Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 144: Ngoại truyện 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Ngoại truyện 3


Ma mỹ nhânđirồi, Diệp Tuệ bế Thụy Thụy, dùng sức hôn lên cái má phúng phính của con mấy cái, khen ngợi: “Cục cưng của mẹ giỏi quá!”

Lúc này, màn kiệu đượcnhẹnhàng vén lênmộtgóc,mộtbàn tay trắng bệch thon dài bám vào thành kiệu.

Lời còn chưa dứt nhưngsựkiên nhẫn của Thẩm Thuậtđãlên đến cực hạn,anhcắt ngang: “nóixong chưa?”

Diệp Tuệ nghĩ, mới chỉ nhìn mỗi tay thôiđãthấy rất đẹp rồi,khôngbiết gương mặt của nàng ta thế nào.

Ma mỹ nhân còn tưởng rằng chỉ cần nàng xuống kiệu, Thẩm Thuật nhìn thấy nàngthìsẽthích nàng ngay,khôngngờ là vẫn bị người ta cự tuyệtmộtcách vô tình như vậy.

Lúc Thụy Thụy ba tuổi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đưa conđidu lịch, cả nhà đến khách sạn, nhưng lại nghe ngóng đượcmộtchuyện, đó là nơi này hình như có rất nhiều tin đồn ma quái.

“Tiểu thư của chúng ta có ý với Thẩm công tửđãlâu, tối nay đặc biệt ở chỗ này chờ đợi, muốn gặp Thẩm công tửmộtlần.”

Hai người yên lặng, đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnhkhôngmộtbóng người. Cách đâykhôngxa làmộtcái cây đại thụ đứng thẳng, gió thổi qua tán cây phát ra tiếng rítnhẹ, cảm giác giống tiếng người khóc.

“Đó chính là dung mạo của tiểu thư chúng ta, tiểu thư có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rất xứng đôi với Thẩm công tử.”

cônhìn cỗ kiệu, ma nữ bên trong vẫn chưa ra ngoài, chỉ có tiếng đàn sâu lắng.

Thụy Thụy muốn nhìn tiếp bên cạnh nhưng lại nhìnkhôngtới, cậu nhócnói: “Mẹ, mẹ che con rồi.”

Ma mỹ nhân chuẩn bị quay lại kiệu, Diệp Tuệ gọi nàng ta lại: “Đợiđã.”

Thụy Thụykhôngquan tâm nàng là hồn ma, cậu nhóc chỉ biết là chịgáinàyđãthay đổi thành người tốt hơn rồi, liền vẫy taynói: “Tạm biệt chị xinh đẹp.”

Diệp Tuệ ung dung nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thuật lạnh lùngnói: “khôngcần bỏ khăn che mặt ra đâu, tôikhôngcó hứng thú.”

Tỳ nữ lập tức ngậm miệng, cung kínhnói: “Vâng, thưa tiểu thư.”

Ma mỹ nhân ngẩn người, Thẩm Thuật chậm chạp ngước mắt lên, đáy mắt rét lạnh hơn cả băng tuyết: “Thứ nhất, im miệng ngay cho tôi, dừng việc hoang tưởng lạiđi.”

côlo Thụy Thụysẽsợ nên quay lưngđi, đưa lưng về phía các ma nữ, các ma nữkhôngnhìn thấy Thụy Thụy nữa, nét mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng.

Hai người tạm thời gác chuyện này sangmộtbên, sau đó dẫn Thụy Thụy ra ngoài chơimộtngày.

Diệp Tuệ nhìn cái khăn,trênđó viết mấy chữ: “Ta chờ chàng.”

Thụy Thụy ngápmộtcái, mắt sắpkhôngmở ra được nữa rồi, mơ mơ màng màng gật đầu. Thẩm Thuật bế Thụy Thụy lên, để con dựa vào lòng mình ngủ.

Lúc này, bên trong kiệu truyền ramộtgiọngnóicực kỳ dịu dàng dễ nghe: “khôngđược vô lễ.”

