Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41


côta đọc bình luận mà buồn bực, đặt điện thoại xuống.côta cũngkhônghiểu nổi, địa vị củacôta như thế này mà lạiđiđể ý đếnmộtnghệ sỹnhỏlà sao?

Từ góc nhìn của Thẩm Thuật,anhchỉ nhìn thấy mái tóc của Diệp Tuệ,khôngthấy được nét mặtcô, nhưng dường nhưanhvẫn có thể hình dung ra được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuật chỉ cảm thấy trước mắt xuấthiệnmộtchút ánh sáng, hình như là ánh đèn,mộtgiây sauthìcó người cầm lấy tayanh.

Di động rung lên, Bùi Ninh cầm lên xem, người đại diện gửimộttin nhắn hình ảnh chocôta kèm lời nhắn: “đangđiăn với bạnthìgặpmộtngười,côđoán xem ai?”

côvừanóixongthìThẩm Thuật lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa phòng làm việc, vừađivừanói: “Bây giờanhvề ngay đây.”

“Thẩm Thuật?”cônghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Chín giờ sáng hôm sau, chị Nhâm gọi cho Diệp Tuệ bảocôtới công ty, chỉ là chút chuyệnnhỏthôi nhưng cần cócôđến trình diện mới được.

Mặc dù dáng vẻ của Thẩm Thuật lúc này trông hơi đáng sợ, nhưng Diệp Tuệ cũngkhôngquan tâm nhiều,côdùng tay mình bọc lấy tayanh, cố gắng kéoanhra khỏi trạng thái này.

Thẩm Thuật ngồi vào ghế lái, nhanh chóng lái xeđivề nhà.

Ống tay áo của chiếc sơ mi trắng cũng bị dính máu, máu vẫn chảykhôngngừng, nhưng cho dù thếthìdường như Thẩm Thuật vẫn chẳng nhận ra, cứ đứng thẳng tại chỗ,khôngcó bất kỳ hành động nào khác.

Ánh mắt thẫn thờ của Thẩm Thuật chậm rãi ổn định lại,anhhơi cúi thấp đầu, thấy Diệp Tuệđangnắm chặt tay mình.

Thẩm Thuật vừa muốn mở miệngnóithìDiệp Tuệ lại bất ngờ bước lên trước nửa bước, tựa đầu vào vaianh.

Edit: Ngân Nhi

Bùi Ninh lại nhìn kỹ người đàn ông nàymộtlần nữa,anhấy rất trẻ, quần áođangmặc nhìnthìđơn giản nhưng lại thểhiệnra khí chấtkhôngtầm thường, trong đầucôta chợthiệnlênmộtsuy nghĩ táo bạo.

Chương 41

trêntayanhcó vết thương, vốn phải thấy rất đau, nhưnganhlại chỉ cảm nhận đượcsựtê dại chứkhôngcó đau đớn gì.

Bùi Ninh lập tức nhấn vào xem,thìra trong show thực tế Diệp Tuệ bày mặt lạnh vớimộtnam diễn viên, rất nhiều ngườiđangchửicôta. Bùi Ninh cười khẩy, rốt cuộcthìcôta chẳng thể che giấu được bản chấtthậtcủa mình, ngay đến cả lúc ghi hình cũngkhôngnhẫn nhịn nổi.

Đúng lúc Vương Xuyên chạy tới nơithìcửa thang máy khép lại,anhấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Thuật, sao vậy nhỉ?

Tuy ăn mặc đơn giản, nhưng vẫnkhôngthể che giấu được khí chất củamộtngười đàn ông thành đạt.

rõràng từ danh tiếng đến nhan sắc, cho tới các tác phẩm, Diệp Tuệ đềukhôngthể bằngcôta, thế màcôta lại vẫn cứ muốn biết tình hình của Diệp Tuệ,âmthầm so cao thấp vớicô.

Rốt cuộcthìBùi Ninh cũng hiểurõrồi, Thẩm tổng ăn mặc đơn giản như thế, cònkhôngdùng xe sang,thìkể cả có người gặp được rồi hoài nghi về thân phận củaanh, người ta cũngsẽtừ bỏ suy nghĩ trong đầumộtcách nhanh chóng.

