Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92
Sau khi rời khỏi chợ hoa,côcòn nghiêm túc quan sát mấy lần để xác nhận chắc chắn xe của Thẩm Thuậtđãđirồi.côsẽgiữ bí mật tuyệt đối việc này,khôngthể để choanhbiết được.
côdâu quay người lại nhìn mọi người, trông thấy bó hoa cướiđãrơi vào taymộtngười lạ.
Trong điện thoại phát ra giọngnóitự động lạnh lẽo: “Định vị bắt đầu dẫn đường, buổi tốiđiđường xin hãy chú ý an toàn…”
Người đàn ông lập tức nổi giận, đứng lên đạp mạnh vào bànmộtcái, sau đó gạt hết đống đồ nghềtrênbàn xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù có suy nghĩ bao nhiêu lầnthìcôvẫnsẽchọn làm như thế, đó là bảo vệ cho người màcôyêu.
Diệp Tuệ đứngmộtbên nhìncôdâu chú rể nhìn nhau.
Sau khi cảm giác sợ hãi trôi quathìcảm giác tiếc nuối lại tới, cuối cùng bà cụnói: “Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.”
Người đàn ông dừng động tác lại, quay đầu nhìn Diệp Tuệ, trông thấy đó làmộtngười phụ nữ bịt khẩu trang kín mítthìhắnlại càng điên hơn: “Làm sao, thích chõ mõm vàokhông?”
Lúc Thẩm Thuật ở khách sạn chuẩn bị cho buổi cầu hônthìDiệp Tuệ cũngđangchuẩn bị cho màn tỏ tình của mình.
Diệp Tuệkhôngnóigì mà tiếp tục lắng nghe.
Taycôrun bần bật, cầm điện thoại muốn gọi cho Thẩm Thuật, suýtthìlàm rơi cả điện thoại xuống đất.
Bà cụnóirất chắc chắn: “Hai cháu là vợ chồng, nhưng mà…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuậtsẽlà ngày tạo bước ngoặt lớn trong cuộc đời củaanhvàcô.
Diệp Tuệkhôngngờ bà cụ lạinóivậy,côcực kỳ lo lắng: “Kiếp nạn gì thế ạ? Bà có thểnóicho cháu biết cách giải quyết đượckhông?”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tựa như điềm báo chomộtđiều nguy hiểm sắp tới.
côtiếp tục suy nghĩ, lấy mạng đền mạng, tức là nếu muốn người này sốngthìngười kia phải c·h·ế·t, rốt cuộc phải dùng tính mạng của aithìmới có thể đổi được tính mạng của Thẩm Thuật đây?
Mưa rất to, rơi ào ào xuống mặt đất, ngườiđiđường che ô vội vã bướcđitrênphố,khôngai muốn đứng immộtchỗ dưới cơn mưa tầm tã cả.
Cảm xúc củacôkhôngkhỏi bị cuốn theo cảm xúc của hai người họ, từng giây phút đều khiếncôrất xúc động.
côchuẩn bị gọi điện cho Thẩm Thuật bảoanhtới đón mình.
Người đàn ông kia ngẩn ra,hắnkhôngngờ là Diệp Tuệ lại khó đối phó như vậy. Diệp Tuệ hất cằm lên cười khẩy, như thểđangmuốnnóilàanhcứ đập tiếpđi, tôi đứng đây xem.
“Nếu vượt qua đượcthìcả đờisẽbình an, còn nếukhôngqua đượcthì…” Bà cụkhôngnóinữa, nhưng nét mặt rất nghiêm trọng.
Diệp Tuệ hít mũi, hai mắtđãươn ướt,côđiều chỉnh lại tâm trạng, giọngnóitrong trẻo vẫn hơi run: “Thẩm Thuật, bây giờ bọn mình quay về khách sạn luônđi.”
Bó hoa đượccôdâu tung lên cao, tạo thànhmộtđường cong tuyệt đẹptrênkhôngtrung, cuối cùng rơi xuống trúng người Diệp Tuệ.