Diệp Tuệ nhìn ma mỹ nhânmộtcái: “Chị muốn cướp bố conđi, nhưng bốkhôngđồng ý nên chị khóc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu thư nhà chúng ta chưa từng hại ai bao giờ.”

Lần này dĩ nhiên cũng vậy,anhnói: “Nghe lời mẹ conđi.”

Ma mỹ nhân nhìn Thẩm Thuật, hai mắt sáng rực lên mấy phần, sau đó nàng lại xấu hổ cúi đầu xuống, hai tay đặt lên eonói: “Vừa rồi các tỳ nữ của tađãđắc tội với hai người, mong hai người tha thứ.”

Diệp Tuệ nhìn thoáng qua, bức tranh vẽmộtcôgáicổ đại,côgáicầm quạt che mặt, chỉ lộ ramộtđôi mắt rất đẹp.

Từ khi Thụy Thụy biếtnói, Diệp Tuệ liền pháthiệnra là Thụy Thụy cũng có thể nhìn thấy ma.

Nhưng mà sao nó lại đột nhiên xuấthiệnở đây?thậtkỳ lạ.

Thụy Thụy đột nhiên òa khóc làm Diệp Tuệ phải vội vàng vỗ lưng con dỗ dành: “Cục cưng của mẹ ngoan,khôngkhóckhôngkhóc.” Ánh mắt Thẩm Thuật nhìn ma mỹ nhân cũng tối hẳn lại.

Giọngnóinàythậtsựquá đángyêu, Diệp Tuệ đành để mặc cho Thụy Thụy kéo tay mình xuống, lúc này phạm vi tầm nhìn của Thụy Thụyđãhoàn toànrõràng.

“Hơn nữa thể chất của Thẩm công tử lại đặc biệt, mặc dù ta là hồn ma, nhưng chàng vẫn có thể nhìn thấy ta, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời…”

“Quê hương ta cómộttập tục, đó là thấy nam nhân xa lạthìkhôngđược nhìn thẳng vào nhau, phải đeo khăn che mặt, trừ phi…Người đó là phu quân của mình.”

Diệp Tuệ thấy tim mình mềm ra,cônhẹnhàng đón lấy Thụy Thụy, véonhẹcái má phúng phính của con: “khôngcó gì đâu con, gặp chút chuyệnnhỏthôi.”

Hồn ma mỹ nhân nàysẽhút mất hồn người ta, cho nên mọi người phải hết sức cẩn thận.

Hai mắt nàng rưng rưng: “Thẩm công tử, chàngkhôngthích ta ở điểm nào? Chỉ cần chàng ở bên ta, nơi ở đẹp, món ngon, mỹ tỳ…Chàng muốn gì ta cũng cho chàng hết.”

Trong lòng Diệp Tuệđãcómộtsuy đoán, đúng lúc nàythìThụy Thụynói: “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”

Đều tại mấy người kia quay trở về rồinóinhảm, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, bây giờ lại khiến tiểu oa nhi hiểu lầm.

Lúc này, trongkhôngkhí nổi lên màn sương mù, làm mờđitầm nhìn.

Tỳ nữ sửng sốt, Thẩm Thuậtnóitiếp: “Mau đem tranh và khănđiđi, cứ nhìn thấy nó là tôi lại thấy bực.”


Ma mỹ nhânthìvẫn cố kiễng chân lên để nhìn Thụy Thụy, bây giờsựchú ý của nàng tađãđặt hết lên người Thụy Thụy rồi, quên luôn mất là vừamộtgiây trước thôi mình cònđangđau lòng khi bị Thẩm Thuật từ chối.

Ma tỳ nữnóitiếp: “Hai người kia đềuđãlên kiệu cùng tiểu thư nhà chúng ta, nhưng tiểu thư nhà chúng ta rất nhát gan, kiệu mớiđiđượcmộtnửathìtiểu thư liền hối hận, lập tức thả hai người đóđi.”

Đèn lồng tỏa ra ánh sáng chiếu vào chiếc kiệu, nhưng lại nổi lênmộtlàn khóinhẹmàu xanh.

