Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
Diệp Tuệ ngồi trước gương, buộc cao mái tóc dài lên, ngắm nghía mấy lần rồi mới ra khỏi phòng.
Mặc dù Thẩm Thuật và Thẩm Tu cùng họ Thẩm, nhưng Tần Hân chưa từng nghĩ tới chuyện hai người họ có quan hệ thân thích, vì ông Thẩm chưa bao giờ công bố với người ngoài là ông ấy cómộtngười con trai khắc mệnh.
Lễ tânkhôngbiết Thịnh Vân có quan hệ gì với Diệp Tuệ, nên bảo Thịnh Vân ngồi chờ ở phòng tiếp kháchmộtchút.
Đầu óc Thẩm Tu xoay chuyển rất nhanh,hắnnói: “côgiúp tôinóivới Tần tổngmộttiếng là tôi có chuyện muốnnóivới bà ấy.”
Thẩm Tuđangở nhà Thường Huỳnh, trước Thường Huỳnh muốnhắnmua chomộtsợi dây chuyền, kết quảhắnkhôngchỉkhôngmua được, mà sợi dây chuyền đó còn rơi vào tay Diệp Tuệ.
Bà ấy nghĩ bà ấy sinh ra Thẩm Thuậtthìcó thể thoải mái đánh giáanhấy sao?
Diệp Tuệ cũngđãtìm người điều tra về Thịnh Vân, nhà họ Thẩm giao thiệp rộng, chỉ trongmộtthời gian ngắn là có thể biết được tình hình của Thịnh Vân suốt hai mươi năm qua.
Nụ cườitrênmặtcôcòn chưa kịp thu lạithìTiểu Lưu đột nhiên mở cửa xeđivào, thấy Diệp Tuệ hớn hởthìsợ hết hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thuật nhìn chăm chú vào đôi mắt Diệp Tuệ lâu như thế,anhnhận ra đôi mắtcôkhônggiống như những người khác.
Thái độ của Diệp Tuệ lạnh lùng nhưng vẫn đủ lễ phép,nóixong,côđứng lênđira khỏi phòng tiếp khách,khôngquay đầu lại.
Thẩm Tu cảm thấy bóng lưng này nhìn rất quen, nhưng quen thế nàothìhắnlạikhôngthểnóiđược,khôngbiết cảm giác này từ đâu mà có nữa. Từ góc độ của Thẩm Tu,hắnchỉ có thể liếc thấy đôi bàn tay với những khớp xương nổirõcủa Thẩm tổng.
Diệp Tuệ nhíu màykhôngnói, hôm nay lờinóiđầu của bà ta rất đặc biệt,cômuốn nhìn xem rốt cuộcthìmục đích của bà ta là gì.
Còn chưa nhìn thấy mặt nhưng Thẩm Tuđãcảm thấy Thẩm tổng của Hoa Thụy quảthậtlàmộtngười cực kỳ phong độ và có khí chất.
Để rời khỏi nhà họ Thẩm, Thịnh Vân cũng tốnkhôngít công sức.
Mặc dù ban nãy suýt nữathìchạm mặt Thẩm Tu, nhưng Thẩm Thuật dường như chẳng có vẻ gì là lo lắng.
Thẩm Tukhôngcam lòng rờiđinhư vậy, nhưng Tần Hânđãnóithế rồi,hắnđành phải thôi, “Vậy hẹn Tần tổng lần khác gặp ạ.”
Giọng của Diệp Tuệ lạnh lẽo thấu xương: “Bà Thịnh à, bà đúng là chẳng biết cái quái gì về Thẩm Thuật hết.”
côlại nhấn mạnh thêmmộtcâu để tránh cho Thịnh Vân nảy sinh thêm tâm tư nào khác: “Nhưng mà hết thảy đềukhôngliên quan gì đến bà Thịnh hết.”
Thẩm Thuậtkhôngnói,anhrũ mắt xuống,khôngnhìnrõnét mặt, tay cầm lấy tách cà phê, chậm rãi nhấpmộtngụm, hơi nóng bốc lên làm gương mặtanhtrở nên mờ ảo.
“Chị trúng xổ số à? Sao mà vui thế?” Tiểu Lưu tò mò hỏi.
Lần trước kế hoạch mua bánh ngọt cho Thẩm Thuật ănđãthất bại,anhăn nhiều như thế màkhônghề có cảm giác tim đập mạnh gì cả.
