Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


Thẩm Thuật ngẩng đầu lên nhìn, người đó có họ hàng xa với nhà họ Thẩm, chỉ khi nào cósựkiện gì lớnthìmới đến đây.

Mọi người sửng sốt, lời này là có ý gì? Ý là Bùi Ninh và Thường Huỳnh chỉ muốn có vai diễn chứ căn bảnkhônghề suy nghĩ đến việc làm thế nào để diễn tốt được vai Ninh Linh sao?

Tối maisẽtổ chức tiệc sinh nhật cho ông Thẩm, ôngđãbáo từ sớm cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ. Diệp Tuệ tất nhiên là đồng ý tham dự, còn cùng Thẩm Thuậtđichọn muamộtmón quà.

Diệp Tuệ cau mày, trong lòng bỗng có dự cảm xấu,cônhanh chóngđitới. Vừa mới tới gầnthìnhững lờinóikhó nghe kiađãlọt hết vào trong tai.

Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệđangnóiđỡ cho mình, đáy mắt tràn ngập cảm xúc.

Diệp Tuệ giậnkhôngchịu nổi, còn Thẩm Thuậtthìnét mặt vẫn bình thản,khôngcó cảm xúc gì, dường nhưanhđãquen đón nhận những lời công kích từ người khác rồi.

Giờđãlà cuối thu, thời tiết khá lạnh, gió thổi làm lá cây rơi xào xạc. Bốn phíakhôngmộtbóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống.

Chương 60

Người kia thấy Diệp Tuệkhôngnhữngkhôngxin lỗi, còn châm chọc mình, liền quát lên: “cônóicái gì?”

anhrũ mắt xuống, vẻ mặt hờ hững, mấy lời như vậy từnhỏđến lớnanhđãnghe nhiều rồi.

Giọngnóinhẹnhàng củacôtruyền vào taianh, dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Tuệ ngẩng mặt lên, nghiêm túcnóichoanhbiết rằng,anhlàmộtngười rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng khi người ta cố tình nhắc tới chuyện của mẹ, đáy lònganhlại mơ hồhiệnlên nỗi đau, nhớ lại khi mình bị mẹ vứt bỏ.

Luôn luôn là như thế,khôngmộtai giúpanh,khôngmộtai đứng về phíaanhcả.

cônhìn cổ ông ta, nét mặt tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi nhìn thấy cómộtcon ma nữđanggục đầu vào cổ ông đó, nó mặcmộtbộ đồ màu đỏ, mặt trắng bệch, lưỡi rất dài, còn nhìn ông rồi kêu đói kia kìa…”

Diệp Tuệ tiện tay cầmmộtly rượu,đitới bên cạnh người kia, làm như vô ý đổ hết rượu lên người người ta.

Phóng viên: “Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều có tác phẩm tiêu biểu, Diệp Tuệ có gì khác biệt so với bọn họ sao?”

Người kia bị dọa sợ đến nỗi mặt tái mét, ông ta cực kỳ tin vào chuyện ma quỷ,khôngmộtchút hoài nghi làcôđangnóidối. Ông ta lập tức chạy biếnđi, muốn đến ngay miếu thờ để xin bùa trừ tà.

Người ta đềunóianhlà người hại c·h·ế·t hai ngườianhtrai,sựra đời củaanhđãmang đến bất hạnh cho gia đình.

Diệp Tuệnói: “Thẩm Thuật,anhđừng nghe người tanóilinh tinh.”

Diệp Tuệ thuộc như lòng bàn tay các bộ phim mà Ninh Linhđãđóng, Tịch Điềm biết,côấyđãnghiên cứu rất kỹ về Ninh Linh.mộtđiềukhôngthểnóinữa là, về sau khi diễn xuấtcôấysẽcó Ninh Linh ở bên cạnh chỉ đạo.

Diệp Tuệ giận đến mức tay run bần bật.

Lúc này, Diệp Tuệđãkết thúc công việc, xong việccôlập tức lên đườngđitới nhà họ Thẩm luôn.

