Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91


Diệp Tuệ phản đối ngay: “Như thế sao được, emkhôngcó nhiều thời gian đâu.” Diệp Tuệ suýtthìlỡ mồm, vì muốn tỏ tình vớianhnêncômới mất công chuẩn bị như thế,khôngthể lãng phí thời gian vào mấy việc vặt vãnh được.

“Tuệ Tuệ, sao tự nhiên chị mua nhiều quần áo làm gì thế?” Tiểu Lưukhônghiểu nổi.

Thẩm Thuậtkhôngtin lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, có món gì mà chỉ cầnmộtphút là làm xongkhông?

Dưới ánh nhìn chăm chú soi mói của đám Vương Xuyên, Thẩm Thuật mặtkhôngđổi sắc cầm cặp lồng màu hồngđivào phòng làm việc.

anhkhôngcần nhân viên giúp đỡ mà tự mình nghiêm túc ngồi xổm xuống rải hoa hồng.

Diệp Tuệ biết Thẩm Thuậtđãvề nhà,cônhẹnhàng lặng lẽ mở cửađivào rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.

Quần áo của Diệp Tuệthậtrakhônghề ít,côlà nghệ sỹ nên phải luôn giữ vững hình tượng của mình, cho nên chuyện ăn mặc làkhôngthể thiếu.

Thẩm Thuật chuẩn bị ra cửađilàm, nhưng Diệp Tuệ lại gọianhlại: “Hôm nayanhđilàm muộnmộtchútthìcó làm saokhông?”

Thẩm Thuật gật đầu,đangđịnh trả lờithìDiệp Tuệ lại hỏi: “Có phảianhđói bụngkhông? Vào bếp tìm đồ ăn hả?”

Thẩm Thuật bước qua thảm hoa hồng mới được trải,đitới trước cái bàn cũng được đặt hoa hồng bêntrên.

Lúc đắp mặt nạ xong, bụng củacôlại kêu òng ọckhôngngừng, từ trưa đến giờcôvẫn chưa ăn gì cả.

Thẩm Thuậtkhôngbiếtcômuốn làm gì, theo phản xạ trả lời ngay: “khôngsao cả, bình thườnganhtoànđisớm mà.”

Thẩm Thuậtđãhoàn toàn quên mất suy nghĩmộtgiây trước của mình,anhcố chịu đựng cảm giác muốn nôn, rất phối hợp trả lờicô: “Ăn ngon lắm.”

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuậtthìliền đưa tay xoa ngực: “Thẩm Thuật,anhvẫn chưa ngủ à?”

trêntầng thượng của khách sạn, dưới đất rải đầy hoa hồng, gió đêm thổi bay những cánh hoa, làm chokhôngkhí tràn ngập mùi hoa dịunhẹ.

Xe đến gần chợ hoathìThẩm Thuật đỗ lại, Diệp Tuệ vẫy tay chàoanhrồiđixuống.

Ban ngày tâm trạng của Thẩm Thuật rất bình tĩnh, nhưng đến buổi tốithìbắt đầukhôngbình tĩnh được nữa, sau khi tách Diệp Tuệ ra,anhliền cảm thấy rất căng thẳng và hồi hộp.

Mặc dùanhkhônghề đói, nhưnganhlạikhôngmuốnđi.

mộtngày trước khi lên đường, Diệp Tuệ ở trong phòng kiểm tra hành lý,côcứ có cảm giác quên cái này thiếu cái kia, cứ chạy tới chạy lui trong phòng, vali cũng bịcônhồi cho chật ních.

Từ trước đến nay Thẩm Thuậtkhôngthường để lộ cảm xúc ra bên ngoài, hoặc có thể là khả năng diễn xuất củaanhquá tốt nên Diệp Tuệkhôngpháthiệnrasựkhác thường củaanh.

Diệp Tuệ cầmtrêntay mấy bộ, đứng trước gương so sánh: “Chị sắpđidu lịch với Thẩm Thuật nhưng vẫn chưa tìm được bộ nào đẹp để mặc.”

