Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59
Tịch Điềm nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Tịch Điềmđangnhắc đến chuyện hai vợ chồng ông mấtđiđứa congái, nếu là phim tự truyệnthìnhất địnhsẽcó đoạn Ninh Linh trải qua nỗi đau mất con.
Cònhiệntại, người quan trọng nhất vớicôchính là Thẩm Thuật.
Vừa dứt lời, tiếng đàn lập tức ngưng lại, Ninh Linh quay đầu nhìn Diệp Tuệ,cônóitiếp: “Cháu có thểnóichuyện vớicôvài câukhôngạ?”
Diệp Tuệ chưa có tác phẩm nào tiêu biểu, phim “Giải thoát” màcôcasting thành công còn chưa bắt đầu quay, cho nên Tịch Điềm chưa biết nhiều vềcô.
Tịch Điềm thoáng nhìn vào khoảngkhôngbên cạnh, tựa nhưđangnhìnmộtai đó, nhưng cũng như chỉ lơ đãng liếc mắt sangmộtcái thôi.
Hồi lâu sau, Ninh Linh mới mở miệng: “Mười năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, congáicủa chúng tôi qua đời, chuyện này làmộtnỗi đau rất lớn đối với chúng tôi…”
Truyền thôngđangcó mặt trực tiếp nghe xong liền vô cùng nóng ruột, bọn họ chưa từng nghe qua bất kỳ tin đồn nào về việc này, nữ chính được chọn từ bao giờ vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đạo diễn Tịch, phim này bao giờsẽbắt đầu quay ạ?”
Thẩm Thuật lúc này mới kịp phản ứng,anhchưa từng xemcôđóng phim, nhưng chỉ quamộtphút ngắn ngủi vừa rồicôđãkhiến cho người xem vô cùng cảm động,anhbiếtcôlàm được rồi.
Khúc mắc giữa hai người được tháo gỡ, Tịch Điềm nhìn Diệp Tuệ, giọngnóiđãôn hòa hơn trước nhiều: “Tuy rằngcôcó thể nhìn thấy vợ tôi, nhưng tôisẽkhôngdễ dàng giao vai chocôđâu, tôi phải kiểm tra kỹ năng diễn xuất củacôđã.”
“Tốt lắm.” Tịch Điềm lên tiếng cắt ngang.
Ánh mắt Tịch Điềm nhìn chăm chú,khôngdám dời mắtđi, ôngkhôngdámyêucầu xa vời rằng Ninh Linhsẽtha thứ cho mình.
Ninh Linh rất giận Tịch Điềm, vì công việc mà ôngđãquên luôn cả việc congáimình qua đời, cũng quên cả tình cảm giữa hai vợ chồng.
Ninh Linh lặng yênkhôngnói, nhưng khí đentrênmặtđãtảnđiđôi chút.
Tịch Điềm hỏimộtcâu, giọngnóicó phần dè dặt: “Em có thể tha thứ choanhkhông?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đạo diễn Tịch, có phải bộ phim có tiến triển gì mới haykhông?”
Chiếc bútnhẹnhàng lướtđi,trêngiấy dầnhiệnra mấy chữ.
Bà muốn nhìn xem, bây giờ bàđãchết rồi, liệu ông có còn lạnh lùng vô cảm như thế nữa haykhông.
Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, Ninh Linhkhôngnóigì, chỉđitới trước bàn. Diệp Tuệ chỉ về phía bàn đọc sách, ý bảo mọi người nhìn về hướng đó.
Cả hai đềukhôngthể giải thoát được.
Đoạn này cũng chính làmộttrong những đoạn quan trọng nhất đối với Ninh Linh và Tịch Điềm.
Tịch Điềm đứng đối diện với ống kính, thái độ rất trịnh trọng, tuyên bốmộtchuyện cho tất cả khán giảtrêncả nước biết: “Tôiđãchọn được người vào vai nữ chính rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tịch Điềmkhôngnhìn thấy Ninh Linh, ông chỉ dịu dàng hướng về phíakhôngkhí mànóitiếp: “thậtraanhđãnghĩ đến chuyện sau khi quay xong bộ phim này,anhsẽtự kết liễu đời mình, đến lúc đómộtnhà chúng ta lại có thể được đoàn tụ rồi.”
Tịch Điềm căng thẳng quan sát, lúc nhìn thấy hàng chữ này, ông nhận ra ngay đây chính là nét chữ của Ninh Linh, bà tha thứ cho ông rồi.
