Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 85

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85


Nhưngthậtkhôngngờ, chỉ mấy câunóicủa Diệp Tuệ mà lại suýt làm chocôta trật nhịp quên mất lời thoại.

Ánh mắtcôvẫn nhìn Ngô Vũ chăm chú, lúc này mới lên tiếng: “Tiền bối, chịthậtsựmuốn nghe câu trả lời từ tôi sao?”

Đới Chí cho Diệp Tuệ hai cái véđixem triển lãm tranh của bậc thầy hội họa Vệ Tễ,hiệngiờ Vệ Tễđãgác bút, cho nên những bức tranh của ông càng trở nên quý giá, vé vào xem triển lãm của ông cũng rất khó có được.

Lúc Ngô Vũnóixong lời thoại thứ hai, Diệp Tuệ ngồi còncôta đứng, mặc dùcôta cúi người xuống, nhưng nhìn từ góc độ của Diệp Tuệthìcôvẫn bị vây trong ánh mắt ngạo mạn từtrêncao nhìn xuống của Ngô Vũ, khiến chocônhìn càng thêm phần yếu thế. Ngô Vũ hơi nâng cằm lên, loáng thoáng thểhiệnrasựcoi thường.

“Ai mà nhiều tiền thế, sau đóthìsao, chịgáimaunóitiếpđi!”

Diệp Tuệ nhìnanh, trong lòng thoáng lênmộtsuy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họnhẹnhàng dựa vào bức tranh, gần như sắp nhập luôn vào bức tranh rồi, tư thế quái dị này người bình thường chắc chắnkhôngthể làm được.

Thẩm Thuật sửng sốt: “…”

Trước mặt Thẩm Thuật, Diệp Tuệ cười giải thích: “Ở đâu ra đồ cổthậtcơ chứ, cái bình này tôi chọn đại ở chợ đồ cổ thôi.”

Xem xong, Tịch Điềmnói: “côcó nghĩ là vừa rồi tôi mắng oancôkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ngay sau đó, Diệp Tuệ lại đột nhiên cong môi cười tươi rói: “anhnóixem có phải em rất tinh mắtkhông?”

Diệp Tuệ chẳng qua cũng chỉ là người mới,côta làm vậy là cố tình khiến cho Diệp Tuệ nảy sinhsựsợ hãi, như thế về sau mỗi lần Diệp Tuệ đóng chung vớicôtathìđềusẽcảm thấy áp lực.

Sáu năm làmộtquãng thời giankhôngdài, nhưng đối vớimộtnữ diễn viênthìcũng đủ để phânrõgiới hạn, chỉ bằng điểm này thôithìNgô Vũđãkhôngso được với Diệp Tuệ rồi.

Ngô Vũkhôngphải làmộtdiễn viên có khả năng trời phú, kỹ năng diễn xuất củacôta trở nên tốt lên là do lăn lộn trong giới này nhiều năm, dựa vào từng bộ phim để tích lũy kinh nghiệm.

“côgáiđeo khẩu trangthìrất có mắt nhìn người, nhưng màkhônghề xứng với chàng trai kia, vẫn nên chia taythìhơn.”

“Tôikhôngphải bạch phú mỹ gì hết, cái bình cổ này đắt lắm, tôikhôngmua nổi. Chỉ là lần trước tôi có cùng cậu tôiđixemmộtbuổi đấu giá, cómộtđại giađãmua cái bình giống thế này.”

Trong lòngcôta cực kỳkhôngthoải mái.

Cảnh quay đầu tiên Diệp Tuệsẽđóng cùng Ngô Vũ,côvào vai Ninh Linh lúc mới debut, vì gương mặt quá đẹp nên bị đại minh tinh bắt nạt.

Toàn bộ quá trình nét mặt của Diệp Tuệ rất bình tĩnh, thái độ đúng mực.

“Nhưng mà chàng trai này mắt nhìn người kém quá,gáixinh đầy ra đấy, sao phảiyêumộtcôgáixấu xí cơ chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Vũkhôngdám mạo hiểm nữa,côta mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đọc nốt lời thoại còn lại.

