Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
“Tôisẽchocôthấy bộ d*ng ch*n thực củamộtcon ma nhé, he he he.”
Thẩm Thuật có phần tự giễu, có lẽ đúng như lời người tanói,anhcó mệnh khắc người, người nào đến gầnanhđềusẽgặp thương tổn.
Thẩm Thuật chạy tới trước TV, chânanhcũng vì thế mà giẫm thẳng vào mái tóc dài của con ma kia.
Lần này Thẩm Thuậtkhôngthẳng thừng trả lời theo chiều hướng phản bác giống như trước đây nữa, màanhhỏi ngược lạicô: “Thế ngay lúc này, phòng chúng tađangở có makhông?”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Người đàn ông kia quay về rồi, mau trốnđi!” Con ma kia vừa chui ra từ sau TV chưa được bao lâuthìlại nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Thuật.
khôngbiết tại sao, trước khi ngủ, Diệp Tuệ lại đột nhiên nghĩ đến câu hỏi của Thẩm Thuật, sau này có muốn cùnganhchinh phục những ngọn núi kháckhông?
Lúc trước khi ở nhà, có Thẩm Thuật bên cạnh, ma quỷ đềukhôngdám đến gần, trong nhà rất thanh tịnh,khôngcó gì đáng sợ cả.
Nóđãhọc được khá nhiều động tác đáng sợ trong phim ma, nhưngtrênphim có dạy cho nó cách để rút lui nếu dọa ma thất bại đâu!
Lúc Thẩm Thuật bước vào liền trông thấy Diệp Tuệđangrun rẩy trốn trong chăn,anhlập tức liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của mình, có lẽ Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma.
“Người đàn ông kia cuối cùng cũngđirồi, tôi sợ đến nỗi tim gan cứ nhảy loạn hết cả lên.” Con ma đứng ở rèm cửađira, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.
anhcúi đầu nhìn Diệp Tuệ, hô hấp củacôđãbình thường trở lại,khôngcòn khó chịu như trước nữa.
Bây giờ, người duy nhất màanhmuốn lại gần, cũng vì sai lầm củaanhmà phát bệnh.
Thẩm Thuật xem xét mọi ngóc ngách của cái TV, chỉ thấy màn hình sạchsẽ, mặt đất cũng gọn gàng, làm gì có con ma nào.
Con ma TV thấy đồng bọn của mình bị hành hạ như thế, quyết định được ăn cả ngã vềkhông, tiếp tục hoàn thànhsựnghiệp vĩ đại mà con ma rèm cửa ban nãy chưa làm xong.
mộtcốc nước trôi xuống bụng, Diệp Tuệ ngước mắt lên, vẫn thấyanhcau mày,cônói: “Thẩm Thuật.”
“Là thế này đúngkhông?” Con ma chậm rãi lộ diện từ phía sau rèm cửa, tạomộtcái dáng rất đáng sợ, từ từ tiến lại gần Diệp Tuệ.
Diệp Tuệđãkhôngcòn vấn đề gì đáng lo,côlặng yên nằmtrêngiường,rõràngđãkhỏe lên nhiều. Thẩm Thuật thở phàonhẹnhõm, hỏicô: “Dậy rồi à?”
“Mẹ ơi, con muốn về nhà, ngày mai phảiđicắt tóc thôi!” Nó giật mạnh mái tóc dài của mình về.
Hai tay nó chốngtrênmặt đất, nửa thântrênvẫn ở trong TV,đangbòmộtnửathìbị cắt ngang, nó liền phanh lại kịp thời, vội vàng luống cuống lùi về sau.
“Ở TV cũng có sao?”
Tayanhcầm cốc, Diệp Tuệ ghé miệng vào uống từng ngụm nước ấm.
Ngủ được khoảng hai tiếngthìDiệp Tuệ tỉnh lại.
