Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


côrất nể tình cười ha ha hai tiếng, vỗ vaianhnói: “Truyện cười này hơi lạnh đó.”

Mấy lời sến súa kia từ đâu mà có thế? Diệp Tuệ cảm thấy, bây giờ Thẩm Thuật lại bắt đầu biếtnóiđùa rồi đấy,đãvậythìcôcũng phải tỏ vẻ hưởng ứng thôi.

“Chỗ người vẽ tranh kia kìa, em nhìn thấymộtcon ma rất xinhđilên từ dưới nước, bước đến đứng bên cạnh cậu ta.” Diệp Tuệnói, “Em nghĩ rằng hai người họ chắc chắn là từng trải quamộtkhoảng thời gian bên nhau.”

côcòn muốnnóithêm, nhưng giọngnóilại dần dầnnhỏđi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

(sổ đỏ)

Diệp Tuệ khẽ mở mắt ra, ậm ừ đáp lại.

“côấyđirồi.” Diệp Tuệ lại nhấn mạnhmộtlần nữa, “thậtsựrất đẹp.”

“À đúng rồi, em còn cómộtchuyện muốnnóivớianh.” Giọng điệucôtỏ ra áy náy, “Trước giờ em luôn kiếm cớ đến gầnanh, là bởi vì nếu chạm vàoanhthìemsẽkhôngnhìn thấy ma nữa.”

Câu quảng cáo nàyđãđánh trúng tâm tư của Thẩm Thuật,anhbiết, Diệp Tuệ chắc chắnsẽthích.anhthỏa mãn để quyển chứng nhận quyền sử dụng đất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó yên tâmđingủ.

Thẩm Thuậtđivài bước vào trong phòng, sau đó dừng lại, đột ngột xoay ngườinóivớicô: “Tối nayanhsẽngủ ở đây.”

Ngườiđiđường theo bản năng liếc nhìn Diệp Tuệ mấy lần, mặc dù mặtcôvẫn đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có người cảm thấy bóng dángcônhìn quen quen.

Diệp Tuệ hoảng hốt, nhưng mũ củacôkhôngbiếtđãbị gió thổiđiđâu mất rồi.

Thẩm Thuật gật đầu, làm bộ nhưkhôngbiết gì cả.

Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Thuật yên lặng nghecôkể chuyện.

Ngày maianhcó thể tìm cơ hội đểcôpháthiệnra món quà này.

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật vẫn để mắt đến cái tủ đầu giường, đề phòngcôpháthiệnra quyển chứng nhận nhà đất bên trong. Đợi khicôngủ rồi,anhmới rón rénđitới bên giườngcô.

Cũng may làcôvẫn chưa pháthiệnra quyển chứng nhận kia, trước khicôpháthiệnra,anhphải nhanh chóng lấy nó về.

Thẩm Thuật thử gọi têncô, nhưng giọnganhrấtnhỏ, hồi lâu sau vẫnkhôngthấycôtrả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Thẩm Thuật dạo chơiđãđời ở Song Lang cổ trấn, đến chiều hai người lại ở trong khách sạn chờ xem mặt trời lặn.

Diệp Tuệnói: “anhcó đọc tin tức về tập đoàn Kiến Quốckhông?”

Đúng lúc này, Diệp Tuệ bỗng trở mình, nghe thấy tiếng động bên cạnh,cômở mắt ra, vừa vặn đối diện với tầm mắtanh.

Diệp Tuệ động viên Thẩm Thuật: Ít tiền cũngkhôngsao, sau này bọn mình cùng nhau kiếm tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba con ma trong phòngđãbịanhdọa chạy mất rồi, Diệp Tuệ an tâmđitắm rửa sạchsẽ, vừa ra khỏi nhà tắmthìnghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Thẩm Thuật:khôngthể đểcôấy nghĩ rằng mình làmộtngười suy nghĩ nông cạn được.

Mặt trờiđãngả về hướng Tây, choangmộtcái, Thẩm Thuật hình như vừa nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn,thìra Diệp Tuệ đến gầnanhchỉ bởi vìanhcó khả năng chắn ma thôi.