Tiếp theo, Diệp Tuệ cònkhôngquên nhấn mạnhmộtcâu: “Cực kỳ rẻ luôn.”

Tay Thẩm Thuật cứng lại, mặc dù Diệp Tuệ vẫnđangnhìn chăm chú vào màn hình,khôngnhìn về phíaanh, nhưnganhvẫnkhôngkhỏi chột dạ,khôngnhịn được mà trộm liếc xem sắc mặtcôthế nào.

Trong mười cái bìnhcômua chỉ cómộtbình là hàngthật, chín cái còn lại đều là hàng nhái. Trongmộtbuổi đấu giá,anhđãmua đượcmộtcái bình hoa cổ hàngthật, cho nênanhđãđể cái bìnhthậtđó trong nhà, còn cái hàng nháicômuathìmangđibày trong phòng làm việc của mình, ngày nàođilàm nhìn thấy nóanhcũng đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Ôi má ơi bạch phú mỹ xuấthiệnrồi, xin hỏi lầutrênmộtcâu, bạnđãtừng nhìn thấy ở đâu vậy?”

Nếu Diệp Tuệ mà biếtanhđổi cái bình hoacômuathìchắccôsẽkhôngvui đâu.

Gương mặt Thẩm Thuật bấy giờ mớihiệnmộtvạch đen: “…”

Sắc mặt Ngô Vũ tái xanh, chợt cảm thấykhôngcó đất dung thân, kỹ năng diễn xuất củacôta cũng được coi như xuất chúng, vốn còn định ra oai với Diệp Tuệ để chứng tỏ với đạo diễn Tịch rằng ông ấyđãchọn sai người. Thế màkhôngngờ, Diệp Tuệ lạikhônghề bị lúng túng.

Miệng Thẩm Thuật mím lại: “Chúng nó mớinóigì?”

Thẩm Thuật nhìn hành động của Diệp Tuệ, hỏi: “Emđangtìm gì thế?”

Diệp Tuệ đầu cúi thấp, bướcđidần chậm lại.mộtlúc sau,côdừng bước, Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìncô, hỏi: “Sao vậy?”anhnhạy cảm nhận ra nãy giờcôrất trầm.

Diệp Tuệkhôngđáp, chẳng lẽ lạinóicôđangtìm người vừa mớinóixấucôsao, thế nên liền lắc đầunói: “khôngcó gì ạ.”

Diệp Tuệ nhìn mấy bức tranh,khôngkhỏi cảm thán trong lòng, Vệ đại sư quả nhiên tài nghệ cao siêu, làm cho người ta cảm giác mỗimộtbức tranh của ông đều làmộtcâu chuyện xưa đặc sắc.

“Cái bình hoa của Diệp Tuệ chắc chắnkhôngphải hàngthậtrồi, chính tôiđãtừng nhìn thấy cái bìnhthậtrồi đấy.”

côtađãcố tình nâng cao cảm xúc của mình lên, tự cho rằng Diệp Tuệsẽkhôngthể phối hợp vớicôta được.

“Cái bình hoa mà em mua đại ở chợ đồ cổ thế mà lại giống với cái bình mà Thẩm tổngđãmua đấy.” Diệp Tuệ vừa mở miệngthìquả nhiênđãnóiđến vấn đề này.

“Lúc đó có rất nhiều người ra giá, sau dần số tiền tăng lên quá cao nên bọn họ đành từ bỏ, cuối cùng người có được cái bình cổ đó là Thẩm tổng của Hoa Thụy.”

Ngay sau đó, Thẩm Thuật phải thầm mặc niệm ba phút đồng hồ cho bản thân.

Yên lặngmộtlát,anhnhìn vào đôi mắt sáng như sao tràn ngập mong đợi củacô, chân thành khen ngợi: “Đúng là em tinh mắtthật.”

côvẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm kiếm, ánh mắtcôlơ đãng nhìn vàomộtbức tranhtrêntường, ở đó có hai cái bóng.

Chương 85

Diệp Tuệ bây giờ mới ngộ ra bọn họ chính là ma!

Hai con ma này là hai con ma lắm mồm, lúc còn sống rất thích khẩu nghiệp, đến bây giờ vẫnkhôngthay đổi.