Phản ứng của Thẩm Thuật khiến Diệp Tuệ cực kỳ hài lòng,côquay lại nhìn ma nữ, khó hiểu hỏi: “Đêm hôm thế nàycôche mặt làm gì?”

Lúc này, phía chân trời mơ hồ xuấthiệnmộtđường màu trắng, bóng tối từ từ rútđi, chỉmộtlúc nữa là trờisẽsáng, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất.

Diệp Tuệ hiểu ra rồi, con ma này chỉ chặn đường những người đẹp trai thôi, xem ra nó đến vì Thẩm Thuật. Chậc, đúng là sắc đẹp làm mê hoặc lòng người mà.

Cỗ kiệu dầnđixa, bỗng nhiên lại nổi lênmộttrận sương mù, sau khi sương mù tảnđi, chiếc kiệu đen và ma tỳ nữ cũng biến mất hoàn toàn.

Diệp Tuệ ôm trán: “…”

Hai người liếc nhìn nhaumộtcái, xác địnhđãgặp phải quỷ đả tường rồi.

Diệp Tuệ nhìn sang, đèn lồng trong tay hồn ma tỳ nữ bị gió thổi nên khẽ đung đưa, giọngnóicủacôấy nghe giống như là bị ngăn cách bởimộttấm màn vậy.

Ma mỹ nhân dừng bước, Diệp Tuệnói: “Về saucôđừng làm chuyện xấu nữa, đừng quyến rũ hút hồn người ta.”

mộtnhà ba người ngồi trong phòng ăn cơm, cửa sổkhôngđóng, lúc nàytrênkhôngtrung bay tớimộtbức tranh, bức tranh bồng bềnhtrêncao, lướt qua cửa sổ, lẳng lặng đáp xuống mặt bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệ buồn cười,côhoài nghi là mỹ nhân ngồi trong kiệu kia chắc làđangđau lòng đến vỡ tim rồi, có muốn gắn lại cũngkhôngđược.

Thụy Thụy chỉ khẽ nhếch môi cười.

Màn kiệu chưa được vén lên nênkhôngnhìn thấy người ngồi bên trong là ai, chỉ nghe thấy tiếng đàn tỳ bà vang lên.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật lạiđitiếp, cuối cùng lại quay về chỗ cái cây đại thụ kia, dưới gốc cây chính là chiếc vòng tay mà Diệp Tuệđãđể lại.

Thẩm Thuật liếc Thụy Thụymộtcái, mỗi khi Thụy Thụy muốn nhận đượcsựđồng ý củaanhthìanhđềusẽđứng về phe Diệp Tuệ.

Lúc này Thụy Thụy ở trong lòng Thẩm Thuậtđãtỉnh ngủ rồi, cậu nhóc giơ bàn tay bénhỏbụ bẫm lên để dụi mắt, mơ màng nhìn xung quanh, sau đó hai mắt trừng lớn.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc nhìn nhaumộtcái,khôngngờ chỉ sau mấy câunóicủa Thụy Thụy mà ma mỹ nhânđãbị thuyết phục rồi,thậtkhôngthể tưởng được.

Hai bên kiệu là hai tỳ nữ mặc quần áo cổ đại, búi tóc cao, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm đèn lồng.

Lúc Diệp Tuệ và Thẩm Thuật mở mắt ramộtlần nữathìsương mùđãbayđi, bên cạnh cỗ kiệu có thêm mấy hồn ma.

Diệp Tuệnói: “Ma nữ đấy.”

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều ngạc nhiên, giả dối?

Tỳ nữ vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Vậy còn khăn tay?trênkhăn có viết mấy chữ, tiểu thưnóilàsẽchờ công tử đến đây.”

Diệp Tuệ nhìn gương mặt tràn đầysựhiếu kỳ của con, cảm thấy buồn cườikhôngchịu được,côngắtnhẹmũi con, dịu dàngnói: “Cục cưng à, sao con hỏi nhiều thế hả?”

Ngữ điệu củaanhcực kỳ lạnh lùng: “Thứ hai, lên kiệu, cùng tỳ nữ rời khỏi đây ngay, còn nữa, mang bức tranh và khăn tay củacôđiluôn giúp tôi.”