Diệp Tuệkhôngdám nhìn loạn, lắng nghe tiếng bước chânanhtruyền đến từ bên ngoài, cảm thấy rất an tâm.
cômệt mỏi chỉ vào túi xách của mình, trước khi đến đâycôđãchuẩn bị sẵn thuốc đề phòng gặp phản ứng cao nguyên.
Chưa từng có ai nhớ kỹ lờianhnói,khôngphớt lờanh, thậm chí là suy nghĩ đến cảm nhận củaanh.
Con ma hét lên thảm thiết, chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, cứ trốn vào góc phòng mà kêu: “Mẹ ơi, ở đây có người xấu, mông con bị đốt cháy rồi.”
Edit: Ngân Nhi
“Chúng ta quay về thôi.” Thẩm Thuật hơi luống cuống,anhlập tức đưa tay đỡ lấycô, đểcôdựa vào người mình.
Diệp Tuệ suýt sặc nước, mặtkhôngbiến sắc liếc nhìn con mađangtrốn trong góc phòng,khôngbiết phải đáp lạianhthế nào.
Thẩm Thuậtđitới bên cửa sổ,anhkéo kín rèm lại, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thứccô.
Giọngnóirấtnhỏcủa Diệp Tuệ từ trongkhôngkhí lọt vào taianh, sau đó hướng thẳng xuống trái tim, bùng nổ thành pháo hoa rực rỡ.
Trong phòng thoáng cáiđãtối sầm,anhquay lại ngồi bên mép giườngcô, mắt nhìncôchăm chú,khôngbiếtđangnghĩ gì.
Động tác của nó rất chậm, rất chậm, từ từ bò ra.
Thẩm Thuật lấy thuốc và nước khoáng từ trong túi ra, Diệp Tuệ uống viên thuốc, yếu ớt ngả đầu vào vaianh, cũng may là phản ứng củacôcũngkhôngquá dữ dội, chỉ cần về nghỉ ngơi là được.
Cuối cùngmộtmàn xuấthiệnđáng sợ bây giờ lại trở nên rất chật vật, con ma TV cố lùi ra sau nhiều lần mà vẫnkhôngthoát được bàn chân của Thẩm Thuật.
nóixong nó giơ hai cái tay ra khỏi TV, sau đó lại thò đầu ra để lộ mái tóc đen dài, chậm rãi bò từ TV xuống mặt thảm.
“Thẩm Thuật.”côngập ngừng mấy giây, “anhthậtsựnghĩ rằngtrênđời nàykhôngcó ma quỷ sao?”
Diệp Tuệ nhìnanhbước nhanh ra khỏi phòng, nhưng chỉmộtgiây sau, lúc tỉnh táo hẳn,cômới chú ý tới có điềukhôngđúng.
Sắc mặtanhtrầm xuống, bây giờ Diệp Tuệ còn chưa khỏe hẳn, sao đám ma quỷ kia vẫn dám đến quấy rầycôchứ?
Nếu bây giờcôthẳng thắnnóira chuyện mình có thể nhìn thấy ma vớianh, liệuanhcó thể tiếp nhận haykhông?
Thẩm Thuật lạiđitới chỗ TV, con ma TV còn chưa dọa được Diệp Tuệ, ngược lại lại động tới Thẩm Thuật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật nghiêm túc đáp lại: “Ừ.”
Vừa rồi có Thẩm Thuật ở đây nên mấy con ma đềukhôngdám làm càn, bọn nó sợ hãi trốn trong góc phòng,khôngcó can đảm tiến tới gần.
Con ma rèm cửa vì làm màu quá nênđirất chậm, Thẩm Thuật chỉ cần bước hai ba bước làđãđứng bên cạnh nó rồi, làm nó sợ quá ngã dập mông xuống đất.
Mấy con ma trong phòngkhônghiểurõtình hình, tự dưng lại đắc tội với Thẩm Thuật, bịanhghi thù trong lòng.
