Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Diệp Tuệ vội vàng phủ nhận: “khôngcó ma nào bắt nạt em hết.”
côcũng muốn nắm tayanhnhư thế này rồi chụp ảnh lại làm kỷ niệm, sau đó đăng vào vòng bạn bè, kiêu ngạo tuyên bốcôvà Thẩm Thuậtđãyêunhau rồi!
Diệp Tuệ vội vàng xoay người chuẩn bị rờiđi: “Chúng tađithôi.”đixem triển lãm tranh mà gặp ma liên tục thế này,cômệt muốn về nhà luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ cười: “khôngchỉkhôngnóigì mà còn bịanhdọa chạy mất rồi.”
“anhlàm gì thế?”
Cửa phòng của Diệp Tuệ khép hờ, ánh đèn bên trong xuyên qua khe cửa chiếu xuống sàn.
Cũng may làkhôngbị mất mặt.
côsuy nghĩ miên man, nhìncôgáitrong bức tranh rồi lại nhìn sangcôgáiđangđứng khóc kia,côngẩn người, hai người này sao lại giống nhau đến thế?
Diệp Tuệ kéo cửa phòng ra choanhđivào.
Vì thời gian tắm quá lâu nên dacôđỏ ửng cả lên, ngay cả mắt cũng đỏ như vừa mới khóc.
Lần này Diệp Tuệkhôngtập yoga nênkhôngphải losẽbị trôi mất lớp trang điểm,côngồi trước gương kẻ mắt, lúc kẻ đến phần đuôi mắt, taycônhẹnhàng hất lênmộtchút.
Diệp Tuệ thầm nghĩ,thìrakhôngphải chỉ mìnhcôthấy vậy.
“Loại nước hoa nào cửa hàng mình bán chạy nhất vậy?”
Có lẽ lùi lạimộtchútthìanhsẽkhôngngửi thấy đâu.
Sau khi xác nhận chính xác Diệp Tuệkhôngbị làm sao, Thẩm Thuật chuẩn bị rời khỏi phòngcô, từ đầu tới cuối đềukhôngnhắcmộtcâu nào về chuyện nước hoa.
Diệp Tuệ tò mò: “Hình này chụp bao giờ thế?”côchưa từngyêuđương nên muốn biết xem làm thế nàothìmới có thể đuổi kịp được tốc độ của Tiểu Lưu.
Lúc bình tĩnh lại,anhbỗng ngửi thấy hương nước hoa, mùithìrất thơm, chỉ có điều là hơi nồng.
Diệp Tuệ đầu đầy vạch đen, suýtthìnhịnkhôngđược mà bắt lấy tay Tiểu Lưu,côrất muốn hỏicôấy rằng tại saocôtheo đuổi người ta lại khó khăn đến vậy cơ chứ?
Nhưng may là Diệp Tuệkhônglỡ mồm, chỉ hâm mộnói: “Hai người thíchthậtđấy.”
Lúc Thẩm Thuật ngờ vực quay đầu nhìn xung quanh phòngmộtlượt, Diệp Tuệ cũngđãcảm thấy có gì đó sai sai.
Mấy người khác lạinói: “Gần đây tôi nghenóinhà của thầy Vệ bị cháy, thầy Vệđãmạo hiểm xông vào biển lửa, lúc được cứu ra,trêntay ông còn ôm mấy bức tranh.”
Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuậtkhôngtin mìnhthìtrở nên nóng nảy,côlập tức giơ tay lên, nhìn vào mắtanhmà thề: “Em thề luôn làkhôngcó ai bắt nạt em hết.”
anhcầm cái cặp nhiệt độ, nghiêm túc nhìn. Diệp Tuệ chột dạ nhìnđichỗ khác, vìcôbiếtrõlàcôkhônghề bị sốt mà.
Thẩm Thuật bấy giờ mớikhôngcố chấp nữa.
Mẹcôbé lắc đầunói: “Mẹ cũngkhôngbiết.”
