Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


Bùi Ninh ngơ ngác nhận lấy cái kéo, thế này là sao? Đưa kéo cho mình làm gì chứ?

Có câuđidu lịchsẽbiết được ngay làmộtcặp tình nhân có hợp nhau haykhông. Vương Xuyên và bạngáicũ lúc trước cũng vìkhôngcó chung ý kiến khiđidu lịch nênđãchia tay nhau.

Ngữ điệu vô cảm của Thẩm Thuật vang lên, Bùi Ninh lạimộtlần nữa sững sờ. Người đàn ông này sao lạikhônghiểu phong tình đến vậy chứ?

Vìkhôngđể cho ai nhận racô, Thẩm Thuật cũng chơi lớn quáđi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Càng lên gần đỉnh núithìđộ cao so với mặt nước biển càng tăng lên, lòng Thẩm Thuật cảm thấy rất thanh tịnh. Diệp Tuệđibên cạnhanh, bước châncôkhôngđược nhanh lắm, Thẩm Thuậtkhôngquay đầu nhìncô, nhưnganhvẫn cảm nhận được rằng, từ khi cócô, cuộc sống củaanhđãbắt đầu trở nên khác trước.

Có thế nàothìcôta cũngkhôngthể ngờ được, kế hoạch quyến rũ Thẩm tổng thế làđãkết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Ninh tay trái cầm kéo, tay phải cầm cái mép váy mới cắt bỏ, thẫn thờ đứng tại chỗ,khôngdám tin vào mắt mình. Cảnh tượng ban nãy hoàn toànkhônggiống nhưcôtađãdự đoán từ trước.

Thẩm Thuật chỉ biếtnóivới Diệp Tuệ rằng,anhmuốnđiThương Sơn Nhĩ Hải, nhưng nhà họ Thẩmkhôngaiđicùnganhcả. Phần còn lạithìđể chocôtự suy luận tiếpđi.

Trước khi xuất phát, Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ ngụy trang ba tầng trong ba tầng ngoài, đeo khẩu trang, đội mũ che nắng, đeo mắt kính có màu, tạo hình gương mặt rất xấu, sợ bị người ta nhận ra.

Thẩm Thuật: “Em thấy Thương Sơn có đẹpkhông?”

Cả hai ngồi xeđiđến trạm cáp treo, ngồi lên cáp treođilênmộtđoạn, lúc xuốngthìmới bắt đầu leo tiếp tới đỉnh.

Bùi Ninh tưởng mình nghe lầm: “???”

Ngàyđira sân bay, vì đề phòng việc truyền thông bắt gặp nên Diệp Tuệđãăn mặc theo kiểu người già, aiđiqua liếc mắt nhìn cũngsẽkhôngnghĩcôlà minh tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy sau này em có muốn cùnganhchinh phục những ngọn núi kháckhông?” Thẩm Thuật cảm thấy, khi về già,anhvà Diệp Tuệ trở thành ông Thẩm bà Diệp, cùng nhauđileo núi, hình ảnh đóthậtsựrất đẹp.

Máy bay hạ cánh, ô tô đưa bọn họ đếnmộtkhách sạn ở Thương Sơn, nơi này có kiến trúc kiểu đình viện rất đẹp, mà điều kỳ lạ hơn cả chính là trong khách sạn này cũng chẳng cómộtvị khách nào hết!

côta làm chậm trễ thời gian về nhà củaanh, khiến choanhcảm thấykhôngđược thoải mái lắm.

Bùi Ninh thoáng giật mình, khí chất nàythìchỉ có thể là Thẩm tổng thôi,côta lập tức xuống xe,đivề phía Thẩm Thuật, trong lòngcôtađãcó ý đồ từ trước, có thể khiến cho Thẩm tổng chú ý.

Diệp Tuệ mặtkhôngđổi sắc đón nhận lời khen củaanh, mặt dày đáp lại: “Em biết mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Ninh tựa vào ghế xe, ánh mắt vẫn chú ý nhìn xung quanh, bất chợt cómộtngười lọt vào tầm ngắm củacôta.

Diệp Tuệ u oánnói: “khôngmuốn.”

Từng cơn gió mát thổi qua nơi vắng vẻ này, Diệp Tuệ còn nghĩ là mìnhđangở khách sạn ma chứ, đáng sợ quá!

Thế màhiệnthựcđãdạy chocômộtbài học,anhlại bảocôcầm lấy cái kéo màanhtiện tay ném qua, chật vật cắt bỏ cái váyđi!!!