Dướisựnhiệt tình mời mọc của Diệp Tuệ,anhđãăn hết hơn nửa phần cơm, Diệp Tuệ bình thường chỉ ănmộtbátđãno rồi, phần còn lại đều cho vào bụnganhhết.

sựxuấthiệncủa Diệp Tuệ giống nhưmộtbông tuyết trắng tinh khôi rơi xuống thế giới u ám củaanh.anhhy vọng rằng, mỗimộtgiây phút đứng tại đâysẽkhiến chocôkhôngthể nào quên.

Còn cái mà Thẩm Thuậtđangchuẩn bị, làmộtmàn cầu hôn chính thức.

Thẩm Thuật đứng thẳng người dậy, đột nhiên ý thức được là tối nay phải cầu hôn rồi, hai tayanhrun lên, hai chân vì ngồi xổm lâu quá nên cũng hơi đau nhức.

Thẩm Thuật nhìn vào cái bát to kia, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng đều là đồ ăn thừa,anhlại nhìn qua phòng bếpmộtlượt, thấy có mấy cái hộp chuyên dùng để đựng đồ ăn trong tủ lạnh.

Thẩm Thuậtđangđịnh lắc đầu nhưng đột nhiên nghĩ lại, Diệp Tuệ vào bếp để ăn đêm, nếu nhưanhlắc đầuthìsẽkhôngcó lý do để ở lại trong này nữa rồi, Diệp Tuệsẽphải ngồi ănmộtmình.

côkhôngmuốn đểanhthấy mình mua nhiều đồ như thế, cho nên cứ rón rénđinhón chân.

Diệp Tuệđãmua rất nhiều quần áo ở những cửa hàng khác rồi nhưng vẫn chưa thấy hài lòng.

Lúc này đối với Thẩm Thuậtthìrửa bát cómộtcái lợi, đó là tiêu cơm.

Mặc dùanhkhôngcó kinh nghiệmyêuđương, nhưnganhbiết lúc cầu hôn là phải dùng hoa hồng.

Nhưng câunóikia củacôcũng là câu mà Thẩm Thuật ghi nhớ trong lòng,côvàanhcó suy nghĩ giống nhau,anhđidu lịch là để tỏ tình với Diệp Tuệ,khôngthể để những việc khác cản trở được.

Hôn nhân của bọn họ là do người nhà họ Thẩm sắp xếp, mới chỉđiđăng ký kết hôn mà thôi, vì bát tự giờâmngàyâmthángâmnămâmcủa Diệp Tuệ rất hợp với Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ lập tức chạy vào bếp vo gạo nấu cháo,côthấy sắc mặtanhrất kém, muốn nấu choanhchút cháo đểanhđem tới công ty ăn.

Nơi đây nổi tiếng với chợ hoa, du khách tới đây đềusẽtới chợ hoamộtchuyến, ban ngày hương hoa tỏa ngát bốn phía, đến đêm các loài hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh đèn.

Chiếc nhẫn kim cương nàyanhđãthuê người thiết kế riêng, nó là độc nhất vô nhị, chỉ thuộc vềmộtmìnhcô.

Nhân viên cửa hàng chuyển hoa hồng lên tầng thượng, mấy hôm nay tầng thượngđãđược Thẩm Thuật bao hết, vìkhôngmuốn người khác quấy rầy nên cả mấy tầngtrêncao của khách sạnanhcũng bao luôn rồi.

Ngườiđangđứng ở cửa phòng bếp là Thẩm Thuật,anhcũng bị tiếng hét chói tai của Diệp Tuệ dọa sợ hết hồn, giật mình đứng yên tại chỗ.

Trước đây chưa từng có ai đối vớianhnhư vậy, lúcanhkhôngkhỏe cũng chỉ biếtmộtmình chịu đựng cho qua, bản thânanhcũngkhôngbao giờ để tâm đến.

Cho đến khi Diệp Tuệđivào chợ hoa rồi,anhmới khởi động xe, chậm rãi rờiđi.

Tiểu Lưu chỉ đạimộtbộ: “Lấy bộ kiađi.”