Diệp Tuệ lạnh lùng cười: “Tôinóigì ấy à?”

côhít sâumộthơi, rụt rè gọimộttiếng: “Thẩm Thuật?”côsợ cực kỳ, chẳng biết phải làm sao.

Thẩm Thuật vùi đầu vào cổcô, tóccôlướtnhẹqua mặtanh, mùi hương thơm ngát phả vào mũi.anhthậtsựkhôngmuốn buông ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

côvừanóivừa nhìn người kia, giống nhưđangnóirằng, xemđi, ông chính là cái ngườikhôngcó mắt đó đó.

Hôm naytrênWeibo đềuđangsôi sục vì tin tức kia.

Thẩm Thuật nhìncô, gương mặtcôvẫn luôn xinh đẹp như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, cảm giác dường như có gì đókhônggiống với lúc trước.

Nhưngcôthìkhôngcho phép bất cứ ai chửi mắnganhhết,anhkhôngđáng phải chịusựđối xử tồi tệ thế này.

Diệp Tuệ ép sát từng bướcmột, từng câu từng chữ đều nhắc nhở người kia ghi nhớ thân phận của mình, xem xem mình có tư cách gì mà dám mắng Thẩm Thuật?

mộtgiây sau, Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, đưa tay ra kéocôvào lòng, ôm chặt lấy cơ thểcô.

côchỉ ra từng điểm tốt củaanh: “anhnhìnđi,anhlớn lên rất đẹp trai này, tính tình cũng tốt này, biết chăm lo cho người khác, còn có thể ngăn chặn ma quỷ nữa…”

côcòn chưa lại gần hẳnthìđãnhìn thấymộtngườiđiđến trước mặtanh,nóichuyện gì đó vớianh, cònanhthìkhôngnhìn người ta, dường nhưkhôngthèm quan tâm.

côbiết người ta ai cũngnóiThẩm Thuật khắc mệnh, nhưngkhôngngờ rằng ngay tại tiệc sinh nhật của ông Thẩm mà vẫn có người nhắc tới chuyện này ngay trước mặtanhnhư vậy.

Thẩm Thuậtkhôngquen biết mấy người đó,anhkhôngnhìn bọn họ, trực tiếpđiđếnmộtgócnhỏ, thờ ơ xem điện thoại.

côcó thể nhận thấy hơi thởanhđangnhẹnhàng phả vào cổcô, khiếncôtê dại, gương mặt cũng ửng hồng.


Cảm xúc này trước nay chưa từng có, tựa như trong bóng tối bỗng dưng lóe lênmộttia sáng rấtnhỏ, nhưng sáng vô cùng, kéoanhra khỏi hố sâu tuyệt vọngkhôngđáy.

Cánh tayanhdùng sức khá mạnh, dường như coicôthành nơi duy nhất để gửi gắm sinh mệnh của mình vậy. Tương lai mờ mịt trước mắt, vì cócônênanhchẳng còn thấy lo sợ nữa.

anhtrai qua đời, mẹ bỏ nhàđi, tất cả đềukhôngphải là lỗi củaanh.

Sáng hôm sau,cônhận được điện thoại của chị Nhâm, buổi chiều tạm thời cómộtviệc cần làm, nhưng cũng xong nhanh thôi.

“Năm mày ra đờithìhaianhtrai của mày c·h·ế·t, ai cũngnóimày khắc người thân, mới đẻ rađãkhắc c·h·ế·t người nhà mình.”

“Tư chất của Diệp Tuệ gần đây càng ngày càng tốt, liệu có người nào đứng sau nâng đỡkhôngnhỉ?”

Trong đêm tối, dáng ngườicônhìn rất mảnh mai yếu ớt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và kiên định, từng câunóiđều nhấn mạnh từng chữmột.

Diệp Tuệ bịanhôm trong lòng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm nhận hơi thở ấm áp củaanhđangbao vây lấycô, cùng cánh tayđangsiết vaicôthậtchặt.

Người kia bỗng cảm thấy tay áo lạnh lẽo, cau mày nhìn sang, pháthiệnngười đứng cạnh mình là Diệp Tuệ, vợ của Thẩm Thuật.