Thẩm Thuật bình tĩnh nhìn Bùi Ninh,khôngđể ý đến cái taycôtađangrun lên: “Có vấn đề gì à?”

Thẩm Thuật mở cửa xe ngồi vào ghế lái,đangchuẩn bị lái xeđithìbên cạnh bỗng truyền đến tiếng “cốc cốc”, có ngườiđanggõ vào cửa kính xeanh.

Bùi Ninh rất muốnnóilà có vấn đề, vấn đề lớn luôn ấy, nhưngcôtakhôngthể bộc lộ suy nghĩthậtcủa mình ra được. Bùi Ninh cúi đầu, làm bộ chuẩn bị cắt váy, trong lòngthìvẫnkhôngtin Thẩm tổng lại là người lạnh lùng như vậy.

Thẩm Thuậtkhôngbiếtđãtiêu mất bao nhiêu tiền rồi nữa.

Edit: Ngân Nhi

côta tin chắc là bất kì người đàn ông nào cũngsẽkhôngtừ chối trong tình huống này. Cặp chân trắng như tuyết, chiếc váy đỏ gợi cảm, thậm chícôta còn hơi cong chân lên, ý đồ muốn đong đưa cực kỳrõràng.

anhdừng xe, thờ ơ nghiêng đầu sang, vừa hay nhìn thấymộttấm biển quảng cáo cực to.

Diệp Tuệ: “…”

Thẩm Thuậtđangtrong giai đoạn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi,anhcảm thấy Diệp Tuệ thế này nhìn vẫn rất đẹp.anhmới học được cách tán tỉnhtrênmạng, nên muốn khencômộtchút: “Em đẹp lắm.”

Rất nhanh, Thẩm Thuật lên tiếng: “Nếu bị mắc vào xe tôithìcôtự cầm kéo mà cắt váyđi.”

À đúng rồi, còn phả khói xe vào mặt Bùi Ninh nữa.

Diệp Tuệ đáp: “Rất đẹp.”

Trongkhôngkhí vang lên tiếng đổ vỡ, như có vật gì bị ném xuống đất, đó chính là tiếng trái timanhvỡ vụn.

Phụ nữ chắcsẽthích những nơi như vậy nhỉ.

côta tuyệt vọng bắt đầu cắt váy, vừa cắt xong đứng thẳng người lênthìmộtgiây sau Thẩm Thuậtđãkhởi động xe rồi phóngđiluôn, như thểkhôngmuốn nán lại nơi này thêmmộtgiây nào nữa.

anhsẽđưa Diệp Tuệ tới đó, nếucôthích ở gần biểnthìanhsẽmuamộtcăn nhà ở ven biển ngay tại Thương Sơn Nhĩ Hải để tặng chocô.

Thẩm Thuật lấy cái kéo trong xe đưa chocôta: “Cầm lấy.”

Diệp Tuệkhôngcómộttí nghi ngờ nào,côchủ độngnóivớianhlà sau khicôhoàn tất công việcthìsẽcùnganhđidu lịch. Thẩm Thuật tỏ ra đáng thương lúc nào cũng rất hiệu quả đối với Diệp Tuệ.

Lễ tân trả lờicô: “anhThẩmđãbao tất cả phòng rồi ạ.”

Thẩm Thuật: “Ừ, chỉ là chút tiềnnhỏthôi mà.”anhquảthậtlàkhôngthiếu tiền.

Bùi Ninh tháo kính xuống, để lộ cặp mắt cuốn hút của mình: “thậtngại quá, váy của em bị mắc vào xeanhrồi,anhcó thể giúp emmộttíkhông?”

Người ấy có vóc dáng rất cao, chân dài,đangchậm rãi bước tới. Môianhhơi mím lại, thái độ có vẻ hờ hững, toàn thân toát rasựlịch thiệp và cao quý.

côăn mặc đẹp như vậy, còn trang điểm kĩ càng, yếu đuối dựa vào xeanh,khôngphảianhnên giúpcôgỡ váy ra, sau đó hai người nhìn vào mắt nhau, cuối cùnganhsẽmờicôđiănmộtbữa hay sao?

Và thế là Thẩm tổng với chiếc áo khoác trắng rất trẻ trung, dẫncôvợ ăn mặc quê mùa của mìnhđilên núi.

Tài xế xe đằng trước cứ chửi ầm ĩ lên, Vương Xuyên ở phía sauthìđiên cuồng ấn còi, tắc đường khiến cho người ta trở nên cực kỳ nóng nảy.