Thẩm Thuậtkhôngbiết suy nghĩ của Diệp Tuệ lúc này,anhân cần hỏi: “Trờiđangmưa, em có mang ôkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ: “Tôikhôngthèm lo chuyện bao đồng, tôi chỉ muốn khuyênanhnên biết tiết chế lại cảm xúc, đừng lúc nào cũng nóng nảy như thế.”
Chỉ có bốn chữ ngắn ngủi.
Diệp Tuệ thậm chí có thể tưởng tượng ra nét mặt củaanhkhinóichuyện vớicô,anhnhìn thấy trời mưa, phản ứng đầu tiên là nghĩkhôngbiếtcôcó bị dính mưa haykhông.
Diệp Tuệ: “…”
Các khách mời ngồi trongmộtkhônggian rộng rãi thoải mái, cảm nhận gió biển mát rượi, dọc hai bên là những bóng đènnhỏsáng rực, nhìn từ xa giống nhưmộtbiển trời sao.
Bà cụ: “Cháu với chồng mình kiếp trướcđãcómộtđoạn nghiệt duyên.”
Diệp Tuệ nghĩ mãi nghĩ mãi đến mức muốn bật khóc, vừa nghĩ tới việc Thẩm Thuậtsẽgặp nguy hiểm,côliền khó có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Diệp Tuệ nhíu mày, mặc dùcôcũngkhôngtin vào chuyện bói toán, nhưng người đàn ông này hơi quá đáng quá rồi,côvộiđitớinói: “Dừng lại ngay!”
Đám cưới này hình nhưkhônghạn chế khách mời, xung quanh còn có cả khách du lịch và người qua đường vây xem.
“Đôi nam nữ vừa rồi ấy mà,anhchàng kia có vợ rồi,côgáichỉ là tình nhân thôi,anhta vàcônhân tình có ý đồ chiếm đoạt công ty của người vợ, vợanhtađangmang thai, tôikhôngđành lòng nên mới lên tiếng khuyên bảo.”
Bà cụ nhìncôbằng biểu cảm thương hại: “Thân phận kiếp trước của hai cháu vô cùng tôn quý, nhưng chuyện tình cảmthìrất trắc trở.”
Bà cụkhôngtrực tiếp trả lời câu hỏi củacômànói: “Cháugáinày, bà phải nhắc cháumộtchuyện, đó là chồng cháu sắp gặpmộtkiếp nạn lớn.”
Diệp Tuệ thấy người đàn ông nàykhôngthèm nghecôkhuyên bảothìsắc mặt liền lạnhđi,côcầm di động quơ trước mặthắn: “Được,anhcứ đập tiếpđi.”
Mặc dù Diệp Tuệkhôngtin vào bói toán, nhưngcôvẫn ngồi xuống, bà cụnói: “Đưa tay đây cho bà.”
Người phụ nữ bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng rồi đấy, bà đừng có mà giả thần giả quỷ, cẩn thận chúng tôi đập nát hết chỗ này đấy!”
Buổi hôn lễ kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, dòng người trở nên chật chội. Diệp Tuệ ôm bó hoa rờiđi, cố gắng bảo vệ nóthậttốt, hy vọng bó hoa nàysẽđem lại may mắn chocônhư lờicôdâu vừanói.
Bà cụ chỉ cười, chỉ vào hai mắt mình: “Mắt bà tuy mù, nhưng tâmkhôngmù.”
mộtngười tốt đẹp nhưanh, vậy mà lại phải gặp kiếp nạn vào ngày mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ nhếch môi cười, nếu Thẩm Thuậtthậtsựgặp nguy hiểm,thìgiây phút ấycôsẽlàm gì? Trong lòngcôđãcó đáp án,côsẽkhôngđểanhphải gặp bất cứ thương tổn nào hết.
hắnliếc nhìn điện thoại của Diệp Tuệ, hiển nhiên làkhôngtin: “côđangdọa ai đấy?”
nóixong,hắnlại muốn đập phá căn phòng của bà cụ tiếp.
hắnta hừmộtcái rồinói: “Bà già nàynóinăng linh tinh, tôikhôngdạy dỗ bà tamộttrậnthìbà tasẽthậtsựcho rằng mình là thần tiên mất.”
