nắm chặt thành quả đấm, ngủ rất say, cực kỳ đángyêu.

khôngngờ lại thấy Diệp Tuệ trực tiếp bế Thụy Thụyđithẳng về phía họ, làm họ càng hưng phấn hơn.

Diệp Tuệ cầm tay Thụy Thụy lên vẫy: “Thụy Thụynóitạm biệt các chịđicon.”

Thời gian ở phòng sinh trở nên rất dài, rất lâu sau này, điều duy nhất mà Diệp Tuệ có thể nhớ được là Thẩm Thuật luôn nắm chặt taycô, cùng với tiếng khóc trẻ con lúc cuối.

Vì đổi thành con trai nên Thẩm Thuật quyết định đặt nhũ danh trước: “Đặt nhũ danh trước rồi đặt tên chính thức sau.”

Ánh sáng ấm áp phủ lên người người đàn ôngđangnằm bên tay tráicô, Thẩm Thuật nắm chặtmộttaycô,anhvẫnđangngủ, mi tâm nhíu chặt lại, hình như vẫnđanglo lắng điều gì đó.

Diệp Tuệthìlại ôm lấy cổanhthậtchặt, tay dùng sức rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Diệp Tuệ mỉm cười,côvươn tay còn lại ra,nhẹnhàng đặttrênđầuanh.

Diệp Tuệđãở nhà dạy conmộtlúc lâu, bây giờ chính thức ngồi trước mặt Thẩm Thuật rồi,côlại bắt đầu kiên nhẫn dạy Thụy Thụynói.

Diệp Tuệ thấy Thụy Thụy xấu hổthìliền đổi chủ đề: “Vậy Thụy Thụy tạm biệt các chịđi, chúng ta còn phảiđimua xe hơinhỏđó.”

Thông báo cho fan xong, Diệp Tuệ bắt đầu yên ổn chăm con,nóilà chăm nhưngthậtsựlàcôvẫn chưa làm được gì cả.

Diệp Tuệkhôngcông bố tênthậtcủa con mà chỉnóicho mọi người biết nhũ danh, cho nên fan cứ liên tục gọi Thụy Thụykhôngngừng.

Diệp Tuệ vội vàng mở cửa, sau đó phải dùng cả hai tay để bế Thụy Thụy,thậtkhôngngờ Thụy Thụy ngủ nhiều mà ăn cũng rất khỏe nữa, em bé bụ bẫm nên bế cũng hơi đau tay.

Nghiêm Lam đứng bên cạnh là người duy nhất biết việc này, bà bó tay nhìn hai vợ chồng, sao đến cả giới tính của con mình mà cũngkhôngrõràng là thế nào hả?

Lần đầu tiên khi Thẩm Thuật nhìn thấy con, ngườianhcứ cứng hết cả lại, vì Nghiêm Lam cứ thế nhét thẳng em bé vào lòng choanhbế.

Thụy Thụykhônggiống Thẩm Thuật, cậu nhóc gặp ai cũng cười, làm tim người ta cũng mềm nhũn cả ra.

Sắc trời dần tối, những ánh sao sáng ngời tô điểm cho bầu trời đêm.

Có nhiều đứa bé rất ghét ngồi ghế trẻ emtrênô tô, Thụy Thụy cũngkhôngngoại lệ, nhưng Thụy Thụy rất ngoan, Diệp Tuệđãgiải thích cho cậu nhóc lý do vì sao phải ngồi ghế trẻ em rồi, cho nên Thụy Thụy dùkhôngthíchthìcũngsẽngoan ngoãn ngồi yên.

Thời gian còn lạithìThụy Thụy chỉ ngủ thôi.

Đángyêuxinh đẹp thế nàythìchắc chắn là congáirồi.

Hôm nay vừa haykhôngcòn cảnh quay củacônữa, nêncôbế Thụy Thụy rời khỏi đoàn phim,khôngngờ bên ngoài lại có rất nhiều fanđangđứng chờ.