Bùi Ninh biết người này, có lầncôtađãgặpanhở bãi đỗ xe, lúc ấycôtađãbị cuốn hút bởi dáng vẻ và khí chất củaanhấy, còn tưởng rằnganhlà tổng giám đốc của Hoa Thụy.

Người đàn ông này rất có khả năng là tổng giám đốc của Hoa Thụy, là người ai cũng muốn gặp nhưng lạikhôngthể gặp.

“Thẩm tổng?” Vương Xuyên bước nhanh tới, muốn gọianhlại.

Cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên xem, bây giờđãlà sáu giờ tối, vẫn chưa đến giờ Thẩm Thuật về nhà.

Gương mặtanhkhôngthểhiệnra cảm xúc,anhđứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn thẳng Diệp Tuệ,khôngtiến lênmộtbước nào, như thể mấy chục lần đập khóađãtiêu hao hết toàn bộ sức lực củaanh.

Sau khi chắc chắncôđãđứng ra xa rồi,anhmới cầm chắc cái ghếtrêntay, đập mạnh vào cái khóa cửa.

Vương Xuyên ômmộtđống văn kiện đến phòng tổng giám đốc, đúng lúc lại thấy Thẩm Thuật ra khỏi văn phòng, ngay cả áo khoác cũngkhôngmặc, dáng vẻ rất gấp gáp.

Tối qua ghi hình đến rạng sáng mới xong, sau lại còn phải ở lại dọn dẹp nữa nên càng về muộn hơn, Diệp Tuệ về đến nhà cái làđingủ ngay.

Bùi Ninh lúc lướt Weibothìđọc đượcmộttin tức về Diệp Tuệ: [Diệp Tuệ bản tính khó sửa, tỏ thái độ xấu ngay trong lúcđangghi hình.]

Ầm lênmộttiếng, ngay giữa đêm tối yên tĩnh nên càng thêmrõràng. (đọc tại Qidian-VP.com)

côcó phần luống cuống, vội vàng chạy về giường, đắp kín chăn, tránh cho việc lại trông thấy thứ gì đókhôngnên thấy, lại từ trong chăn thò tay ra, cầm theo cái di động cho vào chăn luôn.

Lúc này, Thẩm Thuậtđangở trong phòng làm việc phê duyệt văn kiện giấy tờ, di độngtrênbàn đột ngột đổ chuông, Diệp Tuệ gọi tới.

“Thẩm Thuật?” Diệp Tuệ gọianh, nhưnganhkhôngcó phản ứng gì.

Cho nên dùcôta cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng nếukhôngphải là Thẩm tổngthìcôta cũngkhôngcòn thấy hứng thú nữa, “Saoanhlại cho tôi xem cái này?”

Diệp Tuệ mới ngủ có mấy tiếng, lúccôxong việcđira khỏi công tythìcảm thấy buồn ngủkhôngmở nổi mắt, về nhà lại lăn ra ngủ tiếp.

Bọn họnóithái độ quyếtkhôngsao tác couple với Cao Việt của Diệp Tuệ nhìn rất đángyêu, cònnóibiểu cảm gương mặt của Diệp Tuệ rất thú vị, ghét người ta mà cũng đẹp như vậy.

côvỗnhẹlưnganh, ân cần dỗ dành, trong bóng tối, giọng củacôvô cùng dịu dàng, từ từ kéo Thẩm Thuật quay về thực tại.

Bùi Ninh lại lướt bình luận bên dưới, muốn xem thử xem người ta mắng chửi Diệp Tuệ thế nào, nào ngờcôta lại thấy có cả những người khen Diệp Tuệ nữa.

Sau đócônghe thấy tiếng mở khóa cửa, chìa khóađãc*m v**, di động mấy cái, nhưng cửa vẫnkhôngmở được.

Diệp Tuệ nhíu mày, sau đó dùng sức vặn mấy cái, nhưng tay nắm cửa vẫnkhôngnhúc nhích, điều này chứng tỏmộtđiều rằng,côđãbị nhốt trong phòng rồi.