Bà cụnói: “Kiếp trước chồng cháu có nghiệp g·i·ế·t chóc quá nặng, cho nên kiếp này mới khắc mệnh như thế.” Bà nghĩ lại thứ mình vừa nhìn thấy, khẽ rùng mình.
Timcônhói lên,khôngđược,côquyếtkhôngđể choanhgặp nguy hiểm đâu.
Diệp Tuệ bấy giờ mới biết là vì sao người đàn ông kia lại tức giận như thế,thìra là bị đâm trúng tim đen.
Bàkhôngnóithêm gì nữa mà tiếp tục vuốt taycô, mãimộtlúc lâu sau vẫnkhôngthấy bànóitiếp.
Bà cụ đưa chocômộttờ giấy: “Lúc cần thiết cháu có thể mở tờ giấy này ra, nósẽchỉ đường dẫn lối cho cháu.”
Diệp Tuệ rời khỏi chỗ thuê du thuyền, chuẩn bị quay về chợ hoa để đợi Thẩm Thuật tới đón.
Bầukhôngkhí rất yên tĩnh, dường nhưcôcó thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều củaanh,côcố gắng khống chế cảm xúc của mình, gọi tênanh: “Thẩm Thuật.”
Nhiệt độ buổi tối ở Lục thành rất dễ chịu, Diệp Tuệđidọc theo đèn đường, đến chỗ cho thuê du thuyền.
côcảm ơn bà cụ rồi đứng dậy chuẩn bị rờiđi, bà cụ lạinóivới sau lưngcôthêmmộtcâu: “Trong khoảng thời gian này có thểđangcó người muốn tính kế với hai vợ chồng cháu đấy, cháu tuyệt đối phải cẩn thận.”
Nhưng bây giờ chuyện nàyđanghiệnra ngay trước mắtcô, bà cụnóiThẩm Thuật có tử kiếp, thầy bóinóiThẩm Thuậtsẽkhôngsống quá 30 tuổi…
côkhom lưng muốn bắt lấy nó nhưngkhôngđược, tờ giấyđãrơi hẳn xuống đất, ngấm vào vũng nước mưa, mấy chữ viếttrênđó cũng dần trở nên mơ hồ.
Nếu như…Đó làcôthìsao?
Lúc nàycôchợtđingang quamộtchỗ xem bói, người xem bói làmộtcụ bà bị mù, đằng trước làmộtđôi nam nữ.
Taycôlướt qua màn hình, vì căng thẳng quá nên títhìbấm gọi nhầm cho số khác.
Nhưng hôm nay bà cụ này lạinóilạimộtlần nữa, cònnóiđúng tên họ của chồngcô, cho nêncôkhôngthểkhôngtin.
Diệp Tuệ cười, thái độ rất bình tĩnh: “anhkhôngtin à?”
Lâu dần, bà cụ hình nhưđãxem được điều gì, ánh mắt của bà tuykhôngthểhiệnđược cảm xúc như xưa, nhưng nét mặtthìđãlộ rasựsợ hãi.
Chương 92
Diệp Tuệkhônghiểu lắm, sao bà lại biết? Ngay sau đó bà lạinóitiếp: “Cháugái, chồng cháu họ Thẩm đúngkhông?”
Diệp Tuệ ngỡ ngàng nhìn, cơn khủng hoảng trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.
Ngay lúccôđangsuy nghĩthìbỗng có tiếng sấm từ đằng xa truyền đến, rồi từ từ đến gần hơn, tiếng sấm vang lên đượcmộtlúcthìhết.
Diệp Tuệ chậm rãi bướcđi,khônghiểu tại saocôlại nhớ lại lời bà cụnói: “Chồng cháu sắp gặpmộtkiếp nạn, nếu vượt qua đượcthìcả đời nàysẽbình an. Nhưng nếukhôngvượt qua đượcthì…” Sau đó bà cụ nhìncôvớimộtthái độ đầy cảm thông và thương hại.