“Mama, bế.” Thụy Thụy chân ngắn bướcđilảo đảo theo mẹ, bị ngã mấy lần nhưngkhôngbao giờ khóc.

Diệp Tuệkhôngbiết suy nghĩ của Nghiêm Lam,cônói: “Thụy Thụy ngủ ngon quá.”

Nhưng Thẩm Thuậtthìthấy rất bình thường, Thụy Thụy có thể gọi Diệp Tuệ cũng là rất tốt rồi, trẻ con thường thích mẹ hơn bố mà.

Thụy Thụy lắc lưnói: “Mẹ, bố đến đón mình đấy.”

Lúc trướcanhđãcó Diệp Tuệ, bây giờ lại có thêmmộtđứa con nữa rồi.

“Vàođi.” Thẩm Thuật trầm giọngnói,khôngthể ngờ bên ngoài lại là hai người màanhyêunhất.

Diệp Tuệ nghiêng đầu, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào cửa sổ, những hạt bụinhỏkhẽ bay trongkhôngkhí.

Diệp Tuệ bế Thụy Thụy chân ngắn lên, đặt con ngồitrênđùi mình.

Thụy Thụy nghiêng đầu nhìn Diệp Tuệmộtcái, sau đó giơ ngón tay mập ú của mình ra, chỉ vào Thẩm Thuật, cái miệngnhỏmấp máy.

Diệp Tuệ luôn cho rằng Thẩm Thuật rất muốn cómộtgia đìnhthậtsự, có những người luôn ở bênanh,sẽkhôngtùy hứng mà rời xaanh,thậtlòngyêuthươnganh.

“Nếu là giấc mộngthìanhsẽnằm ngủ cùng em, mãi mãikhôngbao giờ tỉnh lại.”

Bà đành phải xen ngang: “Là con trai,khôngphải congái.”

Cục cưng trong lòng Thẩm Thuậtkhôngcó chút phản ứng gì, quả đấmnhỏđặt trước ngực, yên lặng ngủ say, thỉnh thoảng miệng lại nhè nước bọt ra.

“Mama.”

Diệp Tuệmộttay bế Thụy Thụy,mộttay gõ cửa phòng làm việc củaanh.

Lúc xe rờiđi, các fan vẫnđangđắm chìm vào tìnhyêucủa Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, lúc trước có rất nhiều người cònnóilà tìnhyêucủa hai ngườisẽkhôngkéo dài lâu.

Diệp Tuệ bế Thụy Thụyđi,cônhìn đồng hồ, Thẩm Thuật cũng sắp đến rồi.

Nghiêm Lam thầm nghĩ, trước khi Diệp Tuệ tỉnh lại, Thẩm Thuật chắc làkhôngnhớ mình còn cómộtđứa con trai đâu nhỉ.

Có thể là vì mỗi lần Thẩm Thuật dỗ con ngủ đềusẽchỉ về phía Diệp Tuệ rồi hỏi Thụy Thụy có muốn mẹ bếkhông, cho nên Thụy Thụy vừa mới biếtnóithìcâu đầu tiênđãlà đòi mẹ bế.

anhnhận ra là mình lại thiếumộtđứa congáigiống Diệp Tuệ và nhiều thêmmộtđứa con trai rồi.

Diệp Tuệ được chuyển vào phòng bệnh, Thẩm Thuật cũng vội vàngđitheo, quên luôn em bé mới sinh.

*Tôn trọng, khách sáo với nhau như khách.

Diệp Tuệ nâng cơ thể mập mạp của con lên, chỉ về phía các fan của con rồinói: “Thụy Thụy, con chào các chịđi.”

Bây giờ bụngcôđãnhỏlại rồi, lúc đặt tay lên cũngkhôngcòn cảm nhận được em béđangđạp nữa.

Diệp Tuệ ngồi tựa vào đầu giường, vừa ôm bụng vừa cười nhìn phản ứng củaanh.

Diệp Tuệ chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như thế này, cũng may là có Thẩm Thuật ở bên cạnh,khôngthìcôkhôngchắc là mình có trụ nổi haykhôngnữa.

