Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50
Diệp Tuệ hỏi: “Saoanhlại để quyển chứng nhận này ở đây?”
Ăn cơm xong, Thẩm Thuật có điện thoại, Diệp Tuệđivề phòng trước.
Diệp Tuệ dụi mắt, xác địnhkhôngphải mình nằm mơ,anhđangđứng bên cạnh giườngcô, trạng thái nhìn có vẻkhôngbình thường.
Vìđangrạng sáng nênkhônggian rất tĩnh lặng, ngữ điệu quen thuộc của Diệp Tuệ vang vọng khắp phòng: “Thẩm Thuật,anhthậtlà giỏi!”
Thẩm Thuậtđãbao cả nhà hàng này, cho nênkhôngcó khách nào khác đến ăn cả.
Nhà hàng này cũng kề ngay bên hồ, qua tấm kính thủy tinh, khách hàng có thể ngắm nhìn mặt hồ êm ả bên ngoài, được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên sáng rực.
Thẩm Thuật đáp: “anhlỡ mang theo.”
Con ma nước cho dù có xuấthiện, dựa theo tính tình của Thẩm Thuậtthìcó khianhsẽnắm tóc nó kéo lên bờ rồi cho nó phơi nắng cả ngày mất.
Vừa định trốn về phòngthìtrong phòng vang lên tiếng của Thẩm Thuật: “Diệp Tuệ, em ở bên ngoài à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
côtuyệt đốikhôngthừa nhận là mìnhđangsợ đâu!
Trong nhà hàng chỉ cómộtbàn của họ, sau khi nhân viên phục vụđirồi,cômới dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Thuật lập tức chú ý đến dáng vẻ mờ ám của Diệp Tuệ, đầu tiênanhnhìn thoáng qua cái mũ củacô, sau đó đưa tay ra sờ lên vành mũcô. (đọc tại Qidian-VP.com)
côbé nhìn Diệp Tuệ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng trong trẻo và ngây thơ, cảnh tượng này giống nhưmộtbức tranh đẹp vậy.
Người nhân viênnóiđến khô cả họng, suýtthìbị chính khả năng kể chuyện của mình làm cho kinh sợ, bỗng dưng lại nghe thấymộttiếng động vang lên, cắt đứt mạch kể chuyện củacôấy, làm chocôấy sợ hãi títhìtim ngừng đập.
Lúc này Thẩm Thuật mới dám nhìncô,anhthấycôđangcười, ánh mắt ngập trànsựkhích lệ và tán thưởng.côrất xinh, nụ cười cũng đẹp, khiến cho thế giới vốn bám đầy bụi bặm củaanhtrở nênthậtsinh động.
Diệp Tuệ cúi đầu, vừa rồi tay cầmkhôngchắc nên làm rơi đôi đũa.
Diệp Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuậtthìkhôngkhỏi hoảng hốt, lúc nàycôbỗng quên mất chuyện Thẩm Thuật có thể khắc ma, chỉ sợanhsẽbị con ma nước xinh đẹp kia mê hoặc thôi.
Edit: Ngân Nhi
Người nhân viên ngẩn người, nét mặthiệnlên vẻ lúng túng: “Xin lỗi vìđãquấy rầy thời gian dùng bữa của haianhchị.”
Con ma nước đó rất xinh đẹp, có thể quyến rũ mê hoặc người ta, vì muốn có nhiều người làm bạn với mình, nó thường xuyên bám vào bờ hồ, kéo những người đứng gần đó xuống nước.
“Xin hỏianhcần gì ạ?”
“anhđừng nhìn,sẽbị con ma đó hớp hồn đấy.”
Diệp Tuệ ngẩn người, quay đầu lại nhìn,anhkéo vành mũcôthấp xuống, bảo đảm rằng mặt củacôsẽkhôngbị người ta trông thấy.
Thẩm Thuật cũng hơi nheo mắt, đưa món đồđangcầm trong tay chocôtheo bản năng, quyển chứng nhận quyền sử dụng đất màanhkhó khăn lắm mới lấy về được, giờ lạikhôngthể giấu diếm được rồi.