Diệp Tuệ lập tức quẳng lọ nước hoa lên bàn, sau đó dùng tốc độ chạy nước rútmộttrăm mét lao vào nhà tắm tắm rửa.
Thẩm Thuậtkhônghề nghi ngờ lờicônói,anhtin ngay lập tức.
Tiểu Lưuđitới chỗcô, ngửi thấy mùi thơmtrênngườicôthìthấy hơi ngạc nhiên, trước giờ Diệp Tuệ hình như chưa bao giờ xịt nước hoa mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời nhân viênnóikhiến hai mắt Diệp Tuệ sáng rực,côkhôngchút do dự chọn luôn loại đó, mặc dù bây giờcôvà Thẩm Thuật vẫn chưayêunhau, nhưngcôcũngkhôngngại luyện tập trước đâu.
Diệp Tuệthậtsựkhôngbiết phải giải thích vớianhthế nào.
côấy đứng trong biển hoa, mắt nhìn phía trước, toàn thân được biển hoa rực rỡ vây quanh, nhưng đáy mắt lại mang theosựbi thương. Tươi sáng và bi thương, hai phong cách đối lập nhau lại cùng tồn tại trongmộtbức tranh.
Vì muốn quyến rũ Thẩm Thuật nêncôđãtrót xịt cả đống nước hoa, còn phải tắmđitắm lại mấy lần, chà xát muốn rách cả da luôn, bây giờ còn bịanhhiểu lầm thànhcôbị sốt nữa.
côcảm giác mình còn có thể cứu vãnmộtchút, liền mở miệng ra địnhnóichuyện, nhưng quên mất là mìnhđangngậm nhiệt kế: “Ư ử ư ử ư…”
Phiên dịch lại là, lọ nước hoa đó là của Tiểu Lưu tặng em. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ nghĩ thầm, người này có phải là fan cuồng của Vệ Tễkhôngđây, nghe tin Vệ Tễ gặp chuyện nên mới đau buồn như vậy.
Mặc dù ban nãy mặtcôđỏ lên rất khác thường, nhưng chung quy làkhôngbị sốt,anhcũng thấynhẹnhõm hơn.
anhmở cửa, trong phòng tối đen như mực, Diệp Tuệ vẫn chưa về nhà sao?anhnhớ sáng nay lúc ra cửacôcònnóivớianhlà hôm nay lịch trình củacôkhôngnhiều mà.
côbất đắc dĩ lắc đầu,nói: “khôngcần đâu, từ hôm nay trởđi, emkhôngthích nước hoa nữa.”
Thẩm Thuật ngồitrênsalon chờ.
Nếu con ma trong tranh mà biết Thẩm Thuật định làm gìthìnhất địnhcôấysẽcàng khóc thảm hơn cho mà xem, tôi khóc là việc của tôi, liên quan gì đến các người cơ chứ hu hu hu.
khôngthểnói, cũngkhôngdám quên.
Trong lúc Diệp Tuệđangliều mạng chà rửa để tẩy mùi nước hoathìThẩm Thuậtđãra khỏi thang máy rồiđivào nhà.
Trong đầu Diệp Tuệ bỗng xuấthiệnmấy câunói.
Diệp Tuệ suy nghĩ đến mất hồn, động tác xịt nước hoa vẫnkhôngdừng lại, gương mặt trong gương vẫnđangtươi cười, bất tri bất giáctrênngườicôđãđược xịtmộtđống nước hoa.
Edit: Ngân Nhi
Ngay lúccôcònđangthở phàonhẹnhõmthìlại thấy Thẩm Thuậtkhôngrời phòng ngay màđitới chỗ bàn trang điểm củacô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm sau, lúc Diệp Tuệ đến studio quay phim, ngườicôvẫn còn mùi nước hoa từ tối qua, nhưng vìđãtắm nhiều lần nên mùiđãbớtđirất nhiều, thơm vừa đủ.
Diệp Tuệ quay lưng về phía Tiểu Lưu, nghe thấycôấy hỏithìliền chậm rãi xoay người lại.