Cục cưng ngủ rất ngon,khôngtức giận gì khi bố mẹ nhầm giới tính của mình, chỉ chẹp chẹp cái miệngnhỏxíu, bụngnhỏthở phập phồng.

anhxoa đầu con trai: “Thụy Thụy ngoan lắm.”

Diệp Tuệkhôngcòn cách nào khác là mặc cho Thụy Thụymộtcái áo khoácnhỏ, đội mũ cho con rồi đưa con đến Hoa Thụy. Nếu Thụy Thụy nhìn thấy Thẩm Thuậtthìkhôngbiết có gọi papakhôngnhỉ?

Thậm chícôcòn chưa kịp hỏi con trai hay congáithìđãngủ mất.

Thẩm Thuậtkhôngbiết Diệp Tuệsẽđến,côkhôngnóitrước vớianhmà trực tiếpđivào thang máy rồi lên tầng cao nhất.

Diệp Tuệ nghe Thụy Thụynóimà giật cả mình, lập tức đứng lại, tạo cơ hội tốt cho Thụy Thụy chạy đến, cậu nhóc ôm lấy chân mẹ, bàn taynhỏkhôngchịu buông ra.

Các fan bị phản ứng của Thụy Thụy chọc cười,thậtsựlà dù Thụy Thụy muốn gìthìcáccôcũng đều muốn mua cho Thụy Thụy hết.

côkhôngnhịn được cười, lúc Thẩm Thuật chăm conkhôngbiếtanhđãnóivới con bao nhiêu điều tốt về mẹ rồi, cho nên bây giờ Thụy Thụy cũng cảm thấy mẹ là tốt nhất.

Hơn nữa lúc con tỉnhthìDiệp Tuệ cũngkhôngcần tự bế con, Thẩm Thuật vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Diệp Tuệ nên chỉ cần nghe thấy tiếng Thụy Thụy khóc làanhsẽtheo phản xạ tới bế con luôn.

Thẩm Thuật cảm nhận xúc cảm mềm nhũntrêntay, trán toát mồ hôi, may là cục cưng trong ngựcđangnhắm mắt ngủ, nếu nó khóc lênthìsợ là Thẩm Thuậtsẽrun tay làm rơi con mất.

Xin hãy tha thứ cho Thẩm Thuật vì lúc ở phòng sinhanhchỉ quan tâm đến vợ mình thôi, có nghe thấy bác sĩnóilà con trai hay congáiđâu.

“Mẹ và bé trai đều bình an.”

Thẩm Thuật có chút vui mừng nhìn Thụy Thụy, đúng lúc chống lại đôi mắt to tròn đen trắngrõràng của con, lúc thấy bố nhìn mình, Thụy Thụy cũng rất phối hợp với tình hình mà chớp mắt hai cái.

Sau khi nhận được tin báo, ông Thẩm cũng ở bệnh viện cả đêm, đợi bên ngoài phòng sinh, lúc nhìn thấy Thẩm Thuậtđira, mọi người đều chạy tới hỏi tình hình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thụy Thụykhônghề biết là vừa rồi mẹ mới chê cơ thể ú nu nhiều thịt của mình, đổi sang bố bế, cậu nhóc còn thích thú vỗ tay.

Ngay lập tức, Thẩm Thuật hơi giật mình,anhmở mắt ra, đúng lúc thấy Diệp Tuệđangnhìn mình, ánh mắt tràn ngập nét cười.

Bác sĩ cườinóivớianh, Diệp Tuệ chỉ ngủ thôi.

Thẩm Thuật cùngcôngắm nhìn ánh đèn thành phố rực rỡ, bầu trời dường như cũng sáng hơn,anhhơi siết chặt vòng tay, tạo cho Diệp Tuệ cảm giác chânthật.

Ông ngồi cạnh Thụy Thụy, dỗ cháunóihai chữ ông nội, nhưng mãi vẫnkhôngđạt được nguyện vọng, vì Thụy Thụy cả ngày chỉ nhìn ông rồi gọi mama thôi.