Đ·ạ·n mạckhôngxuấthiệntranh cãi nữa, chính chủđãlên tiếng xác nhận rồithìmọi người tất nhiên cũngsẽkhôngcho rằng đó là đồ cổthậtnữa.

Diệp Tuệkhônghiểuanhđangmuốn làm gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.

Diệp Tuệ nhìn Ngô Vũ, ánh mắtkhônghề tránh né, taycôvẫn đặt lên tai, tiếp tục chậm rãi tháo khuyên tai xuống, sau đónhẹnhàng đặt nó lên bàn.

Tịch Điềm: “Cắt!”

“Số tiền mà Thẩm tổng bỏ ra cũng là số tiền cao nhất của toàn buổi đấu giá hôm đó, số tiền ấy đủ để mua cả mấy món đồ khác rồi, tôi cũngkhônghiểu tại sao Thẩm tổng lại kiên trì như vậy, có lẽanhấythậtsựrất thích cái bình cổ đó.”

côđãmua tận mười cái bình hoa cho Thẩm Thuật, mua xongcôcũng chẳng quan tâm đến nó nữa, tùy ý choanhthích bày đâuthìbày, chắc làanhbày nó lên đây rồi.

Nhưng Ngô Vũ diễn đến đâuthìcảm xúc của Diệp Tuệ được điều chỉnh đến đấy, phối hợp cực tốt với giọngnóicủa Ngô Vũ.

Lúc nhìn thấy cái bình hoa kia, Diệp Tuệ mới nhớ lại lầncôđến chợ đồ cổ mua bình hoa.

Chứkhôngthìmộtdiễn viên được đề cử ở giải Kim Tượng nhưcôtathìtại sao lại phải đóng chung phim với Diệp Tuệ chứ?

Lúc Diệp Tuệ nhìn thấy cặp vé, phản ứng đầu tiên củacôlà muốn cùng Thẩm Thuậtđixem. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ơ ơ ơđanglivestream mà lại bàn luận về đồ cổ hả? Nhưng mà tôi cũng muốn biết.”

Diệp Tuệkhôngtrực tiếpnóirõra ý sâu xa của câu này, ngụ ý là, bàn về gương mặtthì…Diệp Tuệ vừa mới ra mắt, còn Ngô Vũthìđãvào nghề được sáu năm rồi.

Lúc Diệp Tuệđiquamộtbức tranh,côchợt nghe thấymộttiếngnói: “côgáinày vào đây còn đeo khẩu trang, nhìn cái biết ngay là xấu xí rồi.”

Thẩm Thuật thở phàonhẹnhõm,anhcứ tưởng mình sắp bị bại lộ rồi cơ.

côbạn bạch phú mỹkhôngkhỏi nhớ lại cảnh tượng rầm rộ của buổi đấu giá hôm đó.

Lúc này Diệp Tuệđangđể tay chống cằm, thấytrênđạn mạckhôngcó câu hỏi gì nêncôcũng chỉ nhìn màkhôngnói.

Tịch Điềm hô lên: “Bắt đầu!”

Nét mặt Thẩm Thuật lập tức trở nên lạnh lẽo,anhkhôngnóigì, đột nhiên lấy di động ra bật đèn flash.

Diệp Tuệ ngồi bên cạnh salon, đằng sau làmộtcái bànnhỏchân cao,trênđó có đặtmộtbình hoa. Lúc này bỗng cómộtngười đăng bình luận hỏi: “Diệp Tuệ ơi, cái bình hoa phía sau bạn là đồ cổ sao?”

Hô hấp của Thẩm Thuật hơi chậm lại,anhnín thở nghecônói, đây làđangbắt chuyện hayđangchất vấnanhvậy?

Ngô Vũ lại mỉa mai: “Kể cả có cái mặt đẹpđinữathìcũng phải có thực lực cường đại chống đỡ,cômuốn nổi tiếng sao? Cứ chậm rãi phấn đấu cả đờiđi.”

