Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 145: Ngoại truyện 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Ngoại truyện 4


Diệp Tuệ hoặc là vẫn chưa tới đây, hoặc làđãtới đây từ lâu rồi, ngày nàohắncũng lặpđilặp lạimộthành động, ngày nào cũng thế.

Diệp Tuệ nhìn chiếc trâm, thầm cảm thán, cái trâm này chắc là củamộtnam tử tặng cho người mìnhyêurồi, nhìn nó đẹp quá, người tặng trâmthậtcó lòng.

Trong lòng hai ngườikhônghẹn mà cùng có chung suy nghĩ, bọn họ biết nhau sao?

Cứ thế ngày qua ngàyhắnđều đến cổng thành, vì đến quá nhiều nên những người khác ai cũng thấy rất kỳ lạ.

Nàng nên nhìn chàngmộtcái, nên cùng chàngnóivài lời, dù rằng chỉ làmộtcâu thôi cũng được. Nàngsẽdặn chàng cẩn thận, đao kiếm nơi sa trườngkhôngcó mắt, chàng tuyệt đốikhôngđược để mình rơi vào thế nguy hiểm.

Thời gian dần trôi, trong Uổng Tử Thànhkhôngphân biệt ngày đêm, cho nên Diệp Tuệ cũngkhôngbiết là mìnhđãở đây bao nhiêu ngày rồi.

Nàngkhôngnhớ gì cả, cũngkhôngnhìnrõnữa, nàng chỉ biết là nàng chưa từng cảm thấy đau khổ đến vậy.

Có ngườikhôngnhịn đượcđitới hỏi: “Ngươi thường xuyên ngồi ở đây là để chờ ai vậy?”

Uổng Tử Thành cómộtquy định, phàm là những ngườisẽphải đầu thaithìtrí nhớ của họ về nhân gian cũngsẽmấtđi, càng gần tới ngày đầu thaithìtrí nhớ tiêu tán càng nhanh.

Diệp Tuệ kiên định nghĩ, nàng phải tìm được chàng, nhất định phải tìm được, nàng còn rất nhiều lời chưa kịpnóivới chàng.

Bao nhiêu lần luân hồi mới có thể đổi lại đượcmộtđời gặp gỡ,thậtmay mắn, cả hai đềukhôngbị vận mệnhcôphụ.

Thẩm Thuậtnóirất khẽ: “Lỗi tại takhôngbảo vệ được nàng, lỗi tại ta, lỗi tại ta…”

Thẩm Thuật dừng bước,hắnrũ mắt nhìn sang, có chút ấn tượng với vị thái giám này, vì thái giám này ở trong Đông cung.

Hôm nay, Diệp Tuệ tỉnh giấc,côđọc tin tứctrênmạng, gần nhàcômới mởmộtviện bảo tàng.

Sống lâu ở nơi đây, Diệp Tuệ để ý đượcmộtchuyện, đó là cửa thành chỉ mở ra trong hai trường hợp,mộtlà cho người mới bị c·h·ế·t oanđivào, hai là đưa người trong thànhđiđầu thai.

Uổng Tử Thành*.

Ngày thái tử Thẩm Thuật tử trậntrênsa trường, Đông cung cũng gặp hỏa hoạn lớn, ngọn lửa lan quá nhanh, từng góc trong điện mà Diệp Tuệ ở đều ngập trong khói lửa,khôngthể trốn thoát.

Hai ngày trước khi đầu thai, Diệp Tuệ nhìn thấy ánh lửa đầy trời, trận hỏa hoạn lớn nuốt trọn cả cung điện, cũng nuốt trọn cả nàng.

Thái giám cúi đầu, giọngnóicàngnhỏhơn, nhưng cực kỳrõràng: “Mong thái tử hãy nén bi thương, thái tử phithậtsựđãqua đời rồi!”

Trong đêm tân hôn, chàng ra chiến trường, nàng ở lại trong Đông cung, ngày ngày nhung nhớ khôn nguôi. Nàng làm sao có thể ngờ được, lần chia ly ấy lại kéo dài cả cuộc đời.

Trước khi c·h·ế·t, nét mặt nàng rất bi thống, mang theo nỗi nhớ nhung và tiếc nuối gọi tênmộtngười, sau đó lửađãbao trùm hết tất cả.