Chỉ trong phút chốc, vô số suy nghĩhiệnlên trong đầucô, nếu Thẩm Thuật gặp tử kiếpthì…tốt nhất làkhôngnên đểanhđira ngoài.
Trong tiếng mưa rơi, giọngnóicủaanhnhẹnhàng vang lên bên taicô: “anhđây.”
Diệp Tuệkhôngbiết bà cụnóigì mà người đàn ông kia như vừa bịnóitrúng tim đen, chột dạnói: “Bà à, bà vừanóinhảm cái gì thế?”
côchỉđinhầm quamộtngã ba, thế mà lại đến bờ biển.
côdâu quay lưngđi, còn chưa làm gì mà khách khứađãnôn nóng thúc giục, cánh taycôdâu giơ lên cao, bó hoa cưới sáng rực dưới ánh đèn.
Từ nơi xa truyền đến tiếng cườinóivui vẻ, lúccôngẩng đầu lên nhìnthìthấy được bờ biển, còn cảm giác được cát mịn bay vào sandal, lòng bàn chân hơi cộm.
côlẩm bẩm: “Đừng sợ, phải bình tĩnh…”côkhôngthể đểanhpháthiệnra điều bất thường được.
cômở điện thoại ra gõ hai chữ chợ hoa rồi tìmmộtcon đường ngắn nhất đểđi.
Nhưngcôbiết, ngay lúc nàycôcàng cần phải bình tĩnh, nếukhôngmọi việcsẽchỉ càng khó giải quyết hơn.
Tối maicôsẽtổ chức sinh nhật cho Thẩm Thuậttrêndu thuyền, bánh nến này nọ cũngđãchuẩn bị xong hết rồi.
Edit: Ngân Nhi
hắnta vừa đập phá vừa chửi bới: “Nàythìnóilinh tinh này! Nàythìnóiláo này!”
đichợ hoa chỉ làmộthình thức ngụy trang mà thôi, Diệp Tuệđidạo trong đómộtvòng rồi quyết định rờiđiluôn.
Diệp Tuệđitheo chỉ dẫn của điện thoại, bất tri bất giác lại đổi sangmộtcon đường khác,côcảm thấy hơi lạ, mặc dù đúng là khoảng cách ngày càng gần, nhưngthậtsựcó thểđitới chợ hoa sao?
côdừng bước ngắm nhìn, phía đó cómộtcôdâu mặc váy cưới màu trắng tinh khôi,côấy được bố dắt tayđitừng bước về phía chú rể.
Diệp Tuệ nhìn mưa rơi,sựlo lắng càng thêmrõrệt hơn,côlại gọi tênanhmộtlần nữa: “Thẩm Thuật.”
côđãgửi tiền cọc trước, dạo này lịch trình củacôrất dày, thu nhậpkhônghề ít, bây giờ việc bỏ tiền thuê du thuyền đối vớicôlàmộtchuyện rất bình thường.
Diệp Tuệ đeo khẩu trang và kính râm, ăn mặc lại giản dị, nhìn qua chỉ giống như ngườiđiđường bình thường.
Bà cụ lạinói: “Cháugáià, hay là bà xem bói cho cháu nhé, coi như để cảm ơn cháu.”
côdâuđitới trước mặt chú rể,trênđầucôdâu cài khăn voan trùm đầu, thấp thoáng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹpẩnhiệnbên trong, nhất là đôi mắtđangđong đầy hạnh phúc.
cônói: “Bà ơi, để cháu nhặt giúp bà.”côcúi người xuống dựng lại cái ghế vừa mới bị người đàn ông kia đạp đổ, sau đó lại nhặt từng món đồ đặt lên bàn. Bà cụkhôngnhìn thấy Diệp Tuệ, nhưng vìcôvừa giúp đỡ bà nên bà rất chân thànhnói: “Cháugáià, cảm ơn cháu nhé.”
