Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26
Nét mặt Thẩm Thuật rất bình tĩnh,nóitiếp: “thậtkhông?”
Nhìn cặp đôi này rất hạnh phúc bướcđibên nhau, chiêu này đảm bảo có thử trăm lần cũngkhôngsai được.
Diệp Tuệkhôngđáp, bấy giờanhbỗngnóivớicômộtcâu: “anhsẽvề sớm.” Dứt lời,anhliềnđithẳng về phía trước, dáng vẻ giống như câunóiđó chỉ làanhtùy hứngnóira mà thôi.
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật cườinói: “Vậy em nghĩ xem liệuanhcó tin điều đó haykhông?”
Diệp Tuệ vô cùng sảng khoái,côthở phàonhẹnhõm bỏđi, Thẩm Thuậtthìvẫn ở lại,anhđứng thẳng dậy, rũ mắt xuốngnói: “Chuyện xưa mà ôngnóinghe cũng được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đạo trưởngnóirất chắc chắn: “khôngsai, chính làcô.” Cả con đường này nhìn qua cómộtngười vừa lắm tiền lại vừa dễ gạt nhất làcôđó.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệđicùng nhau quamộtcon đường để đến đạo quán,trênđường cóđiquamộtgian hàng, người chủ quán mặc đạo phục, hình như là mở quẻ coi bói.
Thẩm Thuật cảm thấy rất thú vị,anhkhôngnóigì, chỉ ở bên cạnh quan sát.
Diệp Tuệthậtsựrất muốnnóivớianhlàcôsợ chứ, sao màkhôngsợ cho được?côsợ muốn c·h·ế·t luôn, sợ đến mức chỉ muốn trốn vào chỗ nào đókhôngcó ma rồi ở trong đó vĩnh viễnkhôngchui ra thôi.
Nhưngcôcũng chỉ suy đoán mà thôi,khôngcó cách nào để chứng minh cả.
Nhiều lần như vậy nên mẹ củacôta sinh nghi,khôngbiết có phải congáimình gặp vấn đề về tâm lý haykhông, bà đau lòngnói: “Congáiđáng thương, con ngủmộtgiấcthậtngonđi, rồi mặtsẽdần đẹp trở lại thôi.”
Diệp Tuệ ngơ ngẩn, câunóiấy vẫn còn vang lên trong đầucô, làmcôđứng im tại chỗkhôngnhúc nhích được.
*Đạo quán: Nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ.
Từ sau khi Diệp Tuệ bị dị ứng, nghe theo lờiyêucầu của mọi người, mấy ngày quacôăn uống rất thanh đạm, cứ mỗi lầncômuốn ăn thứ gì đó mặn mặnthìsẽbịmộtánh mắt lạnh lùng và rất có lực uy h**p nhìn vào.
Nếu nhìn những chỗ bị lộ ratrênmặt Thường Huỳnhthìvẫn có thể nhận ra là làn da củacôtakhôngcòn được mịn màng trắng trẻo như trước nữa, tóm lại là trạng thái củacôtađãtệ hơn trước rất nhiều.
Diệp Tuệ cũng đọc được mấy tin tức đó,côcảm thấy là Thường Huỳnhkhôngcó vẻ là bị bệnh, mà giống nhưđangbị tai họa gì đó vận vào ngườithìđúng hơn.
Diệp Tuệ tức quá bật cười, ông tanóinhư kiểucôkhôngthể làm chủ được chuyện tình cảm của mình vậy, trong lúc bực bội,côchỉ vào Thẩm Thuật ngồi bên cạnh.
Làm xonganhquay ngườiđiluôn, để lại cho người tamộtbóng lưng cao lớn ung dung, trongkhôngkhí bỗng vang lênmộtgiọngnóivô cảm: “Cứ coi như là tiền tôi cho ông mua nước.”
Thẩm Thuật nhìn nét mặt của Diệp Tuệ, hỏi: “Em sợ à?”
Người này đúng là đẹp trai quá đáng.
Diệp Tuệ ngồi trước mặt đạo trưởng, Thẩm Thuật ngồi bên cạnhcô, đạo trưởngnói: “Haicôcậu tôi vừa nhìn cáiđãbiết ngay là người có phúc rồi.”