Xem ra khúc mắc trong lòng bàđãđược gỡ bỏ rồi.
Hiểu được nỗi lòng của chồng, Ninh Linh rơi lệ: “Saoanhkhôngsớmnóicho em biết?” Nếunóira sớmthìhiểu lầm giữa hai vợ chồngđãkhônglớn đến như vậy, cũngsẽkhôngxa cách cảmộtđời.
Ninh Linh nhìn Tịch Điềm, ông chỉ trầm tư ngồi yên đúngmộtngày, ngay sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào công việc.
Chương 59
“Đạo diễn Tịch, có thể công bố tên nữ diễn viênsẽđóng vai Ninh Linh chưa ạ?”
Diệp Tuệ thấy khí đentrênmặt Ninh Linhđãbiến mất hết, trở lại dáng vẻ ban đầu của bà,mộtngôi sao lớn tỏa sángtrênmàn ảnhnhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mọi người ở khu này vì sợ ma nênđãchuyển hếtđirồi, thế nhưng, tôiđãlàm đến nước ấy, tại sao ông ấy vẫn chưa chịuđi?”
Ông lên tiếng, ngữ điệu có phần đau khổ: “Tôi muốncôdiễn thử cảm xúc đau đớn khi mấtđiđứa con của mình.”
Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, bà vẫnđangnhìn Tịch Điềm, miệng nở nụ cười.
“anhrất tự trách, vìanhđãbỏ mặc em, nên em mới rời xaanh. Về sauanhlại điên cuồng sáng tác, dùng phim ảnh để khiến bản thân tê liệt.”
Diệp Tuệnói: “côcó lời gì muốnnóivới chú đúngkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Linhnóixong, Diệp Tuệ lại truyền đạt lại cho Tịch Điềm nghe, Tịch Điềm vô cùng kinh ngạc, lờicônóiđúng là giống những chuyệnđãxảy ra với hai vợ chồng ông.
Diệp Tuệ thở dài, hai người vì hiểu lầm nhau, mà thành ramộtngười sống trong đau khổ,mộtngườiđãchết nhưng lại trở thànhmộtlinh hồn đầy oán hận.
khôngai biết rằng, bộ phim này chính là tác phẩm cuối cùng của người đạo diễn tài ba này, ngay khi phim được công chiếu, tin tức về cái c·h·ế·t của ông cũng được truyền ra.
Ninh Linh gật đầu, bà biết hai người ở bên ngoài, nên mới cố tình đánh đàn để đưa bọn họ vào.
Ngũ quan vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắtthìlại nhưmộthồ nước tĩnh lặng.
Tịch Điềmkhôngtrả lời câu hỏi nào, chỉnói: “Kể cả thời gian của Diệp Tuệkhôngđủ, tôi cũngsẽđợicôấy diễn xong những bộ phim khác rồi mới bắt đầu quay đến phim này.”
Cảm giác như bị vả cho sưng mặt rồi.
“Bởi vì người có thể diễn tốt vai Ninh Linh, chỉ có duy nhất Diệp Tuệ mà thôi.”
hiệntrường lập tức rơi vào yên tĩnh, nhưng ngay sau đó là những câu hỏi dồn dậpkhôngđiểm dừng.
Nếucômấtđianh, mãi mãikhôngthể nhìn thấyanhnữa,côsẽcó phản ứng thế nào đây.
Cửa phòng được mở rộng, Diệp Tuệ và Thẩm Thuậtđivào, càng vào sâu bên trong, tiếng đàn càngrõràng hơn, vang vọng trong căn nhà lớn, bầukhôngkhí ghê rợn chậm rãi lan tràn.
Tịch Điềm hơi há miệng, nhưng vẫnkhôngnóigì.
Diệp Tuệ chỉ mới nghĩ tới đây mà nước mắtđãchảy ra,côkhôngkhóc lớn lên, mà khócmộtcách kìm nén, nhưng càng có thể khiến cho người ta cảm nhận đượcsựtuyệt vọng và nỗi bi thương củacô.
“Kỹ năng diễn xuất của diễn viên này rất tốt, đặc biệt là độ hiểu biết củacôấy về Ninh Linh nhiều hơn hẳn tất cả những nữ diễn viên trong giới giải trí.”
Bàkhôngnóitiếp nữa, Diệp Tuệ biết, bàđangđợi Tịch Điềm giải thích.