Có đúng làanhđangmộng dukhôngđó? Hai người mới ở đây cómộtđêm thôi, chắc chắn là chưa thể quen thuộc được, saoanhlại quen cửa quen nẻo quay trở về chỗ ghế salon dễ dàng thế hả?
Diệp Tuệđira ngồitrênsàn gỗ, dưới chân là mặt nước xao động tạo thành những vòng tròn,côthậtsựmuốn nhắm mắt ngủ trưa ở đây luôn.
Thẩm Thuật thấy nhân viên quay lại,anhnhận lấy đôi đũa sạch,nói: “Vậy em hãy nhớ kĩ để lần saukhôngphải sợ đến mức làm rơi đũa nữa nhé.” Thẩm Thuậtkhôngchút lưu tình vạch trần việc Diệp Tuệđangsợ.
Cuối cùng, người nhân viên cho ramộtkết luận, đó là chị Thẩm này rất chăm chút đến sắc đẹp, ngay cả khiđangngồi trong nhà hàng ăn cơm cũng sợ bị cháy nắng.
Thẩm Thuật chỉ tay vào người nhân viên đứng cách đókhôngxa,nói: “côkể lại cho chúng tôi nghe chuyện ban nãy cáccônóivới nhauđi.”
mộtgiây sau, Thẩm Thuật quay đầu nhìn mặt hồ, muốn biết xem con ma nước trong truyền thuyết kia rốt cuộc có hình thù gì.
Là con ma chuyên cướp mất hồn người ta, kéo người ta xuống nước cùng…
Thẩm Thuật cho rằng chuyện nàysẽtrôi qua trong êm đẹp, khoảng cách chỉ còn chưa tớimộtmét thôi,anhsắp thoát thân thành công rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúcanhsắpđitới chỗ salon, Diệp Tuệđãtỉnh táo lên nhiều,côhíp mắt nhìn, thấy Thẩm Thuật quẹo trái quẹo phải rất thành thạo, cảm thấy hơi kỳ lạ.
côlắng nghe rất nhập tâm, quên cả ăn cơm luôn.
mộtgiây sau, trong nước lộ ramộtcái đầu, dùđangở chỗ tối nhưng làn dacôbé kia vẫn trắng như tuyết, tỏa sáng như ngọc trai.
Trong buổi trưa yên tĩnh, vòng nước bỗng dưng trở nên lớn hơn, từ xa tiến lại gần, Diệp Tuệ cứ thế nhìn mặt hồ kỳ lạmộtcách chăm chú.
Tạchmộttiếng, Diệp Tuệ bật đèn lên, ánh sáng từtrêntrần chiếu xuống làm sáng cả căn phòng.
Lúccônhìnanh, mắtcôhơi nheo lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt người ta, thấp thoáng lộ rasựquyến rũ.
mộtgiây sau, Diệp Tuệ bất ngờ đứng chắn trước mặtanh, tầm mắt thoáng nhìn xuống, nhắm thẳng vào cái thứanhđangcầm trong tay.
Mái tóc dài ướt nhẹp xõatrênvaicôbé, có mấy lọn tóc rũ xuống mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy góc mặt rất đẹp củacô.
Diệp Tuệ: “…”anhmàkhôngbóc mẽ emthìchúng ta còn có thể là bạn tốt đấy!
Diệp Tuệ nghiêm túcnóilạimộtlần: “anhrất rất giỏi luôn á!”
Thẩm Thuật rũ mắt xuống, lắng nghesựyên tĩnh trong vài giây, sau đó là tiếng của Diệp Tuệ: “anh…anhmua hẳn biệt thự ở Nhĩ Hải luôn rồi á!!”
khôngđợi con ma nước nhích tới gần mình,côđãđứng bật dậy khỏi sàn nhà, trước giờ mấy con ma Diệp Tuệ gặp cũng coi là đángyêu, cho nêncôcó thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân chung sống hòa bình với chúng nó.
anhđứng quay lưng lại vớicô, trong ngựcđangôm cái quyển chứng nhận nhà đất, giọng có vẻ buồn ngủ: “anhmuốnđingủ.”
Sau khi mang đồ ăn cho họ xong, nhân viên cứ liên tục nhìn về phía họ. Thẩm Thuật rất đẹp trai, Diệp Tuệ qua trang phụcthìcó thể thấy là dáng người rất đẹp, chỉ có điều làkhôngthấyrõmặtcô.