Diệp Tuệkhôngbiết trong đầu Thẩm Thuậtđangnghĩ gì, tuy vậycôvẫn quyết địnhsẽđem pháthiệnvừa rồi của mìnhnóichoanhnghe.

Nếuyêucôấythìhãy tặngcôấymộtcăn nhà, biệt thự Nhĩ Hải chờ bạn đến mua.

Diệp Tuệ nghiêm túc trả lời: “Chuyện thích haykhôngkhôngthể dùng tiền để cân nhắc được, nếu cả haiyêunhauthậtlòng,thìdùanhấy có nghèo rớt mùng tơi, em cũngsẽluôn ở bênanhấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng từng cơn gió to thổi về hướng hai người, cái mũ Diệp Tuệđangđội trong nháy mắtđãbị gió thổiđi.

Thẩm Thuậtđãtừng tra cứutrênmạng về Đại Lý, trong đó có các quảng cáo bất động sản của nhiều công ty, nhờ đó bắt đầu nảy sinh ý định mua nhà cho Diệp Tuệ.

anhlấy quyển chứng nhậnđi, chậm rãi đóng ngăn kéo lại, thở phàonhẹnhõm.

côđira mở cửa, thấy Thẩm Thuật mặc đồ ngủ đứng bên ngoài,côtưởng làanhcó chuyện muốnnóinênkhôngchút đề phòng gì mà mở rộng cửa ra.

thìra làcôđangnhìn ma, Thẩm Thuật mỉm cười, nhướn mày lên ý bảocônóitiếp.

Diệp Tuệ lại nhìn về hướng đó,côthở dài tiếc nuối, hôm nay người họa sĩ dọn quán hơi sớm, con ma dưới nước xinh xắn ấy cũngđimất rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời editor: Mệt hai ông bà này quá))

Thẩm Thuật hỏi: “Em thích nhìn người đẹp hả?”

“Lần đấy em cùnganhtới bệnh viện là để giúp Trần Nguyệt Nga gặp Tôn Kiến Quốc, hai người là mối tình đầu của nhau…” Diệp Tuệ kể lại mối tình của họ choanhnghe.

Mái tóc dài mềm mại xõa tungtrênkhôngtrung, tạo thànhmộtđộ cong rất đẹp, cuối cùng hạ xuống bờ vai, nhìn vô cùng tự nhiên.

Tuy rằng trong phòngkhôngcó ma nữa, nhưnganhvẫn nằm ngủtrênghế salon cáchcôkhôngxa, khiến chocôcảm thấy rất an tâm.

Thế nhưng, Thẩm Thuật lại tự động đem ý của câu này chuyển thành là, việcanhmuamộtcăn biệt thự ở Nhĩ Hải làmộthành động cực kỳ nông cạn.

Mặt nước phía xa nhuộmmộttầng viền vàng theo ráng chiều, hai người cùng nhau nhìn lên trời, xem mặt trời từ từ hạ xuống.

Thẩm Thuật ngẩn người,anhđãđứng ngănkhôngchocônhìn người họa sĩ kia rồi, thế mà bây giờcôlại chủ động đề cập đến người họa sĩ đó vớianh.

Diệp Tuệ nghĩ đến tình huống củacôvàanh, liền khích lệ Thẩm Thuật: “Nhưng mà dùhiệntạikhôngcó tiền, chỉ cần cùng nhau cố gắng, tương lai chắc chắnsẽkiếm được tiền thôi, đúngkhông?”

Diệp Tuệ đáp: “Có ai màkhôngthích nhìn người đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui mà.”

Nếucôđãnóilàđangnhìn con ma xinh đẹp đó, vậythìanhsẽđứng sangmộtbên chocôcó thể nhìn thấy được người họa sĩ bên hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuậtnói: “Nếu cómộtngười giống như Tôn Kiến Quốc, gây dựngmộttập đoàn sản xuất kẹo vì em, còn đưa công ty lên top đầu cả nước,thìem có thíchanhtakhông?”

Thẩm Thuật theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt cánh taycô, kéocôvào lòng mình, ánh mắt ngườiđiđường vì thế mà chỉ nhìn thấy người đàn ông kiađangômmộtcôgáicó mái tóc đen dài.