Phía chợ hoa cáchcôkhôngxa lấp lánh ánh đèn, nhìn như khu vườn lãng mạn trong cổ tích,côbướcthậtnhanh len vào trong đám đông.

anhkhôngmuốn đánh thức Diệp Tuệ nênđixuống nhà rất khẽ khàng, tìm được thuốc tiêu hóa trong tủ thuốc, uốngmộtviên rồi mới thấy đỡ hơn.

anhđóng nắp hộp nhẫn lại, đặt bên cạnh bó hoa hồng ở giữa bàn, đúng vị trí mà chỉ cần liếc nhìn là thấy ngay.

anhkhônghề đói bụng, trái lại cònđangrất no,anhnhìn Diệp Tuệ ngồi ăn ngon lành, cũng ép mình phải cầm thìa lên ăn.

Diệp Tuệ còn bận công việc nên hai người chọnđimộtnơi khá gần, dù sao mục đích của cả hai người đềukhôngphải làđidu lịch mà là tỏ tình với đối phương.

Thế giới củaanhcũng ngày ngàyđitheocô, đón nhận nguồn ánh sáng màcômang tới cho mình.

Diệp Tuệ chẳng qua cũng chỉ ănmộtlượng cơm vừa phải, vừa nằm xuống giường được nửa tiếng làcôđãngủ được, nhưng Thẩm Thuậtthìhoàn toàn ngược lại,anhngồi yênmộtchỗ nửa tiếng, chẳng nhữngkhôngtiêu cơm mà còn thấy no hơn.

anhcầm hộp đựng nhẫn, động tác rất cẩn thận,nhẹnhàng mở chiếc hộp nhung màu đỏ ra, bên trong làmộtchiếc nhẫn kim cương lấp lánh.anhđãnắm tay Diệp Tuệ mấy lần, lúc đóanhđãtranh thủ đo ngón taycôđể đặt nhẫn.

“Vừa rồi em trộn cơm ngon lắm đúngkhông? Em thấyanhcó vẻ thích ăn, lần sau em lại làm choanhnhé.” Diệp Tuệ thấyanhăn rất nhiều nên cho rằnganhrất thích.

Nếuđingủ luônthìcó thểcôsẽkhôngngủ được vì đói,khôngbằng bây giờđimò xem có gì ănkhông.

Diệp Tuệ vừađiđến cửa phòng mìnhthìThẩm Thuật nghe thấy tiếng động bên ngoài,anhđinhanh ra ngó, vừa mở cửa phòngthìnhìn thấy bóng lưngcô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưnganhvẫn kiên trì cho rằng, việc chuẩn bị cho buổi cầu hôn phải do chínhanhlàm mới được, nếukhôngthìsẽkhôngcó ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Thuật đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhkhôngvội vã làm việc ngay mà cẩn thận mở cặp lồng cháo ra, thong thả ngồi ăn.

anhcầm bátđitới trước bồn rửa, tiếng nước chảy vang lên,anhcẩn thận rửa kĩ từng miệng bát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện cũ coi nhưđãqua, bây giờ mọi thứđãthay đổi, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ có thể cùng nhau tiến tới cuộc sống mới rồi.

côđặt cái bát trước mặtanh, đưa choanhmộtcái thìa vàmộtcái bát con,nói: “Có thể ăn rồi.”

Khung cảnh lãng mạntrênnày chính là domộttay Thẩm Thuật ngốc nghếch vụng về nhưng lại rất cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị nên.

côcòn gõ cửa phòng Thẩm Thuật, tự mình kiểm tra lại hành lý củaanhmộtlần, xác nhậnkhôngcó vấn đề gìthìmới yên tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệthìchuẩn bị chomộtmàn tỏ tình.

Thẩm Thuật của trước kia làmộtngười bị nhà họ Thẩm coi thường,anhluôn tự giam mình trongmộtthế giới riêng,anhkhôngbiết tình thương là gì, cũng chưa từng được trải qua cảm giác có người quan tâm lo lắng cho mình.

Diệp Tuệkhôngcảm thấy nấu cháo là việc gì to tát,côchỉnói: “Tại em kéoanhăn đêm cùng nên mới hạianhbị mất ngủ.”