Thụy Thụy nghekhônghiểu lắm mấy câu mà tỳ nữnói, cậu nhóc chỉ loáng thoáng hiểu là chị xinh đẹp này biết nhận sai rồi. Thụy Thụy nghĩmộtchút rồinói: “Chị vẫn là người tốt.”

Ma mỹ nhân phải rờiđirồi, nàng cực kỳkhôngnỡnóivới Thụy Thụy: “Tiểu oa nhi, tạm biệt.”

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật,anhđangchăm chú nghe hai mẹ connóichuyện,côcườinói: “Vì bố con đẹp quá mà, cho nên chị ấy mới muốn cướp bố conđi.”

Chín giờ tối bọn họ cùng nhauđibộ về khách sạn, đường về có hơi vắng vẻ,trênđườngkhôngcó bóng người, cực kỳ yên tĩnh.

Diệp Tuệ lẩm bẩm: “Con ma này…Có vẻkhôngtầm thường đâu.”

Xuyên qua kẽ ngón tay Diệp Tuệ, Thụy Thụy nhìn thấymộtchiếc kiệu đen, còn có cả đèn lồng, ma tỳ nữ mặt trắng bệch, nhưng cậu nhóc chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại còn thấy rất thần kỳ.

Trờiđãsáng hẳn, giữa tầng mây rơi xuống vài tia nắng.

Ai có thể ngờ được là ma mỹ nhân lại lắng nghe lời khuyên của Thụy Thụy chứ, Thụy Thụy và Thẩm Thuậtthậtgiống nhau, đều là khắc tinh của ma quỷ.

Thẩm Thuậtkhôngnhìn Diệp Tuệ, con mắt đen nhánh củaanhnhìn về phía trước,nói: “Em nhìn đằng trước kìa.”

Thẩm Thuật cầm lấy cái bát, tiện tay để lên bức tranh kia, che luôn hết gương mặt mỹ nhân.

Các tỳ nữkhôngcòn lời nào đểnói: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thuật, trong bóng đêm mờ tối, góc nghiêng của Thẩm Thuật rấtrõnét, mắt đen, mũi thẳng, bờ môi mỏng với độ cong hoàn mỹ,khôngcó chút khuyết điểm nào.

Diệp Tuệkhôngyên tâm nên còn giơ tay lên muốn che mắt Thụy Thụy,khôngđể cho con nhìn thấy mấy chuyện này. Thụy Thụykhôngthuận theo, cậu nhóc giữ tay Diệp Tuệ, muốn được nhìn bên ngoài.

Ma nữ này có vẻ rất lợi hại,côta chặn bọn họ ở đây là vì Thẩm Thuật, tranh thủcôta còn chưa có hành động gì, bọn họ nên rờiđithìhơn.

Diệp Tuệ biết, nhân vật chính muốn bước ra rồi, tối nay bị hành đến tận bây giờ,côcũng rất muốn biết xem rốt cuộcthìhồn ma mỹ nhân này có dáng vẻ như thế nào.

Lúc này dường nhưđãnhận ra ý định của Diệp Tuệ, hồn ma tỳ nữ cao giọng: “Thẩm công tử, xin dừng bước.”

Diệp Tuệ suy nghĩmộtlát, cuối cùng vẫn quyết định từ chối con, Thụy Thụy thấy mẹ vẫnkhôngđồng ýthìbĩu môi, ấm ức quay sang nhìn bố.

Trong mắt ma mỹ nhân bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất Thụy Thụy, nghe Thụy Thụynóivậy, nàng vội vàngnói: “Đúng đúng đúng, là tỷ tỷ sai, tỷ tỷsẽđingay đây,khôngquấy rầymộtnhà ba người các ngươi nữa.”

Thẩm Thuật đến nhìn ma mỹ nhân thôi cũng thấy lười: “Ngherõchưa?”

Diệp Tuệ hếtnóinổi,khônghiểu vì sao ma quỷ lại muốn chặn đường bọn họ, cũng may là bây giờ Thụy Thụy ngủ rồi,khôngphải đối mặt với chuyện này.