Diệp Tuệ nhìn xung quanh, trừcôvà Thẩm Thuật rathìkhôngcòn ai khác,côgiơ tay chỉ vào mình, hỏi: “Tôi hả?”
Diệp Tuệ thầm cười trong lòng, ông cứ tiếp tục bốc phétđinhé!
Lúc này Diệp Tuệ mới phản ứng lại,côồ lênmộttiếng, vội vàng bước nhanh theoanh,điđến bên cạnhanh, hai người lại tiếp tục sánh vai bước tiếp.
Diệp Tuệ nhìn sắc trời, thấy vẫn còn sớm, látđixin bùa cũng được,cônhìn Thẩm Thuậtnói: “Bọn mình qua đó xem chút nhé?”
Lúc mẹcôta chạy tới nơithìcon ma đóđãchui lại vào cái bình hoa rồi, mặc cho Thường Huỳnh có gọi thế nàothìnó cũngkhônghiệnhình.
Diệp Tuệnóithẳng luôn: “Nhưng tôi lại thích tự mình giải quyết mọi chuyện cơ, chuyện gì càng phiền phức rắc rốithìlại càng có tính khiêu chiến với tôi, điều gì có được dễ dàng quá cũngkhôngcó ý nghĩa gì cả.”
Đạo trưởngnóitiếp: “Kiếp trước hai người có hiểu lầm rất lớn, rất khó khăn mới tới được với nhau, kiếp này cũng phải cần có cao nhân chỉ bảothìmới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn.”
Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ vẫnđangnắm chặt lá bùa, lơ đãng hỏi: “Bây giờ còn sợkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Ông ta vội vàng cầm tiền lên, người đàn ông nàythậthào phóng, số tiền này…Bằng cả tháng ông ta bày quầy ngồi ở đây rồi!
Lời hay ý đẹp có ai màkhôngthích nghe? Cứnóitốt chắc chắnsẽkhôngsai.
Tuy nhiên suy nghĩ củacôcũng rất linh hoạt,cônghĩ hay là thửđimua mấy cái bùa trừ tà xem sao, xong dán nó trong phòng, có khisẽcó hiệu quả cũng nên, ít nhất có thể ngăn chặn đượcmộtchút.
Diệp Tuệ mở to hai mắt, tôi bị xuyên vàomộtcuốn tiểu thuyết đó ông biếtkhônghả? Duyên phận từ kiếp trước cái gìkhôngbiết nữa, giả dối, quá giả dối,khôngthể nghe nổi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Có mấy câu mà ông tanóinhư duyên phận kiếp trước, sao Hồng Loan chuyển độngthìThẩm Thuật nghe xong lại thấy rất vui,anhphất tay, đặtmộtít tiền lên bàn.
Kế hoạch của đạo trưởng thất bại, ông ta lại đổi chiêu khác, bấm bấm ngón tay, nhắm mắt rung đùinói: “khôngổn, rấtkhôngổn.”
Có vẻ như nó rất thích trêu cợt Thường Huỳnh, vì mỗi khi có thêm người trong nhà, Thường Huỳnh gọi nósẽkhôngra, nhưng ngườiđihết rồithìnó lại xuấthiện.
Diệp Tuệ dùng vẻ mặt mong đợi nhìnanh: “Hôm nay em muốn đến đạo quán* để xin bùa trừ tà,anhđivới em đượckhông?” Nếu có Thẩm Thuậtđicùng,nóikhôngchừng tấm bùasẽcàng có tác dụng hơn.
“Tôi có chồng rồi nhé, sao Hồng Loan chuyển động thế nào được hả? Tôiđãkết hôn rồi, tình cảm vợ chồng rất hòa thuận,khôngcần người khác quan tâm.”
mộtmình đối mặt với những con ma đó saooo!! Trong đầucôlập tứchiệnlên những cảnh tượng đáng sợ, có thể dự đoán trước được tình cảnh bi thảm của mình rồi.
Người phụ nữ này mặc dù đeo khẩu trang cheđiphần lớn mặt mũi, nhưng chắc chắn làmộtmỹ nhân, còn người đàn ông bên cạnh cũng cực kỳanhtuấn, ông ta chưa từng thấymộtcặp đôi nào đẹp đến vậy.