Người nhân viên vừađi, Diệp Tuệ lập tức tự thôi miên bản thân: “Câu chuyện này chắc chắnkhôngcóthậtđâu.” Ngữ điệu rất chắc chắn.
côchỉ có thể an ủi mình rằng, có Thẩm Thuật ở bên cạnh,côkhôngviệc gì phải sợ hết.
côngước mắt lên nhìnanh: “Đưa đây!”
Tuy nhiên vẫn có cách phòng tránh, đó là ma nước chỉ xuấthiệnvào buổi tối thôi, lúc nó nhìn chằm chằm bạn, bạn tuyệt đốikhôngđược nhìn lại nó quá năm giây, nếukhôngsẽbị nó cướp mất hồn, tốt nhất cứ tìm cơ hội chạy trốn là xong.
Dưới ánh đèn, mọi thứ cảm xúc cứ ùa tới từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thẩm Thuật.
Sóng nước bỗng dao động mạnh,côbé chậm rãi giơ hai cánh tay trắng nõn lên,nhẹnhàng bám vào bờ.
Trong mắt của người nhà họ ThẩmthìThẩm Thuật chẳng biết làm gì cả,anhchỉ có thể sống nhờ vào tiền của gia đình.
anhrất muốnnóigì đó, nhưng lạikhôngthể thốt ra được câu nào.
Diệp Tuệ hiểu ra,khônghề cảm thấy làanhđangnóidối.
Diệp Tuệ nhìnanhđứng lên trong vô thức, bướcđi, lại vòng qua…Cực kỳ giống với cái lần nọanhbị mộng du. (đọc tại Qidian-VP.com)
nóicách khácthì, tất cả các nhân viên của nhà hàng mấy ngày nay chỉ việc phục vụ Thẩm Thuật và Diệp Tuệ thôi.
Thẩm Thuật cúi người xuống, rất bình tĩnh nhặt đôi đũa lên, đưa cho nhân viên: “Phiềncôlấy cho tôimộtđôi đũa mới.”
Diệp Tuệ cảm thấy, Thẩm Thuật hoàn toànkhôngphải là người giống như bọn họnói, bây giờanhđãkiếm được tiền rồi, còn mua được cảmộtcăn biệt thự cao cấp nữa.
thìra nơi đây cómộttruyền thuyết, đó là từng cómộtcôgáitrẻ nhảy xuống hồ nước tự tử vì tình. Sau khi c·h·ế·t linh hồncôgáiấy vẫn dạo chơi trong nước, biến thành ma nướckhôngthểđiđâu được.
“Phục vụ.” Thẩm Thuậtnóivới nhân viên phục vụ, người nhân viênđanglén lútnóichuyện riêng vội vàngđitới.
Chương 50
Diệp Tuệ thoáng nhìn châncôbé, là chân chứkhôngphải đuôi, cho nêncôbé xinh đẹp trước mắtcôbây giờ chắc chắnkhôngphải là nàng tiên cá, mà chính là con ma nước trong truyền thuyết kia.
Thẩm Thuật bị vạch trần: “…”
Thẩm Thuậtkhôngtrả lời Diệp Tuệ, cũngkhôngnhìncô, mà rất bình tĩnh đứng dậy,đivòng qua giườngcô, đồng thời cũngkhôngquên việc giấu kỹ cái quyển chứng nhận trong tay.
Vừa dứt lời, Thẩm Thuật dừng bước luôn, nhưng ngay sau đó lại chậm rãiđivề chỗ salon, làm bộ nhưkhôngnghe thấycônóigì.
Diệp Tuệ nghĩ vậy cũngkhôngcòn thấy sợ nữa.
Thẩm Thuật thở dài, đúng rồi,anhchính làmộtngười nông cạn như vậy đấy, mới đó thôiđãtiêu tốn tiền để mua biệt thự rồi.anhcúi đầu, chuẩn bị nghe Diệp Tuệ dạy bảo.
Nhưng con ma nước nàythìkhônggiống thế, vì nó chuyênđihại người! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ: “Vợ tôi có hứng thú với truyền thuyết ma nước ấy, muốn biết toàn bộ nội dung câu chuyện.”