Ánh sáng bao quanhcô, sau đó Diệp Tuệ bất ngờ biến mất ngay tại chỗ, chiếc túi xách củacôrơi xuống mặt đất.

Đến bảo tàng, bây giờ vẫn còn sớm, bên trong có rất ít người, khá vắng vẻ. Diệp Tuệkhôngcó ý định xem những món đồ cổ khác,côhỏi nhân viên làm việc rồiđithẳng đến chỗ trưng bày cái trâm.

Diệp Tuệ ngồi taxi trở về nhà,côđivào cửa, Thẩm Thuật ngước mắt lên, hai người nhìn nhau,khôngkhí chậm rãi lưu động, gió thổi qua bệ cửa sổ, tựa nhưmộttiếng thở dài.

Đáy mắt Thẩm Thuật tràn ngập bi thống, hai người họ thế mà lại c·h·ế·t cùngmộtngày.

Diệp Tuệ ở lại nơi này.

Diệp Tuệ thầm nghĩ, nếu nàngkhôngquen biếthắn, nếu bọn họkhôngcó quan hệ gì với nhau,thìtại sao mới gặp lần đầu mà nàng lại khóc, lại thấy đau lòng như thế?

Nhớ nhung, hận thù, đau khổ…Những cảm xúc nàykhôngngừng quấn lấy họ. Diệp Tuệ c·h·ế·t lặngđivề phía trước, nàngkhôngbiết nênđiđâu, cũngkhôngbiết nên làm gì.

Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng tỏ, trongkhôngkhí thoang thoảng mùi hoa, trong phòng vang lên tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Diệp Tuệ thấy mình mặc giá y, trùm khăn vải ngồimộtchỗ,trênbàn cómộtngọn nến long phượngđangcháy,mộtnam nhân đứng trước mặt nàng.

Những người c·h·ế·t oan đều bị nhốt ở đây,khôngđược c·h·ế·t, cũngkhôngđược sống tiếp, phải đến khi nào bọn họđiđầu thaithìmới được giải thoát.

Bốn mắt giao nhau,mộtngườithìlạnh lùng điềm đạm,mộtngườithìxinh đẹp nhưmộtđóa Tường Vi, ánh mắt họ nhìn nhau đều vô cùng xa cách.

Diệp Tuệ kích động cầm tay tiểucônương: “Trượng phu của tỷ hẳn cũngđangở Uổng Tử Thành, tạ ơn muộiđãnhắc nhở tỷ chuyện này.”

Lúc này, xung quanhcôđãkhôngcònmộtbóng người, vô cùng yên tĩnh. Chiếc trâm cài tóc bỗng phát sáng, vầng sáng dần mở rộng, hướng về phía Diệp Tuệ.

Ở trường hợp thứ hai, hầu như tất cả mọi người đềusẽđira nhìn, bởi vì người nào được dẫnđiđầu thai cũng đồng nghĩa với việc người ấyđãđược giải thoát.

âmbinh đoán được ý nghĩ của Diệp Tuệ,hắncười ha ha mấy tiếng: “Đừng vọng tưởng rời khỏi Uổng Tử Thành, nếukhônghồn phách của ngươisẽbị tiêu diệt ngay.”

côđứng trước cái trâm, ánh mắt nhìn xuống, chiếc trâm nàyđãcó vết tích để lại của thời gian.

Diệp Tuệ rời khỏi thế giớihiệnđại,côcho rằng mìnhđãxuyên sách, nhưng lạikhôngbiết là mình sắp được gặp lại người tình kiếp trước.

Thái giám nhớ lại ngày Diệp Tuệ qua đời,hắnkhôngdám ngẩng đầu lên,nhỏgiọngnói: “Thái tử phiđãqua đời rồi.”

Sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn, các cung nhânđangcố gắng hết sức để dập lửa, lửa trong điện ngày càng cháy to hơn, trongkhôngkhí nồng nặc mùi khói.

Nét mặt Thẩm Thuậtkhôngcòn chút huyết sắc, môi mỏng tái nhợt, con ngươi đen nhánh dần tối xuống, cúi đầu hỏi: “Nàng…Vì sao mà c·h·ế·t?”

Diệp Tuệ cho rằng mìnhsẽphải nhìn thấy những cảnh tượng rất kinh khủng, nhưngkhôngngờ bên trong này lại vượt quá sức tưởng tượng của nàng, trong này người đến ngườiđi, quang cảnh gần giống y như đúc với cuộc sống của người bình thường.