Thẩm Thuật trong lúc vô tìnhđãkhiến chomộtcon ma gào khóc, nhưnganhkhônghề nhận ra, chỉ quét mắt nhìnmộtvòngtrênbệ cửa sổ: “Ở đây sao? Emnóima ở đây à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ uống nước đường glucose mà Thẩm Thuật lấy chocô, đồng thời nghĩ xem nênnóichuyện vớianhthế nào.
Con ma đó vừa thấy Diệp Tuệ chỉ thẳng vào mình, nó liền chuẩn bị hù dọacômộtchút, dù saothìngười có thể trông thấy ma cũng rất ít.
Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, từ đầu hai người vẫn luônđicùng nhau, nhưnganhlạikhôngchú ý đếncô.
Thẩm Thuật nhìn tấm rèm cửa, lúc này nó vẫnđangđược đóng kín,anhnhíu mày rồiđivề phía đó.
“Con ma đó…” Diệp Tuệ có phần thương cảmnói, “Bây giờkhôngcòn ở đấy nữa rồi.”
Ánh nắng chiếu vào phòng, phủ lên mặtcômộtlớp trắng mỏng, tôn lên ngũ quan tuyệt đẹp và đôi môi tái nhợt củacô.
Con ma núp sau TV cũng chui ra, duỗi chânnói: “Tôi ngồi xổm tê hết cả chân rồi đây này.”
Về phòng, Diệp Tuệ dựa nửa người vào giường, Thẩm Thuật lấy nước ấm chocôuống rồi mới đểcônằm xuống.
Dạ có,đangbịanhgiẫm lên đấy, phiềnanhnhấc hộ cái chân ra trướcđãđượckhôngạ?
Hai người lại ngồi vào cáp treođixuống núi, ngồi trong cabin, Thẩm Thuật giúp Diệp Tuệ đeo khẩu trang và đội mũ,côthìvẫnđangchóng mặtkhôngnóiđược gì.
Thẩm Thuật nheo mắt, yên lặng đứng trong phòng, lời của Diệp Tuệ lọt vào taianhcực kỳrõràng.
Bây giờ nhìn mới pháthiệnDiệp Tuệđangkhôngổn chút nào,côôm ngực, đầu choáng váng, sắc mặt cũng tái nhợt.
Diệp Tuệ lắc đầu: “Emđãkhỏe rồi,anhđừng cau mày nữa.”
anhkhôngnóigì, liếc nhìn cốc nướcđãuống sạch, lại đứng lên muốnđirót nước tiếp chocô.
anhlạimộtlần nữa cảm nhận đượcsựhồi hộp căng thẳng vìmộtngười, và cả cảm giác rung động vìmộtai đó nữa.
Lần đầu tiên nó tiếp xúc vớimộtngười có dương khí thịnh như thế, nỗi sợ hãi lên tới đỉnh điểm, tay chân luống cuống lết về sau, tựa nhưđanggặp phải người khiến cho nó sợ nhấttrênđời vậy.
Thẩm Thuật mau chóng đứng lên, rótmộtcốc nước ấm đem tới, cau mày đưa tới miệngcô.
Xe về tới khách sạn, bôn ba cả buổi, Diệp Tuệđãmệt mỏikhôngchịu nổi.
Thẩm Thuật giơ tay sờ lên phần giữa hai lông mày, ngay đếnanhcũngkhôngbiết là mìnhđãcau màythậtlâu. Mọi hành độngnhỏcủa Diệp Tuệ đều tác động trực tiếp lên tâm trạnganh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ do dựmộtlúc, quyết địnhsẽnóira chuyện mình có thể thấy ma choanhnghe,côrun rẩy giơ tay ra chỉ về phía con mađangđứng bên rèm cửa.
Vừa mớinóixong, mấy con ma lại vội vàng quay trở về vị trí ban đầu của mình.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ lúc nàyđãhoàn toàn hóa đá, nghi ngờ hỏi: “Ở đây có ma sao?”