Bên ngoài phim trường trừ fan của Diệp Tuệ rathìcòn có fan của những nhà khácđangđứng chờ idol của bọn họ, tất nhiên cũng chú ý tới bên này.

Thụy Thụy cho là bọn họ cũng muốn chào tạm biệt mình nên lại ưỡn thẳng cơ thểnhỏbé lên rồi vẫy tay với các chị fan ở phía xa, vô tình lại thu hoạch thêmkhôngít fan vào hội.

anhkhẽ run lênmộtcái rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa định mở miệngnóithìlại thấy Diệp Tuệ mở rộng hai tay ra với mình, ý muốnanhômcô.

Sau khi biếtnóirồi, giọng của Thụy Thụy non nớt nghe rất đángyêu, miệng cũng ngọt nữa.

đanglúc hai vợ chồng tưởng là Thụy Thụyđanghọc cách gọi papa, thế màkhôngngờ Thụy Thụy chỉ cười với Thẩm Thuậtmộtcái, sau đó cất tiếng gọi non nớt.

Edit: Ngân Nhi

Nghe thấy mấy chữ xe hơinhỏ, Thụy Thụy lập tức hào hứng trở lại, cậu nhóc ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt trònnói: “Mẹ mua xe hơinhỏcho Thụy Thụy đấy.”

khôngphải Thẩm Thuật chưa từng mang Thụy Thụy tới công ty, nhưng lúc ở trong thang máy, Thụy Thụy vẫn rất hưng phấn, cứ nhìn đông nhìn tâykhôngyên lúc nào.

Thẩm Thuật hôn lên mácô: “anhyêuem.”

Diệp Tuệ công bố luôn nhũ danh của con trai, các fan nhất trí khen ngợi cái tên màcôchỉ nghĩ trong vài giây này.

khôngbiết có phải do cái têncôđặtkhôngmà Thụy Thụymộtngày ngủ đến mười mấy tiếng, chỉ khi nào đói bụng hay ướt tãthìmới ê a kêu mấy tiếng.

Gần như chỉ cần được Thẩm Thuật ôm là Thụy Thụysẽngưng khóc ngay, nằm yên trong lòng Thẩm Thuật, tay nắm thành quả đấm, mắt mở to nhìn bố.

Lần đầu tiên Thụy Thụynói, tiếng đầu tiên bé gọi là mama.

Ông Thẩm cả ngày chẳng làm việc gì khác ngoài ngồitrênsô pha chơi với Thụy Thụy, dù là đút cơm hay tắm rửa cho Thụy Thụy cũngkhôngcần Diệp Tuệ giúp.

Ông Thẩmkhôngbiết nghe được từ đâu tin Thụy Thụy biếtnóirồi, sáng hôm sauđãchạy tới ngay.

Diệp Tuệ thả lỏng cơ thể, dựa vào ngườianh: “Bây giờ em vẫn nghĩ là mìnhđangở trongmộtgiấc mộng đẹp.”

Trong phòngkhôngcó ai, cửa sổ ban công mở, gió đêm mát mẻ thổi vào làm lay động rèm cửa, Diệp Tuệđangđưa lưng về phíaanh, đứng bên ngoài ban công.

Diệp Tuệ chỉ cần chịu trách nhiệm chơi với Thụy Thụy thôi, những chuyện khácthìcôkhôngcần nhúng tay vào.

khôngngờmộtgiây sau Thụy Thụyđãnghiêm túc từ chốiyêucầu này: “Mẹnóikhôngđược tự ý nhận đồ của người khác.”

khôngít fan nhà khác trông thấy Thụy Thụythìđều bị cảm xúc của Thụy Thụy lây sang, cũng theo bản năng giơ tay lên vẫy.