“Ngoan,khôngsợ nhé.”

Thẩm Thuật dường nhưkhôngnghe thấy tiếng Vương Xuyên,anhđứng trước cửa thang máy, thang máy vừa mở làanhđivào luôn, ấn nút xuống thẳng hầm gửi xe.

khôngnghe thấy tiếng động gì bên ngoài nữa, bầukhôngkhí lại trở nên yên tĩnh, cửa phòng vẫn đóng chặt, Diệp Tuệ đưa tay kéo giật ra.

Bùi Ninh cẩn thận ngẫm lại, Vương Xuyên là lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy, người ăn cơm vớianhta rất có thể cũng có liên quan đến công ty, hơn nữa chínhcôđãbắt gặp người đàn ông kia ở bãi gửi xe của Hoa Thụy, cho nên người này chắc chắn cũng làm việc ở Hoa Thụy, hơn nữa thân phận cònkhônghề thấp.

rõràngđanglà mùa thu, nhiệt độ khá thấp, nhưngtrêntránanhlại cómộtlớp mồ hôi mỏng.

Hai người chỉ đứng cách nhaumộtcánh cửa, cho nên giọngcônghe rấtrõ, nhưng Thẩm Thuậtkhôngchịu nghecô,anhcứmộtmực đập vào cái tay nắm cửa, giống nhưđangsợ hãimộtđiều gì đó.

Nhưng sau đócôta pháthiệnchiếc xeanhlái là loại xe rất bình thường, lấy thân phận của Thẩm tổngthìtuyệt đốisẽkhôngláimộtchiếc xe như vậy.

Bùi Ninhkhôngngờ Diệp Tuệ bị nhiều người chửi như thế mà vẫn cómộtsố người sau vụ này lại muốn làm fan củacô, độ hot chỉ có tăng chứkhônghề giảm.

côngủmộtgiấcthậtdài từ trưa, lúc tỉnh dậy thấy sắc trờiđãmờ tối, vì ngủ nhiều quá nên hơi ngơ ngẩn.

Tầm mắtanhluôn nhìn thẳng phía trước, ánh mắt nhìn rất bình tĩnh, nhưng chính vì quá bình tĩnh như thế nên mới cảm giác có chút gì đó là lạ.

“Ơ,khôngcần…”côcòn chưanóihếtthìanhđãtắt máy, tuy cảm thấy hơi khó hiểu nhưngcôcũngkhôngnghĩ nhiều.

Bỗngkhôngnghe thấy tiếng vặn chìa nữa, tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, giống nhưanhđãđimất rồi.

Liệu có phải là vìanhđãtừng phải trải qua chuyện gì haykhông?

Vừa mới nghĩ thế xong, Bùi Ninh lại càng cảm thấy người đàn ông này cực kỳ phù hợp với từng điều kiện của Thẩm tổng, hai mắtcôta sáng lên, lòng vô cùng kích động.

Diệp Tuệkhôngkhỏi nhíu mày: “Thẩm Thuật, nếukhôngmở đượcthìcó thể gọi thợ đến sửa mà.”

Mấy giây sau, Thẩm Thuật quay lại,anhđột ngột lên tiếng, giọng hơi trầm: “Em tránh rađi, đừng đứng ngay trước cửa.”

“Cửa hỏng rồi, emđangbị nhốt trong phòng,khôngra được, buổi tốianhvề nhàthìmở cửa phòng cho em nhé.”

côcó rất nhiều câu hỏi trong đầu, mơ hồ nhớ lạimộtđêm nọ Thẩm Thuật bị mộng du, dáng vẻ yếu ớt nhưmộtđứa trẻ.

côbước lên trước, đứng ngay trước mặtanh, đầu tiên là cầm lấy cái ghếtrêntayanhrồi để nó sangmộtbên, sau đó,côcẩn thận đưa tay ra cầm lấy cái tayđangchảy máu củaanh, giây phút chạm vào nó,côchỉ cảm thấy lạnh như băng.

Thẩm Thuật rời khỏi phòng làm việc,đithẳng về phía thang máy.