Thẩm Thuật chột dạ homộttiếng,khôngdám nhìn vào mắtcô,anhkhôngthểnóivớicôlà tối qua vì muốn ở cùngcôlâumộtchút nênanhđãcố nhồimộtđống cơm trộn vào bụng được.

Hai người ngồi trong xe, ai cũngkhôngpháthiệnrasựkhác thường của đối phương.

Nghĩ tới việc ngày maisẽtỏ tình với Thẩm Thuật, timcôbỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Quầng thâm mắt của Thẩm Thuật rất đậm, mắt cũnghiệnlên tia máu, hình như bị mất ngủ cả đêm.

Lúc về đến nhàthìtrờiđãtối, đèn đườngđãbật sáng, cả thành phố chìm trong ánh đèn rực rỡ.

Từ khi có Diệp Tuệ,anhluôn cảm nhận được cái cảm giác có người quan tâm, lo lắng cho mình.

Lục thành là vùng nhiệt đới nên khí hậu rất ôn hòa.

Diệp Tuệ cười vớianh, chỉ vào bàn ănnói: “anhngồi xuống chờ em chút, em làm xong ngay đây.”

Huống hồcôcòn rất xinh đẹp, cho dù có trùm bao tải lên ngườithìcũng vẫn đẹp, nhưngcôlại cứ bắt Tiểu Lưu phải chọn ramộtbộ đẹp nhất cho mình.

Diệp Tuệ từ chối: “Em chỉ cầnmộtphút là xong rồi.”

anhlà tổng giám đốc của Hoa Thụy, cho dù cóđilàm muộnmộtchútthìcũngkhôngcó vấn đề gì.

Thẩm Thuật cầm cặp lồngđitới công ty, cái cặp lồng màu hồng nhìnkhônghề tương xứng với hình tượng củaanh, làm cho Vương Xuyên và Trình Thắng cứ liếc nhìn mấy lần.

Thẩm Thuật ngẩn người nhận lấy cặp lồng, ánh mắtanhtrầm xuống, nghiêm túc gật đầunói: “Ừ.”

thìra chỉ cầntrênđời này cómộtngườithậtlòng đối xử tốt với mình thôithìđó cũng trở thànhmộtchuyện rất đáng để lưu luyến.

mộttuần trước khi lên đường, Diệp Tuệ lại bắt đầu lo lắng cái này suy nghĩ cái kia. Vừa xong việc cái làcôliền kéo Tiểu Lưu đến trung tâm thương mại luôn.

Cho đến khi Diệp Tuệ xuấthiện,côcứ thế chạy vào thế giới củaanhtrong lúcanhkhôngkịp chuẩn bị, mỗimộtchuyệnnhỏnhặt, mỗimộtgócnhỏtrong nhà đềusẽlưu lại bóng dángcô.

anhhy vọng rằng từ tối nayanhvàcôsẽcómộtkhởi đầu mới.

Trong tên phiênâmcủa hai người đều có chungmộtchữ S.

mộtphút sau,khôngthừakhôngthiếumộtgiây, Diệp Tuệ bưngmộtcái bát to đùngđira.

Đinh!

nóixong,côbắt đầu ăn, bây giờcôđangquá đói nên ăn cái gì cũng thấy ngon, nhưng đối với tình huống của Thẩm Thuật lúc nàythìthậtlà đau khổ.

côsợ hãi hét ầm lên, run rẩy quay người lại nhìn.

Thẩm Thuật chỉ dùng nửa giây để do dự, sau đó hỏi: “Nếuanhmuốn ănthì…có đủkhông?”

Diệp Tuệkhôngcòn cách nào khác làđixuống nhà làm bữa khuya.

khôngcần phảinói, cháo này chắc chắn là Diệp Tuệ nấu, từ khi nào mà mối quan hệ của hai người lại phát triển như vậy?

Gió đêm lùa vào khắp con đường, cuốn theo hương hoa thơm ngào ngạt, mùi thơm lọt vào mũi Diệp Tuệ, khiếncôtự dưng lại thấy hơi căng thẳng.


Cơmđãhâm nóng xong, Diệp Tuệđitới trước lò vi sóng,đangđịnh mở rathìkhôngngờ lại nhìn thấymộtcái bóng phản chiếu lên đó.