Sau khi c·h·ế·t Thẩm Thuật được đưa tới Uổng Tử Thành, trước giờhắnluôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện, nên sau khi tới nơi này,hắncũng rất bình thản đón nhận hết tất cả, tự mình tìmmộtchỗ để ở.

Tiểucônương chỉ vào cổ họng mình rồi lắc đầu, ý bảo mình bị câm,khôngthểnóichuyện.

Thái giám rất lo lắng, vội vàng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”

Ngữ điệu củacôvừa vui vừa buồn,khônghiểu cảm xúc này từ đâu mà đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi lâu sau, ma xui quỷ khiến thế nào màcôlại giơ tay lên,nhẹnhàng đặt lên tấm kính thủy tinh, miệng lẩm bẩm trong vô thức: “Là chàng sao?”

Từng ngày trôi qua, trong Uổng Tử Thànhkhôngnhìn thấy nhật nguyệt,khôngphân biệt ngày đêm, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đềukhôngbiết là mìnhđãđitìm đối phương bao lâu rồi.

Thẩm Thuật thẫn thờ bướcđi,hắnkhôngbiết mìnhsẽđiđâu về đâu, cũngkhôngthèm để ý đến chuyện đó.

Uổng Tử Thành rộng lớn như vậy, cơ hội bọn họ gặp được nhau là rất ít, nhưng cả hai đềukhôngmuốn buông xuôi.

Bọn họđãtừng là người thương của nhau, nhưng bây giờ lại trở thành người dưng.

Ánh mắt Diệp Tuệ cuối cùng cũng có chút cảm xúc, vậy là chỉ cần nàng tìm được Thẩm Thuậtthìbọn họsẽcó cơ hội gặp lại nhau.

Tiểucônương lại hỏi: “hắnđãchết rồi sao?”

Từng chữ cứhiệnlên rồi đan xen lẫn nhau, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy đầu rất đau, giống như có thứ gì đóđangmuốn ào ra ngoài.

mộtlúc sau, ánh sáng từ chiếc trâm ngọc biến mất, nó vẫn lặng yên nằm trong tủ kính, đằng trướckhôngcònmộtbóng người, tựa như trước đó chưa từng có ai tới vậy.

Câu hỏi nàykhôngmộtai có thể trả lời cho bọn họ.

Diệp Tuệkhôngtài nào giải thích được.

Nghe xong, Thẩm Thuậtkhôngdám tin mở to hai mắt, run rẩynói: “Ngươi vừanóigì?nóilại lần nữa cho ta!”

Người kia làmộtthái giám của cung điện Hạ Chu, cũng giống như những người mới đến đây, hết thảy mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ vớihắn,hắnkhôngbiết phảiđiđâu làm gì.

Suy nghĩcôhỗn loạn, cảm giác quen thuộc vô cùng, rốt cuộc là sao vậy?

hắnvì vương triều mà rời khỏi nàng ngay đêm tân hôn, tưởng rằnghắncó thể trở về, nàngsẽmạnh khỏe ở trong cung, nhưng thếsựvô thường.

Lâu dần, mọi người đều biết cái người mới tới Uổng Tử Thành này tính tình rất quái đản, tuy tướng mạo rất tuấn tú, nhưngkhôngbao giờ thấyhắnnóichuyện với ai cả.

Tiểucônương thường xuyên đến tìm Diệp Tuệ. Hôm nay, tiểucônương viết chữ lên giấy để hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ có người mà mình muốn gặpkhông?”

Kiếp trước, triều đại Hạ Chu.

Thành tường ghê rợn, sương mù mờ trắng, những cái bóng lượn lờ…Nơi đâykhôngcó ánh mặt trời, cũngkhôngcó đêm tối, dường nhưkhôngthể nhìn thấy ngày đêm.

*Uổng tử là bị c·h·ế·t oan.

Diệp Tuệ vô cùng kinh ngạc, nam nhân kia là ai? Nàng vàhắnlà phu thê sao? Vậy tại sao nàng lạikhôngnhìnrõgương mặt củahắn?

Nhưng mà, chỉ cần tìm hết mọi ngóc ngáchthìchắc chắn nàngsẽtìm được Thẩm Thuật.

Đếm ngược mười ngày trước khi đầu thai.