Tiền của Thịnh Vân, Diệp Tuệkhôngthèm.
Diệp Tuệ nhanh chóng ngồi ngay ngắntrênthảm yoga, lúccôvừa tạo cái dáng đầu tiênthìbên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.
Sau khi người bà tayêuqua đời, bà ta và đứa con riêng thừa hưởngmộtkhối tài sản khổng lồ, nhưng đứa con riêng kiathìra chưa từng chấp nhận bà ta là mẹ của mình.
Diệp Tuệ vào trung tâm thương mại muamộtcái thảm yoga, sau khi về đến nhà,côlại lấy ra bộ đồ tập yogađãdùng hồi trước, chuẩn bị thểhiệnsựquyến rũ của mình trước mặt Thẩm Thuật.
Trong miệng Thẩm Thuật vẫnđangngậm miếng bánh ngọt ngấy, ánh mắtanhvẫn nhìncôchăm chú,khôngnóigì.
Thịnh Vânnóitiếp: “Số tiền vi phạm hợp đồng của con với Hoa Thụy bất kể là bao nhiêu, mẹ cũng có thể chi trả cho con.”
“Vô tíchsự?” Diệp Tuệ nghiến răngnóitừng chữ, “Bànóivậy ý làđangbảo con trai mình làmộtkẻ vô dụng cái gì cũngkhônglàm được đúngkhông?”
Thẩm Thuật mà nhìn thấy dáng vẻ đó củacôthìchắc chắnsẽghi nhớsựtồn tại củacô,anhsẽkhôngcoicôlàmộtngười ở chung nhà bình thường nữa.
mộtlát sau, cửa phòng tiếp khách mở ra, Diệp Tuệ nhìn thấy người ngồi bên trongthìánh mắt lạnhđi,khôngngờ Thịnh Vân lại dai như đỉa thế này,côkhôngnghe điện thoại của bà tathìbà tađithẳng đến công ty củacôluôn.
Cuối cùng bà ta cũngnóiđến ý chính, im lặngmộtlúc, ánh mắt bà tađãướt nhòa: “Mẹ chẳng cần gì cả, chỉ cần con trai quay về bên mẹ thôi.”
Bây giờ bà ta mới biết quan tâm, có hơi vô nghĩa quákhông?
Thấy Diệp Tuệkhôngphản bác, Thịnh Vân lại cho làcôđangđồng ý với lời mìnhnóinên lạinóitiếp: “Sau khi công tynhỏnày được Hoa Thụy thu muathìtài nguyên năm nay của con mới coi như tốt lên.”
“Con phải mượn cái danh Tiểu Thường Huỳnhthìmới được người ta chú ý, chỉ tiếc làsựchú ý đó đềukhôngphải theo nghĩa tốt.”
Thẩm Tu đến tập đoàn Vi thị,nóichuyện với bên đó xong,đangchuẩn bị ra vềthìthư ký của Tần Hânđingang qua chỗhắn.
Tần Hân hỏi: “anhquenanhta sao?”
Mặc dù Thẩm Thuậtđãtừng đề cập với bố mình làanhđangtập tành đầu tư, nhưng khoản đầu tư chắc chắn là rấtnhỏthôi, Thẩm Tuhắncòn lâu mới tin là Thẩm Thuật có tài cán gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ lén lút giấu di độngđi, ngả đầu nhìn ra cửa sổ, nghiêm túcnói: “khôngnóicho em biết đâu.”
Diệp Tuệ: “Tôi tưởng chúng tađãnóixong hết từ lâu rồi chứ.”
Chương 81
Ánh mắt Diệp Tuệ sáng lên,côđọc toàn bộ các bình luậnmộtlần, sau đó mới chốt đượcmộtphương án hợp lý.
“Mẹ của Thẩm Thuật tên là Thịnh Vân, là người vợ thứ hai của ông nộianh, từ khi Thẩm Thuật còn rấtnhỏ, bà ấyđãbỏ nhàđi.”
Thịnh Vân đứng trước cửa công tymộtlúc, khóe môi hơi nhếch lên, công ty này đúng lànhỏthật.
“Bây giờ Thẩm Thuật cực kỳ ưu tú, chẳng qua là người nhà họ Thẩmkhôngthèm quan tâm mà thôi.” Diệp Tuệnói, “anhấy cũngkhôngbao giờ khoe mẽsựgiàu có của mình như những người khác đâu.”