Diệp Tuệ bĩu môi,côthừa nhận bây giờcôthấy bực rồi đấy, hai con ma kia thíchnóicôthế nào cũng được, nhưng chúng nó lại dámnóiThẩm Thuật xứng với người khác hơn, làmcôkhôngthoải mái chút nào.

Năm nay Diệp Tuệ mới bộc lộ được tài năng của mình với phim “Thế Tử” và phần so tài ở chương trình “Diễn viên”, trước đó, đối với kỹ năng diễn xuất củacô, mọi người chỉ đánh giá bằngmộttừ duy nhất: Nát.

Lần trước Diệp Tuệđãgiúp đạo điễn Tịch Điềmnóichuyện với linh hồn của Ninh Linh, cho nêncôđãđược đạo diễn chọn đóng vai chính cho phim điện ảnh của mình.

Thẩm Thuật chăm chú nhìncô.

Cứ tớiđi,anhnghĩ làanhcó thể cố gắng chống chọimộtchút.

Tịch Điềmthìchẳng buồn quan tâm Ngô Vũ có lý lịch thế nào, ông làm phimđãnhiều năm, những diễn viên trong phim của ông đều là rồng phượng trong biển người. Mà khả năng diễn xuất của Ngô Vũthìhoàn toàn chưa đủ tiêu chuẩn của ông.

Hai con ma này luôn ở trong bức tranh, rất nhiều người lúc đến xem triển lãm đềusẽchăm chú nhìn vào tranh rồi ca ngợikhôngdứt.

Sau khi xem lại cảnh quay vừa rồi, cảm nhận củacôta càng thêmrõràng hơn, khả năng diễn xuất của hai người chênh lệch nhau rất nhiều.

Kỳ lạ ghê, hai người kia vừa mớinóidứt lời làcôđãxoay người lại ngay rồi mà, thế mà vẫnkhôngnhìn thấy ai.

“Cái bình hoa kia đẹp quá, hình như là đồ cổthậtđấy.”

Diệp Tuệ dán miệng vào taianh, giọngcôquamộtlớp khẩu trang truyền tới rấtrõràng, ngữ điệu có hơi tủi thân: “Thẩm Thuật, có người bắt nạt bọn mình.”

Sau khicônhận ra mình thích Thẩm Thuật,côluôn muốn tìm cơ hội để được ở cùnganh, từ từ khiến choanhthíchcô.

Diệp Tuệ quay đầu nhìn sang, đằng saucôkhôngcó ai cả. Khó hiểuthật, vừa nãy là ainóivậy?côlạiđira phía sau nhìnmộtchút, vẫnkhôngcó bóng dáng ai hết.

khôngcó ai nghi ngờ cái bình hoa trong phòng làm việc của Thẩm Thuật có phải hàng nhái haykhông, vì ngay trongmộtcông ty có giá trị đến cả chục tỷthìlàm sao có thể bàymộtcái bình hoa rởm được chứ.

Tuy Ngô Vũ chưa nhận được danh hiệu ảnh hậu, nhưng cũng được đề cử ở giải Kim Tượng. Người đại diệnđãgiúpcôta có cơ hội được góp mặt trong phim của Tịch Điềm, Ngô Vũ thấy Tịch Điềm quay trở lại điện ảnh, vì muốn tạo quan hệ với vị đạo diễn này nên mới miễn cưỡng tham gia.

Diệp Tuệ đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, ánh mắtcôbình thường rất có hồn, nhưng bây giờ lại căng ra, nhìn là biếtcôđangkhôngvui rồi.

Haizz, cũng chỉ biết trách mìnhkhôngsuy nghĩ kỹ càng, ở nơi công cộng mà khoe khoang cái gìkhôngbiết, làm người phải biết khiêm tốn,khôngthìlàm cái gì cũngsẽbị người ta đem ra bàn tán.

Bình luận lướt qua màn hình, lúc Diệp Tuệ quay lại nhìn điện thoạithìbình luận đóđãchạy qua mất rồi, nhưngmộtlúc sau lại có người nhắc lại chủ đề này.

Mặc dù Ngô Vũ có phần đố kỵ, nhưng bây giờkhôngthừa nhậnkhôngđược,côtađãbại dưới tay Diệp Tuệ rồi.