Diệp Tuệ nhận lấy tờ giấy, nắm lạithậtchặt, cảnh này nhìn quasẽthấy rất giốngmộtâmmưu, nhưng nghe bà cụnói,côlại cảm thấy rấtthật.
côcúi đầu xem giờ: “Tôiđãgọi công an cách đây hai phút rồi, chắc họđangtrênđường tới đấy.”nóixong lại ngẩng lên nhìn người đàn ông kia rồinóitiếp: “Để tôi xem xem tốc độ đập phá quán củaanhnhanh hơn hay là tốc độ cảnh sátđitới đây nhanh hơn nào.”
Mắt của bà cụ bị mù, lúc bà nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tuy vô hồn nhưng dường như có thể nhìn thấu lòngcô.
Trước đócôđãhẹn Thẩm Thuật tới chợ hoa đóncô, bây giờcôđichỗ khác thế này, nhỡ bị Thẩm Thuật pháthiệnrasựkhác thường củacôthìphải làm sao đây?
Giọnganhmang theo nụ cười: “Sao em?”
Người đàn ông cũng sợ cảnh sátsẽđến nên đành phải rờiđi, Diệp Tuệ nhìn bà cụ lúc nàyđangmò mẫm dưới đất để nhặt đồ lên.
Có lẽ vì nụ cườitrêngương mặtcôdâu quá hạnh phúc nên Diệp Tuệ cũng bị ảnh hưởng theo,cônhấc chân bước về nơi tổ chức đám cưới.
Nhưng từ khi kết hôn vớicôđến giờ sức khỏe củaanhvẫn rất tốt mà, ông Thẩm cũng cảm thấykhôngthể nào có chuyện này được.
Diệp Tuệ bật cười,côgiơ cao bó hoa lên rồi vẫy tay vớicôdâu, ý bảocônghe thấy rồi.
Diệp Tuệ thất vọng cúi thấp đầu,côlại hỏi: “Kiếp trước cháu và chồng cháu có quan hệ thế nào ạ? Sao bà lạinóibọn cháu có nghiệt duyên?”
Diệp Tuệ cau mày, đâykhôngphải là lần đầu tiêncônghe thấy những lời này, trước đây lúccôđến miếu xin bùa cũngđãgặpmộtông thầy bói, ông ấy cũngnóilàcôvới Thẩm Thuật có tiền duyên kiếp trước, nhưng khi ấycôchỉ nghĩ ông ấy là kẻ lừa đảo nênkhôngthèm để tâm đến.
Chỉ chốc lát sauthìtrời đổ mưa, bầu trời vốnđangthoáng đãng bây giờ lại trở nên u ám mịt mù.
côcẩn thận suy nghĩ, tại sao bà cụ lạinóilà Thẩm Thuật sắp gặp kiếp nạn nhỉ? Rốt cuộcthìlà kiếp nạn gì?
Tự dưngcônghĩ lại lời ông Thẩmđãtừngnóivớicô, đó là người xem bóinóirằng Thẩm Thuật rất có thểsẽkhôngsống quá 30 tuổi.
Diệp Tuệ giơ tay ra, bà cụ sờ lòng bàn taycômộtlúc rồi cườinói: “Cháugáià, chồng cháu làmộtngười đàn ông tốt.”
Diệp Tuệ trầm tư vài giây rồi hỏi: “Thế kiếp nàythìsao ạ? Tình cảm của bọn cháusẽphát triển thế nào?”
côhít sâumộthơi, chọn lại sốmộtlần nữa, sau khi bấm gọi, chỉ vài giây sau là đầu bên kiađãbắt máy.
Diệp Tuệ thanh toán nốt phần còn lại cho nhân viên, cũng may ở đây đèn tối nênkhôngai nhận racô. (đọc tại Qidian-VP.com)
côbạngáikéo áo bạn trainóinhỏ: “Thôiđiđi.”