Hai người nhanh chóng xuất phát, lúc xuống xe Diệp Tuệ đeo khẩu trang vào để tránh bị người ta nhận ra, mặc dùcôkhôngđến mức nổi tiếng thế, nhưng tiếng xấu vềcôthìlan truyền quá rộng rãi, sợ làđitrênđường vẫnsẽcó người biết.
Thường Huỳnh là diễn viênđanghot nên những tin tức vềcôta tất nhiên là bay đầy trời, khiếncôta nổi điên lên đập phá đồ đạc trong nhà.
Vị đạo trưởng vội xua tay, ra vẻ thiên cơkhôngthể tiết lộ: “Tôikhôngthểnói, thân phận quá cao,nóira e là tôisẽbị giảm tuổi thọ mất.”
anhquay đầu lại nhìncô: “Emkhôngđià?”
côngẩng lên nhìn Thẩm Thuật,anhrất cao, đứng ngược chiều sáng, sống mũianhthẳng tắp, đường nét khuôn cằm rấtrõràng, lúckhôngcười môi cứ sít chặt lại.
Con ma nữ vẫn bám vào cái bình hoa cổ, tuổiđãcao nên ám khí càng nặng, công phu cũng rất cao, nếu nó muốn người nào nhìn thấy nóthìnhất định người ấysẽnhìn được.
Thẩm Thuật lại chỉ chăm chú nhìn mỗi Diệp Tuệ,khôngquan tâm đến ai khác, dáng vẻanhđẹp đẽ tôn quý, thái độthìhờ hững ung dung.
Bà cho là vì Thường Huỳnh quá buồn rầu vì gương mặt nên mới thành ra như thế, đến cả Thường Huỳnh cũng nghi ngờ do tinh thần của mìnhkhôngđược tốt nên mới gây ra ảo giác.
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ánh mắt nhưđangnhìn thần hộ mệnh vậy, trước khianhđiphải ở cạnhanhnhiều hơn chút mới được, cố gắng hết sức để lây ít dương khí củaanh.
Diệp Tuệ suy nghĩmộtlúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống,cômuốn nghe xem người này còn có thểnóithêm cái gì nữa: “Còn gì nữakhông?”
Diệp Tuệ nghĩmộtchút rồi lắc đầu, dương khí củaanhnặng như vậy, đến ma quỷanhcònkhôngtin nữa là chuyện kiếp trước.
Diệp Tuệ: “Có gìkhôngổn vậy?”
Mặt của Thường Huỳnh mãi màkhôngtrở lại được bình thường,côta nghĩkhôngra lý do tại sao. Tối nọ,côta chợt nhìn thấymộtcái bóng đen chui ra từ cái bình hoa mà Thẩm Tu tặng.
Thường Huỳnh trông thấy cảnh tượng nàythìsợ hãi hét ầm lên: “Có ma!! Có ma!!”
Ông tanói: “Ý trờinóicho tôi biết, gầncôcó sao Hồng Loan chuyển động, có những việc có thểsẽgây cản trở đến chuyện tình cảm củacô.”
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lạiđitiếp, hai người vào đạo quán cầu bùa trừ tà, Diệp Tuệ nắm chặt lá bùa trong tay, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Thẩm Thuật: “Em muốn biết sao?”
Ý của ông ta rấtrõràng, cao nhânđangở ngay trước mắtcôđây này, cònkhôngmau dâng tiền lên?
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, muốn hỏi ýanh,anhchỉ bình tĩnhnói: “Em muốn nghethìcứ nghe.”khôngmuốn nghethìđithôi.
Thẩm Thuật quay đầu nhìncô,côđeo khẩu trang nên để lộ mỗi đôi mắt, đôi mắt ấy lúc nàyđangnhìnanhchằm chằm, chờ đợi câu trả lời củaanh.
Diệp Tuệkhôngcòn biết làm gì hơn là ngoan ngoãn đặt đũa xuống, tiếp tục nâng bát cháo trắng lên húp.
Vị đạo trưởngnóirát hết cả họng, tự dưng lại cómộtkhoản tiền rơi trúng đầu.
Diệp Tuệ thu hồi tầm mắt,đangmuốnđitiếpthìlại nghe thấy vị đạo trưởng đónói: “côgái, xin dừng bước.”