Mọi khicôkhôngbao giờ trang điểm khi ở nhà, bây giờcôđãtrang điểm cẩn thận, chỉ chờ Thẩm Thuật về thôi.
Thẩm Thuật trầm tư vài giây rồinói: “Cũng lâu quá rồi, có lẽ ông ấythậtsựđãnhớ nhầm.”
Khi tầm mắt của cả hai đều dừng lại ở lọ nước hoa trước gương, Diệp Tuệthậtsựmuốn lao ngay xuống cầm lấy nó giấu xuống gầm giường.
Lúc này bắt đầu có tiếng nghị luận,mộtngười lên tiếng: “Mười năm trước tôi cũngđãnhìn thấy bức tranh này,rõràng tôi nhớ người phụ nữ trong tranh cười cơ mà nhỉ,khônghề bi thương như bây giờ.”
rõrànganhkhônghề tincô, cho rằngcôkhôngbiết giữ gìn sức khỏe, cho nên kiên trì muốn xác nhận chuyện này.
“37 độ,khôngsốt.” Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệđangcúi đầu, sắc hồngtrênmặtcôhình như cũng bớtđirồi.
Mặt đỏ hồng, ra mở cửa chậm, các dấu hiệu đủ để Thẩm Thuật thêu dệt thànhmộtcâu chuyện. Đó là Diệp Tuệ vì phát sốt nên cơ thểkhôngthoải mái, nằmtrêngiường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếnganhgõ cửathìliền cố gắng gượng xuống giường mở cửa choanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
trênngười hai con ma truyền đến từng trận đau nhức, cả hai đềukhôngdámnóixấu gì Diệp Tuệ nữa, chỉ lo tránh khỏi Thẩm Thuật thôi, chúng nó gần nhưđãdùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để bay vèođi.
Vì Diệp Tuệ che chắn rất kỹ càng nên nhân viênkhôngnhận racô, nhiệt tình giới thiệu chocôcác loại nước hoa của cửa hàng.
Người so với người, đúng là tức c·h·ế·t mà.
Bối cảnh trong bức tranh rất tươi sáng, làmộtbiển hoa rực rỡ, khiến người ta nhìn vào là thấy vui vẻ ngay.
Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu.
“Thẩm Thuật?”
Timcônhư ngừng đập, trơ mắt nhìnanhgiơ tay cầm lọ nước hoa lên.
Đùa đọc cái đoạn ư ử ừ ư màkhôngngậm được mồm)) Lại dở hơi rồi bà Tuệ ạ, bà nên biết là dù bà có làm gìthìanhnhà tuôi cũng u mê hết, bà có xịt hếtmộtchai nước hoathìanhnhà cũngkhôngthấy điếc mũi đâu, chỉ muốn mua cho bà thêm nhiều chai khác cho bà xịt chơi thôi)))
Thẩm Thuật lại hỏi: “Emkhôngsao?”
Nhưng Diệp Tuệ lạikhônghề pháthiệnrasựthay đổi trong cảm xúc củaanh, chờ khi cửa phòng đóng lại,côliền ngã bịch xuống giường.
anhchậm chạp bước từng bước ra khỏi phòng, bóng lưng nhìnthậtđáng thương.
Hành động này của Diệp Tuệ quả nhiênđãkéo ánh mắt của Thẩm Thuật trở lại, tầm mắtanhđangtừ chai nước hoa chuyển sang nhìncô.
“Tuệ Tuệ, chị xịt nước hoa đấy à?”
côtắmđitắm lại mấy lần rồi mà mùi vẫn quá nồng, làm chocôthấy hơi khó thở.
côvùi cả mặt vào gối, vìkhôngmuốn choanhnghe thấy nên chỉ dámâmthầm kêu gào mấy câu.
khôngđúng, đợiđã!
Dường nhưanhkhônghài lòng lắm với câu trả lời củacô, ánh mắtanhhơi tối lại, khóe miệng vô thức mấp máy,nóimàkhôngmấy vui vẻ: “Thế thôi vậy.”