“Được leo núi cùnganh, em vui lắm.” Diệp Tuệ vừanóixong, hai mắtcôđãdíp lại, ngủ mất.
anhlại ân cần hỏicô: “Còn thấykhôngthoải mái chỗ nàokhông?”
mộtcon núp bên cạnh rèm cửa,mộtcon núp sau TV, còn cómộtconthìtrốn tận góc sâu trong cùng của phòng.
Con ma TV an ủi con ma rèm cửa: “Đừng sợ, tôi xem nhiều phim kinh dị lắm, học được rất nhiều cách dọa người đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thẩm Thuật.” Ý thức của Diệp Tuệđãtrở nên mơ hồ, tiếng bé như muỗi kêu, gọi tênanh.
Giờ phút này nóđãquên mất thân phận ma quỷ của mình, bịmộtcon người dọa sợ đái ra quần.
Hàng micôkhẽ run, mở mắt ra, Thẩm Thuật chậm rãi nhìnđichỗ khác, giả vờ nhưđangkhôngnhìncô.mộtlát sau, tầm mắtanhmới chuyển vềtrênngườicô, bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Tuệ gật đầu: “Em hơi khát.”
Ánh mắt Diệp Tuệ bị các hành động liên tiếp của con ma TV thu hút, sắc mặtcôthoáng chốcđãthay đổi, Thẩm Thuật lập tức nhận ra ngay.
Mà vấn đề là trong suốt quá trình chânanhvẫnkhôngdời khỏi mái tóc dài của con ma TV, ai bảo nó vì muốn đạt hiệu quả cao nênđãđem tóc phủ ra đầy đất chứ.
Thẩm Thuật lại kéo rèm lại, ngăn cách ánh sáng với bên ngoài, nhưng con ma rèm cửa kia vẫnkhôngdám thả lỏng dù chỉmộtchút, cơ thể nó vẫn dán chặt vào tường,khônglộ ra khe hở, chỉ hậnkhôngthể nhập luôn vào tường thôi.
anhcũngkhônghay tiếp xúcnóichuyện với người khác, vìkhôngmuốn người ta gặp bất cứ phiền phức nào vì mình.
trênđường xuống núi, cảnh sắc núi non trùng điệp phô bàykhôngsótmộtgóc nào, nhưng Thẩm Thuậtđãkhôngcòn hứng thú mà ngắm nhìn nữa rồi.
Chương 47
Tuy rằng Thẩm Thuật vẫn ngồi ở mép giường, nhưng con ma rèm cửa vì gặp được cơ hội ngàn năm cómột, cho nên nó quyết địnhsẽđivòng qua Thẩm Thuật để dọa Diệp Tuệ.
mộtgiây sau, Thẩm Thuật giật rèm cửa ra, xoạtmộttiếng, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng đến vị trí của con ma.
Thẩm Thuật chỉ đơn giản nghĩ rằng chuyến du lịch lần này của hai ngườisẽrất vui vẻ, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, giống như rất nhiều lần trước đây, những người đến gầnanhđềusẽbắt đầu rời xaanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
côchậm rãi kéo chăn lên, che kínmộtnửa gương mặt mình.
Bây giờ đổi địa phương khác, ma quỷ cũng khác, Diệp Tuệ còn chưa kịp làm quenthìbọn nóđãxuấthiện.
Thẩm Thuật nhớ lại tuổi thơ của mình, từnhỏđến lớn, ai cũngnóilàanhtoàn làm hại đến người khác. Cho nên, kể từ khi mẹanhrađi,anhvẫn luôncôđộcmộtmình,khôngcó bạn bè, trong nhà họ Thẩm cũngkhôngai gần gũi vớianh.
Thẩm Thuật bếcôtrở về phòng, Diệp Tuệkhôngthấyrõsắc mặtanh, chỉ nghe thấy timanhđập rất nhanh, dường nhưđangrất căng thẳng.
anhkhôngbiết tình trạng sức khỏe củacô, chỉ biết nghĩ đến bản thân, kéocôtới Thương Sơn này,anhhoàn toàn nhận mọi lỗi lầm về mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.