Bởi vì rất có thể đó chính là người thân hoặc bằng hữu của bọn họ, người mà bọn họ rất muốn được gặp lại.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệđãbị chia lìa mấy kiếp, quanhđiquẩn lại, cuối cùng lại được gặp nhau, làm quen vàyêunhau.

Nhưng nàng biết, tuy bên ngoài nhìn chàng rất lạnh lùng, nhưngẩnsâu bên trong làmộttrái tim ấm áp luôn lo nghĩ cho vương triều và dân chúng.

Ngày qua ngày, nàng vẫn luôn cố chấp và kiên định tìm kiếm,khôngbiết là mìnhđãđitìm bao lâu rồi.

Hai bên tường thành treo hai chiếc đèn lồng giấy, gió thổi làm đèn lồng đung đưa, ánh nến bên trong lạikhônghề bị dập tắt, có thể cháy mãi qua năm tháng, tựa như bóng ma chập chờn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệ ổn định lại tâm trạng, giọngnóimang theo nỗi bi thương: “Tỷđangnhớ đến trượng phu của mình.”

Hôm nay, cửa thành được mở rộng ra,âmbinhkhôngđivào, nghĩa làkhôngphải bọn họ đến để dẫn ngườiđiđầu thai, mà là hôm nay Uổng Tử Thành lại đón thêmmộtngười mới.

“Đông cung cũng bị hủy hoại chỉ trong thoáng chốc.”

Lời vừanóira, Diệp Tuệ liền ngẩn người, tại saocôlạinóivậy? Chàng màcôvừanóilà ai?

Nhưng lúc này Thẩm Thuật chẳng còn nghe được cái gì cả, tựa nhưmộtcái bóng tĩnh lặng,khôngcó bất cứ chuyện gì có thể chạm đến cảm xúc củahắnđược nữa.

Hai người quen biết trongmộtyến tiệc ở hoàng cung, sau đó đều nảy sinh tình cảm với nhau.

Toàn văn hoàn.

âmbinh dẫn Thẩm Thuật và Diệp Tuệđiđầu thai, thế giới tiếp theo Thẩm Thuật đếnsẽlà cổ đại, còn Diệp Tuệthìđếnhiệnđại.

Thái giám bi phẫnnói: “Ngày thái tử c·h·ế·t trận nơi sa trường, Đông cung nổi lênmộttrận hỏa hoạn, các nô tàikhôngkịp dập lửa, thái tử phiđãbị thiêu cháy.”

thìra đây chính là nơi dành cho những người bị c·h·ế·t oan uổng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ bây giờ, bọn họsẽbắt đầu lại từ con số 0.

Thân thểhắnnghiêng về phía trước, tay chậm chạp hướng về phía nàng, hình như muốn vén khăn đội đầu của nàng lên.mộtgiây sauthìhình ảnhđãbiến mất.

Sau khi thấy người mới tớikhôngphải Diệp Tuệ làhắnsẽquayđiluôn, đến những nơi khác để tìm nàng.

“Két”mộttiếng, cổng lớn được mở ra,trênmặt đất bay lênmộtđống bụi.

Lúc này, cómộtngười kéo tay áo nàng, Diệp Tuệ cúi đầu nhìn, làmộttiểucônương khoảng mười hai mười ba tuổi, Diệp Tuệ hỏi: “Ngươi là?”

Uổng Tử Thành rất yên tĩnh, bức tường có màu xanh xám, màu đậm như có thể rỉ ra mực, xung quanh tràn ngập sương mù mờ ảo.

Diệp Tuệ thấy rất kỳ lạ, gần đây ý thức của nàng trở nên rất hỗn loạn, hình như có thứ gì đó trong đầuđangdần dần biến mất.

Cả hai đều có cảm giác mìnhsẽmấtđithứ quan trọng nhất trong đời, mãi mãikhôngthể tìm lại được.

Thẩm Thuật trầm tư, rốt cuộcthìhắnvà nữ nhân trước mắt này có quan hệ gì? Tại sao nhìn nàng khóc màhắnlại thấy rất khó chịu,khôngnhịn được mà muốn tiến lên ôm lấy nàng, dỗ dành nàng?

Đáng rahắnphải ở bên nàng mới phải, saohắnlạikhôngbiết điều đó sớm hơn.

Nhưng bọn họ ngay cả mặt nhau còn chưa nhìn màđãbị tách ra, Diệp Tuệ nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt liền rơi xuống, sắc mặt nàng tái nhợt,khôngcómộtchút huyết sắc.