“Hình như em gặp phản ứng cao nguyên* rồi.”

Thẩm Thuật mím môi, mày nhíu chặt,anhhoàn toànkhôngnhìnđichỗ khác, nên hành động khiêu khích của Bùi Ninh coi nhưđãuổng phí rồi.

Thẩm Thuật vốn cònđangnghĩ là mình rất chu đáo, tự dưng lại cảm nhận đượcmộtánh mắt c·h·ế·t lặng bên cạnhđangnhìn mình chằm chằm.

côta khẽ cắn răng, ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật,nói: “Cái kéo nàykhôngsắc lắm,khôngcắt được váy,anhgiúp em đượckhông?”

Lúc lên máy bay,côlại thấy xung quanh trốngkhông, lúc máy bay cất cánh rồi cũng chẳng thấy có thêm vị khách nào, lúc nàycômới ý thức đượcmộtchuyện, chẳng lẽ bọn họđãbao nguyên cả khoang hạng nhất rồi sao?

côtự nhận là sức khỏe của mình khá tốt, trước đó cường độ công việc rất cao màcôcòn chẳng thấy mệt chút nào. Thế là ăn cơm trưa xong, buổi chiều hai ngườisẽđileo Thương Sơn.

Cái công ty du lịch này quảng cáo chẳng đúng gì cả, nếuanhta mà là giám đốcthìchắc chắnsẽkhôngđưa ra ý tưởng này.

Thẩm Thuật quay đầu nhìn, bên ngoài làmộtngười phụ nữ,anhhạ cửa kính xe xuống: “Có chuyện gìkhông?”


Diệp Tuệ hỏi: “anhnhìn gì?”

côhạ thấp giọng, hỏi lễ tân: “Sao khách sạn nàykhôngcó ai ở vậy?”

Ngụ ý là,côcắt hay xé váythìtùy, tôikhôngquan tâm, làm nhanh tay lên, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.

Bùi Ninh cố tình kéo dàiâmcuối,nóicực kỳ chậm và tỏ vẻ quyến rũ, mắt nhìn Thẩm Thuật chăm chú.

hiệngiờ trước mắtanhlạihiệnra hai chữ “Ăn bám” to đùng, có phảianhnênnóichocôbiết, rằnganhkiếm được rất nhiều tiền, và cả chuyệnanhthíchcôhaykhông? (đọc tại Qidian-VP.com)

anhnóigì cơ? Bảocôcắt váyđiá?

Hai người chuyển hành lý vào hai phòng khác nhau, ở trong khách sạn mà chỉ có hai người, Diệp Tuệ thấy hơi khủng hoảng, tuy nhiên cảm xúc nàyđãnhanh chóng biến mất trong niềm vui sướng khi đượcđidu lịch.

Chương 46

anhcúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắtanhchỉ nhìn vào xe của mình, nhân tiện liếc qua cái đuôi váyđangquấn vào xeanh.

*Sốc độ cao.

côtađãra ám hiệu đến thế rồi,anhchắcsẽxuống xe giúpcôthôi.

Hoàn toànkhôngnhìn Bùi Ninh, cũng chẳng hề có ý định muốn xuống xe.

Lúc Thẩm Thuật lái xe về nhà, trong đầuanhchỉ nghĩ đến câunóikia của Diệp Tuệ, em có thể nuôianh.

Là hình ảnh bờ biển ngát xanh êm đềm, bầu trời cũng xanh biếc như mới được gột rửa, thấp thoáng có cơn gió thổi qua, khung cảnh vô cùng tươi đẹp. Tuy nhiên điều thu hútanhnhất lại là dòng chữ in bên dưới.

Thẩm Thuật còn chẳng buồn nhìn Bùi Ninh lấymộtcái, làm ngơ với ánh mắt đáng thương màcôta quăng tới. Tayanhvẫn đặttrêntay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, đáy mắthiệnlênsựbực bội.

Lúc này lớp trang điểm củacôtađãtrở nên lem luốc, sắc mặt lại xám xịt, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, đúng là nực cười mà.

Mà kể cảanhcó nhìn thấy bộ dạng của Bùi Ninhthìtrong mắtanh, điều đó cũng chẳng có gì khác biệt so với đám hoa cỏ cây cối bình thường.anhchỉ thấy lạ là Bùi Ninhđangyênđanglành sao lại mắc cả váy vào xe củaanhđược vậy?