“Về sau công ty điện ảnh của mẹsẽchỉ nâng đỡmộtmình con, con muốn quay phim gì mẹ cũngsẽđầu tư cho con, giúp con trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước.”
hắnthậtsựmuốn biết xem cái ngườiđãkhôngchút nể nang gì mà từ chối món quà củahắnở buổi đấu giá, Thẩm tổng thần bí trong truyền thuyết kia, rốt cuộc là người phương nào.
Ánh mắt của Thẩm Tu bị Tần Hân bắt gặp, bà nhìn Thẩm Thuật,nói: “Có vẻ như thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị rất muốn gặpanh.”
Diệp Tuệ lướt xem đúngmộtngười có tình cảnh tương tự như mình bây giờ, bạn này hỏi là nếumộtngười ở chung sớm tối mà hoàn toànkhôngrung động với mìnhthìphải làm sao.
Thẩm Thuậtnhẹnhàng đặt tách cà phê xuống,anhgiương mắt lên, ánh mắt cực kỳ bình thản, tựa nhưmộthồ nước tĩnh lặngkhônggợn sóng.
Các bình luận phần lớn trả lời là người đàn ông kia hẳn làkhôngcoi bạn là phụ nữ, bạn cần phải thểhiệnđượcsựquyến rũ của mình trước mặt người ta.
“mộtngườithìlà con trai ruột mà bà cho là đồ vô tíchsự,mộtngười là con dâukhôngcó thành tựu gì trongsựnghiệp.” Diệp Tuệ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, “Tôithậtsựkhônghiểu, bà Thịnh tại sao vẫn còn muốn nhận người thân như vậy làm gì?”
Sắc mặt của Thịnh Vân càng lúc càng trắng, dáng vẻ cao cao tại thượngđãkhôngcòn.
Có đúng như thế haykhôngthìcũng là chuyện trước khicôxuyên vào đây rồi, chẳng có liên quan gì tớicôhết.
Diệp Tuệ biết, số tiền mà Thịnh Vân dùng để mở công ty điện ảnh chocôchính là số tiền được thừa hưởng lại ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là lần đầu tiênanhthấycôlàm chuyện này.
Thẩm Tu nhạy cảm nghe được hai chữ Thẩm tổng,hắnlập tức giang tay ra ngăncôthư ký lại,nói: “côvừa mớinóilà ai ở trong phòng làm việc của Tần tổng cơ?”
Diệp Tuệ cười,côđangnghĩ tại sao Thịnh Vân lạinóivòng vo nhiều thế,thìra là vì chuyện này.
Hành động này của Thẩm Tu tuykhôngđược lịchsựlắm, nhưng dù saohắncũng vào đến đây rồi, sao có thể cứ thế quay về được chứ,hắnlàm bộ nhưkhôngbiết người kia là Thẩm tổng, hỏi thẳng: “Tần tổng,khôngbiết vị này là ai?”
Mới vừa rồi còn đóng vai người mẹ tốt, vậy mà bây giờ Thịnh Vân mặtđãbiến sắc.
Diệp Tuệđangảo tưởngmộtcảnh trong đầu, đó là khi Thẩm Thuật trở về nhà saumộtngày làm việc mệt mỏi, lúc đẩy cửa nhà ra, trong phòng kháchsẽtruyền đến tiếng nhạckhônglời du dương. Còncôthìđangnhàn nhã tập yoga, hai bên thái dương chảy mồ hôi, mặt ửng đỏ vì tập, sau đó quay sang cườinóivớianh: “Mừnganhvề nhà.”
Diệp Tuệ sung sướng tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp,cônhìn đồng hồ, sắp đến giờanhvề nhà rồi.
Cùng lúc đó, Diệp Tuệ lại nhận được điện thoại của Thịnh Vân, bà tanóicó chuyện muốnnóivớicô, nhưngkhôngthểnóitrong điện thoại mà hy vọng có thể gặpcôđểnóitrực tiếp.
Thư kýđira khỏi phòng làm việc của Tần Hân,côấyđipha cà phê, miệng còn lẩm bẩm: “Nên cho Thẩm tổng uống loại cà phê gì đây nhỉ?”
Tần Hân khéo léo đuổi khách: “Tôi và Thẩm tổngđangcó chuyện cần bàn với nhau.”
côthư ký đáp: “Là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”
Tần Hânnói: “Đây là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”
Thẩm Thuật là con trai út của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Sĩ, chênh lệch tuổi khá nhiều so với hai ngườianhtrai.