Hai người kết hôn chưa lâu, chính thức có tiếp xúc với nhau cũng chỉ mới khoảng hai tháng, trước đó,anhkhônghề biết gì về Diệp Tuệ cả.
Thẩm Thuật ngẩn ngơ, mắt giật mấy cái,anhkhôngdám tin vào tai mình, ngập ngừng hỏi lạicô: “Giỏi ư?”
Thẩm Thuật nằmtrênsalon, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, khóe môi cong lên,khôngtiếng động mà bật cười.
Nhìn qua như thểcôđangmang theo toàn bộ những vật dụng để chống nắng vậy.
Lúc ăn cơm, suốt cả quá trình Diệp Tuệ đều cúi gằm mặt xuống, chiếc mũ che nắngđãgiấuđihơn nửa gương mặtcô, kính râmthìche kín mắt.
Thẩm Thuật bịcôbắt quả tang, toàn thân cứng đờ, tay che cái quyển chứng nhậnđi.anhcố gắng giữ vững bình tĩnh,khôngđể cho Diệp Tuệ chú ý đến hành động của mình.
Diệp Tuệ chủ động tiến lại gầnanh, Diệp Tuệ nhát gan, Diệp Tuệ luôn chủ động làm thân vớianh…Từng mặt tốt củacôgiống như những mảnh ghépnhỏ, từng chútmộtghép vào nhau.
Ánh mắt Thẩm Thuật tốiđi,anhnhìn vào mắtcô,khôngbiết có phải vì đêmđãkhuya haykhôngmà giọnganhhơi khàn: “Em ngủ ngon nhé.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thẩm Thuậtđãnghĩ ra cách đối phó.
Người nhân viên thấy Thẩm Thuậtkhôngtruy cứu vềsựthất trách của mình, liền vui vẻ kể lại đầy đủ nội dung câu chuyện kiamộtlần.
Trải quamộtngày quá mệt mỏi, hai người ngủ đến trưa mới dậy, sau đóđithẳng đến nhà hàng ăn trưa luôn.
mộtgiây dừng bước củaanhđãphá hỏng tất cả, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Thuật quá vụng về,khôngthể thoát được con mắt tinh tường của diễn viên Diệp Tuệ. Diệp Tuệđixuống giường, bước tới gầnanh, đập vào vaianhmộtcái.
Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ dùng bữa, có nghe thấy tiếng các nhân viên bàn luận xôn xao, vì cả nhà hàng có mỗi hai người khách là họ, nên tiếngnóichuyện vang lên nghe rấtrõràng.
Thẩm Thuật chú ý ngay đến phản ứng kỳ lạ của Diệp Tuệ,anhnhíu màynói: “Em sao thế? Lại nhìn thấy ma sao?”
Trở thànhmộthình bóng rấtrõràng.
Bản năng nhanh hơn suy nghĩ,côvội vàng vươn tay che kín mắtanhlại.
Nhưng màanhsẽphải thất vọng thôi, vìanhlà vật cách ly với ma quỷ mà, muốn nhìn cũngkhôngnhìn được.
Cho nên nơi này rất hay có người rơi xuống nước, có người bị đập đầu, có ngườithìbị té ngã.
Ban nãy Diệp Tuệ vì quá căng thẳng nênkhôngnghe thấy tiếng mở cửa, cho nênkhôngbiết là Thẩm Thuật vào phòng,đangmuốn đáp lạianhthìanhđãđira ngoài ban công đứng vớicôrồi.
Trong câu chuyện của họ có nhắc đến mấy chữ truyền thuyết về con ma nước, Diệp Tuệ vừa nghe thấy có liên quan đến ma là cực kỳ cảnh giác, liền nghiêng đầu hóng hớt.
Diệp Tuệ nghĩ lại cách đối phó với ma nước, dùng tốc độ nhanh nhất nhìnđichỗ khác,khôngmắt đối mắt với nó.
Diệp Tuệ bỗng lên tiếng: “Thẩm Thuật,anhđứng lại mau!”
Vừa kéo rèm ra là nhìn thấy ngay hồ nước bên ngoài ban công, ban ngày mặt hồ rất yên ả, tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi nhènhẹ, lúc này gần như là chìm trong yên tĩnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.