Đạo trưởng này nhìn quakhôngđược bình thường cho lắm,mộtbên mắt bị bịt lại, hình như là mù, ông ta còn để râu rất dài, hơi có phong thái của thần tiên. Bên cạnh còn cómộttấm bảng được treo lên,trênđó viết: Coikhôngđúngkhônglấy tiền.
“Nhưng mà…Có hơi giả dối đấy.”
Chương 26
cônắm chặt lá bùa,nóidối: “khôngsợ nữa.”
Lúc Diệp Tuệnóilại người ta,anhcũng chẳng buồn xen vào, chỉ nhìncôrồi cười khẽ.
Thẩm Thuậtkhôngtừ chối,anhđáp: “Được.”
Vị đạo trưởng thất bại ê chề, nét mặt ủ rũ,côtha cho tôiđi, tôi bỏ nghềkhônglàm nữa là được chứ gì.
Tiếp theo, vị đạo trưởng cứnóicâu nào là Diệp Tuệ phản lại câu đấy, ông ta ngày càng trở nên lúng túng, quay sang nhìn Thẩm Thuật cầu cứu, hi vọnganhcó thể ngăn Diệp Tuệ lại.
Diệp Tuệnói: “anhnghĩtrênđời có kiếp trướcthậtkhông?” Mặc dù đạo trưởng kia lừa đảo, nhưng lòngcôvẫn rất hiếu kỳ, tránhkhôngkhỏi việc nghĩ này nghĩ nọ.
Đạo trưởng kia lại tiếp tục tung chiêu: “côgáià,cônghe tôinóihết có đượckhông?”
Diệp Tuệ quyết tâm muốn vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta: “Thân phận cao? Cao bao nhiêu? Tôi là công chúa hay là tiểu thư khuê các? Ôngnóirõhơn cho tôi biết đượckhông?”
Còn chưa quen với việc cắt giảm khẩu phần ănthìcôlại phải nghe thêmmộttin dữ, Thẩm Thuật phảiđicông tácmộtngày, có nghĩa làcôsẽphải ở nhàmộtmình.
Thẩm Thuật rất thoải mái đồng ý.
Đạo trưởng đảo mắtmộtvòng, vuốt râu, ra vẻ uyên thâm: “Thân phận kiếp trước của hai người cũng rất cao.”
Diệp Tuệ đứng dậy muốn rờiđi.
Vị đạo trưởng nhìn Diệp Tuệmộtcái, sau đó lại nhìn Thẩm Thuậtmộtcái rồi mới ra vẻ thần bínóitiếp: “côcó biếtkhông, haicôcậu có duyên từ tận kiếp trước đấy.”
Nó cố tình dọa nạt Thường Huỳnh: “Ngươi có biếtkhông, mặt ngươi biến dạng như thế là do ta làm đấy, ta rất căm ghét những người xinh đẹp, ngươi hãy chấp nhận chịu xấu xí cả đờiđi.”
đãsắp đến hoàng hôn,trênbầu trời nổi lên những áng mây trắng, trongkhôngkhí thoang thoảng mùi hoa, ráng chiều kéo dài cái bóng của hai người, phản chiếu xuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mắt của tôi cũng vì tiết lộ nhiều điều quá nên mới mù lòa thế này.” Tất nhiên ông tasẽkhôngthừa nhận, rằng vì giả vờ mù nên trời nóng bức đến mấy ông ta cũng đeo bịt mắt vào, bí bách ngứa ngáy như bị nổi mẩn vậy.
côbước lên trước duỗi vaimộtcái: “Em cũngkhôngtin, mà dù có kiếp trướcthìsao chứ? Cứ sốngthậttốt kiếp này,khôngđể lúc chếtđiphải hối hận là được.”
Ánh mắt đó đến từ Thẩm Thuật.
Trong khoảng thời gian này, Thường Huỳnh rất ít tham gia các hoạt động, thỉnh thoảngcôta cóđira cửathìcũngsẽđội mũ và đeo khẩu trang, bị mấy tay săn ảnh chụp hình lại.
Như thể dùcôcó làm gìđinữathìanhcũngsẽdung túng chocô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe thấycôbảo mình là chồng, Thẩm Thuật liền quay sang nhìncô, ánh mắt sâu thẳm nhìnkhôngrõcảm xúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.