Truyền tin thất bại, Thẩm Thuật đứng dậy khỏi ghế,đivề phía Diệp Tuệ,anhsợcôcứ vừa cặp nhiệt độ vừa ư ử như thếthìnhiệt độsẽkhôngđo được chính xác.
“Phải nắm như thế này này!”
“Hôm qua luôn ạ, bọn emđãquen biết nhiều năm rồi mà, tất nhiên phải mau chóng công khai thôi.” Tiểu Lưunói, “Em muốn cho tất cả mọi người biết.”
Diệp Tuệ đoán có thể là Thẩm Thuật bị mất cảm giác với mùi hương, hoặc làanhcảm thấy mùi nước hoa nồng như thế cũngkhôngvấn đề gì.
Diệp Tuệ lần trướcđãhành động thất bại nhưngcôvẫn chưa chịu c·h·ế·t tâm, Thẩm Thuật vàcôở chung dướimộtmái nhà,côcòn khối cơ hội để thểhiện.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thuật lập tức bước nhanh về phòngcô, ánh mắtkhônggiấu nổisựlo lắng, sợcôđổ bệnh trong lúcanhkhôngcó nhà.
Nhưng vì đông quá nêncôkhôngtiến lại gần được, chỉ có thể đứng phía sau đám đông mà nhìn.
Chương 86
Thẩm Thuật nghĩmộtlát, lại yên lặng lấy di động ra, rất tự giác bật đèn flash. Diệp Tuệ thấy hành động củaanhthìvội đè tayanhlại.
Thẩm Thuậtkhôngtrực tiếp mở cửa ngay mà gõ cửa trước, nhưng gõ ba tiếng màkhôngthấy ai trả lời, Diệp Tuệ cũngkhôngra mở cửa.
Cả hai đều tràn trề khát vọng sống, chạy đến chỗ bức tranh cách Thẩm Thuật xa nhất, nhưng vẫn thấy lạnh run người.
côkhôngmuốn choanhbiết vừa rồicôtắm là để giảm bớt mùi nước hoa nồng nặctrênngười, cho nênnóidối: “Vừa nãy emđangthay quần áo.”côchột dạ cười.
“Đủ thời gian rồi.”
Diệp Tuệ nhìn đồng hồtrênbàn,đãhơn tám giờ rồi,côchỉ mải tắm rửa nên quên mất thời giananhvề nhà.
Thẩm Thuậtrõràng tỏ ra hoài nghi: “thậtkhông?”
Từ nửa lọ nước hoa và căn phòng tràn ngập hương thơm, Thẩm Thuật suy đoán rằng Diệp Tuệ hình như cực kỳ thích nước hoa.
anhcòn tưởng là mìnhđãtìm được sở thích củacô, về sauanhsẽmuathậtnhiều loại nước hoa chocôxịt khắp phòng,côthích xịt chai nàothìxịt.khôngngờ rằng kế hoạch củaanhđãchậmmộtbước, Diệp Tuệkhôngcòn có sở thích này nữa rồi.
Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng,côvới Thẩm Thuậtđãyêuđương gì đâu cơ chứ.
Mùi nước hoa từ đâu ra vậy?
“Nhưng cũng có thể là tôi nhớ nhầm, người trong tranh vẽthìlàm sao thay đổi biểu cảm được cơ chứ,khôngthể nào từ cười chuyển sang khóc được.”
Thẩm Thuật nhìn lên, ngờ vựcnói: “Làm gì có aiđangkhóc.”
Từng có phóng viên hỏi Vệ Tễ là đằng sau bức tranh này có câu chuyện gìkhông, Vệ Tễkhôngđáp, ôngkhôngtrả lời bất cứmộtcâu hỏi nào về tên tuổi, thân phận và những điều liên quan đếncôgáitrong tranh.
Nhưng ở chính giữa bức tranh lại cómộtngười phụ nữ đứng khóc.
“Em cặp nhiệt độđi.”