Hai người đến phòng khách, ở đó có bàymộtchiếc đàn Piano rất lớn,trênghếkhôngcó ai ngồi, nhưng phím đàn đen trắng lại tự chuyển động, đánh lên những giai điệu sâu lắng, dù có người đến vẫnkhôngdừng lại.
Ninh Linh lạnh lùng cườimộttiếng.
Tịch Điềmnóixong, bầukhôngkhí lại rơi vào yên tĩnh.
Cả Ninh Linh và Tịch Điềm đều tự trách bản thân, Ninh Linhthậtvất vả mới rời xa được giới điện ảnh, muốnmộtlần nữa cùng Tịch Điềm bắt đầumộtcuộc sống bình thường, thế nhưng Tịch Điềm lại thay đổi.
“Năm năm nay, chưamộtgiâymộtphút nàoanhthôi nhớ em cả.”
Thẩm Thuật đứngmộtbên nhìncôkhóc, tim bỗng nhói đau, theo bản nănganhrất muốn tiến lên ôm Diệp Tuệ yếu đuối vào lòng.
nóiđến đây, Ninh Linh bật khóc, bà nghẹn ngàonói: “Ngay cả khi tôi chếtđirồi, ông ấy vẫn lạnh nhạt như thế, quả nhiên là ông ấykhôngyêuthương tôi.”
côchưa sinh con, càng chưa từng trải qua nỗi đau mất con, nhưngcôcó người màcôcảm thấy rất quan trọng trong cuộc đời. Trước khi đến thế giới này,côchỉ làmộtđứa trẻ mồ côi,khôngngười thân,khôngbạn bè.
mộtgiây sau, ông cườinói: “Tôi tin rằng Ninh Linh cũngsẽhài lòng vớisựlựa chọn của tôi.”
Chỉ làmộtđoạn khóc ngắn, nhưng Diệp Tuệđãlàm thỏa mãn mọiyêucầu khó khăn của Tịch Điềm từ trước đến nay.
Bùi Ninh, Thường Huỳnh vàmộtsố nữ diễn viên khác, cùng cư dân mạng mấy hôm trước vừa mới chửi mắng Diệp Tuệmộttrận, hôm nay đều cùng chungmộtsuy nghĩ…
Mấy hôm sau, Tịch Điềm chủ động liên hệ với phóng viên, mọi người ai cũng biết là đạo diễn Tịch chuẩn bị công bốmộttin tức nóng hổi.
Trong bầukhôngkhí yên tĩnh, vang lên giọngnóiáy náy của Tịch Điềm.
Ninh Linhkhôngđáp.
Diệp Tuệ hít sâumộthơi, gọimộttiếng: “Ninh Linh?”
Tiếng đàn dương cầm cứ thế vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giai điệu du dương, nhưng lại hơi đáng sợ. Chẳng biết từ khi nào, ngoài trời bỗng nổi gió, tiếng gió kêu vù vù, tựa như sắp có bão.
“anhđangchuẩn bị làm phim về em đấy, em tuyệt vời như thế,anhsẽghi chép lại cuộc đời em, để cho mọi người biết vợ củaanhxuất sắc đến nhường nào.”
Người ta đềunóiTịch Điềm chỉyêuphim ảnh, còn những thứ khác ông chẳng quan tâm. Bà cũng nghĩ giống họ, congáicủa hai ngườiđãmất, ôngkhôngbận tâm, bà buồn bựckhôngvui, ông cũngkhôngbuồn đoái hoài.
Những lời đồn đại xuấthiệnrất nhiều, nhưng Tịch Điềm hoàn toànkhôngquan tâm đến, ông chỉ muốn tận tâm hoàn thành bộ phim này, sau đóđitheo người vợđãkhuất.
Tịch Điềm nhìn khoảngkhôngbên cạnh Diệp Tuệ, gương mặt thoánghiệnnét cười.
Ông ấy thường xuyên ở trong studio, dù có về nhàthìcũng đắm chìm trong việc sáng tác kịch bản, rất ít khinóichuyện với bà, tình cảm của hai người càng ngày càng trở nên nhạt nhòa.
Ômmộtniềm tin như vậy, sau khi chếtđi, linh hồn bà lại bay trở về căn nhà này. Trước khi c·h·ế·t bà chán ghét khi ông cứ lạnh lùng với bà, nhưng chếtđirồi, nơi này vẫn là nơi mà bà muốn quay về nhất.
Ông muốn dùng cách này để chuộc tội với vợ mình.