Trải quamộtquãng thời gian rất dài, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cuối cùng mới được gặp lại nhau trong cùngmộtthế giới, nhưng trí nhớ của cả hai đềukhôngcòn, trở thành những người xa lạ.

Chương 145: Ngoại truyện 4

Diệp Tuệ là thái tử phi, mặc dùhắnđãchết, nhưng người trong cungsẽđối xử tốt với nàng, nàngsẽsống tốt thôi. Chính vì ôm trong lòng tín niệm như vậy nênhắnmới an tâm đợi trong Uổng Tử Thành.

khônghiểu vì sao mà trong lòng Diệp Tuệ bỗng dâng lênmộtcảm giác rất quen thuộc, kèm theosựchua xót.cônhìn cái trâm, trong đầu tự nhiên lạihiệnlên từng chuỗi ký tự.

Ngoài điện vang lên tiếng cung nhân hô to: “Mau đến dập lửa! Thái tử phi vẫn còn ở bên trong…”

Bọn họ nhìn nhau, liều mạng lục tìm trong ký ức vềsựtồn tại của đối phương, nhưng mọi ký ức đềuđãbị xóa sạch, trở thànhmộtgiấc mộng xưa xa xôi.

“Thẩm Thuật.”

hắnđãchết, hơi thở và nhịp tim đềuđãngừng lại, nhưng tại sao vẫn cảm thấy tuyệt vọng đến vậy?

Chiếc trâm thần bí,khôngrõtriều đại,khôngbiết chủ nhân là ai, người tặng trâm,côgáimìnhyêu…

Đếm ngược ba mươi ngày trước khi đầu thai.

Tầm mắt Diệp Tuệ dời xuống, nhìn phía cửa thành, đại môn đóng chặt,khôngcómộtbóng người.

Sau khi đến Uổng Tử Thành,hắnvẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, chỉ đến hôm nay sau khi nghe tin Diệp Tuệđãmất, cảm xúc trong mắthắnmới thay đổi.

Diệp Tuệ có phần kinh ngạc, người c·h·ế·t oantrênđời này rất nhiều, nơi này đáng lẽ ra phải có nhiều người mới phải, nhưng tại sao lúc này lạikhôngcómộtai, cũngkhôngcó ai canh giữ cổng.

Tầm mắt Thẩm Thuật bỗng dừng lại,hắnnghĩ Diệp Tuệ cũng giốnghắn, đều bị c·h·ế·t oan, như vậythìhẳn là nàng cũng tới Uổng Tử Thành rồi.

Cửa thành chậm rãi khép lại, người kia bước đến, mọi người nhìn sang, thấykhôngphải người mình quenthìlại quay mặtđingay.

nóixong, cả hai đều ngẩn người.

Nhưng bọn họ đều có chung suy nghĩ, nếu chưa tìm được đối phươngthìtuyệt đốisẽkhôngtừ bỏ.

Diệp Tuệkhôngbiết vì sao tiểucônương lại muốn giúp đỡ mình, nàng chân thànhnói: “Xin đa tạ.”

Diệp Tuệđivào Uổng Tử Thành, cửa đóng lại sau lưng nàng.


Cả hai cứ liên tục trải qua những tháng ngày như vậy, mang theosựchờ mong vàomộtlần tái ngộ, mang theosựhy vọngkhôngbao giờ dập tắt.

Mặc dù Diệp Tuệkhôngcòn ký ức, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Thuật là tim nàng liền đau như bị kim đâm, cơn đau cứ thế tràn ra khắp toàn thân.

Lần này, số phậnđãđược bọn họ nắm trong lòng bàn tay, trọn đờikhôngphân ly.

Tầm mắt Thẩm Thuật vẫn nhìn về hướng cổng thành, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu ôn hòa đáp: “Tađangđợi thê tử của ta.”

Lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, Thẩm Thuật cũng giật mình tại chỗ, nước mắt dâng lên.hắnthấy tim mình rất đau, tựa như bị ráchmộtđường vậy, làm cách nào cũngkhôngthể lành lại.

Vừa nghĩ tới Diệp Tuệ, trong lònghắnlại cảm thấy đau xót,hắnnhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng: “Thái tử phi…Nàng có khỏekhông?”