Tất cả là để dành tặng chomộtngười duy nhấtanhquan tâm đếntrênthế giới này.

Vất vả mãi mới chọn xong quần áo,côlại chuyển sang chán ghét mái tóc của mình: “Kiểu tóc của chị có phảikhôngổn lắmkhông? Chị muốn đổi kiểu tóc khác.”

Hôm sau, Diệp Tuệ lúc nhìn thấy Thẩm Thuậtthìngẩn người hỏi: “Thẩm Thuật, tối quaanhmất ngủ à?”

Thẩm Thuật vẫn ngồi trong xe,anhnhìn bóng lưngcô, ánh mắt rất chăm chú, mang theo cảsựyêuthương.

anhlắc đầu: “anhkhôngsao.”

Diệp Tuệ nhăn nhó nhìn: “Thôi để chị chọn thêm bộ nữa cho chắc.”

Đến ngày xuất phát trời rất đẹp, dự báo thời tiết cònkhôngđúng, nghenóilà trời nhiều mây, nhưng mới sáng sớmđãnắng đẹp rồi.

côlấy từ trong tủ lạnh ra mấy món ăn sáng, muốn làm nóng lại rồi trộn vào cơm ăn.côcho cơm vào lò vi sóng quay nóng, mấy phút là có thể ăn rồi.

Lúc đến nơi, hai người để hành lý trong phòng khách sạn, trờiđãtối nên cả haiđiăn bữa tối với nhau.

Diệp Tuệ gật đầu ngay: “Tất nhiên là đủ rồi, còn nhiều cơm lắm.”côkhôngthích ăn cơmmộtmình, nếu cóanhăn cùngthìsẽvui hơn.

anhcũngđanglokhôngcó thời gian để chuẩn bị, nếu theo nhưyêucầu của Diệp Tuệthìanhsẽcó được chút thời gian rảnh.

Tính cách củacôtrái ngược hẳn so vớianh,côlà ánh mặt trời rạng rỡ, mãi mãikhôngmấtđisựnhiệt huyết,côở đâuthìánh sángsẽtheo tới đó.

Xem ra Diệp Tuệđãtrộn hết đồ ăn thừa từ sáng vào với cơm, đúng là chỉ cầnmộtphút là xong.

Động tác củacôrất nhanh nhẹn, nấu xongcômúc cháo cho vào cặp lồng giữ nhiệt rồi đưa cho Thẩm Thuật: “Em nấu ít cháo trắng, nếuanhthấykhôngkhỏethìlấy ra ăn nhé.”

Sợ Thẩm Thuật nghi ngờ nêncôcó lén quan sátanhmộtlúc, thấyanhkhôngcó phản ứng gìthìmới chuyển chủ đề.

Sau khi ăn no, tâm trạng của Diệp Tuệ rất tốt, cứ ngâm nga hát,côcầm bát lên chuẩn bị đemđirửa, Thẩm Thuật thấy vậy liền ngăncôlại rồinói: “Đểanhlàm cho.”

Bụng củaanhcảm giác như sắpkhôngtrụ nổi nữa rồi, mỗi bướcđianhđều lokhôngbiết mình có nôn rakhông, bây giờ đừng có ai dại dột mànóichuyện ăn cơm vớianh,anhsợanhsẽkhôngkìm chế nổi mà giận điên lên mất.

Từng miếng cháo thơm mềm trôi xuống bụng, khiến cho cái dạ dày vốnđangkhó chịu củaanhtrở nên dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Thuật nhíu mày, cảm thấy hơi lạ, sao hôm nay Diệp Tuệ lại về thẳng phòng ngủ luôn vậy?

“Em muốnđidạo chợ hoa mua ít đồ.” Diệp Tuệnóivớianh, “Khi nào xonganhtới đón em đượckhông?”

Hai ngườikhônghẹn mà cùng chung suy nghĩ, cả hai ở trong phòng mình, tràn đầy mong đợi vào chuyếnđisắp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này việccôphải làm cực kỳ quan trọng,côphải tỏ tình với Thẩm Thuật trước sinh nhật 30 tuổi củaanh.