- --

Thẩm Thuật nhận ra người này chính là nữ minh tinh nổi nhất Hoa Thụy, Bùi Ninh.

côtỏ ra vô cùng đau xótnóivới Thẩm Thuật: “anhkhôngthiếu tiền sao?”

Tố chất cơ thể thế nàythìchán quá, mới lên đến độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt nước biển màđãkhôngchống đỡ nổi rồi!

Xe cộ đông nghịt, khoảng năm phút đồng hồ sau, lại cómộtchiếc xe cũng dừng ngay tại vị trí đó.

Kể từ sau khi biết người mình gặp ở bãi đậu xe chính là Thẩm tổng, Bùi Ninh bắt đầu dấy lênsựnhiệt tình,côta cuối cùng cũng biết Thẩm tổng là ai rồi, tiếp theo có thể áp dụng luôn kế hoạch tiếp cậnanh.

Chẳng biếtnóigì ngoài câu hai cái người này đángyêuquá điiii,anhThẩm ơi cố lên) Chị Diệp ơianhThẩm nhà em hơi ngốc phiền chị suy nghĩ tinh tế hơnmộtchút nha chị, chứ hai người cùng ngốcthìbao giờ mới hết truyện))

anhta lập tức bĩu môi khinh thường.

Vương Xuyên dờisựchú ý vào việc khác,anhta nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia, bên dưới làmộtdòng chữ rất bắt mắt. Nếuyêucôấythìhãy đưacôấy đến Thương Sơn Nhĩ Hải?

Nhận biết được chiếc xe củaanh, Bùi Ninh trực tiếp nằm vùng ở đó luôn, hôm naycôta ngồi trong xe, mặcmộtchiếc váy đỏ, trang điểm quyến rũ động lòng người, chờ Thẩm tổng xuấthiện.

Giao thông trở lại bình thường, Thẩm Thuật lái xeđi,trênđường về, thỉnh thoảnganhlại nghĩ đến quảng cáo Thương Sơn Nhĩ Hải, khóe môi nhếch lênmộtđộ cong hiếm thấy.

Trong ánh mắt Diệp Tuệhiệnlênmộthàng chữ,anhkhôngthể tiêu tiền kiểu đó đâu nhé. Thẩm Thuật dời mắtđi, trong lòngđãsớm có quyết định,sẽdần dần tiết lộ chocôvề thân phận củaanh.

Thẩm Thuật suy nghĩmộtchút,khôngbiếtanhphải hỏi Diệp Tuệ thế nàothìmới có thể biểu đạt được rằnganhthíchcôđây.

Thẩm Thuật mới chỉ bắt đầu theo đuổicô, thế mà ngày đầu tiênđãgặp trắc trở rồi. Còn dám nghĩ gì đến hình ảnh hai vợ chồng già nữa đây, tất cả đềuđãbịmộtcâunóicủa Diệp Tuệ phá hỏng hết rồi.

*Thương Sơn làmộtdãy núi dài khoảng 50km, rộng khoảng 20km, ở phía Tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Phía đông của nó là hồ Nhĩ Hải, gọi là hồ nhưng nó rộng như biển vậy, nên gọi là bờ biển hay bãi biển cũng được.

Ánh mắt Thẩm Thuật cứ dừng ở hình ảnh đó, ngắm nghía cái biển quảng cáo Thương Sơn Nhĩ Hải nhiều lần, trong lòng dần nảy sinhmộtý niệm. Bờ biển, núi cao, gió mát…

Phía bên kia, Thẩm Thuậtđãvề đến nhà,anhnghĩ tới nghĩ lui, cụm từ du lịch Thương Sơn Nhĩ Hải cứ mãi quẩn quanh trong đầu.

Nếuyêucôấythìhãy đưacôấy đến Thương Sơn Nhĩ Hải*.

Thẩm Thuật dừng bước: “???”

Thẩm Thuậtkhôngcó kinh nghiệmtrênphương diện này nênkhôngbiết phải làm thế nào,anhvừa suy nghĩ vừa lái xe, phía trước có đèn đỏ, lốiđibộđangkẹt xe vì bị chặn.

côta gần như dám chắc rằng, người đàn ông nào khi gặp tình huống này cũng đềusẽgiúp đỡcôta, thế mà Thẩm tổng thậm chí còn chẳng buồn xuống xe, còn làm chocôta mất mặt nữa.

Thẩm Thuật nhìn đồng hồ, bây giờđãbảy rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa là đến tám giờ. Nét mặtanhrất lạnh nhạt,nói: “Nhanh cái tay lên, tôi phảiđirồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46