Nơi này chính làmộtnhà lao giam cầm linh hồn người ta,mộtkhiđãvào Uổng Tử Thànhthìđừng mong rờiđiđược. Diệp Tuệ mặtkhôngđổi sắc, cho dù tiếp theo có điều gìđangchờ đợithìnàng cũngsẽkhôngbận tâm đến.

Cái ngườikhôngbao giờ để tâm đến điều gì, tính khí quái gở thế mà lại bắt đầu quan tâm đến mọi người,thậtkhó hiểu.

Nàng rất tin vào điều này.

Nhắc tới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật khó có thể khắc chế được nỗi nhớ, nàngđãsớm khắc sâu vào cốt nhục củahắnrồi, chỉ cần chạm đến là timsẽđau đớn vô cùng.

Tiểucônương cầmmộtnhánh câytrênmặt đất, viết: “Tỷ có thể ở lại đây.”

Bọn họ nhanh chóng dời mắtđi, tiếp tục làm chuyện của mình, trong Uổng Tử Thành này, người ta chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi.

Thấy Diệp Tuệđivào, cómộtsố người quay đầu nhìn nàngmộtcái, vẻ mặt ai cũng đờ đẫn, biểu cảm giống nhau.

Vẻ mặt thái giám vô cùng kích động,hắnnhanh chóngđitới trước mặt Thẩm Thuật, quỳ xuống, cúi đầu cung kínhnói: “Bái kiến thái tử!”

Nàng nhìn xung quanh, nét mặt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng,khônghiểu vì sao mình lại khóc.

Cực kỳ quái gở.

Diệp Tuệ lập tức đứng lên, chuẩn bịđitìm Thẩm Thuật, Uổng Tử Thành rất lớn, tất cả những người c·h·ế·t oantrênđời đều tập trung ở đây, có thể tưởng tượng được là nó phải rộng cỡ nào.

Sớm biết sau hôm đó hai ngườisẽkhôngthể gặp lại, sớm biếtsẽcó nhiều tiếc nuối như vậythìngay đêm tân hôn nàngđãliều lĩnh rũ bỏ hết lễ nghi hoàng tộc mà vén khăn lên nhìn chàng rồi.

Diệp Tuệ thả tay xuống,cônhìn chiếc trâm, vẻ mặt rất phức tạp.

Sau đó, bọn họsẽtiếp tục đợi đến ngày mình đượcđiđầu thai.

Thẩm Thuật c·h·ế·t lặng xoay người, thân thể căng cứng, đáy mắtkhôngcó tiêu cự.hắnchậm chạpđivề phía trước, môi mím chặt, nét mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng vẻ đẹp của nóthìkhônghề bị giảmđichút nào.

Đọc xong câu này, Diệp Tuệ bỗng chấn động, nghe các cung nhânnói, Thẩm Thuật vì cứu thuộc hạ của mình mà bị kẻ địch đâmmộtkiếm xuyên tim.

Bóng lưng Thẩm Thuật trầm mặc và cố chấp, tựa nhưmộtthanh kiếm lạnh lùngcôđơn, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, ngườiđãtrở nên thê lương.

mộtgiây sau, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ gần như mở miệng cùngmộtlúc, giọngnóirấtnhẹ, cùng hỏimộtcâu: “Trước kia chúng ta có quen nhaukhông?”

Hôm nay, cổng thành lại được mở, Thẩm Thuật nghiêm túc nhìn, người tớikhôngphải Diệp Tuệ,hắncó chút thất vọng.

Nét mặthắnlúc nào cũng thờ ơ, dường như cómộtthứ gì đó ngăn cáchhắnvới mọi người, ai cũng rất sợhắn, màhắnthìkhôngcó ý địnhđira ngoài.

Trí nhớ của Diệp Tuệđãbị rút sạch khi đầu thai, nàngkhôngnhớ gì về triều đại Hạ Chu, cũngkhôngnhớ đến nam nhân mà nàngđãtừngyêusâu đậm nữa.

Sau khi đọc xong, Diệp Tuệ bỗng nổi lênmộtsuy nghĩ,côrất muốn đến xem tận mắt cái trâm cài tóc kia.

Diệp Tuệ thấy mình đứng cùngmộtnam nhân, nàng và nam nhân kia nhìn có vẻ rất thân mật,rõràng nàng nhìn thấy được mặt của nam nhân đó, nhưng lạikhôngnhớ ra tên củahắn.