Diệp Tuệ cười đáp: “Em cũng vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì chôn mặt vào áo mẹ nên giọngnóitrẻ con của Thụy Thụy lúc này nghe hơi trầm.

anhvẫn duy trìmộttư thế bế “congái”, chậm rãi quay đầu hỏi Diệp Tuệ: “Đặt tên cho congáilà gì đây em?”

Lúc Diệp Tuệ bế Thụy Thụyđira ngoài, các fan lập tức kích động hẳn, vìkhôngmuốn Thụy Thụy bị dọa sợ nênkhôngai dámnóiquá to.

Diệp Tuệ chuyểnsựchú ý của Thụy Thụyđi, quả nhiên Thụy Thụy bắt đầu hưng phấn thảo luận với mẹ về cái xe hơinhỏ, quênđisựkhôngthoải mái của cái ghế.

cônghĩ nếu conđãgọi mẹ được rồithìchắc cũng gọi bố được thôi, thế làcôliền dạy cho con từng chữmột: “Papa, bế, con.”

Hầu như Diệp Tuệđãquyết định chuyện gì là Thẩm Thuật đềusẽnghe theo, gần như là muốn gì được đó, huống hồanhcũngthậtsựcảm thấy cái tên này nghe khá hay.

Mọi người rất ăn ý cất hết điện thoại máy ảnhđi,khôngmuốn Thụy Thụy nổi tiếng quá sớm.

Hôm nay, chờ Diệp Tuệđitới, Thụy Thụy lập tức giơ hai tay đòi mẹ bế: “Mẹ bế con, xe hơinhỏđangđợi con đó.”

*Thụy nghĩa là ngủ.

Thẩm Thuật chưa từng nhìn thấy em bé mới sinh, nhưng đứa bé nàythậtsựrất đángyêu, có thể nhìn ra nét của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Tất nhiên hành động này của Thụy Thụy cũng khiến cho các mama fan rụng tim, ai cũng kích động gọi tên Thụy Thụy, cố gắngnóinhẹnhàng nhất có thể.

Vì mấy hôm trước Diệp Tuệđãđồng ý thưởng cho Thụy Thụy, đồng ý với cậu nhóc làsẽmua cho cậu nhócmộtcái xe hơi của trẻ con,côbận quá nên quên mất,khôngngờ là Thụy Thụy vẫn nhớ.

Thẩm Thuật thấy “congái”khôngkhócthìtâm trạng cũng thoải mái hơn, bắt đầunóichuyện với Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật nhanh chóng mở cửa xe ra rồi sải bước đến chỗ Diệp Tuệ, bế Thụy Thụy giúpcô: “Chắc tay em mỏi lắm rồi hả, đểanhbế con cho.”

Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật ngồi xuống salon, khẽ bấu cái cằm của Thụy Thụy: “Conanhbiếtnóirồi đấy.”

Diệp Tuệ trầm tư, nhíu mày cố nghĩ tên cho con, lúc trước cả hai đều quên mất chuyện đặt tên này.

Lúc ông nhìn Thụy Thụy, cảm giác nhưđangnhìn Thẩm Thuật hồinhỏ, nếu khi đó ông dành tình thương cho Thẩm Thuật nhiều hơnmộtchútthìhai bố conđãkhôngrơi vào tình trạng tương kính như tân* như bây giờ.

Chỉ thếthìcũngkhôngnóilàm gì, nhưng căn bản là hình như Thụy Thụy chỉ nhận thức được mỗi chữ mẹ thôi, còn nhìn Thẩm Thuật rồi gọi mama nữa chứ.

Diệp Tuệ cũng phải nhìnmộtlúcthìmới nhận ra đó đúng là xe của Thẩm Thuật.


Diệp Tuệ nhìnmộtlớnmộtnhỏ,khôngcó ý định cố dạy connóinữa, sau này từ từ dạy cũng được.

Sau khi sinh xong là Diệp Tuệ ngủ luôn, làm sao nhớ được là bác sĩnóigì, cho nêncôcũng chỉ thuận theo lời Thẩm Thuậtnóithôi.

“Thụy Thụy đángyêulắm, cảm ơn các bạnđãquan tâm.”