Cả ngày hôm nay Diệp Tuệ gần như giành hết thời gian để dạo phố mua sắm rồi làm tóc, cố gắng để được xinh đẹp nhất có thể, chẳng buồn ăn uống gì hết, bây giờthìđóikhôngchịu nổi.

Diệp Tuệ giấu kỹ quần áo mới muađi, sau đó tắm rửa đắp mặt nạ.côluôn có cảm giác dạo gần đây trạng thái của mìnhkhôngđược tốt lắm, ngàycôtỏ tình chắc chắn phải ở trong trạng thái hoàn mỹ nhất mới được.

Hai người thuê xe ở đây, dù làđiđâuthìcũng là Thẩm Thuật lái xeđi.

Lúc Thẩm Thuật rửa bát, Diệp Tuệkhôngvề phòng ngay mà đứng bên cạnh nhìnanh.

Những cánh hoa được trải rộngtrênnền đá cẩm thạch nhìn càng thêm đẹp mắt, tựa nhưmộttấm thảm màu đỏthậtdài.

Diệp Tuệkhônghề biết rằng chỉmộthành độngnhỏcủacômà lại có thể khiến cho Thẩm Thuậtmộtlần nữa cảm nhận được hơi ấm gia đình.

“Em thấy bộ này thế nào? Bộ này nữa?” Diệp Tuệ thay hết bộ này tới bộ khác, Tiểu Lưuthìngồimộtchỗ chán đến ngáp ngủ.

anhgiống nhưđangthưởng thứcmộtmón ăn thượng hạng nào đó, nét mặt rất trịnh trọng ăn từng miếng cháo.

Thẩm Thuật biết, phụ nữ ai cũng muốn được cầu hônmộtlần.

Diệp Tuệ lại ngồi mài mông ở salon tóc thêm mấy tiếng nữa rồi mới về nhà.

Vì mấy hôm trướcanhđãliên lạc với cửa hàng rồi nên nhân viên cửa hàng làm việc rất nhanh nhẹn, lúcanhvề khách sạnthìcũng là lúc họ giao hoa hồng đến.

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ lo lắng: “anhkhôngsao chứ? Có bị sốtkhông?”

Thẩm Thuật thấycôlo nghĩ nhiềuthìlên tiếng an ủi: “Thiếu đồ cũngkhôngsao cả, đến đó rồi mua sau cũng được.”

cômò mẫm bước xuống nhà, chỉ bật mỗi đèn phòng bếp, Thẩm Thuật chắcđãngủ rồi, cửa phònganhđãđóng chặt.

Thời gian trôiđi, tác phẩm của Thẩm Thuật dần hoàn thành, dưới mặt đất tràn ngập màu đỏ của cánh hoa, ở giữa còn ghép thànhmộtchữ S.

côtranh công vớianh: “Em sợanhđói nênđãhâm nóng thêmmộtchút cơm đấy,anhănđi, đừng khách sáo.”

Diệp Tuệ muốn tạo bất ngờ cho sinh nhật của Thẩm Thuật,côkhôngmuốnanhpháthiệnra trước nênđãtìmmộtcái cớ đểđichợ hoamộtmình,cônóilàcômuốnđidạomộtchút, nhưng ở đây quá đông đúc, nhỡ có người pháthiệnracôlà diễn viênthìkhônghay.côbảoanhhãy về trước, cùngđivới nhau chỗ nàysẽdễ bị chụp được.

trênđường về khách sạn, Thẩm Thuật gọi cho cửa hàng hoa, bảo nhân viên giao hoa hồng choanhsớm.

Nhất địnhcôphải đứng trước mặtanhvớimộtvẻ ngoài đẹp nhất,mộtsợi tóc cũng phải chăm chút kỹ càng.

trênbàn cómộtchai rượu vang chưa mở và hai cái ly đế cao.anhbiết tửu lượng củacôkhôngtốt nên cũng chỉ định chocôuốngmộtngụm tượng trưng thôi.

anhkhôngnghe theocômà tiến lênmộtbước: “Có cầnanhgiúp gìkhông?” Mặc dùanhkhôngbiết nấu cơm nhưng có thể giúp được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91