Thái giámđikhắp nơikhôngmục đích, phía trước mặt cáchhắnkhôngxa cómộtbóng dáng cao lớn,hắnnhận ra bóng dáng này, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Tiểucônương nhìn Diệp Tuệ, lo lắng viết lên giấy: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?”

Diệp Tuệ mở to mắt nhìn, nước mắt rơi xuống.

Đôi mắt trống rỗng vô hồn của Thẩm Thuật cuối cùng cũng cómộttia sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùnghắncũng nhớ ra người đó là ai, chính là thái tửđãmất của triều Hạ Chu.

Bắt đầu từ hôm đó, Diệp Tuệ ngày nào cũngđitìm Thẩm Thuật, tìm đến nơi nào là nàng lại đánh dấu lại, sau đóđiđến nơi khác.

Diệp Tuệ mở mắt ra, ký ứcđãbiến mất, lúc này nàngđangcôđộc trong Uổng Tử Thành.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi lần cửa thành mở ra,âmbinh mang người mới c·h·ế·t vào, Thẩm Thuật đềusẽchú ý tới,hắnmuốn xem xem đó có phải Diệp Tuệkhông.

Trong tin tức cónóiở đó có trưng bàymộtchiếc trâm cài tóc rất kỳ lạ, các chuyên giađãnghiên cứu rất lâu mà vẫnkhôngbiết nó đến từ triều đại nào.

rõràng là chiếc trâmkhônghề có liên quan gì đếncô, nhưng ý định này cứ càng lúc càng mãnh liệt hơn. Diệp Tuệ đứng dậyđira khỏi nhà.

Sau khi chếtđi, linh hồn của Diệp Tuệ được đưa tớimộtnơi rấtâmu, tầm mắt nàng nhìn lên, bêntrêncó ba chữ rấtrõràng.

Vậy là chàng cũng giống mình, cũng bị c·h·ế·t oan, mà nàngđangở Uổng Tử Thành, vậy nhất định là chàng cũngđãsớm tới đây rồi.

Hôm nay, cổng thành được mở, thời khắcđiđầu thaiđãđến,âmbinhsẽdẫnmộtnam nhân vàmộtnữ nhânđiđầu thai, đó là Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Người sống ở Uổng Tử Thành chỉ quan tâm đến chuyện của mình, nhưng duy nhất cómộtviệc khác mà bọn họ để ý, đó là thời điểm Uổng Tử Thành đón người mới vào.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, bọn họđãtìm nhau rất lâu, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi, nhưng lúc này họ lạikhôngthể nhận ra nhau nữa.

Diệp Tuệ ngẩn ra, người muốn gặp ư? Trong đầu nànghiệnra ngay gương mặt của Thẩm Thuật, chàng rấtanhtuấn khí phách, nét mặt luôn rất nghiêm túc.

Nét mặt Thẩm Thuật rất phức tạp, sau khihắnchết, cung nữ và thái giám trong Đông cung chỉ hầu hạmộtmình Diệp Tuệ.

Những vướng bận khắc cốt ghi tâm, cùng mối duyên dở dang của kiếp trước, đềuđãđược họ bù đắp lại ở kiếp này.

Lúc lửa sắp lan đến người Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nắmthậtchặt trong tay chiếc trâm cài tóc mà Thẩm Thuậtđãđưa cho nàng, khóe môi nàng mỉm cười, gọi tên chàng.

Edit: Ngân Nhi

Tiểucônương mỉm cười, nàngkhôngcó người thân, chỉcôđộcmộtmình, vừa rồi mới nhìn thấy Diệp Tuệ nàngđãcó cảm giác rất thân thương, cho nên mới nguyện ý giúp đỡ Diệp Tuệ.

Ánh nến vàng trắng càng khiến cho nơi đây thêm phần đáng sợ.

Diệp Tuệ thấy tiểucônương này rất đáng thương, tiểucônương kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàngđicùng mình, Diệp Tuệ cùng tiểucônươngđitớimộtnơi có nhiều phòng, nhìn khá giống với khách đ**m ở nhân gian.

Những người tới đây đều là bị c·h·ế·t oan, có những người ngày nào cũng chờ đợi xem kẻ thù của mìnhđãphải nhận báo ứng hay chưa, có ngườithìhàng đêm đều nhớ đến những người thân mà bọn họsẽmãi mãikhôngđược gặp lại nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Ngoại truyện 4