Lúc này, Diệp Tuệ bỗng nghe thấy tiếng khóc,cônhìn lên, chẳng biết từ khi nào lại cómộtngười phụ nữđangđứng bên cạnh bức tranh,côấy lặng yên ngắm nhìn nómộtlúc, nước mắt cứ chảy xuống.
Thẩm Thuật nhìncômấy giây rồinói: “Em sốt à?”
Mọi khi Diệp Tuệ đềusẽchàoanhmộttiếng mỗi khianhvề nhà, sao bây giờ lại thế này? Thẩm Thuật nhíu mày, lẽ nàocôbị ốm rồi?
Trong thang máy,cônhích lại gầnanh, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau…
“Em muốnanhđilấy cho em chút nước ấm sao?” Xin hãy tha thứ cho cung phản xạ của thẳng nam Thẩm Thuật, trong thế giới của những người nhưanh, uống chút nước ấm là có thể giải quyết hết các vấn đề của cơ thể.
Thấy Thẩm Thuậtđitới, Diệp Tuệ lập tức nghĩ đến mùi nước hoa có thể hun c·h·ế·t ngườitrênngười mình, theo bản năng lui về sau.
côlại mò lên mạng tìm kiếm cách khác, sau khi nghiên cứumộtlúc, cuối cùngcôcũng chốt đượcmộtphương án hợp lý. Hôm sau, Diệp Tuệmộtmình đến trung tâm thương mại, vừa đến cửa hàng làcôhỏi nhân viên ngay.
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật: “Tranh vẽ sao có thể thay đổi được nhỉ? Chuyện này quá kỳ lạ rồi.”
Diệp Tuệkhôngtin,côlại lôi kéoanh,nói: “rõràng ở kia…” Lời còn chưa dứt,côliền sửng sốt,cônhìn thấy mà người khác lạikhôngthấy, còn có thể là gì được chứ?
Diệp Tuệ lắc đầu: “Ứ ư, ứ ư ử ứ ư ử ứ.”khôngphải, lọ nước hoa đókhôngphải em mua đâu.
côvàanhchuẩn bị ra về, nhưng đột nhiêncôlại nhớ đếnmộtchuyện liên quan đến Vệ Tễ.
Vì vậy nên tất cả mọi người đều đoáncôgáitrong bức tranh có thểđãtừng qua lạimộtthời gian với Vệ Tễ, là bí mật mà ông muốn chôn giấu trong lòng.
“Gói lại giúp tôi nhé.” Tâm trạngcôcực kỳ tốt, mua xong là về nhà luôn.
anhnhớ lại thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh vừa nãy củacô, rất nghiêm túc hiểu thànhmộtý khác.
anhcúi đầu nhìn xuống, giày của Diệp Tuệđãđặt ngay ngắnmộtchỗ,rõràngcôđãvề nhà rồi.
Vìđanglà thời gian nghỉ ngơi nên trong phòng hóa trangkhôngcó ai, Diệp Tuệ tranh thủ hỏi Tiểu Lưu: “Em với cậu bạn học kia thế nào rồi?”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật trở về nhà.
anhcất gọn nó lại, quay ngườinóivớicô: “Nếu em thích nước hoa như thếthìanhcó thể mua cho em.”
Diệp Tuệ nhìn lại cái ảnh nắm tay, suýtthìmuốn quẳng luôn cái điện thoạiđirồi. Đến bao giờcôvới Thẩm Thuật cũng có thể quang minh chính đại công khai như vậy đây.
Thẩm Thuật để điện thoại xuống, nhìn Diệp Tuệ hỏi: “Chúng nó cònđangnóichuyệnkhông?”
côvàanhtiếp tục sánh vaiđitiếp, có rất đông ngườiđangdừng lại trướcmộtbức tranh,cômuốn biết đó là tranh gì mà lại nhiều người hứng thú đến vậy.
Diệp Tuệ lặng lẽ lui về, nhưng Thẩm Thuậtkhôngchocôcơ hội làm điều đó,anhđithẳng đến bên giường, giơ tay rút cái nhiệt kế trong miệngcôra.