Phản ứng của ông Thẩm cũng giống Thẩm Thuật,khônghề cảm thấy khó chịu trong lòng, còn khen Thụy Thụy thông minh,nóisau này Thụy Thụy nhất địnhsẽlàmộtđứa con hiếu thảo.

Diệp Tuệ phải giữ chặt cơ thể mập mạpđanghưng phấn giãy dụa của Thụy Thụy lại, Thụy Thụy vốnđãnặng rồi, còn nhảy loạn xạ trong lòngcôthế này, làmcôsuýtthìkhôngbế nổi nữa.

Thẩm Thuật thấy con khá giống Diệp Tuệ, trong lòng càng thêmyêuhơn.

Diệp Tuệ cảm thấy mìnhđãngủmộtgiấc rất dài, lúccôchậm rãi mở mắt ra, việc đầu tiên là nhìn bụng mình theo bản năng.

Thẩm Thuật nghe xong thấykhôngtệ, gật đầunói: “Tên hay lắm.”

Lúc ở phim trường, những nữ diễn viên vừa kết thúc cảnh của mình xong làsẽrũ bỏ hình tượng mà chạy đến bên cạnh Thụy Thụy, chọc cho cậu nhóc cười.

Vốn là ông định gọi bảo Diệp Tuệ mang Thụy Thụy về nhà họ Thẩmmộtchuyến, nhưng tính ông trước giờ luôn nôn nóng nênđãtự mình đến nhà Thẩm Thuật thăm cháu luôn.

côchỉ mệt quá nên ngủ thôi, nhưng Thẩm Thuật lại tưởngcôbị làm sao, ngay cả con mìnhanhcũngkhôngnhìnmộtcái mà lập tứcđihỏi bác sĩ.

Thẩm Thuật bế con bằngmộttay rấtnhẹnhàng,anhnhìn Diệp Tuệ: “Sao em lại đến đây?”

Sau khi sinh con, Diệp Tuệ đăng Weibo thông báo tin vui cho các fan.

Diệp Tuệ ngẩn ra, quay đầu nhìn Thẩm Thuật, người vừa mớinóisai thông tin. Nét mặt Thẩm Thuật cũng ngơ ra, cúi đầu xuống nhìn con traiđangnằm trong lòng mình.

Ông Thẩm biết là mìnhsẽchẳng nghe được chuyện gì liên quan đến cháu mình từ miệng của Thẩm Thuật lúc này được, cuối cùng vẫn phải đợi y tá đưa em bé ra ngoài rồi thông báo cho người nhà.

Tiếc là giờ này Thẩm Thuật vẫnđangở công ty,khôngthể nghe thấy Thụy Thụynói, hầu hết thời gian đều làanhở với con mà, sao Thụy Thụy lạikhônggọi bố chứ.

Nghiêm Lam nhìn cháu ngoại bảo bối của mìnhđãđược đặt nhũ danh rất nhanh chóng, tên củamộtđứa trẻkhôngphải nên chọn lựa kỹ càng rồi mới quyết định sao?

“Thụy Thụy, gọi papa ~”

Thẩm Thuật nhìnmộtlớnmộtnhỏđangnóichuyện với nhau phía sau, sau đó giúp hai mẹ con đóng cửa xe lại.

“Chào các chị.”

Tim Thẩm Thuật đập mạnh,anhnở nụ cười.

“Thẩm Thuật,anhbế con trai củaanhđinày.” Diệp Tuệ lập tức cầu cứuanh.

Ông Thẩm vui mừng khôn xiết, ôngđãsớm mong Thẩm Thuậtsẽcó con, bây giờ cuối cùngthìcháu trai ông cũngđãra đời, từ nay về sau, những chuyện mà ôngđãbỏ lỡ với Thẩm Thuậtsẽđược ông bù đắp lại gấp nhiều lần vào đứa cháu này.