Tạchmộttiếng, đèntrêntrần nhà tắt hết, cả phòng chìm trong bóng tối, tấm rèm cửa dày nặng gần như cũng cản lại hết ánh sáng từ bên ngoài.

anhmở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, cầmmộtquyển chứng nhận quyền sử dụng đất

Diệp Tuệ còn chưa kịp hiểu ra làm saothìcả ngườiđãbị Thẩm Thuật kéo vào lòng rồi, ban nãy đầu ócanhtrống rỗng, chỉ cómộtsuy nghĩ duy nhất làkhôngthể để Diệp Tuệ bị người ta nhận ra.

Thẩm Thuật suy tưmộtphút đồng hồ, cuối cùngnóiramộtcâu: “Vậy em tự soi gươngđi.”

Sau đó…

Lúcanhý thức được là mìnhđangômcô,anhkhôngkhỏi cảm thấy căng thẳng, mặtcôdán chặt vào ngựcanh, nghe thấy tiếng timanhđập loạn.

Kể xong, Diệp Tuệkhôngkhỏi bồi hồi: “Tìnhyêucủa họthậtkhiến cho người ta ngưỡng mộ.”

Diệp Tuệ cườinói: “Cảm ơnanh.”

Cục diện này có thể gọi là cuộc thi “Các cáchnóiđùa của thẳng nam”, thí sinh Thẩm Thuật bị Diệp Tuệ lấn át hoàn toàn, cuối cùng ngã xuốngtrênđài pk.


Nếu so với hình ảnhmộtđứa bé đáng thương màcôhình dung vềanhthìquả thực là như hai người khác nhau vậy.

Chương 49

“Lần trước lúc bọn mình ngồitrênxe bus ý, em suýt nữathìbị hù c·h·ế·t, lúc đó trong xe toàn là ma thôi, có mỗianhvới em là con người,anhbảo em có sợkhôngcơ chứ?”

khôngphảinóiphụ nữ ai cũng thích được khen sao? Thẩm Thuậtkhônghiểu,rõrànganhđãnóiđúng mà, sai chỗ nào chứ?

Ánh sáng rất mờ, đường néttrênmặt Diệp Tuệkhôngrõràng lắm, nhưng góc nào nhìn cũng đẹp quá đáng,khôngđiểm nào là Thẩm Thuậtkhôngthích cả.

Thẩm Thuật lấy chăn dự phòng trong tủ ra đặt lên ghế, nhìn bóng lưnganhđangtrải chăn, Diệp Tuệkhôngmuốnnóivớianhrằng mađãbịanhdọa chạy mất rồi, chẳng còn con ma nào hết.

Cuối cùng Diệp Tuệ cũng thẳng thắnnóivới Thẩm Thuật chuyệncôcó thể nhìn thấy ma, đồng thời kể lại toàn bộ mấy chuyện lúc trước.

Hình như cómộtchút chút gì đó rung động rồi.

Diệp Tuệđangbuồn ngủ, ý thức mơ hồ, nhưngcôvẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề màanhhỏi: “Thích chứ, nơi này phong cảnh rất đẹp, khiến cho tâm trạng thoải mái.”

côhỏi: “anhđoán xem lúc nãy em nhìn cái gì?”

Thẩm Thuật: “…”

Chờcôchui vào chăn rồi,anhmớinói: “anhtắt đèn đây.”

anhhỏicô: “Em có thích ở trongmộtcăn nhà nhìn ra biểnkhông? Ví dụ như ở Đại Lý chẳng hạn.”

Thẩm Thuật nghĩ lại lần đó,thìra tối hôm ấy Diệp Tuệđitheo mấy con ma đến tận trạm cuối cùng,cônhát gan như vậy, chắc chắn phải sợ rồi.

Hành động này của Thẩm Thuật,thậtkhiến cho người ta cảm thấy quá bất ngờ!

anhho khan, tỏ vẻ bình thảnnói: “Đúngthậtnhỉ.”