[Diệp Tuệsẽdiễn vai Ninh Linh đó, ai có thểnóicho tôi biết là vì saocôấy lại bắt được tài nguyên nàykhông?]

Trong lúc nhất thời,côđãkể cả rất nhiều điểm tốt củaanh, đến chínhcôcũngkhôngnhận ra được,thìra trong lòngcô,anhlại đặc biệt đến vậy.

Trong màn đêm yên tĩnh,cônghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

Thẩm Thuật mặtkhôngcảm xúc,anhđãquen với việc người tanóilời vô tình với mình, lúc nào cũng yên lặng tiếp nhậnsựgiễu cợt của người ta, từ khianhnhận thức được mọi việcthìđãnhư vậy rồi.

Khắc mệnh, hại chếtanhtrai, bị mẹ vứt bỏ…Mỗimộtcâunóiđều giống nhưmộtcái gai đâm thẳng vào timcô.

Thẩm Thuậtkhôngbuông tay, Diệp Tuệ cũngkhôngné tránh, cứ để mặc choanhôm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai nữ diễn viên hot trong nước cứ thế bị đạo diễn Tịch đánhkhôngthương tiếc.

“Thẩm Thuật,anhtraianhqua đời chỉ là việc ngoài ý muốn thôi,khôngliên quan gì tớianhhết.”

Diệp Tuệ tới nơi, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thuật, lúc trông thấyanh,côliền nở nụ cười, bước đến gần.

Ngữ điệu củacôtrầm xuống, lạnh như băng: “Tôinóiông mở miệng bảo người ta khắc mệnh, ông lấy gì để chứng minh là đúng, ông là thần linh đấy à? Nhà họ Thẩmkhôngchào đón loại người như ông!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đó nhìn Thẩm Thuật, nhớ tới lời đồn khắc mệnh củaanh, đáy mắthiệnlên vẻ giễu cợt.

“…”

Diệp Tuệ chẳng thèm quan tâm, ánh mắt quét lên quét xuống người kia mấy lần: “Tôn kính loại người như ông, tôi sợsẽhạ thấp cấp bậc của tôi mất. Với lại bây giờđangở trong hoàn cảnh nào? Đây là tiệc sinh nhật của bố Thẩm Thuật nhé. Ông là họ hàng tuyến 18 xa đếnkhôngthể nào xa hơn được nữa, ngay cả cửa nhà họ Thẩm cũng phải miễn cưỡng lắm mới vào được, thế mà còn dám ở đây vênh váo chỉ trích người con trai độc nhất của ông Thẩm. Tôi chỉ muốn hỏi ôngmộtcâu thôi, ông lấy đâu ra tự tin đểnóiluyên thuyên ở đây vậy?”

Đáy lòngcôdâng lên nỗi chua xót,anhlàmộtngười tốt,thậtsựkhôngđáng phải chịu nhiều đau khổ như vậy.cônắm chặt tayanh, giọngnóidịu dàng vang lên,nhẹnhàng chui vào tai Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ thấy ông ta bị dọa sợ, cảm thấy cơn tức tan biếnđikhôngít,cônhìn Thẩm Thuật, nắm tayanhđira ngoài: “Nơi nàykhôngkhí kém quá, bọn mìnhđithôi.”

Tayanhnới lỏng ramộtchút khi nghecônói, nhưng vẫnkhôngchịu buôngcôra, ánh trăng chiếu xuống làm cái bóng của hai người đổ xuống mặt đất, vô cùngrõràng.

Đêm thu rét lạnh, nhưng hai taicôlại nóng bừng lên, Thẩm Thuật chưa từng ômcôthân mật như thế bao giờ.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, trônganhcứ thẫn thờ, đôi mắt đen như mực, ánh trăng xẹt ngang hàng lông mày củaanh.

Đáy lòng Thẩm Thuật nổi lên chút gợn sóng, nhưng cũng tanđirất nhanh.

GiọngnóiDiệp Tuệ có phần khó xử: “anhlàm em đau.”