Lúc này Ngô Vũ đứng phía sau Diệp Tuệ,côta nhìn chăm chú vào gương mặt của Diệp Tuệ trong gương, bỗng nhiên từ từ cúi người xuống, miệng áp vào taicô.

côkiễng chân lên, toàn thân hướng về phíaanh, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn, mùi thơmtrênngườicôcũng tỏa ra từng đợt.

Diệp Tuệđãchính miệng chứng thực rằng cái bình hoa kia là hàng nhái.

Diệp Tuệ càng nghe càng thấy lạ, đeo khẩu trang?cônhìn xung quanh, trừcôrathìchẳng có ai đeo khẩu trang hết, cho nên hai người kia rất có khả năng làđangnóicô.

anhkhôngcho phép bất cứ ainóixấu Diệp Tuệ, kể cả là ma cũngkhôngđược.

Diệp Tuệ biếtrõthực lực của Ngô Vũ, lúc đọc kịch bảncôcũngđãtập luyện qua mấy lần, tâm lý rất vững.

Diệp Tuệ buồn bã đáp: “Chúng nónóiem xấu xí,khôngxứng đôi vớianh.”

“Bình hoa kia đẹpthậtđó, nếu mà rẻthìtôi cũng muốn muamộtcái như thế bày trong nhà, kiểu bình này ở chợ chắc là có nhiều lắm.”

Diệp Tuệđãdùng các nét mặt và động tác khác nhau để thểhiệnmộtcách sinh động những cảm xúc khác biệt, khiến cho người xem rất đồng cảm.

Diệp Tuệ thu dọn lại bàn trà, duỗi cái lưng mỏi, xoay cổ vài cái, vừa rồi duy trìmộttư thế quá lâu nên người hơi đau nhức.

Vừa hay là tình cảnh của Diệp Tuệ và Ngô Vũ ngoài đời cũng giống với nhân vật trong phim, lờinóikia tuy Diệp Tuệnóimộtcách rất thờ ơ, nhưng lại như vảmộtcái rất mạnh vào mặt Ngô Vũ.

Hai người tiếp tụcđivề phía trước, vừađiquamộtbức tranhthìhai giọngnóiđó lại vang lên: “Chàng traiđibên cạnhcôgáikiathìlại rất đẹp trai, cókhôngít cáccôgáiđãtrộm nhìnanhấy mấy lần rồi đó.”

Thẩm Thuật cũng đọc được câu hỏi của các bạn fan,anhnhìn cái bình hoa bên cạnh Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ ngồi trước bàn hóa trang, chuẩn bị tháo khuyên tai xuống, taycôđặt lên tai mình, chạm vào cái khuyên tai. Vành taicôtrắng nõn, nhưng ngón taycôthìcòn sáng trắng hơn.

Kỹ năng diễn xuất của Ngô Vũ rất tốt, hơn nữacôta còn cố tình muốn chèn ép Diệp Tuệ ngay từ lúc bắt đầu, cho nên vừa mở miệng ranóiđãcảm thấykhôngkhí rất căng thẳng.

“Ha ha ha tự dưng tôi cảm thấy Diệp Tuệthậtgần gũi,thìracôấy cũngkhôngcó khả năng mua được hàngthật.”

Đây là lời thoại trong kịch bản, nhưng cũng chính là tiếng lòng của Ngô Vũ, Diệp Tuệ làmộtdiễn viên vừa đẹp lại vừa có thực lực, dù là aithìcũngsẽcoi Diệp Tuệ làmộtđối thủ mạnh.

Thẩm Thuậtkhôngnghe thấy tiếng bọn nó kêu khóc,anhtiếp tục chiếu đèn vào bức tranh, lạnh lùngnói: “Đừng bao giờ bàn luận về người khác nữa, ngherõchưa?”

Thẩm Thuật nhíu mày: “Ai?” Chả trách mà từ nãy tới giờ thái độ của Diệp Tuệ cứ là lạ.

Những diễn viên khác phải diễn bao nhiêu năm với bao nhiêu phimthìmới có thể đạt tới trình độ nhưcôta? Mà Diệp Tuệ chẳng qua mới vào nghề được hai năm màđãnhập vai quá xuất sắc như thế, khó có thể tưởng tượng được tương lai củacôấysẽthăng tiến như thế nào.