Người đàn ông kia quay lưng lại vớihắn, nênhắnkhôngnhìn thấy mặtanhta, sống lưnganhta cao thẳng, trang phụctrênngười rất lịchsựchỉnh tề, vừa nhìnđãbiếtkhônggiống người bình thường.
Diệp Tuệ cúp máy, kéo luôn số của bà ta vào blacklist,khôngbiết bà ta làm sao có được số củacô, nhưng mà nếu bà ta có thể biết được địa chỉ nơicôvà Thẩm Thuật sốngthìchuyện có số điện thoại e là còn dễ dàng hơn.
Bà tanóirất chân thành: “Mẹ muốn thành lậpmộtcông ty điện ảnh cho con.”
Diệp Tuệkhôngmuốn cho ai biết tâm tư của mình nên đành phải tự mình lên mạng tra cứu các cách để chinh phục người mình thích.côhành động lén lút như kẻ trộm, trốn trong xe bảo mẫu, bí mật nhìn các bình luận mà dân mạng nêu ra.
Trước khi rờiđi,hắnvẫn cố liếc Thẩm tổngmộtcái rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
“Trước khi về nhà, chúng ta tới trung tâm thương mạimộtchuyếnđi.” Diệp Tuệ cườinói,côcó việc quan trọng phải làm đây.
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệmộtlúc rồi mới dời mắtđi,rõrànganhkhônghề thích ăn bánh ngọt, nhưng vẫn kiên trì ăn tiếp.
Diệp Tuệ từ chốikhôngnhận điện thoại của Thịnh Vân, Thịnh Vân lạikhôngthể liên lạc với Thẩm Thuật, cho nên bà ta quyết địnhsẽtới công ty của Diệp Tuệmộtchuyến.
Thái độ của Thịnh Vân là kiểu từtrêncao nhìn xuống,sựngạo mạn toát ra từ trong xương tủy, trách móc quãng thời gian trước đây của Diệp Tuệ.
Buổi chiều Thẩm Tu còn phải đến tập đoàn Vi thị bàn chuyện phim ảnh, nênhắnchỉnóivới Thường Huỳnh thêm mấy câu nữa rồi rờiđiluôn.
Thẩm Tu gật đầu: “Có thể lắm.”
Thịnh Vân mỉm cười, tháo kính râm xuống: “Diệp Tuệ, chúng tanóichuyện với nhaumộtlúcđi.”
Thư ký bưng cà phê vào, truyền đạt lại lời của Thẩm Tu, Tần Hân gật đầu tỏ ýđãbiết.
Cửa mở ra, Thẩm Thuậtđivào nhà, tầm mắt nhìn vào Diệp Tuệ trong phòng khách,cômặc đồ tập bó sát người, cơ thể duỗi căng tạo thành đường cong tuyệt đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thịnh Vân còn chưanóihếtthìđãbị Diệp Tuệ cắt ngang.
Thịnh Vân cho là bà tađãliệt kê nhiều điều kiện tốt như vậy rồi, Diệp Tuệkhôngthểkhôngđộng tâm được.
Thấy tiền bạckhôngkhiến cho Diệp Tuệ dao động, Thịnh Vân lại chơi bài tình thân: “Dù sao Thẩm Thuật cũng là con trai ruột của mẹ.”
Thẩm Thuật nhớ lại câu hỏi mà Diệp Tuệ hỏianh, ýcôlàđangmuốn hỏi cảm giác củaanhkhi ăn bánh ngọt hay là cảm giác khianhnhìn vào mắtcô?
Thường Huỳnh hỏi: “anhcó nghĩ sợi dây chuyền của Diệp Tuệthậtsựlà do Thẩm Thuật muakhông?”
Giọng điệu Diệp Tuệ rất lạnh nhạt, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim: “Nuôi con trai của người khác nhiều năm rồi, bây giờ người đókhôngnhận bà là mẹ có đúngkhông?”
Đối vớimộtnữ nghệ sỹthìkhi vào giới giải trí, mục tiêu duy nhất là phải nổi tiếng,khôngthìtrước kia Diệp Tuệ cần gì phải làm ra mấy trò buồn cười như thế làm gì chứ?
Thẩm Thuậtđãtừngnóivớicôrằnganhđầu tư làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, Diệp Tuệ cảm thấy tất cả người nhà họ Thẩm đềuđãhiểu sai vềanh.
Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn Thịnh Vân đầu tiên là lấy lợi ích ra để hấp dẫncô, cuối cùng là tung chiêu tình thương của người mẹ, nghethậtchân thành biết bao.
côchọn địa điểm tập là ở phòng khách, chỉ cần Thẩm Thuật xong việcđivề nhà là có thể nhìn thấycôngay.
Vẻ mặt Thịnh Vân trở nên lúng túng, nhưng bà takhôngphản bác, bà tađãtìm người điều tra, biết Thẩm Thuật vì biểuhiệnkhôngtốt, cộng thêm bát tự quá xung khắc nên quyền thừa kế của nhà họ Thẩm chắc chắnsẽkhôngtruyền lại cho Thẩm Thuật.
Tần Hân cảm thấykhônghài lòng với Thẩm Tu lắm,hắnbiết bàđangnóichuyện với Thẩm tổng mà vẫn còn cố vào đây.
“Trong giới giải trí, nếukhôngnổi tiếngthìsẽkhôngcó địa vị,sựthờ ơ lạnh nhạt của khán giả, mẹ nghĩ con cũngkhôngcòn xa lạ gì.”
Mọi người chỉ biếtmộtThẩm Tu đẹp trai tài giỏi, chứkhôngai biếtmộtThẩm Thuật thâm tàng bất lộ.
Vốncôcòn định trang điểm chút, nhưng sợ tập ra mồ hôi lại trôi hết nên lại thôi.
Nếu là vế sauthìanhsẽđáp lại là có.
Dường nhưhắnnghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt thoáng trùng xuống: “Thẩm Thuậtđãkhắc c·h·ế·t bốanh,mộtngười khắc mệnh như thếthìsao có thể có bản lĩnh gì được.”
Thịnh Vânkhôngđáp lại vấn đề này, hỏi thẳngcô: “Diệp Tuệ, conđanglàm trong giới giải trí đầy hào quang, chẳng lẽ conkhôngmuốn nổi tiếng sao?”
“Bàkhôngcần phải lo đâu.” Diệp Tuệnói, “Tôi và Thẩm Thuật bây giờđangsống rất tốt,khôngthiếu thốn gì cả.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Thịnh Vân để lại tờ đơn ly hôn, quay về với người mà bà tayêuthậtlòng. Người đóđãcómộtđứa con, Thịnh Vân cùng ông ta nuôi nấng đứa trẻ ấy.
Trongkhônggian yên tĩnh, giọngnóihờ hững của Thẩm Thuật vang lên: “khôngquen.”
“Thẩm Thuậtđãsắp 30 rồi mà vẫn vô tíchsự, chỉ sống qua ngày nhờ vào tiền trợ cấp của nhà họ Thẩm.” Thịnh Vânnói, “Diệp Tuệ, nếu sau này con phảimộtmình nuôi gia đình…”
Nhân viên lễ tân trông thấymộtngười phụ nữđiđến, khí chất của bà rất cao quý thanh lịch, giọngnhẹnhàngnói: “Tôi tới tìm Diệp Tuệ.”
Vợ trước của Thẩm Sĩ sau khi sinh ra hai người con traithìqua đời, Thịnh Vân là người vợ thứ hai, cuộc hôn nhân này mang mục đích thương mại, Thịnh Vân trước đóđãcó người trong lòng, sau khi sinh Thẩm Thuật, bà mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Thịnh Vân: “Mẹđãđiều tra hồ sơ cá nhân của con, con ký hợp đồng vớimộtcông tynhỏ, nên từ khi ra mắt đến giờ chẳng có nổimộtchút tiếng tăm nào.”
Nếu như từ đầu đến giờcôchỉ hờ hững nhìn Thịnh Vân diễn trò,thìlời vừa rồi của bà tađãthậtsựchọc giậncôrồi. Tại sao bà ta lại dámnóiThẩm Thuật như thế chứ?
Diệp Tuệ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Về sau bà tái giá, cuộc sống như thế nào?”
“Nhưng dưới tay Hoa Thụy có nhiều nghệ sỹ như thế cơ mà, sao họ phải tập trung nâng đỡ con?” Thịnh Vân thử thăm dò, “Con có từng nghĩ tới chuyện nếu sau lưng con cómộtthế lực cực mạnh giúp đỡthìcon có thểđiđược bao xa haykhông?”