Bà cụkhônghề tức giận mà tiếp tục khuyên bảo: “anhhãy suy nghĩ cho kĩ vào, vợ chưa cưới củaanhcònđangbụng mang dạ chửa chờanhvề đấy,anhdừng lạiđi, coi như tích đức cho mình.”
Lấy mạng đền mạng.
Diệp Tuệđangđứngthìbị dồn lên trước, nghecôdâunóixong, khách du lịchđangđứng đây đều chen chúc tới gần,côcũng bị dòng người xô về trước,khôngkhống chế được.
Bây giờ tốt nhấtanhnên ở trong khách sạn, còncôthìở bên cạnh theo dõianhtừng giây từng phút. Còn nữa, ngày maicôvớianhcũngsẽkhôngra ngoài, dù có chuyện gìthìcôcũngsẽcùnganhvượt qua.
côdâu mỉm cười vẫy tay với Diệp Tuệ, hô to: “Chị gì đó vừa mới bắt được hoa ơi, chúc chị hạnh phúc nhé!”
Bà cụ lắc đầu: “Cómộtsố chuyện bàkhôngthể tiết lộ được, nó là thiên cơ.”
Giọng củaanhtựa nhưmộtcơn gió trong lành tươi mát, có thể xua tan tất cả những bất an.
Diệp Tuệ nhìn màn mưa, đáy lòng bỗng trở nên khủng hoảng, tim tự nhiên cũng đập nhanh hơn, như có thứ gì đóđangđập vào tim vậy, cực kỳ khó chịu.
Đến lúc nàythìcôthậtsựngạc nhiên, tò mò hỏi: “Sao bà biết ạ?”
côdâu đứngtrênbục cao, nở nụ cười hạnh phúc, hôthậtlớn: “Tôi chuẩn bị tung hoa đây!”nóixong lại nhìn những ngườiđiđườngđangđứng xem rồinói: “Tất cả mọi ngườiđangcó mặt tại đây đều có thể bắt hoa ạ!”
Người đàn ông sửng sốt, Diệp Tuệ cườinói: “Tôiđãbáo công an rồi, nếuanhkhôngmuốn bị tóm về đồnthìchạy ngayđicòn kịp.”
côcúi đầu lấy tờ giấy bà cụ vừa cho ra, cẩn thận mở ra xem, tay cũng run rẩy,trêngiấy có viếtmộtdòng chữ,cônhìn rất cẩn thận, chỉ sợsẽđọc sai chữ nào.
Diệp Tuệ sốt sắng: “Nhưng mà sao ạ?”
côsắp tỏ tình vớianhrồi, cho nên vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Diệp Tuệ nhanh chóng tự hỏi,khônglẽ nếu Thẩm Thuật muốn vượt qua kiếp nạnthìphải lấy mạng đền mạng sao?côthậtsựkhônghề nghĩ rằng kiếp nạn này thế mà lại là tử kiếp!
Dướisựchứng kiến của người chủ hôn,côdâu chú rể đọc lời tuyên thệ, đeo nhẫn cho nhau. Lúc chú rể vén tấm khăn voan củacôdâu lên, Diệp Tuệ nhìn thấycôdâu rơi nước mắt.
Diệp Tuệ nhớ rấtrõ, ngày mai là sinh nhật tròn 30 tuổi củaanh, tức là rất có thể ngày maianhsẽgặp kiếp nạn.
Diệp Tuệ hỏi: “Nghiệt duyên gì ạ?”
Diệp Tuệ ngẩn người,thìra là hôn lễtrênbờ biển.
Hôn lễ kết thúc,côdâu ômtrêntay bó hoa cướiđitới trước mặt mọi người, khách khứa lập tức chen chúc nhau để đứng lên trước.
Trước khi tới đâycôđãliên hệ trước rồi, vào ngày sinh nhậtanh,côsẽthuêmộtchiếc du thuyền trọn ngày luôn.
Lúc này bỗng cómộtcơn gió thổi tới xẹt qua đầu ngón taycô, làmcôkhôngnắm chắc được tờ giấy, để nó vuột mất khỏi tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.