Tịch Điềmnóirất gay gắt, còn mang theosựgiễu cợt: “Ngô Vũ,côđãdùng hết khả năng của mình chưa đấy? Tôithậtsựkhôngbiết trong haicôai mới là đại minh tinh đâu.”

Ngón taycôchỉ về phía hai con ma nghịch ngợm kia, theo hướng taycôchỉ, Thẩm Thuật cầm di động hướng thẳng đèn flash vào bức tranh.

Lại cómộtgiọngnóihả hê khác vang lên: “Có khi mặt chi chít mụn cũng nên, bỏ khẩu trang xuống là dọa c·h·ế·t cả đống người ý.”

Tịch Điềm cầm kịch bản chỉ vào Ngô Vũ: “cô, qua đây.”

Thẩm Thuật ngồi ởmộtgóc,côvừa cử độngthìchống lại tầm mắt củaanh, liền đứng dậyđivề phíaanh.

Ngô Vũkhôngbiết đạo diễn Tịch muốn làm gì, chỉ biết nghe lờiđitới. Tịch Điềm cho Ngô Vũ nhìn vào màn hình xem lại cảnh quay vừa rồi.

Trong đ·ạ·n mạc xuấthiệnmộtbạch phú mỹ,côấy mở livestream xem chính là vì nhìn thấy tạo hình của Diệp Tuệ trong đoạn quảng cáo.

Nhưng ngay sau đó lại xuấthiệnmộtbình luận rất gây chú ý.

Hai đứa hét ầm lên: “Xin tha mạng! Chúng tôikhôngdámnóixấu về hai người nữa đâu hu hu hu!”

Buổi tối, rất đông ngườiđãtới buổi triển lãm để được chiêm ngưỡng những tác phẩm của Vệ đại sư.

Diệp Tuệ hơi nhếch môi: “Tiền bối, đó là câu trả lời của tôi đấy, chị thấy hài lòngkhông?”

Hai con ma nghịch ngợm kia mới đầuthìkhôngsợ ánh sáng này lắm, nhưng lúc bị nó chiếu thẳng vào người, bọn nó ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau nhói,khôngthể chịu đựng được.

Lúccôđọc lời thoại, ánh mắt luôn nhìn vào Ngô Vũ qua tấm gương, Ngô Vũ dùngsựtừng trải của bản thân để ra oai với Diệp Tuệ, vậy mà lại bị Diệp Tuệnhẹnhàng phản công lại.

hiệntại Diệp Tuệ diễn rất chuyên nghiệp và tự nhiên,khôngthể chê được điểm nào, trong khoảng thời gian này rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì mà có thể khiếnmộtngười lột xác ngoạn mục như thế chứ?

Như vậy nếu mà xét về độ triển vọng và thực lựcthìtất nhiên là Diệp Tuệ hơn rồi.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cái bình hoa cổ hàngthậtđược mua về với giá caođãbị Thẩm Thuật đem về nhà.

Hai người đềukhôngbiết là đối phương cũng thích mình, cả hai đều có tâm tư riêng, buổi tối cùng nhau xuất phát.

Thẩm Thuật môi cứng đờ,mộtlúc lâu vẫnkhôngnhúc nhích.

Ánh đèn cực sáng tạo thànhmộtđiểm rất chói mắttrênbức tranh, vì thể chất đặc biệt của Thẩm Thuật nên ánh sáng nàyđãtrở thànhmộtthứ có tính sát thương rất lớn đối với ma quỷ.

Kết thúc buổi livestream, Thẩm Thuật muốnnóilại thôi,anhcứ do dự mãikhôngbiết có nênnóisựthậtcho Diệp Tuệ biếtkhông, việc tới quá đột ngột,anhcòn chưa kịp chuẩn bị.

Diệp Tuệ lại quay về nhìn vào màn hình điện thoại, Thẩm Thuật cũng thu hồi tầm mắt,khôngnóitiếng nào cúi đầu nhìn điện thoại.