Diệp Tuệ thấy Thụy Thụyđãtỉnh,cônhìn Thụy Thụy, Thụy Thụy cũng rất tự nhiên vươn hai tay ra vớicô, ban nãy là bố bế, bây giờ Thụy Thụy muốn mẹ bế.

Thụy Thụykhônghiểu: “Sao chị lại khóc ạ?”

Cả nhà từ từ bướcđi, ánh mặt trời phủ xuống bóng lưng họ, ngập tràn ấm áp.

Tiếng đàn lúc này nghe rất bi thương, giống nhưmộtlời từ biệt.

Ma mỹ nhân cúi thấp đầu, nâng váy lên, Diệp Tuệkhôngnhìn thấyrõmặt của nàng ta,côchỉ có thể nhìn thấy thân hình mảnh mai gầy gò của nàng, tóc được búi cao, quần áo sáng màu được thêu hoa văn rất trang nhã.

Ma mỹ nhân cảm thấy trái tim bị tổn thương sâu sắc, nàng che miệng rơi lệ, Thẩm công tử sao có thểkhônghiểu phong tình như thế chứ,thậtquá vô tình hu hu hu.

Thụy Thụy tự nhiên được mẹ hôn vài cái, cậu nhóc mở to mắt nhìn mẹ, vì vừa khóc xong nên hai mắt vẫn long lanh ngập nước.

Diệp Tuệ vừa mới muamộtchiếc vòng tay đá lông ngỗng của địa phương, bây giờ mới có tác dụng,côtháo cái vòng ra, đặt dưới gốc cây để đánh dấu đường. Thẩm Thuật chỉ nhìncôlàm,khôngnóigì.

Việc hồn ma mỹ nhân kia có thích Thẩm Thuật haykhông, Thẩm Thuật hoàn toànkhôngthèm để ý,anhchỉ cảm thấy phiền thôi.

Diệp Tuệ đặt Thụy Thụy xuống đất, Thụy Thụymộttay nắm tay mẹ,mộttay nắm tay bố, hai người lớn vàmộtđứa bé nắm tay nhauthậtchặt.

Ma mỹ nhân nhìn Thụy Thụy, thề son sắt: “Tiểu oa nhi, tỷ tỷkhônglừa ngươi đâu, tỷ tỷthậtsựkhôngbao giờ hại người.”

côkhôngnghĩ nữa mà tiếp tục nhìn, mấy tỳ nữ tiến lên vén màn kiệu, lộ diện hoàn toàn tình hình bên trong.

Ngữ điệu củaanhkhá nghiêm trọng, Diệp Tuệ quay đầu nhìn theo, lập tức ngẩn người. Góc đường ban nãy còn trống trơn, bây giờ lại xuấthiệnmộtcỗ kiệu màu đen.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệđãgặp ma nhiều rồi, nghe chuyện xongthìcũng quên luôn.

trêngương mặt ma mỹ nhân được che bởimộttấm vải voan rất mỏng, chỉ để lộ đôi mắt rất đẹp, chiếc khăn che mặt bị gió đêm làm lay động, làm phần cằm trắng nhợt nhưẩnnhưhiện.

Chiếc kiệu đen tự nâng lêntrênkhôngtrung rồi bayđi, trongkhônggian yên ắng bỗng vang lên tiếng đàn tỳ bà.

Thụy Thụy nhìn thấy ma mỹ nhân, cậu nhóc nghiêng đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chị xinh đẹp kia là ai thế?”

Thấy Thụy Thụy khóc mà ma mỹ nhân cảm thấy tim mình nhói đau, nàng bị tiểu oa nhi xinh xắn này ghét rồi, trong lòngthậtkhó chịu.

Đèn tuy sáng nhưng lại tạo cảm giác u ám hơn chokhônggian xung quanh, cỗ kiệuẩnsâu trong bóng đêmkhôngnhìn thấy đáy, ám khí bao trùm.