“Piano tự đánh màkhôngcó người, bản thảo bị xé nát, người khác đều thấy sợ hãi, nhưnganhkhônghề muốn chuyểnđi. Vìanhhi vọng có khi nào em vẫnđangở bên cạnhanh, chỉ làanhkhôngnhìn thấy em,khôngthể tự chứng minh đó làsựthậtthôi.”
Năm năm ôngkhôngcó thêmmộttác phẩm nào, chẳng qua là vì ông luôn tự nhốt mình trong phòng thôi.
“Năm năm nay,anhchỉ tập trung viết kịch bản cho phim này.” Tịch Điềm để Diệp Tuệ đưa kịch bản cho Ninh Linh.
Tám giờ sáng, các phóng viên từ các tạp chí lớnnhỏđãvây quanh căn biệt thự của Tịch Điềm, con phố vốn rất vắng vẻ, giờ lại đông nghịt người.
Cửa từ từ mở ra, Tịch Điềm bước ra từ bên trong, máy quay phim chụp ảnh nhắm thẳng vào ông, đèn flash lóe lênkhôngngừng.
Ninh Linh lạnh lùng nhìn Tịch Điềm: “Nếuđãkhôngthương tôi,thìtại sao còn làm ra vẻ thâm tình như vậy làm gì chứ?”
Ninh Linh lật từng trang, đầu ngón tay khẽ run, bà vẫn biết Tịch Điềm viết kịch bản, nhưngkhôngthèm quan tâm xem ông ấy viết cái gì. Vì ông mà những thứ bà vốn rấtyêuthích, cuối cùng lại trở thành thứ mà bà ghét nhất.
Diệp Tuệ nhìn thấymộtngười phụ nữđangđứng bên cạnh đàn, tóc bà rất dài, sắc mặt suy yếu, ánh mắt bình thản, chính là vợ của Tịch Điềm, Ninh Linh.
“Có những chuyện phảinóirathìmới có thể biết đượcsựthật.” Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh,rõràng trước khi c·h·ế·t oán khí của bà rất nặng,trênmặt còn cómộttầng khí đen.
“Diệp Tuệ.”
Các phóng viên nhà báođãgiơ máy lên hết, chỉ sợsẽbỏ quamộtgiây phút nào, Tịch Điềm tiếp tụcnóira hai chữ, cũng làmộtcái tên khiến cho người ta trợn tròn mắt.
Tịch Điềm nhìn Diệp Tuệđangnóichuyện vớikhôngkhí, đáy mắthiệnlên vẻ khiếp sợ, Thẩm Thuật sớmđãquen với chuyện này, tầm mắtanhchỉ chăm chú nhìn vàocô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp đó,mộttờ giấy trắng được đặttrênbàn, đầu bút hướng xuống, chậm rãi chạm lên trang giấy.
Lúcnóichuyện, Ninh Linh hoàn toànkhôngnhìn Tịch Điềmmộtcái, đáy mắt mang theo hận ý.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc mắt nhìn nhau, Tịch Điềm thoáng rùng mình, ôngnói: “Hai người vào nhàđi.”
Ninh Linhnóitrong cơn tức giận, sắc đentrênmặt càng đậm hơn: “Tôi cố tình đánh đàn dương cầm vào ban đêm, cố tìnhđitớiđiluitrênmặt đất lúc rạng sáng, thỉnh thoảng còn xé nát bản thảo của ông ấy, tôikhôngmuốn cuộc sống của ông ấy trôi qua quá thoải mái đâu!”
Tịch Điềm hiếm khi nở nụ cười khen ngợi: “côđãqua cửa rồi.”
“Congáiqua đời,anhluôn thầm trách bản thân, chỉ khi vùi đầu vào công việc,anhmới có thể tạm thời quênđichuyện đó.khôngngờ rằng vàomộthôm sau khi xong việc trở về nhà,anhlại phải nghe tin về cái c·h·ế·t của em.”
Diệp Tuệ im lặng suy nghĩ, người ta đềunóisau khi vợ chếtđi, tính cách của đạo diễn Tịch càng thêm ngang ngạnh quái gở, chẳng muốn gặp gỡ ai, ngay cả trong nhà có ma cũngkhôngbuồn chuyểnđi.
thìra vợ ông vẫn luôn ở nơi này, Tịch Điềm nhìn vào khoảngkhôngbên cạnh Diệp Tuệ, biểu cảm rất phức tạp.
Edit: Ngân Nhi
Bây giờ ông vừanóivới bà rằng, kịch bản này ông viết riêng cho bà đấy sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.