Nghe Diệp Tuệnói, Thẩm Thuật mặtkhôngđổi sắc tiếp tục cầm điện thoại xemcôlivestream.

Ngô Vũ ngừng diễn, Diệp Tuệ vẫn cònđangnhập tâm, phải hai giây saucômới lấy lại được tinh thần.

Còn nếu bàn về thực lực, Diệp Tuệ mới vào nghề nhưngđãđược đạo diễn công nhận, còn Ngô Vũ khi bằng tuổi Diệp Tuệthìchỉ làmộtdiễn viên quần chúng vô danh thôi.

Diệp Tuệ chỉ vào bức tranh phía sauanh: “trênbức tranh phía sauanhcó ma, chúng nóđangnóixấu bọn mình.”

Ngô Vũkhôngnóigì.

Diệp Tuệnóitiếp: “Chị cũng vừa mớinóirồi, kể cả có cái mặt đẹpđinữathìcũng phải có thực lực cường đại chống đỡ. Bây giờ đây tôi xin được tặng lại nguyên câu này cho chị đấy.”

Ôngnói: “Mở to mắt ra mà xemcôdiễn thế nào.”

Nếu tâm lý của Diệp Tuệkhôngvữngthìrất có thểsẽbị giật mình mà quên mất lời thoại.

Ngô Vũnói: “cônghĩ rằng mìnhsẽnổi được trong cái giới giải trí này bao lâu?mộtnăm? Hay năm năm?côchỉ làmộtngười mới mà thôi, mới ra mắtthìđừng có mà mơ hão.”

Thẩm Thuật chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ nên đương nhiên cũngkhônghiểu suy nghĩ của Diệp Tuệ, cho nênanhđãchuẩn bị về sausẽnóichocôbiết chuyện này.

Diệp Tuệ lập tức nhìn sang, xem xem rốt cuộc là aiđangbàn tán về mình, kết quả phía saucôvẫn trống trải, ngay cảmộtcái bóng cũngkhôngcó.

Thẩm Thuật hỏicô: “Ma ở đâu?”

Lâu dần, hai chúng nó tự cảm thấy thân phận mình trở nên vô cùng cao quý, chúng nó muốnnóicái gì cũng được, chẳng hề sợ hãi.

Đúng làanhrất thích đấy, nhưng thứanhthíchkhôngphải cái bình cổ, mà là ngườiđãtặng cái bình giống như vậy choanhcơ.

Vương Xuyên là người thay mặt Thẩm Thuật lấy được cái bình hoa đó, trừanhấy rathìkhôngmộtai biết đượcsựthậthết.

Ngô Vũsẽvào vai đại minh tinh đó.

Cho đến khi hầu như các bình luận đều chỉ quan tâm xem cái bình hoa phía sau Diệp Tuệ có phải hàngthậthaykhôngthìcômới ngờ vực quay người lại nhìn.


Ngô Vũ trở nên mất bình tĩnh,côta vốnđangmuốn mượn cảnh quay này để cho Diệp Tuệ hiểurõđịa vị của mình.

Diệp Tuệkhôngbiết là Thẩm Thuật cũng có suy nghĩ giốngcô, khi biết Diệp Tuệ muốn rủanhđixem triển lãm tranh cùngcô, phản ứng đầu tiên củaanhlà nghĩnóikhôngchừng đây làmộtcơ hội đểanhvàcôbồi dưỡng tình cảm.

Cảnh vừa rồi được phát lại, Ngô Vũ đầu tiên là ngẩn người, rồi kinh ngạc, cuối cùng lại lộ rasựbối rối.

Dướisựmong đợi của hàng vạn người, bạch phú mỹ kia cuối cùng cũng lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi “Giải thoát” đóng máy, Diệp Tuệ chỉ nhận làm khách mời đặc biệt chomộtvài gameshow, sau đó lại tiếp tục vào đoàn làm phim “Ninh Linh”.

Bọn họ nghiễm nhiên coi những bức tranh này thành căn cứ của mình, lúc rảnh rỗi toàn bám vào tranh rồi bàn luận soi mói những người đến xem triển lãm.

Edit: Ngân Nhi

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85