Diệp Tuệđimộtlúc, pháthiệncó gì đókhôngđúng, liền nhíu màynóivới Thẩm Thuật: “anhcó cảm thấy là đường này mìnhđãđiqua rồikhông?”

Lúcnóimấy chữ cuối cùng, ma mỹ nhân lại lén nhìn Thẩm Thuật mấy lần nữa, gương mặt hình như cũng đỏ lên.

Bây giờ Thụy Thụy ngẩng đầu lên rồi, các ma nữ vừa trông thấy là hai mắt sáng rực lên, ở đâu ramộttiểu oa nhi xinh đẹp thế này?

Thụy Thụy nhìn Diệp Tuệ, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Mẹ ơi, sao chúng ta vẫn còn ở đây?”

Ma mỹ nhân nghe Diệp Tuệnóithìxấu hổ cúi thấp đầu, bước vào chỗ tối, làm lu mờđisựtồn tại của mình.

Diệp Tuệ để bức tranh sangmộtbên, Thẩm Thuật cũng chỉ liếc mắtmộtcái rồi cũngkhôngđể ý đến nữa.

Ma mỹ nhân dường như cũngkhôngngờ là Thẩm Thuật lạikhônghiểu phong tình như vậy, ma tỳ nữthìtức giậnnói: “Thẩm công tửđãđược lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư muốn mời công tử tới quý phủ, thế màkhôngngờ Thẩm công tử lại là ngườikhônghiểu phong tình.”

Bóng câynhẹnhàng lay động, phản chiếu xuống mặt đất, mới nhìn còn tưởng là bóng mađangbay lượn.

Lúc ăn cơm, Thụy Thụykhôngcẩn thận làm đổ thức ăn ra bàn.

Hai mắt nàng ngời sáng, giọngnóimang theosựchờ mong: “Chỉ cần Thẩm công tử đồng ý ở bên ta, ta liền nguyện ý tháo khăn che mặt xuống vì Thẩm công tử.”

Tiếng hát, tiếng đàn giữa ban đêm yên tĩnh, hòa quyện vào nhau như ảo nhưthật, dường như ma nữ nàyđangquyến rũ người ta, làm cho người ta bị mất hồn.

Thẩm Thuật cũng nhíu mày, trầm giọngnói: “Hình như bọn mìnhđangvòngđivòng lại cùngmộtcon đườngthìphải.”

Cái mặt bụ bẫm, ngũ quan xinh xắn, giống nhưmộtcục tuyết trắng vậy, khiến người ta vừa nhìnđãyêu.

Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được là dung mạo của ma nữ nàykhôngtệ, chả trách mà lại có truyền thuyết ma nữđiquyến rũ hút hồn người ta.

Chỉ mới liếc nhìn thôi màcôđãthấy tê dại cả đầu rồi,cônhìn Thẩm Thuật: “Bọn mình mauđithôi.”

Diệp Tuệ đanh mặt: “Người và makhôngchung đường, các người chắc cũng hiểurõđiều này. Nếu thíchmộtngười và đối phương cũng thích mình, đó mới gọi là xứng đôi, còn nếu đối phươngđãkhôngcó hứng thú với mìnhthìdù có cưỡng ép bắt đối phương phải chấp nhậnthìchỉ càng khiến cho người ta ghét mình hơn thôi.”

Bây giờ trong mắt Diệp Tuệ chỉ có Thụy Thụy thôi,côquan tâm hỏi con: “Vừa rồi Thụy Thụy ngủ có ngonkhôngcon?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thụy Thụy nghekhônghiểu lắm, với số tuổi của cậu nhócthìviệc hiểu được chuyện “Đẹpthìsẽbị cướpđi” e là hơi khó, cậu nhóc bối rối chạm hai ngón tay vào nhau, vẻ mặt rất hoang mang.

Thẩm Thuật biếtcôchỉđangđùa,anhnóiđúngmộtchữ: “Phiền.”

Tiếng đàn nghe rất êm tai, cáchmộttấm màn nhưng lại nghe rấtrõ, cùng lúc đó còn có cả tiếng hát củamộtcôgái.