Sau đấy là gì?côchỉ nhớ được đến lúc bước ra thang máy là hết, còn đoạn trong thang máythìđãnhớ rấtrõlại rồi.
Diệp Tuệ lúng túng đáp: “Emkhôngsao.”
Diệp Tuệ sờ cái mặt nóng bừng của mình,côbiết nguyên nhân là gì, nhưng vì muốn che giấusựthậtnên đành phải ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế trong miệng.
Vậy là, mấy cái câu kia là do chínhcômặt dàynóira đấy hả!!!
Tiểu Lưu xấu hổ đáp: “Hôm qua bọn em chính thứcyêunhau rồi.”
Lời đồnthậtthậtgiả giả, bản thân Vệ Tễ lạikhôngnóigì nên chẳng có ai biếtrõsựthậtcả.
Diệp Tuệ hướng mặt vào gương híp mắt, kẻ mắt xong nhìn quyến rũ hơn nhiều.
Diệp Tuệ kéo tay áo Thẩm Thuật, hỏi: “anhthấykhông?côgáitrong bức tranh giống hệt vớicôgáiđangđứng khóc đằng kia.”
Nghenóibức tranh vừa rồi là tác phẩm hồi còn trẻ của Vệ Tễ, điều đáng nhắc tới chính là, trong các tác phẩm của ông chỉ duy nhất có bức tranh đó là vẽmộtngười congái.
Bức tranh này về sauđãtrở thành bức tranh nổi tiếng nhất của thầy Vệ, người đến chiêm ngưỡng bức tranh này có thểnóilà nhiềukhôngđếm xuể.
“Thẩm Thuật, em muốn nắm tay.”
Trời ơi, lại thất bại rồi.
Lúccôpháthiệnrathìnụ cườitrênmặt liền cứng đơ lại,côxịt nước hoa là để quyến rũ Thẩm Thuật chứkhôngphải là để hành hạ mũianhđâu.
“Gần đây loại nước hoa này là bán chạy nhất ạ, rất nhiềucôgáikhiđihẹn hò đềusẽxịt loại này.”
- --
anhlại theo bản năng nhíu chặt mày, vừa định mở cửa vàothìcửa lại bất ngờ được kéo ra.
Tiểu Lưu chẳng hiểu Diệp Tuệ bị làm sao,côấynói: “Tuệ Tuệ, đối với emthìhai vợ chồng chị mới là cặp vợ chồng kiểu mẫu đó, mục tiêu của em là sau này cũng có thể được như haianhchị.”
Đột nhiêncônhìn thấymộttấm hình mà Tiểu Lưu mới đăng lên, là hình ảnh nắm tay nhau.
Tiểu Lưu bị dọa sợ hết hồn khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của Diệp Tuệ, giống nhưđangmuốn lên áncôvậy,côcẩn thận nghĩ lại, vừa rồi mình cónóigì sai đâu nhỉ.
côgáikia là ma.
“Xem ra thầy Vệ rấtyêuquý những bức tranh của mình.”
Thẩm Thuật nghiêm túcnói: “Có phải con ma kia lại bắt nạt emkhông? Đểanhgiúp em đuổi nóđi.”
Trang điểm xong, Diệp Tuệ xịt nước hoa,côvừa nhìn vào gương vừa tưởng tượng đến cảnh Thẩm Thuật ngửi thấy mùi hươngtrênngườicô.
Sau hai câunóichợthiệnlên, hai mắt Diệp Tuệ lóe sáng, đó là chút ký ức vụn vặt mấy ngày trước màcôđãquên, cũng chính là những hành động màcôđãlàm với Thẩm Thuật khi say rượu.
Đứng trướccôlàmộtbégái, bégáikéo áo mẹ, chỉ vào người phụ nữ trong bức tranh, giọngnóinon nớt hỏi: “Mẹ, chịgáikia sao lạikhôngvui vậy ạ?”
Mùi hương phải thoang thoảng như có nhưkhôngthìmới hấp dẫn, nếu mùi nồng quáthìe là Thẩm Thuậtsẽsợ hãi mà chạy biếnđimất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.