Từ trưa đến giờcôvẫn chưa ăn gì, liền chuẩn bị xuống giường, nấu đại gì đó ăn, dù sao mai lại phảiđilàm rồi.

Từ khi nào màcôta lại bắt đầu chú ý đến Diệp Tuệ vậy? Chẳng lẽ là từ lúccôta nhận được tài nguyên lớn vốn tưởng rằng thuộc về mình, nhưngthậtra là do Diệp Tuệkhôngcần hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

anhvừa mới bắt máythìgiọngcôđãtruyền đến từ đầu bên, vìđangtrốn trong chăn nên giọngcôhơi khó nghe: “Thẩm Thuật, trong nhà có chìa khóa các phòngkhông?”

Diệp Tuệ cảm thấy rất kỳ lạ, Thẩm Thuậtkhôngphải là người nóng nảy như vậy, trạng thái củaanhlúc nàythậtsựkhôngđúng lắm, nhưng mặc chocôcó gọianhthế nàothìanhcũngkhôngnghe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Ninhthậtsựkhôngthểnóiđược,côta chỉ biết là,mộtnghệ sỹ tuyến 18côta chưa từng để trong lòng nhưng trong nháy mắtđãtrở thànhmộtmối nguy lớn trong mắtcôta, khiến chocôta mơ hồ cảm thấy khủng hoảng.

Diệp Tuệ nhìn xuống, thấy cái tayđangcầm ghế củaanh, vì quá dùng sức đập vào cửa nên máuđangtí tách chảy xuống dọc theo ngón tayanh.

Trong phòngcôcó bật đèn nhưng bên ngoàithìrất tối,côtrông thấy Thẩm Thuậtđangđứng yên trong bóng tối.

côbật đèn trong phòng lên, bước tới mở cửa, nhưng lúc chạm vào tay nắm cửathìmới nhận ra làkhôngthể xoay được.

Diệp Tuệđãcảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, taycônhẹnhàng đặt lên lưnganh, cảm giác được tấm lưng căng cứng củaanhđãdần dần thả lỏng.

Hay là bởi hôm thảm đỏ Diệp Tuệ đẹp lấn átcôta, khiến chocôta lần đầu tiên bị người khác cướp mất danh tiếng?

Trước kia ngay cả việc Thẩm tổng là aicôta cònkhôngrõ, cũng chẳng có tí manh mối nào, bây giờ cuối cùng cũng lộ ramộtchút rồi,côta nhất địnhsẽlợi dụng vào điểm này, từ từ khiến cho Thẩm tổng thích mình.

Diệp Tuệ đứng trong ánh đèn sáng, tạo thànhmộtthế đối lập vớianh. (đọc tại Qidian-VP.com)


“Sao vậy?”anhnhẹnhàng hỏi.

Bóng đêm dần trở nên dày đặc hơn, đèn đườngđãđược bật sáng, ánh sáng xẹt qua góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật, tayanhbám chặt vào tay lái, các ngón tayđãtrở nên trắng bệch.

Thẩm Thuật lặpđilặp lại hành độngtrêntay nhưmộtcái máy, sau khi đập mấy chục cái, tay nắm cửađãrơi xuống sàn nhà.

côta mở ảnh ra, trong ảnh Vương Xuyênđangngồi ăn vớimộtngười, người ấy mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, góc mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ.

Làm việc trong Hoa Thụy, tác phong khiêm tốn, trẻ tuổi, thường xuyên bảo Vương Xuyên đứng ra thay mặt mình…

Thời gian từ công ty về đến nhàđãđượcanhrút ngắn lạimộtnửa,khôngbao lâu sauthìDiệp Tuệ nghe thấy động tĩnh bên ngoài,anhvề nhà nhanhthậtđấy.

Người đại diện nhắn lại: “Tôi chụp ảnh này ở trongmộtnhà hàng gần Hoa Thụy,côsuy nghĩ kỹ xem, tại sao Vương Xuyên phải ngồi ăn cơm với người đó chứ?”

Diệp Tuệ nghe theo lờianh, lạikhônghiểuanhmuốn làm gì,côhỏi: “anhđịnh làm gì vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41