Chương 144: Ngoại truyện 3

mộtkhi Thụy Thụyđãnổi máu tò mòthìlàm thế nào cũngkhôngthể kìm xuống được, cậu nhóc lại hỏi: “Mẹ ơi, sao chị lại muốn cướp bố con ạ?”

Diệp Tuệkhôngkhỏi nghĩ đến truyền thuyết ở nơi này, giữa đêm khuya ở góc đường xuấthiệnmộtcỗ kiệu đen, bên trong kiệu cómộtma nữ ngồi đánh đàn, chuyênđihút hồn những chàng trai tuấn tú.

Thụy Thụy gật đầu: “Có ạ.”

Diệp Tuệnóilại với Thẩm Thuật chuyện này, Thẩm Thuậtkhôngnóigì,mộtlúc sau mới mở miệng: “Nếu đúng là thếthậtthìchúng ta cứ liệu mà giải quyết thôi.”

Ma mỹ nhân chưanóigìthìma tỳ nữđãnóithay: “Mấy truyền thuyết kia đều là giả dối, tính cả tướng công của ngươithìtrước giờ tiểu thư chỉ mới coi trọng ba người thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ma mỹ nhân thấy Thụy Thụy khen mìnhthìvui muốn khóc luôn, còn muốnnóitiếp nhưng tỳ nữđãnhắc nhở: “Tiểu thư, trời sắp sáng rồi.”

Sau khi đứng thẳng người, ma mỹ nhânnhẹnhàng sửa sang lại váy rồi ngẩng đầu lên. Diệp Tuệ mở to mắt, sao nàng ấy lại đeo khăn che mặt?

Diệp Tuệ bị cái cục mập ú này quấn lấythìcũng hết cách,côbiết từnhỏThụy Thụyđãrất bạo dạn, có thểsẽkhôngbị dọa sợ.

Xem ra hồn ma nàykhôngcó ý địnhnóichuyện rồi, Diệp Tuệ quay sang cười bất lực với Thẩm Thuật.

Dân địa phươngnóilà đêm khuyasẽxuấthiệnmộtchiếc kiệu màu đen, bên trong kiệu làmộtmỹ nhân,côtasẽquyến rũ mời gọi nhữnganhchàng đẹp trai đến làm bạn với mình.

Nữ quỷ này chẳng lẽđãnhìn trúng Thẩm Thuật rồi?

Thụy Thụy hít mũimộtcái, cậu nhóc nhìn ma mỹ nhân, gương mặt phúng phính vẫn còn lưu lại nước mắt: “Chị hư, chịkhôngnên làm chuyện xấu đâu.”

Ma mỹ nhân ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thẩm Thuật, sau đó rũ mắt xuống, đưa tay vuốtnhẹcái khăn che mặt: “Hồi còn sống ta vẫn chưa xuất giá, sau khi chếtđicũngkhôngtìm được phu quân, vẫncôđơn lẻ bóng.”

Ma mỹ nhân bước lên kiệu, màn kiệu thả xuống cheđihết thảy bên trong, ma tỳ nữ đứng hai bên kiệu, chiếc đèn lồng vẫn tỏa ra ánh sáng u ám.

cônhớ lại bức tranh mỹ nhân hôm qua, lại nhìn cái khăn taymộtchút,khôngkhỏi liên tưởng đến mỹ nhân ngồi kiệu đen chuyênđihớp hồn người ta trong truyền thuyết.

Diệp Tuệ cảm khái, phen này nàng tathậtsựđãbị Thẩm Thuật làm tổn thương rồi.

Theo động tác của ma nữ, trongkhôngkhí dường như còn tỏa ra hương thơm, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, trêuanh: “côgáinày xinh ghê, người ta còn thíchanhkìa,anhthấy sao?”

Diệp Tuệ gợi ý choanhmấy câu, Thẩm Thuật bấy giờ mới nhớ ra,anhthờ ơ đáp: “Ồ, bức tranh đấy tôi dùng để lót bàn rồi.”