Lúc tiếp xúc gần với mọi ngườithìThụy Thụy lại thấy hơi xấu hổ, cậu nhóc ngượng ngùng vùi mặt vào cổ mẹ, mắt vẫn lén nhìn.

Khi Thụy Thụy lớn hơnmộtchútthìDiệp Tuệ bắt đầu nhận phim, thỉnh thoảng phải ở lại qua đêmthìcôsẽdẫn Thụy Thụy tới phim trường cùng mình luôn.

Diệp Tuệ nghĩ ra đượcmộtcái tên chỉ trong vài giây: “Gọi con là Thụy Thụy* nhé.”

Xe của Thẩm Thuật chậm rãi đỗ lại trước mặt hai mẹ con.

Thụy Thụy cực kỳ quen thuộc với phim trường, lúc Diệp Tuệ quay phim, cậu nhócsẽyên lặng ngồi trong lòng Tiểu Lưu, mắt dõi theo từng cử chỉ của mẹ.

“Bây giờ tôisẽđithành lập fanclub của Thụy Thụy luôn đây, đángyêuquáđi.”

Mặc cho Diệp Tuệđãhao hết nước bọtthìThụy Thụy vẫn chỉnóiđinóilại câu mama bế.

Đừng nghĩ đến lần đầu tiênanhbế con mà nhầm tưởng, tuy lúc đóanhđãbị cơ thể mềm nhũn của Thụy Thụy làm cho sợ đến mức cứng cả người, nhưng bây giờ tư thế bế con củaanhđãcàng ngày càng thành thạo hơn rồi.

Thụy Thụy chơi cả ngày nên mệt rồi, Thẩm Thuậtđãdỗ con ngủ, sau đó vào phòng tìm Diệp Tuệ.

“Bế.” Thụy Thụy giọng ngọt xớt đòi mẹ bế.

Diệp Tuệ sửa lại mãi nhưng Thụy Thụy vẫnkhôngnóiđược cho đúng, cuối cùngcôđành bất lực nhìn Thụy Thụy.

Thẩm Thuậtkhôngkịp phản ứng, nhưng vẫn đứng lên theo bản năng, cúi người xuống, sợ làm đaucônênanhômcôrấtnhẹnhàng.

Diệp Tuệ có thể nhìn ra được là ông Thẩmđangrất cố gắng để bù đắp cho Thẩm Thuật, dù là phương diện gìthìông cũngđãhết lòng thay đổi.

Hơn nữakhôngphải fan củacôđâu, mà là fan của Thụy Thụy đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cómộtfannóiđùa: “Thế để chị mua cho Thụy Thụy nhé, đượckhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì Thụy Thụy tự nhiênnóiđược nên Diệp Tuệ mới vui sướng chạy thẳng tới Hoa Thụy, cũng may là Thẩm Thuậtđãxử lý xong công việc,côôm Thụy Thụy ngồi ghế đợimộtlúc rồi cả nhà cùng nhauđivề.

Chương 143: Ngoại truyện 2

Nghe Thẩm Thuật và Diệp Tuệ gọi như vậy, Nghiêm Lam cũng tự nhiên cảm thấy cái tên này rất hay.

“Thụy Thụy, Tuệ Tuệ, tên hai mẹ con hợp nhau ghê, nếu Thẩm Thuật mà gọikhôngchuẩnthì…Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó rồi đấy.”

Thụy Thụy ngoan ngoãn vẫy tay chào, giọng non nớtnóivới các chị fan: “Tạm biệt các chị, Thụy Thụy phảiđimua xe hơinhỏđây.”

Diệp Tuệ cởi bớt cúc áo cho Thụy Thụy, xoa đầu cậu nhóc khen ngợi: “Thụy Thụy ngoan lắm, lát nữa con muốn mua xe hơinhỏloại nào?”

Thẩm Thuật vẫn chưa kịp phản ứng vớisựxuấthiệnbất ngờ của hai mẹ con, nhưng cơ thểthìđãđứng lên theo bản năng, bước nhanh tới chỗcôđể bế Thụy Thụy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Ngoại truyện 2