Tiểu Lưu ngờ vực đáp lại, lái xeđitới trung tâm thương mại.
Thịnh Vân còn tưởng Diệp Tuệ chỉ làmộtnữ nghệ sỹ trong giới giải trí, bà ta nắmrõDiệp Tuệ như lòng bàn tay, còn Diệp Tuệ chắc chắnkhônghề biết gì về bà ta.
Diệp Tuệđivào, đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gìkhông?”
“Ăn đồ ngọtsẽk*ch th*ch dopamine* trong cơ thể, nên timanhmàkhôngđập nhanh mới là lạ đấy, ha ha ha, buồn cườikhông?” Diệp Tuệ còn cười tượng trưng mấy tiếng.
Ánh mắtcôtrong veo, an tĩnh lại đơn thuần.
Thẩm Tu vừađivào là ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện Tần Hân ngay.
Thẩm Thuật nghe thấy Thẩm Tu muốn vào gặp Tần Hânthìánh mắt tốiđi, biểu cảm nhìnkhôngthấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lònganhphản bác, timanhđập rộn lênkhôngphải vì mấy cái bánh ngọt này.
Từng giây trôiđi, thời gian cảm giác như quá dài, nhưng dường như cũng quá ngắn.
Sao Diệp Tuệ lại biết được?
*Dopamine (Hormone hạnh phúc): làmộtchất dẫn truyền thần kinh quan trọng trong não bộ có rất nhiều chức năng liên quan đến trí nhớ,sựchú ý, khích lệ, động lực và cả quá trình điều hòa vận động của cơ thể, dopamine khi được tiết ra với số lượng lớnsẽtạo ra cảm giác hưng phấn và hạnh phúc.
Ngay khi Thẩm Thuật ra đờithìbố củahắnchết, nào có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nhưng Thường Huỳnh vẫnkhôngvui nổi,côta cảm thấy dù có nhiều dây chuyền hơn nữathìcũngkhôngbằngmộtsợi dây chuyền của Diệp Tuệ, nhưng dù sao Thẩm Tuđãcố hết sức rồi,côta cũng đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Thường Huỳnh về nhà rất tức giận, cảm giác mìnhkhôngso được với Diệp Tuệ, Thẩm Tu vì muốn dỗcôta vui nênđãmua tặngcôta rất nhiều dây chuyền của các thương hiệu khác nhau.
mộtchiếc ô tô màu đen dừng trước cửa công ty của Diệp Tuệ, công ty nàykhônglớn, nằm trongmộttòa nhà văn phòng, Thịnh Vân xuống xe,đivào thang máy rồi bấm số tầng lên.
Thẩm Tu lạinói: “khôngbiếtanhđãnóivới em chưa nhỉ, Thẩm Thuật và bốanhlàanhem cùng cha khác mẹ.”
Thường Huỳnh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra đượcmộtlý do có vẻ hợp lý: “Có lẽ là công ty của Diệp Tuệ cấp chocôta,côta lại cố tìnhnóilà Thẩm Thuật tặng.”
Bên ngoài cửa, Thẩm Tuđãgấp đến mức muốn xông vào luôn,hắnsửa sang lại quần áo của mình, sau đó mới gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng của Tần Hân: “Mời vào.”
Diệp Tuệ chỉ muốn khâu miệng mình lại luôn thôi, nếu có thể quay ngược thời gianthìcôthềsẽkhônghỏi câu này đâu.
Trong mấy giâyanhdo dự, Diệp Tuệ lập tức cảm thấy hơi sợ,côliền tự mìnhnóiluôn, tước đoạt cơ hội trả lời củaanh.
Thẩm Tu cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nếu xéttrênđiều kiện của Thẩm Thuậtthìchú ấykhôngthể mua được sợi dây chuyền đó đâu.” Vì đó là sản phẩm củamộtnhà thiết kế nổi tiếng, có tiền chưa chắcđãmua được.
Thường Huỳnh gật đầu.
hắnkhôngthểkhôngthừa nhận rằng, Thẩm tổngđãtừng từ chốihắn, nhưng so với khoản lợi ích khổng lồ mà Hoa Thụy có thể đem đến chohắnthìchuyện này chẳng có gì to tát cả.
Tần Hân cũng chỉ tiệnthìhỏi thôi, nghe Thẩm Thuậtnóivậy, bà cũngkhônghỏi thêm nữa, hai người tiếp tục thảo luận công việc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.