Diệp Tuệ chơi rất vui, nhưngkhôngpháthiệnrasựhồi hộp căng thẳng của Thẩm Thuật, chỉ biếtđitheoanhcả ngày.

Thẩm Thuật nghĩ đến câu “Phụ nữ ai cũng thích được khen”,anhcảm thấy đây là cơ hội tốt, phải tận dụng mới được. Nhưng làm thế nào để có thể khen Diệp Tuệmộtcách hợp tình hợp lý đây?

- --

Mặt trờiđãhoàn toàn lặn mất, bầu trời chuyển thành màu đen.

Từ sáng đến giờ trong đầu Thẩm Thuật chỉ nghĩ đếnmộtchuyện, đó là làm thế nào để Diệp Tuệ pháthiệnra trong ngăn kéo tủ đầu giường có quyển chứng nhận quyền sử dụng đất.

Xác nhận Diệp Tuệđãngủ rồi,anhliền vén chăn rời khỏi ghế salon,đitới bên giườngcô.

Thẩm Thuật vừa dứt lời, bầukhôngkhí nơi đây chợt yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cảm giác nhưđangở Bắc Cực.

anhđứng ngắmcômộtlúc, sau đó khom lưng xuống bên cạnh giườngcô, khẽ cúi người, động tác rấtnhẹnhàng.

Mấy câunóilãng mạn mà Thẩm Thuật học được chẳng xi nhê gì với Diệp Tuệ cả, nhưng hành động bảo vệcôtheo bản năng nàythìlại rất có tác dụng.

Có xinh đẹp đến đâuthìThẩm Thuật cũngkhôngcó hứng thú, huống hồanhcòn chẳng nhìn thấy ma.

Trước khi tới Đại Lý, Thẩm Thuậtđãmuamộtcăn biệt thự có view nhìn ra biển, vừa rồi khi chuẩn bị ngủ,anhhỏi Diệp Tuệ là để xác nhận suy nghĩ củacô, chắc chắn rằngcôsẽthích.

Diệp Tuệ hơi hoảng loạn, chỉ biết đứng imkhôngnhúc nhích, mặt hình nhưđangnóng lên.

Khicônhắm mắt lại sắp ngủ,anhlại đột ngột mở miệng gọicô: “Diệp Tuệ.”

Vìđangngái ngủ nên tiếngnóicủacôcòn mang theoâmmũi, thấy động tác của Thẩm Thuật,côhơi nghi ngờ hỏi: “anhđanglàm gì thế?”

“anhbiếtkhông, ở đằng kia cómộtcon ma rất xinh đẹp.” Diệp Tuệnóixong lại àmộttiếng, nhớ ra làanhkhôngnhìn thấy ma, “À quên mất,anhcó nhìn thấy đâu.”

Hai người với lối suy nghĩkhôngcùng tần số,nóichuyện màkhônghiểu được ý của nhau.

Thẩm Thuật suy nghĩ đến sức khỏe củacô, quyết định quay về khách sạn sớm.

Thẩm Thuật trêu vợ thất bại, tiếp tụcđidạo với Diệp Tuệ,côđangrất vui, hoàn toànkhôngchú ý đếnanh.

Đại Lý rất đẹp khi về đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, từ đằng xa truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ. Dưới bóng cây, tựa nhưmộtthế giới nhonhỏtách biệt.

rồi bỏ vào trong đó.

Diệp Tuệđivới Thẩm Thuật cả ngày, chân mỏi nhừ, ăn cơm tối xong,côchỉ ở trong khách sạn chứkhôngđiđâu nữa.

Diệp Tuệnóirasựthật: “thậtrathìcái người được thừa kế di sản trăm tỷ của ông ấy chính là em đó.”

Lời tác giả:

Lúc Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật,côchỉ có thể nhìn thấy đường viền gương mặtanh,khôngnhìnrõbiểu cảm.

Diệp Tuệ ngơ ngác,khôngkịp phản ứng lại,anhsợcôhiểu lầm nên lập tứcnóithêmmộtcâu: “Vì em sợ ma mà,anhsẽngủtrênsalon.”

Tiếng cười củacôlại tiếp tục như những mũi tên đâm vào người Thẩm Thuật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49