Diệp Tuệ miệng vẫnnói, Thẩm Thuậtthìchỉ chăm chú nhìncô,mộtgiây cũngkhôngdời. Cảm giác ấm áp bắt đầu thắp lên từ các đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan tràn ra lồng ngực, từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo củaanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đạo diễn Tịch với tính tình hay cáu gắt đó, ông ấy có thể chấp nhận quy tắc ngầm sao? Bạn chưa nghe đạo diễn Tịchnóià? Địa vịkhôngquan trọng, quan trọng là thành ý.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thường Huỳnhđãthua trong tay Diệp Tuệ nhiều lần, xem ra lại sắp cómộtcái tên mới trong giới tiểu hoa rồi.”

Wtf! Truyền thôngđangcó mặt trực tiếpthậtsựmuốn hỏi rằng, đạo diễn Tịch khó tính khó chiều như vậy, rốt cuộc vì sao lạiđichọn Diệp Tuệ chứ?

Người kia vẫn cứ lải nhải: “Còn vợ mày nữa, mới ra mắtđãbị dân mạng chửi, mệnh của mày quá mạnh,khôngbiết sau này còn ai phải gánh chịu nữa đây?”

Người kia bịcômắng,mộtcâu cũngkhôngthể thốt ra được.

Diệp Tuệ lắc lư ly rượu trốngkhông, ra vẻ tức giận: “Rượu này cũngthậtlà, đổ vào đâukhôngđổ, lại cứ thích đổ vào cái ngườikhôngcó mắt, đúng là phí của.”

Edit: Ngân Nhi

côlại chuẩn bị dọa người kiamộttrận,côcố tìnhnói: “À phải rồi, ông có cảm thấy hơi lạnhkhông?”

Người nọnóitiếp: “Mẹ màythìbỏ nhàđilúc mày cònnhỏ, mày khắc chếtanhtrai màythìthôiđi, lại còn đuổi mẹ màyđinữa.”

“Mẹanhbỏ nhàđi, người chịu tổn thươngrõràng làanhmà,anhđừng đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu mình.”

Diệp Tuệnóicho Thẩm Thuật, bảoanhtới nhà họ Thẩm trước, tốicôsẽđến sau, Thẩm Thuật đồng ý.

Buổi tối,anhlái xe tới nhà họ Thẩm, lúc đến nơiđãthấy rất đông người, trong đại sảnh đèn sáng trưng, mọi người đứng đónóichuyện với nhau,khôngkhí vô cùng náo nhiệt.

Tầm mắt Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuệ,côcũng nhìn lạianh, ánh mắt tràn ngậpsựquan tâm.

Thẩm Thuật liếc nhìn hai bàn tayđangnắm chặt nhau, yên lặngkhôngnói, cứ thếđitheo Diệp Tuệ ra ngoài. Hai ngườiđitớimộtnơi yên tĩnh, cách xa khu vực sảnh náo nhiệt.

Bỗng dưng,anhnghe thấymộttiếngnói, người kiađanggọianh: “Thẩm Thuật.”

Người kia á khẩukhôngnóiđược gì, muốn dùng thân phận để đàn áp Diệp Tuệ: “côđangbất kính với bềtrênđấy!”

Ông ta vì lao quá nhanh nên bị trượt chân ngã ngay ngoài cửa, khiến ai cũng phải quay sang nhìn.

Diệp Tuệ suy nghĩmộtlát, lại nghiêm túcnóitiếp: “Với lại ở cùnganh, vận may của emđãthay đổi tốt hơn trước nhiều lắm,anhđâu có khắc mệnh gì chứ, trái lại còn mang đến may mắn cho em đấy…”

Tịch Điềm lạnh mặt: “Bọn họ cóthậtsựhiểu về Ninh Linhkhông?”

Nhắc tới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật rốt cuộc cũng giương mắt lên, đáy mắthiệnlênsựlạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Diệp Tuệ là người duy nhấtanhđể tâm đến,anhkhôngmuốn nghe người khácnóinhững lờikhôngtốt vềcô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60