Hồn ma tỳ nữ nâng cao đèn lồngnói: “Thẩm công tử, công tử có nhìn thấy bức tranh ở trong phòng mìnhkhông?”

Thẩm Thuật nhớ đến cái khăn tay tự nhiên xuấthiệntrong phòng mình, sắc mặt rấtkhôngvui: “Tiểu thư nhà các người sao lại thích vứt đồ lung tung như thế?”

Thụy Thụy lại lần nữa quay sang nhìn Diệp Tuệ, miệng khẽ gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”

Diệp Tuệkhôngđồng ý, Thụy Thụy đảo đôi mắt to tròn, cầm lấy tay Diệp Tuệ, nịnh nọt lắc lắc.

Thụy Thụy chỉ tay vào ma mỹ nhân, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Chị đáng sợ quá, Thụy Thụy ghét chị hu hu hu…”

Tỳ nữ tức nghẹn: “Ngươi…”

côxoay người lại, tay vẫn che mắt Thụy Thụy, nhưng kẽ ngón taythìhơi tách ra nên có thể nhìnmộtchút tình hình bên ngoài.

Từng câu từng chữanhnóira đều mang theosựthiếu kiên nhẫn: “Tôikhôngmuốnnóilại lần thứ hai đâu.”

Giọng Diệp Tuệ rơi vàokhônggian yên tĩnh, bốn phía vẫn im lặng như cũ,khôngcó bất kỳ hồiâmnào.khôngcó bóng dáng ai, càngkhôngcó tiếng ma quỷ đáp lại.

Thụy Thụy suy nghĩmộtlúc rồi tự cho là mìnhđãnghĩ kĩ lắm rồi, cậu nhóc mếu máo như sắp khóc: “Có nhiều người đẹp lắm, chị đều muốn cướpđihết sao?”

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật nhíu mày: “Bức tranh nào cơ?” Những người và việckhôngcó liên quan đến Diệp Tuệ và Thụy Thụythìanhkhôngbao giờ để trong lòng.

Ma nữ ngồi trong kiệu: “…”

Trong màn đêm sâu thẳm lại cómộtchiếc kiệu đen, đảm bảo bất cứ ai đứng đây đêm hôm mà nhìn thấy cảnh nàythìchắc chắn đềusẽsợ hãi.

Bên trong kiệu lạikhôngcó động tĩnh gì nữa,mộtlát sau mới lại truyền đếnmộtâmthanh kéo dài, giống như tiếng thở dài chán nản và bất lực, ma mỹ nhânnói: “Thôiđi.”

Diệp Tuệ thở dài, kiểu này làkhôngđiđược rồi.mộttrong hai tỳ nữ bước lên trước vài bước, đèn lồng cũng lay động theo, chiếu vào gương mặt của tỳ nữ, nửa sáng nửa tối.

Lúc này, tiếng đàn tỳ bà bên trong kiệu bỗng dừng lại, mỹ nhân bên trong hình nhưkhôngcòn hứng thú chơi đàn nữa, nàng ấyđangmuốn nghe Thẩm Thuật trả lời.

Xem ra Thụy Thụy buồn ngủ lắm rồi, vừa được bố bếkhôngbao lâuthìđãngủ mất.

Diệp Tuệ hô lên vớikhôngkhí: “Chúng tôikhôngcó quan hệ gì với mọi người cả, có thể thả cho chúng tôiđikhông?”

Giọng em bé của Thụy Thụy vừa cất lên là lập tức thu hútsựchú ý của ma mỹ nhân và các tỳ nữ, vừa rồi Thụy Thụy dụi đầu vào lòng Thẩm Thuật ngủ nên bọn họkhôngnhìn thấy mặt của Thụy Thụy.

Hôm sau, cả nhà chuẩn bịđira ngoài chơi, trước khiđiDiệp Tuệ pháthiệntrênbàn trong phòng cómộtcái khăn tay, cửa phòngrõràngđãđóng chặt rồi mà, cái khăn kia từ đâu mà đến vậy?

Ma quỷ chỉ có thể tồn tại trong đêm tối,khôngthể đứng dưới ánh mặt trời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Ngoại truyện 3